Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương cưỡi ngựa ở bên ngoài hết nửa buổi chiều. Đầu tiên là từ đội ngũ ngự giá của hoàng đế, sau đó thì đến xa giá của các chư vương và công chủ, cuối cùng lại đến xe ngựa của các vị quần thần đi theo, hai người không hề bất công, đâu đâu cũng đều tản bộ một lần.
Hoàng đế nghe Trương Kiệm nói vậy, hắn đặc biệt đến cửa sổ xe nhìn thoáng qua, chợt quay đầu cười nói với Trương Kiệm: “Kỳ Dương tự mình tuyển phò mã, hiện giờ xem ra cũng thật không tồi. Mấy năm còn ân ái như vậy, còn lâu dài hơn mấy đôi mà trẫm tứ hôn.” Nói xong, hắn lại thở dài: “Chỉ là hai người này, luôn chưa sinh ra hài tử thì làm sao mà được.”
Trương Kiệm vội nói vài lời thú vị, lại an ủi hoàng đế hài tử đều có duyên phận, không cần nhọc lòng.
Sau Hoàng đế ngự giá là xa giá của Thái Tử, hắn ở trong xe ngựa cũng không có hoàn toàn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ xem qua đồ vật đang cầm trong tay. Hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, liền thấy bóng dáng hai người cưỡi ngựa đùa giỡn, hắn cũng không khỏi thở dài, chợt thu hồi ánh mắt.
Ngụy Vương thấy Kỳ Dương cùng phò mã thì không phản ứng gì, thế nhưng mấy công chúa phía sau thấy hai người ân ái, đều có chút hâm mộ cùng ghen ghét. Chờ quay đầu nhìn thấy phò mã nhà mình tôn trọng nhau như khách, sự ghen tỵ kia lập tức càng đậm, bọn họ vì vậy quay đầu ân cần dạy bảo phò mã nhà mình ở Thu Thú thì phải biểu hiện hăng hái một chút, hy vọng có thể lấn át hai người trong những chuyện khác.
Chính là mấy phò mã đó thật quá đáng thương, đối mặt với công chúa bỗng nhiên mặt lạnh, hoàn toàn tìm không ra manh mối.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương hoàn toàn không thèm để ý bản thân đi dạo một vòng khiến mọi người bị ảnh hưởng thế nào, hai người ở bên ngoài cưỡi ngựa, hóng gió rồi ngắm cảnh, thật sự vui hơn ở trong xe ngựa rất nhiều. Mãi đến giữa buổi chiều hai người đều có chút mệt mỏi, lúc này mới một lần nữa ngồi trở lại xe ngựa.
Quay về xe ngựa, hai người trước uống một chung trà, sau đó Kỳ Dương đột nhiên hỏi: “A Phái, nàng có thấy con ngựa mà Ngụy Vương mang theo chưa?”
Lục Khải Phái đương nhiên thấy. Thu Thú lần này, ai ai cũng đều mang theo ngựa tới, trong đó nổi bật nhất chính là Ngụy Vương. Tuấn mã màu đỏ thẫm có thân hình cao lớn, tứ chi thon dài hữu lực, thân ngựa bóng mượt, chỉ cần xếp nó chung với mấy con ngựa khác, liền có thể thấy nó không hề tầm thường. Con ngựa này dọc theo đường đi đã được không ít người khen ngợi, Ngụy Vương vì thế rất là đắc chí.
Thế nhưng Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương đều nhận ra, đó là một con dị chủng của thảo nguyên. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nó cũng giống với hai con ngựa trắng mà các nàng dưỡng ở trong phủ, đều là lễ vật lần trước Vinh sử tặng cho.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái không dám tùy ý kỵ, nhưng Ngụy Vương nhìn rất là vui vẻ, còn cố ý kỵ tới Thu Thú.
Lục Khải Phái phủng chung trà rồi suy nghĩ, liền nói: “Mọi người đều thấy, Thái Tử hẳn là đã biết. Hắn hiện giờ đang đề phòng Vinh Quốc cùng Tạ Viễn, con ngựa này Ngụy Vương đại khái là không cưỡi được.”
Kỳ Dương sau khi nghe xong thì cũng bị thuyết phục, nàng không hề rối rắm việc này, đem nó gạt sang một bên.
Đội ngũ đi mãi đến chạng vạng, rốt cuộc trước khi trời tối thì đã đến được Cửu Dương Sơn. Từ khai quốc tới nay, Cửu Dương Sơn là khu vực săn bắn của hoàng gia, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Viên Khâu đều có hành cung, vậy mà Cửu Dương Sơn lại không có.
“Đại Lương ta muốn kế thừa thượng võ chi phong của tổ tiên, không thể ở trong an nhàn mà tiêu ma sa đọa, vì vậy ở Cửu Dương Sơn không bố trí hành cung. Từ đế vương, cho tới quần thần tông thất, tất cả đều ở tại quân trướng, cũng coi như thể nghiệm nỗi khổ cực trong quân ngũ một phen.” Có trưởng bối trong tông thất nghiêm trang tới dạy dỗ bọn tiểu bối lần đầu tới Cửu Dương Sơn, trong đó có mấy tiểu hoàng tôn thế nhưng cũng có mặt.
Lời tuy nói là vậy, nhưng làm sao có thể nghiệm thấy khổ cực trong quân ngũ chỉ với vài ngày ở lều trại? Đặc biệt là những hoàng tử và hoàng tôn, hành lý thành đôi, nô bộc thành đàn, một tòa lều trại đơn sơ cũng có thể được bố trí tựa như cung thất, trụ lều trại ngược lại là thể nghiệm mới lạ.
Mấy tiểu hoàng tôn đều nóng lòng muốn thử, Thái Tử ngẫu nhiên đi ngang qua, nhìn thấy vậy cũng nhịn không được lắc đầu.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mọi người an trí vẫn là rất nhanh, cũng không cần những vị tôn quý này tự mình động thủ, trong phủ đều có hộ vệ và người hầu bố trí lều trại. Đi ra ngoài tản bộ một vòng, đến khi trở về hết thảy cũng đã được bố trí xong.
Sau khi Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương xuống xe liền đi quan sát xung quanh, khi hai nàng trở về thì lều trại đã bố trí gần xong. Án thư và bàn ghế, giường và bình phong, tủ quần áo và bàn trang điểm, mọi thứ đều không thiếu. Chung quy cảm giác dọn một hồi như vậy, kỳ thật còn phiền toái hơn là trụ ở hành cung, ngoài ra cũng hoàn toàn không tính là chịu khổ. Nhưng lại cứ có quy củ như vậy, khiến cho mọi người cùng nhau phiền toái.
Chỉ Đinh đứng ở trong trướng, chỉ huy người hầu đi theo điều chỉnh lần cuối, thấy hai người trở về vội tiến lên hành lễ vấn an.
Kỳ Dương liền cười nói: “Được rồi, như vậy liền rất tốt. Hôm nay mới đến, việc vặt vãnh còn có chút bận rộn, chờ lúc sau nhàn rỗi Chỉ Đinh ngươi cũng không cần suốt ngày trông coi. Muốn đi ra ngoài chơi cũng có thể, mang theo eo bài của công chúa phủ, đừng để Vũ Lâm xem là thích khách rồi bắt là được.”
Chỉ Đinh nghe nàng nói như vậy cũng nhịn không được cười, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của công chúa điện hạ. Nàng vui tươi hớn hở đáp ứng, thấy hai người không có phân phó gì khác, lúc này mới nhẹ nhàng lui xuống.
Lục Khải Phái đã ngồi ở trong trướng một lát, lúc này nàng nói với Kỳ Dương: “Trụ lều trại cũng có bất lợi, một chút đều không cách âm, thật là ồn ào.”
Kỳ Dương không chút để ý, thuận miệng trả lời: “Không có việc gì, muộn chút liền yên tĩnh.”
- --
Thu Thú sẽ liên tục kéo dài trong năm ngày, ngày đầu và ngày cuối đều dùng để đi đường, chỉ có ba ngày giữa ở khu vực săn bắn mới chân chính là đi săn. Đêm đầu tiên, mọi người ở ngoài khu vực săn bắn an trí xong xuôi, ai ai cũng không ầm ĩ, tất cả đều nghỉ ngơi dưỡng sức chờ hôm sau thể hiện bản lĩnh.
Chờ tới ngày thứ hai, thời tiết quả nhiên tốt như Tư Thiên Giám tính toán, thiên thanh khí lãng, vạn dặm không mây.
Hôm nay, Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương thay một thân kỵ trang gọn gàng, ngồi trên lưng ngựa một tay nhấc cung, một tay cầm cương, nhìn qua rất là oai hùng hiên ngang. Mà ở bên cạnh Kỳ Dương, mấy vị công chúa cũng trang hoàng giống nhau, hiển nhiên đều muốn tham dự trận Thu Thú này.
Từ sau khi Sở Vương thất thế, Nam Bình đã rất an phận một đoạn thời gian, nhưng quan hệ giữa nàng và Kỳ Dương vốn không tốt, hơn nữa Sở Vương xảy ra chuyện, hai bên cũng coi như là hoàn toàn kết thù. Giờ phút này săn thú còn chưa bắt đầu, nàng liếc nhìn phu thê Kỳ Dương một cái, liền mở miệng đề nghị: “Tỷ muội chúng muội cũng hiếm thấy tụ tề như vậy. Hôm nay khó có được cơ hồi, không bằng mọi người cùng so tài, xem con mồi của ai là tốt nhất.”
Các công chúa đều có chút hứng thú bừng bừng, nhưng như vậy cũng hoàn toàn không ngăn cản các nàng xem hiểu tiểu tâm tư của Nam Bình. Phò mã Nam Bình xuất thân võ tướng, là người cao lớn cường tráng nhất trong các phò mã, và cũng là người có võ nghệ tốt nhất.
So không được cái khác, nhưng so săn thú thì phò mã Nam Bình nhất định là một phen hảo thủ. Ngược lại, phò mã Kỳ Dương thì có chút đơn bạc, đặc biệt là khi đứng cùng với các nàng đã đổi sang kỵ trang dành cho nữ tử, nàng càng giống hệt như là nữ tử.
Bởi vì minh bạch Nam Bình tiểu tâm tư khiêu khích, mấy vị công chúa khác cũng không muốn tùy ý trộn lẫn đi vào, ai ai cũng đều không có mở miệng, chỉ nghĩ chờ Kỳ Dương trước tiên đáp lời. Kỳ Dương cũng đáp lại, nàng khảy dây cung một chút, bình bình đạm đạm nói: “Không so.”
Nam Bình cho rằng nàng sợ, nghe vậy thì lập tức trở nên đắc ý, đặc biệt là ánh mắt còn khinh thường liếc nhìn Lục Khải Phái: “Nhìn không ra, Kỳ Dương ngươi hiện giờ thật tự mình biết mình.”
Kỳ Dương vốn không đem Nam Bình để ở trong lòng, nhưng nàng lại có chút tức giận khi thấy nàng ta liếc mắt nhìn. Nàng nhíu mày muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Lục Khải Phái nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo, nàng nhìn người sau thu liễm tức giận, hoàn toàn không tiếp tục phản ứng Nam Bình.
Nam Bình lại âm dương quái khí nói vài câu, thấy Kỳ Dương căn bản không để ý tới nàng, nàng chỉ cảm thấy như đánh một quyền vào bông, cực kỳ không thú vị.
Mấy công chúa bên cạnh xem náo nhiệt đủ rồi, các nàng lúc này mới đứng ra sôi nổi tỏ thái độ. Các nàng cũng không thèm để ý Kỳ Dương cự tuyệt, chỉ lo chính mình ước hẹn tỷ thí. Chỉ là kể từ đó, Kỳ Dương ngược lại như là bị xa lánh bên ngoài.
Sống lưng Kỳ Dương thẳng tắp, hoàn toàn không thèm để ý chuyện này. Cũng may trong chốc lát, hoàng đế liền bước lên đài cao được dựng tạm thời, tuyên bố săn thú bắt đầu.
Mũi tên đầu tiên ở Thu Thú đương nhiên là do thiên tử bắn, hoàng đế bằng một mũi tên liền bắn chết con lộc được thị vệ thả ra. Ngay sau khi có lệnh, mấy trăm kỵ rong ruổi mà ra, gào thét vọt vào rừng núi trong khu vực săn bắn.
Dẫn ngựa lên trước chính là Ngụy Vương, phía sau là mấy chục hộ vệ vương phủ đi theo hắn.
Hoàng đế cao tuổi, đi Thu Thú cũng không có kết quả. Lúc ban đầu bắn một mũi tên lấy làm bắt đầu, hắn liền cùng những tông thân và trọng thần lớn tuổi uống trà ăn điểm tâm rồi nói chuyện phiếm, chờ những tiểu bối muốn xuất đầu đọ sức mang theo con mồi thắng lợi trở về.
Thân thể Thái Tử mấy năm nay không tốt, hoàng đế đau lòng hắn nên cũng không bắt buộc. Hơn nữa năm nay có trưởng tôn thay phụ vương, mà Thái Tử lại có trọng trách bố trí lực lượng canh giữ và tuần tra khu vực săn bắn lần này, trận Thu Thú này hắn cũng không tham gia. Chỉ chờ mọi người đi vào, hắn mới cưỡi ngựa mang theo một đội Vũ Lâm đi tuần tra khu vực săn bắn, thuận tiện cũng xem như hoạt động gân cốt.
Khi Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương tham gia thì đã không còn sớm, nhưng cũng tính là không muộn, sau khi vào khu vực săn bắn, mấy trăm kỵ tản ra đi vào trong đó như mưa lao xuống biển, chỉ khoảng nửa khắc đã tản đi không thấy bóng dáng.
Phía sau hai người có hai đến ba mươi hộ vệ đi theo, sau khi tách khỏi mọi người, các nàng không chút hoang mang đi ở trong rừng.
Kỳ Dương bỗng nhiên nghe được có tiếng động nhẹ trong bụi cỏ gần đó, nàng không chút suy nghĩ liền nâng cung bắn ra một mũi tên. Mũi tên bắn vào bụi cỏ, nàng không có bắn trúng cái gì, nhưng thật ra lại khiến cho con thú nhỏ kinh sợ. Không đợi Kỳ Dương thấy rõ nó rốt cuộc là thứ gì, một mũi tên đã theo sát mà ra, bắn trúng ngay tại chỗ. Lúc này Kỳ Dương lại xem, mới phát hiện đó là một con hồ ly.
Lông hồ ly hỗn tạp không có đẹp, da lông cũng không có giá trị gì, Kỳ Dương nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt. Một hộ vệ ở phía sau tiến lên, nhảy xuống ngựa nhặt hồ ly ấy, lại đem mũi tên của công chúa điện hạ trở về.
Mũi tên lúc sau là của Lục Khải Phái, Kỳ Dương quay đầu lại liền hỏi nàng: “Chúng ta nên đi săn thú trước, hay vẫn là bắt thỏ trước?”
Lục Khải Phái thấy dáng vẻ nàng nghiêm trang hỏi chuyện liền nhịn không được cười: “Tất nhiên là trước đi săn thú. Điện hạ ở nhà luyện bắn cung nhiều ngày, luôn không thể hoàn toàn không có đất dụng võ đúng không?” Nói xong lại chớp mắt với nàng: “Huống chi lời Nam Bình điện hạ nói thật sự khó nghe, nếu là không săn thêm con mồi trở về vả mặt nàng ta, điện hạ chẳng phải nghẹn khuất sao?”
Kỳ Dương thấy nàng như thế, cũng nhịn không được cười, lại giơ lên trường cung vỗ nhẹ nhẹ lên người nàng, hờn dỗi nói: “Nàng đã biết ta sinh khí, vậy mà lúc ấy còn ngăn cản ta, vô duyên cớ làm nàng ta đắc ý một hồi.”
Lục Khải Phái nhấp môi cười vô tội: “Nhưng điện hạ vốn không muốn tranh với nàng, cần gì phải chịu nàng kích tướng?”
Kỳ Dương liếc nàng một cái, phóng ngựa đi về phía trước: “Bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của ta cũng có như vậy, ỷ vào sức của người hầu thì cũng không thể thắng được. Phò mã nếu mạnh miệng, không biết có thể giúp ta nở mày nở mặt không?”
Lục Khải Phái kéo ngựa đi theo, khuôn mặt nhất phái ôn hòa, không thấy sắc nhọn: “Ta tận lực vậy.”
Đang mói chuyện, nàng lại giương cung bắn ra một mũi tên, bên trong lùm cây lập tức truyền đến tiếng kêu sợ hãi xôn xao, hiển nhiên là bắn trúng cái gì đó. Kỳ Dương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng, không biết đối phương từ khi nào đã phát hiện ra con mồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (căm giận): Ta dỗi! Thật sinh khí, thật nghẹn khuất.
Lục Khải Phái (thuần lương): Ta giúp nàng vả mặt nàng ta, nàng hôn ta xem như một chút thù lao là được.
Kỳ Dương (ôm đầu liền hôn): Tới, trước tiên cho nàng tiền đặt cọc, chạy nhanh tìm chỗ cho ta đi!
Lục Khải Phái (choáng váng): Được, được rồi, ta hiện tại liền đi...