Theo hoàng đế khỏi bệnh, triều đình Lương Quốc cũng dần dần an ổn trở lại. Nhưng mà sau khi hoàng đế vừa hoàn toàn lành bệnh, Thái Tử vẫn luôn kiên cường chống đỡ lý chính, đồng thời còn chiếu cố bệnh tình của hoàng đế lại bệnh nặng một hồi.
Phụ tử hai người liên tiếp bệnh nặng, nhưng cũng may trong triều trước sau có người chống đỡ, toàn bộ triều cục vẫn luôn vững vàng.
Nhìn thấy ngày cuối năm gần đến, Kỳ Dương lại vào cung thăm hỏi, khi trở về liền không khỏi thở dài với Lục Khải Phái: “Năm nay còn nhìn thấy thân thể hoàng huynh tốt hơn một chút, thế nhưng vừa mới vào đông hắn lại bị lăn lộn một phen, cũng hoàn toàn uổng phí.”
Lục Khải Phái nghe vậy thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nói: “Vào đông, thân thể Thái Tử vốn là không khoẻ, lúc trước bệ hạ ngã bệnh, hắn đi theo sốt ruột bận rộn vốn đã không tốt, sau lại còn cường ngạnh chống đỡ lý chính, kéo dài tới hiện giờ mới bị bệnh đã là không dễ. Nhưng ta cũng đã hỏi qua hai danh y giúp Thái Tử điều trị, Thái Tử lần này nhìn thì hung hiểm, nhưng cũng không khác so với những lần trước, đầu xuân thì có thể sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Bốn năm qua, Thái Tử sinh bệnh đều thành thói quen, không kể tới Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái mà chính là văn võ cả triều đều đã gợn sóng bất kinh. Ngược lại lần này hoàng đế bệnh nặng, hắn cư nhiên còn có thể chống đỡ, đủ đã khiến cho người lau mắt mà nhìn.
Nhưng bệnh tình của Thái Tử vẫn sẽ như vậy, có nói hay không cũng không có gì khác biệt, Kỳ Dương đã sớm không bởi vì những chuyện này mà để bản thân thêm ngột ngạt. Nàng cũng chỉ đến thăm Thái Tử rồi trở về thuận miệng nhắc tới, ngay sau đó đã dời đi đề tài: “Ta thế nhưng lại thấy A Tề. Hắn lần trước được bệ hạ tán thưởng, khi trở về tựa hồ đã tự tin hơn rất nhiều, hiện giờ hoàng huynh bị bệnh, ngược lại còn dạy dỗ hắn nhiều hơn.”
Kỳ thật cũng không có biện pháp, hoàng đế trải qua một chuyến này, không những thân thể không bằng như trước mà Thái Tử thể nhược, dẫn đến tương lai khó mà đoán trước. Hoàng đế từ trước đến nay vẫn luôn tin trọng Thái Tử, đối với nhi tử còn lại cũng không thử bồi dưỡng, cho nên một đám đều lớn lên không đứng đắn.
Nói câu không dễ nghe, nếu lúc này hoàng đế băng hà, Thái Tử cũng không biết có thể chịu đựng được hay không. Vạn nhất hắn chịu không nổi, không cần đề cập tới Sở Vương đã bị phế và Tề Vương đang bị giam cầm, còn lại Ngụy Vương lại có thể đi nơi nào? Ngược lại là trưởng tôn đang dần dần lớn lên còn có thể khiến người hy vọng nhiều hơn, cũng khó trách từ sau khi hắn lộ mặt ở Thu Thú, dần dần lọt vào tầm mắt của mọi người.
Nhưng Kỳ Dương nhắc tới trưởng tôn cũng không vì mấy lợi ích tương quan, nàng đơn thuần chỉ cảm thán tiểu thiếu niên rất thân cận với mình một câu mà thôi. Dù sao đi nữa, hắn năm nay cũng đã mười hai tuổi, chỉ cần Thái Tử có thể tiếp tục kiên trì thêm bốn đến năm năm, trưởng tôn cũng sẽ có thể kế thừa địa vị.
Lục Khải Phái nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Như vậy cũng tốt.”
Hai người nói với nhau vài câu, Lục Khải Phái phản ứng đều nhàn nhạt. Kỳ Dương tựa như nhận thấy gì đó, tiến đến bên người hỏi nàng: “Ta thấy nàng không quá cao hứng, chính là xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Khải Phái thuận tay kéo nàng ngồi xuống bên người, suy nghĩ rồi nói: “Cũng không có gì, chỉ là ta tính toán, bắc Vinh bên kia hẳn là đã có kết quả. Nhưng gần đây tuyết lại lớn, ngay cả bồ câu đưa tin cũng bay không tới, không biết tin tức khi nào mới có thể truyền về.”
Kỳ thật, sau khi phát sinh việc Tam công chúa, vô luận là Tạ Viễn giải quyết tốt hậu quả, trù tính tả đại tướng quân lật lại bản án, hay vẫn là quân thần xé rách da mặt binh nhung tương kiến đều sẽ phát sinh trong thời gian ngắn. Nhưng tin tức truyền lại được phân chia tuần tự, sau khi Lục Khải Phái nhận được phong thư thứ nhất thì đợi lâu cũng không có tin tức tiếp theo, chờ cho tới bây giờ đã là có chút ruột gan cồn cào.
Kỳ Dương nghe vậy thì duỗi tay đặt lên mu bàn tay nàng, cười nói: “Như thế nào, A Phái không tin tưởng những gì mình đã an bài sao?”
Lục Khải Phái vì động tác nhỏ trấn an của Kỳ Dương mà có chút thuận theo, nghe vậy lại cười: “Ta lại không phải thần tiên, còn có thể khống chế chuyện cách đây vạn dặm hay sao? Lần này cũng chỉ là nương theo bệ hạ mở ra cục diện, khéo léo dẫn dắt mà thôi. Thậm chí ta ngay cả bắc Vinh cũng đều chưa đi qua, không quá hiểu biết những người đó, kế hoạch hoàn toàn khác với thực tế, khó mà phát huy hiệu lực cũng không có gì quá kỳ quái.”
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Kỳ Dương cũng biết trong lòng nàng để ý, không nghĩ an ủi cho nên đơn giản nói: “Nàng lo lắng chuyện này nhiều làm gì? Phụ hoàng cũng đã khỏi bệnh, nói vậy nếu như ra tay vô ích thì cuối cùng vẫn sẽ cùng Tạ Viễn đấu với nhau một trận.”
Bậc cha chú tranh đấu, các nàng kỳ thật không cần nhúng tay. Nếu không phải dã tâm Tạ Viễn quá lớn, tính kế toàn bộ hoàng tộc thậm chí là Lương Quốc thiên hạ, Kỳ Dương trực tiếp mang theo Lục Khải Phái chạy cũng không hề gì.
Lục Khải Phái thấy nàng không chút do dự bán đứng thân cha, cũng nhịn không được cười lên. Tâm tư xúc động ôm chặt tức phụ, không khách khí hôn lên gò má nàng một cái: “Được được được, điện hạ vẫn luôn đối đãi với ta tốt nhất.”
- --
Trong hoàng cung, hoàng đế sau khi khỏi bệnh không bao lâu thì đã một lần nữa khống chế triều cục. Hắn rốt cuộc được nhàn rỗi, sau đó nhớ tới phía bắc còn có một cái họa lớn tâm phúc, vì thế quay đầu hỏi Trương Kiệm: “Gần nhất phía bắc có truyền tin tức về không?”
Trương Kiệm nhất thời hiểu sai ý, liền đáp: “Hai ngày trước bắc địa đưa tới tin tức, mùa đông tuyết rơi dày, e là sẽ xảy ra thảm họa vì nó.”
Hoàng đế nghe vậy thì nhất thời không nói nên lời, hắn cũng không nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Trương Kiệm.
Trương Kiệm lập tức phản ứng lại đây, hắn vội vỗ vỗ miệng mình, lấy lòng cười nói: “Là nô tài hiểu lầm, bệ hạ hỏi chính là bắc Vinh đi? Thám thính thật sự đưa tới hai mật báo, trước đó Thái Tử đã xem qua một cái rồi lại lần nữa niêm phong, cái hôm qua mới vừa đưa tới thì còn chưa được mở.”
Khi nói chuyện, Trương Kiệm đã tìm ra hai phong mật báo, cung kính bày trên bàn của hoàng đế.
Hoàng đế liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới thu hồi tầm mắt rồi bắt đầu mở ra xem. Cái trước tiên bị mở tất nhiên là phong mật báo mà Thái Tử đã xem qua, nội dung quy quy củ củ không có gì xuất sắc, chỉ là bẩm báo lệ thường mà thôi, hoàng đế sau khi xem qua thì ném ở một bên. Nhưng mà chờ hắn mở ra phong mật báo thứ hai, hắn mới vừa nhìn dòng mở đầu thì đã ngẩn ra. Ngay sau đó hoàng đế từ trước đến nay không biến sắc dù cho Thái Sơn sập trước mặt lại thay đổi biểu tình mấy lần.
Trương Kiệm ở bên cạnh nhìn biểu tình của hoàng đế, lại nhìn mật báo trong tay hắn, đều nhịn không được tò mò nội dung trên mật báo kia. Thật sự không biết ở trên đó viết cái gì, thế nhưng có thể khiến cho hoàng đế để ý như vậy?
Đang nghĩ ngợi, hắn liền nghe hoàng đế bỗng nhiên cười lớn kêu một tiếng hảo, cung nhân cả phòng tức khắc giật nảy mình.
Ánh mắt Trương Kiệm đang nhìn chằm chằm mặt sau mật báo, đột nhiên nghe được hoàng đế buột miệng thốt ra một tiếng hảo, hắn đều không khỏi bị hù nhảy dựng. Nhưng cũng may hắn bầu bạn với quân nhiều năm, sớm đã dưỡng thành bản lĩnh che giấu cảm xúc, hắn lập tức cười nói: “Bệ hạ hẳn là gặp được chuyện tốt, cho nên mới thoải mái như vậy đúng không?”
Hoàng đế đại hỉ, không tiếc chia sẻ với người khác, mà Trương Kiệm hỏi lời này cũng đã đi quá giới hạn, nhưng quyết định nói hay không nói vẫn nằm trong tay hoàng đế. Cho nên hoàng đế cũng không vì Trương Kiệm lắm miệng mà trách cứ gì, thậm chí nguyện ý nói cho hắn nhiều chuyện.
Lập tức như thế, hoàng đế vẫy lui những người khác, lại cười nói với Trương Kiệm: “Là chuyện tốt, hoàng đế bắc Vinh xích mích với Thừa tướng. Hiện giờ tả hữu hai đại tướng quân của hắn dẫn quân phân đình đối địch, một người tru nghịch thần, một người thanh trừng quân. Tính toán ngày tháng khi phong tin tức này truyền tới trong tay trẫm, chỉ sợ lúc này đô thành Vinh Quốc đều đã đánh nhau túi bụi.”
Trương Kiệm vừa nghe cũng trở nên mừng rỡ, vui vẻ nói: “Kia lại không tệ, nên làm những man di đó tự mình đánh nhau.”
Hoàng đế nghe xong thì ý cười càng đậm. Hắn không biết cụ thể Tạ Viễn ra sao, nhưng đối với hắn mà nói, toàn bộ Vinh Quốc đều là đối thủ của hắn. Lúc trước bố trí ly gián kế, cũng hoàn toàn không chỉ là vì nhằm vào Tạ Viễn, mục đích chủ yếu vẫn là vì suy yếu quốc lực của Vinh Quốc. Mà Tạ Viễn tài giỏi như vậy, có hắn phụ tá Vinh Đế quả thực như hổ thêm cánh, cho nên hoàng đế mới trước mắt đối phó hắn.
Chỉ là lần trước bị một hồi bệnh nặng trì hoãn lâu, hắn không kịp tiếp tục dùng thủ đoạn kế tiếp, hoàng đế còn tưởng những gì mình lúc trước mưu hoa đều uổng phí. Nào biết quanh co, cũng không biết Tạ Viễn lộ ra tiếng gió gì, thế nhưng hỗn loạn hạ lệnh giết chết công chúa, cũng chính là vợ cả của mình!
Kể từ đó đã không khác gì mưu nghịch, căn bản không cần hoàng đế lại làm cái gì, Vinh Đế không có khả năng buông tha Tạ Viễn.
Hiện giờ nháo khiến cho quân thần bọn họ cắn lẫn nhau thì càng tốt, đã có thể tiêu hao quốc lực của Vinh Quốc, còn có thể làm sụp đổ tình quân thần đã từng chân thành hợp tác này. Mà không còn Tạ Viễn trù tính, Vinh Quốc mới lập cùng Vinh Đế sẽ không khó đối phó như vậy.
Hoàng đế thu lại mật báo, mơ hồ cảm thấy sau việc này có chút kỳ quặc. Nhưng nếu sự tình có lợi với hắn, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, quay đầu liền đưa mật báo cho Trương Kiệm, phân phó: “Đưa tới Đông Cung cho Thái Tử nhìn xem, cũng làm cho hắn cao hứng rồi khỏi bệnh.”
Trương Kiệm cười đáp ứng, thực mau đã phân phó người đưa mật báo tới Đông Cung.
Đông Cung, Thái Tử bệnh nặng nằm trên giường, nhưng tuy là như thế, hắn vẫn luôn cần cù hơn những người khác. Dù bị bệnh, hắn cũng sẽ bớt thời giờ để quan tâm chính vụ, nhưng hắn không thể xem được tấu chương, liền đơn giản để trưởng tôn ở trước giường bệnh đọc cho hắn nghe. Lúc trước, sau khi trưởng tôn đọc xong, Thái Tử lại phân phó hắn động bút, mà hiện giờ Thái Tử đối với nhi tử lại có thêm hai phần chờ mong và kiên nhẫn, cũng nguyện ý cẩn thận dạy dỗ chính vụ cho hắn nghe.
Phụ tử hai người một dạy một học, ở chung càng thêm thân cận hơn ngày xưa ba phần, trước giường bệnh ngược lại hết sức ấm áp hài hòa.
Lúc này, Trương Kiệm khiến người đưa tới mật báo. Sau khi Thái Tử tiếp nhận mật báo thì liên tục nhìn ba lần, hắn không có thuần nhiên thoải mái như hoàng đế. Hắn biết được càng nhiều, cũng nghĩ đến càng nhiều, biểu tình nhất thời rất là phức tạp.
Trưởng tôn thấy thế thì không khỏi tò mò, hơn nữa quan hệ của hắn hiện giờ với phụ thân được cải thiện, cho nên cẩn thận hỏi: “Phụ vương, trên đó viết cái gì vậy?”
Thái Tử nghe vậy thì suy nghĩ rồi đưa mật báo qua. Trưởng tôn chưa hiểu quá nhiều về quốc sự, hiện giờ đều còn chưa học xong nội sự của Lương Quốc, tất nhiên còn không hiểu được quốc việc, xem xong còn có chút ngây ngốc. Nhưng hắn hiểu được, cơ bản nhất chính là bắc Vinh nội loạn, hắn chỉ là không rõ thái độ của Thái Tử, cho nên càng cẩn thận hỏi: “Phụ vương, Lương Vinh là kẻ thù truyền kiếp, bắc Vinh nội loạn có cái gì không tốt sao?”
Đương nhiên không có gì không tốt, nhưng trong lòng Thái Tử sầu lo, lại không dễ dàng nói với nhi tử. Hắn nghĩ nghĩ, lại phân phó người đưa phong mật báo này đến phủ Kỳ Dương, trưởng tôn thấy thế càng thêm nghi hoặc.
Thái Tử cuối cùng cũng không giải thích gì, chỉ không minh bạch dặn dò một câu: “A Tề, Kỳ Dương cô mẫu của ngươi là người đáng tin, phò mã của nàng cũng là tài trí vô song. Chỉ là ngươi đối với người cô phụ này, trước sau phải nhớ rõ lưu lại hai phần cảnh giác.”
Trưởng tôn nghe vậy càng thêm không hiểu, nhưng thấy phụ thân cố ý dặn dò, hắn vẫn ngoan ngoãn đáp ứng ghi nhớ.
Chỉ là trong lòng, hắn rất có hảo cảm với cô phụ đơn bạc tuấn mỹ, lại có tài bắn cung xuất sắc kia. Người lớn lên xinh đẹp vô luận là ở đâu cũng đều sẽ có người yêu thích, huống chi là người lớn lên đẹp lại còn có bản lĩnh, thậm chí có thể được Thái Tử chính miệng khen ngợi là tài trí vô song.
Thái Tử có lẽ sẽ không biết, bởi vì mình dặn dò một câu, trưởng tôn ngược lại càng thêm quan tâm đến Lục Khải Phái. Hắn là đang trù tính cho tương lai của nhi tử, nhưng những lo lắng này kỳ thật đều không cần thiết.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Tử đoán được có thể là Tiểu Lục ra tay, rốt cuộc hắn không ra tay, phụ hoàng của hắn cũng không rảnh ra tay. Nhưng hắn vẫn không có chứng cứ, vì thế chỉ có thể yên lặng ở trong lòng dán cho Tiểu Lục mấy cái nhãn: xảo trá, nhẫn tâm, quả quyết.
Kỳ Dương (nhấc tay): Hoàng huynh hoàng huynh, ngươi dán nhãn quá ít, còn có ngoan ngoãn, nghe lời, mềm mại...
Lục Khải Phái (đỏ mặt): Điện hạ đừng nói nữa, có một số việc chính ngươi biết là được.
Thái Tử (mặt vô biểu tình): Hoàng muội, chúng ta nói chính là một người sao? Đừng dùng quá nhiều bộ lọc a [1]!
Lục Khải Phái (bất đắc dĩ buông tay): Xem đi, nói ra cũng không ai tin.
[1] Bộ lọc theo ý Thái Tử như là filter vậy đó, có thể khiến cho người trong ảnh và ngoài đời khác nhau nhiều.