Ở trong phủ dùng qua đồ ăn sáng, lại nghỉ ngơi một lát.
Giữa giờ Tỵ (9 giờ đến 11 giờ), một chiếc xe ngựa rốt cuộc cũng rời khỏi công chúa phủ, đằng sau xe còn có người hầu hộ vệ đi theo.
Trong xe ngựa, Kỳ Dương dựa vào Lục Khải Phái, tay lại xốc lên một góc màn xe, nhàn nhã nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Nhìn xe ngựa sang trọng đi trên khu phố quyền quý, dần dần đi đến phố xá sầm uất, tiếng người ồn ào náo động truyền vào bên trong xe đầy sống động.
Kỳ Dương nhìn trong chốc lát liền cảm thấy không thú vị, sau khi buông màn xe thì lại quay đầu nhìn về phía Lục Khải Phái, đột nhiên hỏi: “Đối với cái kia... Đứa nhỏ đó tên gì? Nàng có ý định gì không?”
Lục Khải Phái nhấp nhấp môi, đáp: “Nàng tên là Lục Sanh.” Nói xong lại rũ mắt: “Trước tiên cứ dưỡng nàng đi.”
Lục Sanh năm nay còn chưa đến ba tuổi, đúng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ mà năm đó Lục Khải Thành bị Tề bá an bài. Đáng tiếc sinh ra là nữ hài nhi, nàng tựa như Lục Khải Phái lúc trước không được coi trọng, đứa nhỏ này ở trong mắt Tề bá cũng mất đi hơn phân nửa giá trị. Thế cho nên ba năm nay, nàng tồn tại gần như vô thanh vô tức, ngay cả Lục Khải Phái đều mau quên còn có đứa nhỏ này tồn tại.
Mãi đến tháng trước, mẹ đẻ của Lục Sanh chết vì bệnh, Tề bá không biết nghĩ như thế nào, liền đem đứa nhỏ này đưa tới công chúa phủ. Lúc ấy thật sự gây ra một hồi phong ba, chỉ vì Lục Sanh cùng nàng quá mức giống nhau, luôn làm người cho rằng đứa nhỏ này là con của Lục Khải Phái tư sinh với người khác.
Kỳ Dương nghe vậy, đầu ngón tay mân mê sợi tóc dài tán loạn của Lục Khải Phái, ở đầu ngón tay thưởng thức một lát, trên mặt lại lộ ra chút chần chờ: “Thật liền như vậy dưỡng sao? Ta nhìn hài tử kia cùng nàng nhưng thật ra có vài phần thân cận.”
Lục Sanh từ khi ra đời đã không được nhận quá nhiều sự quan tâm, bao gồm cả mẹ đẻ từng ôm ấp mong đợi lớn lao ở nàng. Sau khi biết sinh được một nữ nhi, nàng ta liền lãnh đạm dị thường với nàng. Tỳ nữ thân phận thấp kia có lẽ không biết, nếu như nàng ta sinh ra là nam hài, đại khái sau khi sinh xong cũng không thể nào sống được. Bởi vì nàng ta không biết, cho nên liền oán hận Lục Sanh vì đứa nhỏ này làm mộng đẹp của nàng ta tan biến, mấy năm nay cơ hồ bỏ mặc nàng.
Hài tử lớn lên dưới tình huống như vậy, hơn phân nửa đều thiếu đi tình yêu thương. Mà sau khi nàng phát hiện chính mình cùng Lục Khải Phái nhìn giống nhau, trong lòng liền cảm thấy thân cận với nàng, thế cho nên đây không phải là lần đầu tiên trộm trốn ở một bên nhìn nàng như vậy..
Lục Khải Phái nhớ tới hài tử kia, cũng có chút bất đắc dĩ. Nàng từ trước đến nay luôn mềm lòng, vô luận thời gian có trôi qua bao lâu thì cũng sẽ không thay đổi, đối với tiểu hài tử còn nhỏ như vậy, nàng tất nhiên cũng không sinh ra tâm địa. Chỉ là nàng còn chú ý đến thân thế của Lục Sanh, rốt cuộc Lục Khải Thành chết chính là do nàng một tay mưu hoa, lại lui một bước mà nói, kiếp trước hai người cũng là tử địch, sớm không còn quan hệ tỷ đệ thân thiết.
Sau khi suy nghĩ, Lục Khải Phái lại hỏi Kỳ Dương: “Nàng không ngại thân thế của Lục Sanh sao?”
Kỳ Dương rũ mắt, cũng suy nghĩ rồi đáp: “Ta là không thích phụ thân của nàng. Nhưng nàng sinh ra giống nàng như vậy, ta nhìn cũng sẽ mềm lòng.”
Người Lục gia tựa hồ đều lớn lên rất giống, Lục Khải Phái và Lục Khải Thành như thế, hiện giờ Lục Sanh cũng là như thế. Đặc biệt Lục Sanh vẫn là nữ hài tử, nho nhỏ mềm mại, mỗi lần nhìn thấy các nàng đều là khiếp đảm nhưng cũng chờ mong như vậy, khiến người nhìn cũng nhịn không được mềm lòng. Hơn nữa nhìn Lục Sanh nho nhỏ, cũng khiến cho Kỳ Dương nghĩ đến dáng vẻ Lục Khải Phái khi còn bé, luôn có cảm giác thôi thúc muốn nhìn nàng lớn lên.
Chỉ là nói xong lời này, Kỳ Dương lại nhíu mày nói: “Chỉ là thân thế nàng xác thật có vấn đề. Tề bá biết được chuyện năm đó, nhưng hiện tại hắn lại đem Lục Sanh đưa đến trước mặt nàng, để cho nàng nuôi dưỡng, nàng nói hắn rốt cuộc đang có tâm tư gì?”
Lục Khải Phái nửa ôm lấy Kỳ Dương, đầu ngón tay xoa xoa mi tâm đang nhăn lại của nàng: “Tâm tư hắn ra sao đều không quan trọng, xem nàng và ta suy nghĩ như thế nào. Tuy nhiên cũng không nóng nảy, việc này nàng với ta chậm rãi cân nhắc.”
Lục Sanh hiện giờ cũng chỉ mới hai ba tuổi, dù Tề bá có ý định mượn tay nàng làm chuyện gì, ít nhất cũng phải chờ mười năm sau. Đến nỗi tình thế mười năm sau ra sao, Lục Khải Phái không biết, nhưng nàng biết bản thân cùng Kỳ Dương sẽ không ẩn nhẫn ngủ đông đến lúc đó.
Chờ hết thảy trần ai lạc định [1], hết thảy vấn đề cũng không còn nữa.
[1] Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Hai người đều tự tin với chuyện này, vì vậy dừng lại vấn đề này. Hai người lại nói chút nhàn thoại, xe ngựa bất tri bất giác rời khoit kinh thành, dần dần hướng về bờ sông đã ước định.
- --
Vào cuối tháng ba mùa xuân, cỏ mọc chim bay, cỏ bên bờ sông sớm đã xanh ngắt, hoa tươi nở rộ.
Xe ngựa đi tới, xa xa liền thấy một rừng hoa đào nở rộ, những đóa hoa phấn bạch nở thành từng chùm, khiến cho người trong rừng tựa như tranh. Mà ở giữa chính là thiếu niên vui cười, thiếu nữ bước qua, khiến cho bức tranh này càng thêm sống động.
Kỳ Dương nhìn phiến rừng hoa đào này vẫn rất là yêu thích, cách thật xa liền xốc lên màn xe để nhìn ngắm. Mãi đến khi xe ngựa gần đến, trông thấy người hầu vương phủ đứng ở bên ngoài rừng hoa đào, nàng lúc này mới buông màn xe và thu hồi ánh mắt, bày ra dáng vẻ đoan trang.
Chư vương cùng công chúa đi ra ngoài, tất nhiên sẽ không trộn lẫn một chỗ với mấy người khác, vì vậy sẽ độc chiếm một nơi, còn có thị vệ canh gác.
Kỳ Dương tới cũng không tính là trễ, khi nàng đến bên bờ sông thì các chư vương và công chúa đã tới hơn phân nửa.
Hôm nay, Tương Thành công chúa là lớn nhất trong số những người này, nàng cùng với Lương Vương Tứ hoàng tử đều cùng một mẹ sinh ra, hôm nay tụ hội cũng là do nàng khởi xướng. Vừa thấy Kỳ Dương cùng phò mã tới, nàng liền chủ động đến đón, sau đó ánh mắt chuyển đến hai người, liền cười nói: “Hoàng muội cùng phò mã quả nhiên thật ân ái, đi đến nơi nào đều cùng một chỗ.”
Kỳ Dương lại không e dè nắm lấy tay Lục Khải Phái, nghe vậy cũng cười nói: “Hoàng tỷ chê cười, hôm nay thiệp mời không phải cũng viết tên phò mã sao? Ta mang nàng tới cũng là lẽ thường tình.”
Thiệp mời tất nhiên là có viết tên phò mã, nhưng công chúa thật sự mang theo phò mã tới tụ hội lại không nhiều lắm, chỉ có ai cùng phò mã ở chung hòa hợp mới có thể nghĩ đến chuyện dẫn theo người tới những dịp như vậy. Đến nỗi Kỳ Dương cùng phò mã, hai người ba năm nay đều nổi tiếng là ân ái, thế nhưng tháng trước nghe nói trong phủ đột nhiên có một đứa nhỏ, còn cực kì giống phò mã, trên phố đều truyền đó là do phò mã tư sinh.
Ai cũng đều biết Kỳ Dương công chúa và phò mã kết li ba năm, ân ái phi thường, nhưng dưới gối lại chậm chạp không có nối dõi. Mà nam tử phần lớn là trọng truyền thừa, dưới tình huống như thế, tiếp một hài tử nhập phủ, việc này tựa hồ không cần nói cũng biết.
Mà công chúa hậu duệ quý tộc, từ trước đến nay đều kiêu ngạo, đám người Tương Thành nghe được tin tức, còn tưởng rằng hai người này sẽ nháo nhào. Lần này tương mời tụ hội, công chúa mang theo phò mã tới so với ngày thường nhiều không ít, cũng là vì tới xem Kỳ Dương trở thành trò cười.
Nhưng chờ được hai người xuất hiện, cử chỉ lời nói, ánh mắt ràng buộc, nơi nào mang dáng vẻ có nửa phần hiềm khích khập khiễng?
Trong lòng Tương Thành có chút kinh ngạc, thế nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì, nàng ta cười mỉm nói hai câu với Kỳ Dương, liền tiếp đón nàng và phò mã nhập tòa. Chỉ là Kỳ Dương liếc mắt nhìn mấy người đang rải rác ngồi, lại không có gì hứng thú, liền nói: “Người còn chưa đông đủ, ta cùng với phò mã trước tiên đến chỗ khác nhìn xem một chút.”
Này cũng không có gì, hôm nay đi ra ngoài vốn là vì đạp thanh du ngoạn, lúc này người chưa có mặt vẫn còn nhiều. Tương Thành đương nhiên sẽ không nói cái gì, quay đầu liền nhìn Kỳ Dương cùng phò mã đi vào rừng hoa đào, chỉ chờ hai người đi rồi, nàng ta chính mình ngược lại bị mấy hoàng muội vây quanh, tất nhiên là đều muốn bát quái nhiều chuyện. Kỳ Dương được sủng ái, từ trước đến nay bị không ít người ghen ghét.
Chưa đề cập tới phía sau còn có một nhóm công chúa không tin hai người ân ái như lúc ban đầu, chỉ cho rằng các nàng đang diễn trò. Kỳ Dương nắm tay Lục Khải Phái bước vào rừng hoa đào, tâm tình của nàng rất tốt, nhớ tới trước đây Lục Khải Phái từng nói muốn ủ hoa đào rượu, còn mệnh tôi tớ đi theo nhặt một ít hoa đào.
Hai người tản bộ đi ở trong rừng hoa đào, ánh mặt trời xuyên thấu những cánh hoa trên đầu, nghiêng nghiêng rơi xuống lả tả, phân thành những cái bóng loang lổ dưới mặt đất.
Kỳ Dương thường thường nhìn Lục Khải Phái, nhìn nàng ngập trong ánh nắng, đạp hoa đào mà đến, mỗi một hồi đều kinh diễm. Mà mỗi khi tới rừng hoa đào này, nàng dường như sẽ càng yêu nàng ấy hơn: “A Phái vẫn đẹp như vậy.”
Mỗi năm Kỳ Dương đều sẽ khen như vậy, Lục Khải Phái cũng đều đã quen, nhưng nàng vẫn là cong lên khóe môi, mạc danh hưởng thụ: “Điện hạ mỗi năm đều sẽ nói như vậy. Nhưng ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, chờ đến ta tuổi già sắc suy, điện hạ có phải hay không liền sẽ không thích ta?”
Kỳ Dương nghe vậy thì cười, tiến đến bên tai nàng rồi thấp giọng nói: “Như thế nào, chẳng lẽ phò mã sợ ta sau này sẽ đi tìm tiểu cô nương khác?”
Lục Khải Phái nhướng mày, chỉ nhìn Kỳ Dương không nói, ánh mắt vẫn thường ôn nhu dường như mang theo hai phần uy hiếp.
Kỳ Dương liền tiến đến bên má nàng hôn hôn, cười khẽ bảo đảm: “Phò mã của ta là xinh đẹp nhất, những người khác đều không thể so được. Lại nói, chờ nàng già rồi, ta cũng sẽ như nàng mà già đi, cùng nhau đầu bạc không phải thực tốt sao?”
Nghĩ đến nhưng thật ra còn rất xa, thế nhưng kỳ vọng tương lai như vậy lại có thể làm lòng người đều nóng lên.
Khuôn mặt Lục Khải Phái càng thêm nhu hòa, nàng nắm tay Kỳ Dương tiếp tục đi về phía trước, lời nói nhẹ nhàng truyền đến: “Phải, đúng là thật tốt.”
Hai người tùy ý đi dạo trong rừng hoa đào, gặp không ít người, cũng bị không ít người gặp được. Đi được một lát, Kỳ Dương lại giơ tay gỡ xuống một đóa hoa đào đang nở rộ trên phát quan của Lục Khải Phái. Nàng thu thập hoa, bỏ vào một cái túi gấm, mang theo bên mình.
Lục Khải Phái chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất là quen mắt, rốt cuộc hỏi: “Nàng mỗi năm đều thu thập hoa đào để làm gì chứ?”
Kỳ Dương không có trả lời nàng, chỉ cười khanh khách rồi kéo nàng tiếp tục đi về phía trước. Mỗi năm, khi mà hoa đào nở rộ, nàng sẽ cùng Lục Khải Phái đi đến rừng hoa đào này, sau đó mỗi năm cũng đều từ trên người nàng ấy gỡ xuống một đóa hoa đào. Đến nay nàng mới chỉ thu được bốn đóa hoa đào, chờ đến khi túi gấm của nàng đầy, các nàng cả đời này gần như có thể viên mãn.
Tiểu tâm tư như vậy, nàng không thể nào nói cho người khác biết, chỉ nghĩ chờ đến một ngày, tóc của hai người đều đã trắng, lại lấy ra cùng Lục Khải Phái xem.
Góp nhặt hoa đào của năm nay, lại ở trong rừng đi trong chốc lát thì thời điểm cũng không còn sớm. Nghĩ đến người tụ hội lúc này nên đông đủ, Kỳ Dương lôi kéo Lục Khải Phái muốn quay trở về, chỉ là mới vừa đi hai bước, nàng bỗng nhiên dừng lại.
Lục Khải Phái khó hiểu, quay đầu lại nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
Kỳ Dương hơi nâng cằm lên, ý bảo Lục Khải Phái nhìn phía trước xem. Lục Khải Phái nghe theo nàng rồi giương mắt nhìn lên, lại thấy dưới tán cây phía xa xa có hai thiếu nữ đang nắm tay, đầu dựa gần đầu, dáng vẻ thân mật như đang nói gì đó.
Này cũng không có gì lạ, cô nương gia ở chung chính là thân mật như vậy, thậm chí còn có những hành động thân cận hơn.
Lục Khải Phái bất giác cảm thấy dị thường. Nàng vừa định hỏi lại Kỳ Dương có phải hay không nhận thức hai người, kết quả liền thấy hai cô nương ở phía xa kia, một người bỗng nhiên đè một người khác lên cây hoa đào, tiến đến hôn lên...
Kinh ngạc qua đi, Lục Khải Phái cuống quít tránh đi, thậm chí theo bản năng cảnh giác nhìn xung quanh. Vạn hạnh nơi này hẻo lánh, xung quanh cũng không có du khách, cũng không có người khác nhìn thấy một màn này.
Kỳ Dương thấy nàng như thế, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, lôi kéo người lánh đi: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (nhướng mày): Ta đây có đôi mắt có thể phát hiện ra đồng loại!
Lục Khải Phái (hoài nghi): Chẳng lẽ lúc trước điện hạ đã phát hiện ta là đồng loại của nàng?
Kỳ Dương (ho nhẹ): Khi đó quá sớm, ta lúc đó còn là tiểu công chúa thẳng tắp đây, nào có đồng loại.
Lục Khải Phái (nghi hoặc): Hai người chúng ta ai bẻ cong ai?
Kỳ Dương (trầm tư): Ta cảm thấy, đôi ta vừa gặp liền tự mình cong... Quả thật là trời đất tạo nên một đôi!