Khi Thái Tử dẫn chư vương cùng công chúa đến, bên trong Tuyên Đức điện đã náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay là sinh thần của hoàng đế, cung yến tất nhiên là không ai dám muộn, bao gồm các sứ thần đều sớm tới rồi. Mọi người tề tụ một đường, tốp năm tốp ba ghé vào một chỗ tán gẫu, ngay cả những sứ thần tiểu quốc cũng không bị lạnh nhạt, khiến cho không khí trong điện thật là hài hòa.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái ngồi chung một bàn, xung quanh đều là hoàng tử công chúa, đối diện là sứ thần và triều thần. Hai người lại không coi ai ra gì, ghé vào cùng nhau khe khẽ nói nhỏ, khiến cho Vinh sử ngồi đối diện nhíu mày, còn không dám nhìn quá nhiều.
May mà mọi người đều đến Tuyên Thất Điện đúng lúc, tất cả hoàng tử và hoàng nữ sau khi ngồi xuống không lâu, cung yến cũng đã bắt đầu.
Hoàng đế một thân huyền y, khoan thai tới muộn, hắn thong dong đi vào trong điện, mọi người hai bên tất cả đều đứng lên khom người, cúi đầu hành lễ.
Vạt áo huyền sắc lướt qua khóe mắt mọi người, hắn cuối cùng đi đến nơi cao nhất, ngồi lên ngai vàng.
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế chợt vang lên, trước miễn mọi người hành lễ, lại nói hai câu khách sáo làm mở màn. Lúc nãy, vì hoàng đế bước vào điện mà bầu không khí trở nên uy nghiêm khiếp người, lúc này đây mới dần dần tiêu tán đi, không khí trong điện cũng trở nên bình thản rất nhiều.
Trong lúc cung yến, là vì mừng thọ hoàng đế, hoàng tử cùng hoàng nữ tất nhiên là dẫn đầu.
Thái Tử lớn nhất, lại là trữ quân, hắn đầu tiên có mặt đi đến ngự tiền, khom người nói: “Sinh thần phụ hoàng chính là ngày vui của cả nước, nhi thần cung chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn [1].” Nói xong, hắn lại trình lên một quyển trục, nói: “Nhi thần đần độn, tất cả những gì sở hữu được đều là quân ân, nay chỉ có tự tay viết một bộ trăm thọ đồ, dựa vào đó biểu hiện một phen tâm ý của nhi thần, mong rằng phụ hoàng chớ trách.”
[1] Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn: Phúc lộc luôn dồi dào như nước ngoài biển đông. Thọ tỷ nam sơn gắn liền với điển tích xưa của Trung Quốc, Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, nhiều không thể đếm nổi, bởi vậy, nói thọ tỉ Nam Sơn là sống được nhiều tuổi như là Nam Sơn có nhiều trúc vậy.
Hoàng đế đương nhiên sẽ không trách cứ Thái Tử đưa lễ vật đơn sơ, lập tức cười động viên hai câu, lại lệnh nội thị tiếp nhận trăm thọ đồ Thái Tử trình lên, bày ra đánh giá trước mặt mọi người trong điện.
Cái gọi là trăm thọ đồ, đó là do một trăm chữ thọ được viết liền. Có người mưu lợi, lệnh một trăm người phân biệt viết chữ thọ, cũng có thể gom thành một bộ trăm thọ đồ. Có người lại hao tâm tổn trí, muốn một trăm chữ thọ đều phải do chính mình viết ra, chữ bất đồng lại còn muốn viết sao cho xinh đẹp, vì thế phải tốn rất nhiều công sức. Thái Tử hiển nhiên là người sau, lấy thân phận của hắn, muốn tìm trăm người tới làm ra trăm thọ đồ rất là đơn giản, nhưng sẽ càng không có tâm ý bằng tự mình viết.
Hoàng đế xem qua đã biết bức tranh chữ này quả nhiên là Thái Tử tự mình viết, lại nghĩ đến tay phải hắn nửa phế, còn sửa luyện tay trái viết thư pháp, hiện giờ muốn viết ra chữ như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian cùng tâm huyết. Lòng hắn nhất thời cảm động, liền nói ba chữ hảo.
Ngay cả hoàng đế đều nói hảo, quần thần làm sao có thể mất hứng, trong điện nhất thời hết lời khen ngợi.
Cái này làm cho sắc mặt các hoàng tử còn lại đều không tốt được. Bọn họ tiêu phí tiền tài hao phí tâm tư, tự cho là tìm vật tinh xảo trân quý chúc thọ lễ hoàng đế, đó là vì muốn được hoàng đế khích lệ một câu, được quần thần khen ngợi một tiếng. Nhưng mà giờ này khắc này, bọn họ còn không có dâng thọ lễ lên, không ngờ lại để Thái Tử dùng một bộ trăm thọ đồ không đáng tiền đoạt tiên cơ, làm sao mà không tức giận?
Nhưng tức giận thì tức giận, vẫn còn ở trên cung yến, trước mặt hoàng đế cùng triều thần và sứ thần, các chư vương lại không dám hé răng nửa lời. Chỉ có mấy ánh mắt thẳng tắp đổ dồn về Thái Tử, trong đó toàn là ghen ghét cùng không cam lòng.
Thái Tử nhiều năm làm trữ quân, từ khi ra đời đã được vô tận thánh ân, hắn làm sao chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy? Hoặc là nói, Thái Tử ở trong những ánh mắt ghen ghét không cam lòng như vậy lớn lên, hắn lúc này tất nhiên là thản nhiên, sau khi cảm tạ hoàng đế thì quay về chỗ ngồi.
Mừng thọ đã bắt đầu, tất nhiên là phải tiếp tục.
Dưới Thái Tử, Nhị hoàng tử chết yểu, Tam hoàng tử mưu nghịch bị tru, ngay sau đó là Tứ hoàng tử Tề Vương.
Khi quần thần khen ngợi Thái Tử, Tề Vương sớm đã có chút ngồi không yên, lúc này tất nhiên là nhảy dựng lên, tiến lên nói: “Phụ hoàng, nhi thần tháng trước nghe nói Kỳ Châu có điềm lành xuất thế, có hào quang tiên khí lượn lờ đầy trời, vì thế đã lệnh người đi tìm. Vạn hạnh đã tìm thấy trước sinh thần của phụ hoàng, đặc biệt dâng lên phụ hoàng, cung chúc phụ hoàng long thể an khang, phúc thọ vô cương.”
Hoàng đế ngồi ở ngôi vị hoàng đế mấy chục năm, chuyện gì mà chưa từng nghe qua, điềm lành gì mà chưa từng thấy? Hắn biết rõ cái gọi là điềm lành, hơn phân nửa đều là con người gây ra, mục đích đó là khiến cho hắn vui vẻ.
Điềm lành chuyện này, hoàng đế có tám phần không tin, nhưng liên quan đến điềm lành luôn là kiện hỉ sự. Cho nên trong lòng hoàng đế tuy không có nhiều hứng thú, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra hai phần vui mừng, hỏi: “Điềm lành ra sao, trình lên điện để trẫm nhìn xem.”
Tề Vương thấy trên mặt hoàng đế mỉm cười, cho rằng thọ lễ của mình đưa thật tốt, hắn vì thế mà cũng đứng thẳng lưng hơn ngày xưa. Hắn đích thân đi phân phó, thực mau đã có bốn nội thị nâng thọ lễ được che bằng vải đỏ lên điện, sau khi đặt xuống, Tề Vương đầy vẻ thắng lợi tự mình tiến lên, xốc vải đỏ đang che xuống, lộ ra một cái bể nước bằng ngọc lưu ly.
Giờ phút này, trong điện đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua ngọc lưu ly trong suốt, lộ rõ một con long ngư bên trong bể nước.
Đó thật sự là long ngư, thân hình nhỏ dài như xà, vảy ở trên thân màu vàng, bên môi râu long trương dương, chỉ có một nửa khuôn mặt là giống cá, một nửa kia ngược lại càng giống như kim long trong truyền thuyết.
Xưa nay, đã có người nói đến cá nhảy Long Môn, ngoại trừ không có móng vuốt không có sừng, bị vây hãm ở hàng rào, long ngư này thật có dáng dấp của giao long.
Mọi người ai cũng chưa từng thấy qua long ngư như vậy, nói là điềm lành cũng không quá, trong lúc nhất thời đều mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên. Ngay cả hoàng đế lúc nãy chẳng hề để ý, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc vài phần, thậm chí tự mình từ ngai vàng đi xuống, đến trước bể nước bằng ngọc lưu ly để nhìn kỹ.
Tề Vương thấy vậy thì càng thêm thỏa thuê đắc ý, hai tròng mắt sáng ngời nhìn hoàng đế, chỉ chờ phụ hoàng khích lệ.
Nhưng mà hoàng đế nhìn chằm chằm bể nước lưu ly kia một lúc lâu, nhưng lại chậm chạp không nói lời gì. Hắn trầm mặc vô cùng lâu, thế cho nên Tề Vương chờ đến độ có chút hoảng hốt, vì thế thật cẩn thận gọi một tiếng: “Phụ hoàng?”
Hoàng đế lúc này mới hoàn hồn, gật đầu nói: “Hoàng nhi hao tâm tổn trí, không tồi.”
Nói xong lời này, hoàng đế vẫy vẫy tay, ý bảo nội thị ở bên cạnh đem thọ lễ xuống, bản thân cũng xoay người đi trở về ngai vàng. Hắn chưa nói nửa câu không tốt, nhưng phản ứng như vậy thực sự có chút bình đạm, hoàn toàn không giống dáng vẻ khi nhìn thấy điềm lành như vậy. Đặc biệt, trước khi hoàng đế đến gần để xem rõ ràng còn rất có hứng thú, tại sao sau khi xem qua thì ngược lại phản ứng như vậy?
Mọi người trong lòng không khỏi sinh ra vài phần ngờ vực, đều hoài nghi chẳng lẽ là Tề Vương lừa gạt, bị hoàng đế phát hiện ra manh mối?
Nhưng không có ai dám nói ra suy đoán như vậy, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tề Vương thì có chút quái dị. Tề Vương bị nhìn như thế cũng bắt đầu giận dữ, lại cảm thấy không thể hiểu được, ánh mắt nhìn ngai vàng phía trên quả thực không thể ủy khuất hơn nữa.
Kỳ Dương đứng ở ngoài quan sát cũng cảm thấy kỳ quái, trộm tiến đến bên tai Lục Khải Phái, cùng nàng thì thầm hỏi: “Phụ hoàng đây là làm sao vậy? Phía trước nhìn rõ ràng còn rất cao hứng, hơn nữa long ngư điềm lành như vậy, lúc trước xác thật cũng chưa từng thấy qua.”
Lục Khải Phái quan sát cẩn thận hơn, cũng có lẽ là góc độ ở vị trí nàng ngồi tốt, liền thấp giọng trả lời Kỳ Dương: “Ta xem long ngư trong bể nước kia, bụng nó giống như có chút ngửa lên...”
Kỳ Dương nghe vậy, đôi mắt đẹp của nàng hơi mở to. Bong bóng cá nếu ngửa lên thì cá sắp chết rồi, đưa thọ lễ như vậy vào sinh thần của hoàng đế, không cần nói cũng biết đây là ngụ ý điềm xấu. Cũng may mà hoàng đế bình tĩnh, đầu óc càng thanh tỉnh, biết Tề Vương không thể cố ý làm như vậy, nếu không lúc này hẳn là sẽ nổi giận lôi đình. Nhưng tuy là như thế, lúc này trong bụng hắn phỏng chừng cũng đã nghẹn hỏa.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên liền nghe một tiếng “loảng xoảng” vang lớn, mọi người trong điện đều quay đầu lại.
Lại thấy bể nước ngọc lưu ly được che lại bằng vải đỏ, đang được nội thị nâng xuống, thế nhưng không biết sao, toàn bộ đáy bể bỗng nhiên rớt xuống. Không những nước từ bể ào ạt chảy đầy đất, mà bể nước lưu ly vỡ thành từng mảnh nhỏ, thoáng chốc thấy được long ngư kim sắc kia.
Ai cũng không dự đoán được sẽ là tình cảnh như vậy, bên trong đại điện thoáng chốc yên tĩnh.
Những gì Lục Khải Phái nhìn thấy lúc nãy cũng không sai, long ngư này sắp chết, cho dù rời khỏi bể nước rồi rơi vào mấy mảnh lưu ly nhỏ bị vỡ, cái đuôi kim sắc của nó cũng chỉ vô lực quẫy động hai cái, sau đó thì hoàn toàn nằm im.
Mọi người trong điện cho dù không có kiến thức, nhưng vẫn hiểu được, vừa thấy dáng vẻ long ngư kia, làm sao không biết tình trạng của nó? Đại điện nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở, mấy nội thị nâng bể nước lúc này mới phản ứng lại đây, vội không ngừng quỳ xuống xin tha, trong lòng đều hoảng sợ.
Khuôn mặt hoàng đế tối sầm đến mức có thể nhỏ ra mực, nhìn trong điện hỗn loạn mà không nói một lời.
Tề Vương rốt cuộc cũng phản ứng lại trước kinh biến như thế, hắn vội đến điện tiền quỳ xuống, nói: “Phụ hoàng, phụ hoàng ngài nghe nhi thần giải thích. Nhi thần xác thật là tìm điềm lành tới để dâng lên, trước khi tiến cung long ngư này còn khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót, nhi thần cũng không biết sao lại thành ra như vậy. Hơn nữa bể lưu ly này cũng được tạo ra từ một khối ngọc lưu ly hoàn chỉnh, êm đẹp như thế làm sao có thể rớt ra? Nhất định là có người muốn hại nhi thần, còn thỉnh phụ hoàng minh giám!”
Chuyện tới trước mắt, Tề Vương cuối cùng còn có hai phần nhạy bén, lời giải thích này nghe có vẻ hợp lí. Nhưng mà tình cảnh như thế, trước mặt sứ thần các nước, sau một hồi khôi hài, thể diện của hoàng đế cùng Lương Quốc đều không còn.
Hoàng đế lúc trước chọn nhịn xuống cơn giận, đó là bởi vì trong điện còn có sứ thần, không muốn truyền việc xấu trong nhà ra ngoài mà thôi.
Nhưng hiện tại thể diện đã không còn, hoàng đế lại không thể tiếp tục nhịn xuống nữa, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tề Vương một cái: “Còn không lui xuống?”
Tề Vương run run rẩy rẩy bò lên, lau mồ hôi lạnh lui về bàn, hắn giương mắt nhìn chung quanh, lại cảm thấy huynh đệ xung quanh đều là người hại hắn. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng trên người Thái Tử, hận ý càng sâu, hiển nhiên cảm thấy trong đó Thái Tử là đáng nghi nhất.
Thái Tử không để ý tới hắn, thấy hoàng đế còn đang nổi nóng, không khí trong điện căng thẳng, liền lệnh mấy nội thị còn đang xin tha kia: “Còn không mau dọn dẹp lại trong điện một chút, lui xuống đi!”
Mấy nội thị lúng ta lúng túng, nghe vậy thì như được đại xá, vội không ngừng thu thập mảnh lưu ly vỡ và vệt nước trong điện. Chỉ là long ngư kia, nhất thời không ai dám động, vẫn là Trương Kiệm ở phía trên phân phó người khác, mới đưa xác long ngư kia đi.
Các cung nhân động tác thực mau, cũng chỉ mất khoảng nửa khắc, trong điện liền khôi phục bộ dáng lúc trước, dường như chuyện trước đó chưa từng phát sinh.
Nhưng không khí rốt cuộc đã hỏng rồi, lúc này lại có ai có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục mừng thọ hoàng đế đây? Sau Tề Vương thì đến lượt Ngụy Vương dâng lên lễ vật, hắn rụt cổ, lúc này hoàn toàn không dám tiến lên chỗ hoàng đế để rồi bị xui xẻo, trong lòng tiếc hận chuyện Sở Vương bị đoạt tước. Sở Vương đứng thứ năm, xếp trước hắn, nếu hắn ta lúc này còn tại, liền có hắn ta ở phía trước gánh chịu cơn giận!
Đáng tiếc Sở Vương không tại, đáng tiếc muốn không khí khôi phục hắn cũng tránh không khỏi, Ngụy Vương cuối cùng ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chỉ phải kiên trì tiến lên, cùng hoàng đế nói lời chúc mừng, lại đưa lên thọ lễ.
Thọ lễ của Ngụy Vương cũng khá quý trọng, nhìn ra được là tỉ mỉ chuẩn bị, thế nhưng so với Tề Vương, cũng xem như là đúng khuôn phép.
Hoàng đế vốn không thích hạ lễ xa xỉ bực này, nhưng lúc này thấy vậy, trên mặt cũng không khỏi hòa hoãn. Hắn gật gật đầu, lại khích lệ Ngụy Vương vài câu, hơi hơi tươi cười, cũng khiến cho không khí trong điện dần dần dịu đi.
Rồi sau đó lại có Ngô Vương dâng lên thọ lễ, tiếp theo là các công chúa. Chờ đến phiên Kỳ Dương đưa lên thọ lễ, hoàng đế nghe nói nàng cố ý đi chùa Hộ Quốc trai giới mời đến Bồ Tát, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng chân thật rất nhiều.
Tác giả có lời muốn nói:
Đi cốt truyện, vì thế không có gì để nói, có thể cầu cái hoa sao?
ps: Phía trước thuận tay viết Tứ hoàng tử là Lương Vương, nhưng đột nhiên phát hiện bối cảnh hư cấu chính là Lương Quốc, cho nên hôm nay lại sửa một chút, đổi thành Tề Vương. Thế nhưng không quan trọng, dù sao đều là bia đỡ đạn.