Ngày hưu mộc rất nhanh liền đến, Chỉ Đinh sớm đã chỉ huy người thu thập đồ đạc để đi đến thôn trang.
Kỳ Dương thân là công chúa, lại được hoàng đế sủng ái, của hồi môn năm đó thực sự không ít. Không những là thôn trang bình thường ở vùng ngoại ô kinh thành, mà là suối nước nóng ở nơi tấc đất tấc vàng như biệt viện hành cung, hoàng đế cũng đặc biệt để lại một tòa cho Kỳ Dương.
Chỉ là ba năm nay, hai người đều vì tương lai mà bận rộn, vô luận là thôn trang ở ngoại ô hay là suối nước nóng ở biệt viện, hai người cũng chưa đi qua vài lần. Mà hiện giờ cũng không biết là xuất phát từ loại tâm thái nào, trong triều rõ ràng đang là thời buổi rối loạn, hai người lại mạc danh có thời gian cùng tâm tình, thừa dịp ngày hưu mộc thì chạy ra bên ngoài, dường như không hề băn khoăn hay ưu phiền.
Trời vừa sáng, công chúa phủ liền náo nhiệt lên. Tuy rằng Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng không định ở thôn trang lâu, buổi tối còn muốn thừa dịp hồi kinh trước khi cửa thành đóng, nhưng thân phận của hai người như thế, đi ra ngoài một chuyến luôn cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
May mà Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái không cần nhọc lòng những chuyện này, hai người tự tại ở trong viện dùng qua đồ ăn sáng, sau đó nắm tay đi tìm Lục Sanh.
Tiểu gia hỏa ở công chúa phủ mấy tháng, cũng dần dần quen thuộc mọi người trong phủ. Đặc biệt nàng ôm đùi công chúa điện hạ, thái độ Kỳ Dương đối với nàng cũng thật là thân hòa, vì thế mọi người ở công chúa phủ vốn đối với nàng rất có địch ý, hiện giờ cũng dần dần buông xuống thành kiến.
Nói ngắn lại, hiện giờ Lục Sanh ở công chúa phủ như cá gặp nước. Mà tiểu hài tử có người sủng, tính tình vốn trầm lặng lại câu nệ, cũng bất tri bất giác buông xuống đề phòng, lộ ra bản thân chân thật nhất. Nàng sẽ khóc sẽ nháo, sẽ làm nũng sẽ chơi xấu, đây mới là dáng vẻ tươi sáng mà hài tử tuổi này vốn nên có.
Tất nhiên, Lục Sanh không có vì được người sủng mà sinh hư, nàng chỉ là có thêm một ít tiểu mao bệnh thôi, tỷ như là ngủ nướng.
Đã sớm nói buổi sáng ngày hưu mộc sẽ khởi hành, Lục Sanh tối hôm qua vừa nghe nói lại có thể đi ra ngoài chơi, nàng cũng hưng phấn vui sướng như tiểu hài nhi bình thường. Nhưng mà một đêm qua đi, có lẽ là đêm qua hưng phấn quá mức nên ngủ trễ, sáng nay tiểu gia hỏa có chút dậy không nổi.
Khi Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đến, thị nữ chiếu cố Lục Sanh đang gọi nàng rời giường. Tiểu đoàn tử mơ mơ màng màng đem đầu chôn trong chăn mỏng, cả người bọc chăn mỏng co lại thành một đoàn, mặc thị nữ kia ở mép giường khuyên can mãi nhưng nàng cũng không có động tĩnh.
Chuyện này, khi Lục Sanh vừa đến công chúa phủ là không có khả năng phát sinh. Tuy rằng tiểu hài nhi ba tuổi chưa từng học vỡ lòng, buổi sáng thức dậy cũng không có quá nhiều yêu cầu, nhưng có lẽ vốn bị mẫu thân nàng ảnh hưởng, Lục Sanh thế nhưng đã tập thói quen thức dậy sớm. Lúc đầu không có thị nữ cố định tới chiếu cố nàng, nàng còn có thể tự mình mặc quần áo rồi rửa mặt, thu thập bản thân rất sạch sẽ.
Chẳng qua đó đều là lúc trước, hôm nay Lục Sanh hiển nhiên vi phạm thói quen sinh hoạt thường ngày. Tiểu nhân nhi không ngủ đủ ăn vạ trên giường, cả người đều giấu trong chăn mỏng, đối với hết thảy bên ngoài phảng phất không nghe thấy.
Kỳ Dương cảm thấy Lục Sanh rất ngoan ngoãn, hiếm khi thấy dáng vẻ nàng như thế, nhất thời không khỏi buồn cười.
Nàng quay đầu lại liếc nhìn Lục Khải Phái một cái, Lục Khải Phái ngầm hiểu, sau khi khiển lui thị nữ liền tự mình tiến lên, bế tiểu đoàn tử trên giường lên: “A Sanh, dậy thôi, chúng ta đã nói hôm nay sẽ đến thôn trang chơi a.”
Chăn bị xốc, đôi mắt tiểu bao tử khe khẽ mở, lộ ngươi con ngươi đen trắng rõ ràng. Thế nhưng cũng chỉ là một lát sau, cặp mắt to đen lúng liếng như bị dính hồ dán, liền nhắm mắt lại. Nàng rầm rì hai tiếng, chờ đến khi Lục Khải Phái duỗi tay ôm nàng, nàng đã tự giác chui vào lồng ngực của người sau, dáng vẻ hoàn toàn trốn tránh.
Lục Khải Phái bật cười, ôm tiểu đoàn tử hỏi Kỳ Dương: “Nàng buồn ngủ như vậy, nếu muốn mang đi ra ngoài cũng là phiền toái. Bằng không hôm nay để cho nàng lưu tại trong nhà ngủ, không mang theo được không?”
Nhưng mà Kỳ Dương lại lắc lắc đầu, nói: “Chúng ta tối hôm qua đã đáp ứng nàng, sao có thể nuốt lời?”
Được rồi, công chúa điện hạ đều nói như vậy, Lục Khải Phái đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt. Hai người lại triệu thị nữ tới, để cho các nàng ôm tiểu hài nhi ngủ say mặc quần áo và rửa mặt, kỳ thật cũng không nhiều phiền toái, chỉ chốc lát sau đã đã thu thập xong rồi.
Lại đợi một lát, Chỉ Đinh cũng phân phó người chuẩn bị tốt ngựa xe, Lục Khải Phái thì ôm Lục Sanh đi theo Kỳ Dương, bước lên xe ngựa đi ra ngoài.
- --
Khi Lục Sanh thực sự tỉnh giấc thì xe ngựa của công chúa phủ đã ra khỏi thành. Bên trong xe ngựa to như vậy chỉ có một mình nàng, nàng nằm lung lay trên cái giường nhỏ, bên ngoài còn có một cái chăn chặn lại, hiển nhiên là được người tỉ mỉ an trí.
Kỳ thật, tần suất lay động của xe ngựa khiến cho người mệt đến muốn ngủ, nhưng Lục Sanh vẫn tỉnh, hơn nữa sau khi tỉnh lại liền không ngủ được. Đôi mắt đen lúng liếng của nàng mở to, có chút hoảng loạn đánh giá xung quanh một phen, cảm thấy cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt quen thuộc lại xa lạ. Vẫn còn không đợi nàng ở trong trí nhớ nghĩ lại chính mình đang ở nơi nào, nhưng nỗi sợ hãi lại trước một bước dâng lên trong lòng nàng.
Lục Sanh là hài tử không có cảm giác an toàn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng không chỉ một lần nghe được chính miệng mẫu thân nói chán ghét nàng, thậm chí là những lời muốn vứt bỏ. Khi còn nhỏ nàng không hiểu, hiện tại cũng không hiểu rõ, nhưng lại dần dần sợ hãi bị vứt bỏ cùng mất đi.
Mấy ngày này, nàng sống ở công chúa phủ rất tốt, cũng quen thuộc hoàn cảnh như vậy, hiện giờ chợt gặp biến cố, nàng tự nhiên liền luống cuống.
Nàng khua cánh tay nhỏ bé rồi di chuyển đôi chân ngắn của mình, Lục Sanh ra sức đứng dậy khỏi cái giường nhỏ thoải mái, giãy giụa lướt qua đệm chăn ngăn trở, nàng trở mình xuống giường nhưng xe ngựa vẫn còn đang đong đưa, vì vậy mà nàng cũng té ngã một cái. Thế nhưng tiểu đoàn tử không khóc cũng không nháo, nàng bò dậy rồi vọt tới sau cửa xe ngựa. Chỉ là ở bên ngoài có xa phu đang ngồi, sức lực nho nhỏ của nàng cũng không thể đẩy được cửa, vì thế ngược lại chạy tới cửa sổ xe để nhìn xung quanh.
Nhấc lên màn xe có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài, những đám mây thì trắng như tuyết, còn có cỏ cây xanh um tươi tốt dưới ánh nắng mặt trời, cùng với đồng ruộng trải dài bạt ngàn...
Lục Sanh chưa từng ra khỏi thành, cũng chưa từng thấy qua đồng ruộng, đây đều là những hình ảnh mà nàng chưa bao giờ gặp qua.
Tiểu đoàn tử ngây người một chút, chợt nghe được những tiếng vó ngựa “lộc cộc“. Nàng tìm theo tiếng nhìn lại, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc có thể làm nàng an tâm. Ở sau xe ngựa không xa, Lục Khải Phái với Kỳ Dương đang cùng nhau cưỡi ngựa.
Hai người có lẽ là đã chán ngồi trên xe, có lẽ là thấy phong cảnh bên ngoài không tồi, càng có lẽ thuần túy chỉ muốn cưỡi ngựa, cho nên mới rời khỏi xe, phi ngựa ra ngoài. Chỉ nhìn hai người các nàng ngồi chung một con ngựa, dáng vẻ thân mật, có thể biết hai người này tám phần lại đang nị oai.
Người của công chúa phủ thấy nhiều không trách, nhưng tiểu đoàn tử lại không hiểu những chuyện này. Nàng vốn sợ hãi hoảng loạn, nhưng sau khi nhìn thấy hai người thì rốt cuộc cũng buông lỏng, bám ở cửa sổ xe, lộ ra cái đầu nhỏ, phất tay về phía hai người rồi hô: “Điện hạ, điện hạ. Bá phụ, bá phụ.”
Hai người vốn dĩ đang chỉ trỏ đùa giỡn ở phía xa, nghe được cũng lập tức quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Sanh ở phía sau cửa sổ.
Lục Khải Phái cưỡi ngựa đi qua, buồn cười hỏi nàng: “A Sanh rốt cuộc đã tỉnh ngủ?”
Lục Sanh ngoan ngoãn cười với nàng, chớp đôi mắt rất vô tội lại mờ mịt, sau đó vẫn là Kỳ Dương nhắc nhở một câu, tiểu đoàn tử lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua đã nói muốn ra khỏi thành đến thôn trang chơi. Vì thế, sự sợ hãi hoảng loạng lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất, trong lòng nàng lại lần nữa kích động như tối hôm qua, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người cưỡi ngựa, trong mắt nàng tức khắc cũng sinh ra vài phần chờ mong.
Lục Khải Phái thấy, Kỳ Dương cũng thấy. Tiểu hài nhi đại để là thích cưỡi ngựa, nhưng không khí giữa hai người giờ phút này vừa lúc, cũng không nghĩ mang theo tiểu đoàn tử, biến hai người cùng kỵ thành “một nhà ba người“.
“A Sanh nếu đã tỉnh thì ngoan ngoãn ở trong xe ngựa, không bao lâu nữa chúng ta có thể tới rồi.” Lục Khải Phái nghiêm trang dặn dò, yên lặng kẹp bụng ngựa, con ngựa lập tức giậm chân, chở hai người lộc cộc chậm rãi rời khỏi.
Lục Sanh còn quá nhỏ, cái gì cũng đều làm không được, cho nên cuối cùng nàng chỉ có thể bám vào cửa sổ xe, mắt trông mong nhìn hai người đã đi xa.
May mà thôn trang xác thật cách kinh thành không quá xa, hơn nữa Lục Sanh tỉnh lại cũng muộn, xe ngựa cũng chỉ đi thêm hai khắc nữa thì đã đến nơi. Nông trang này so với của hồi môn ban đầu của Kỳ Dương thì lớn hơn rất nhiều, bởi vì Lục gia cũng không thiếu tiền, ba năm nay cũng dần dần thu mua đồng ruộng và rừng cây ăn quả xung quanh, hiện giờ đã gom thành mấy trăm mẫu đồng ruộng, nhà ngoại trên dưới một trăm mẫu núi rừng, thực sự khách quan.
Đoàn người Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đến cũng không đột ngột, sớm đã cùng quản sự thôn trang chào hỏi qua. Xe ngựa của công chúa phủ vừa đến, bên ngoài thôn trang đã có không ít người tới chào đón.
Hai người lần này vốn là tới chơi, cũng không phải tới thị sát nông trang, cho nên dăm ba câu liền đem người đuổi rồi.
Lục Khải Phái xuống ngựa thì đỡ Kỳ Dương xuống, nàng quay đầu lại tiếp tục bế Lục Sanh ở xe ngựa bên cạnh xuống. Có như vậy trong nháy mắt, nàng hoảng hốt sinh ra loại cảm giác dìu già dắt trẻ, cũng không biết phải hình dung ra sao, bất giác nhấp môi cười.
Kỳ Dương thấy, hỏi nàng: “Làm sao vậy, nàng cười cái gì?”
Lục Khải Phái vội lắc đầu, đáp: “Không có gì. Chỉ là tình cảnh như vậy, bỗng nhiên sinh ra chút cảm khái thôi.” Nàng nói lại nhìn Lục Sanh, cười hỏi nàng: “A Sanh có phải chưa từng thấy qua phong cảnh như vậy đúng hay không? Đường ruộng thì ngang dọc khắp đồng, tiếng gà chó cùng văng vẳng bên tai.”
Lục Sanh cái hiểu cái không gật gật đầu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm về nơi xa.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương nhìn theo ánh mắt nàng, lại thấy ở nơi xa có một đám tiểu hài nhi đang ghé vào một chỗ chơi đùa. Cũng không biết bọn họ đang chơi cái gì, thế nhưng một đám hài tử hi hi ha ha, lại có vẻ náo nhiệt và sung sướng.
Tiểu hài tử đại để đều thích náo nhiệt hòa hợp với tập thể, Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương liếc nhau, cảm thấy có lẽ nên cấp Lục Sanh tìm hai người bạn tuổi xấp xỉ để chơi cùng. Thế nhưng hôm nay hiếm khi được dịp ra ngoài, việc này cần phải trở về lại nói.
Lục Khải Phái vỗ vỗ sau lưng Lục Sanh, xoay người đem nàng ôm vào thôn trang phía sau.
Nông trang này cách kinh thành cũng không xa, nhưng sáng sớm xuất phát cũng phải mất một hai canh giờ mới đến nơi, cũng có một chút mệt mỏi. Đặc biệt Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương cưỡi ngựa nửa đường, trên người cũng có chút phong trần mệt mỏi. Vì thế sau khi đoàn người tới nơi, trước tiên đã vào thôn trang rửa mặt nghỉ ngơi, đến nỗi du ngoạn hái nho gì đó, còn phải muộn một chút.
Người hầu ở thôn trang thấy Lục Khải Phái thích hái nho, lập tức chủ động tiến lên, nói: “Đại nhân, thôn trang chúng ta cũng không chỉ có quả nho, ở trong rừng phía xa còn có một mảnh rừng mận, còn có cánh đồng dưa ở đó, hiện giờ đều là thời điểm kết trái. Thôn trang chúng ta sản xuất đều là loại tốt, đại nhân nếu là cảm thấy hứng thú, vậy thì nên đến đó xem một chút.”
Lục Khải Phái nghe vậy thì tùy ý gật gật đầu, nhưng thật ra Lục Sanh lúc nãy luôn hướng tới đồng bạn cũng phục hồi tinh thần lại, đối với hết thảy mọi thứ quanh mình rất là tò mò. Nàng kéo kéo ống tay áo Lục Khải Phái, nãi thanh nãi khí nói: “Bá phụ nói đi hái nho.”
Hai mắt nàng sáng lấp lánh mang theo trông mong, khiến cho hai đại nhân nhìn thấy đều mềm lòng: “Được được được, mang ngươi đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Sanh (thở dài): Uổng ta tín nhiệm các ngươi như vậy, kết quả các ngươi cứ như vậy ghét bỏ ta sao?!
Lục Khải Phái & Kỳ Dương: Ngươi làm bóng đèn lâu như vậy, chẳng lẽ không nên bị ghét bỏ sao?!
Lục Sanh (...): Trên lưng thiệt nặng.