Bên trong phòng nến đỏ trướng ấm, nhưng bên ngoài tuyết lại rơi dày đặc suốt cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, một chút nến đỏ trong tân phòng cuối cùng cũng cháy hết, tuyết đọng ở bên ngoài phản chiếu ánh sáng, qua song cửa sổ rọi vào trong nhà. Bên trong dần dần sáng lên, cả phòng hồng rực vô cùng lóa mắt.
Lục Khải Phái tỉnh lại muộn hơn ngày thường, hoàng đế ước chừng cho nàng nửa tháng nghỉ ngơi tân hôn, trong lòng cũng không có gì lo lắng, hơn nữa đêm qua lăn lộn đến có chút muộn,vì vậy kéo theo buổi sáng dậy muộn một chút. Tuy nhiên, so với Kỳ Dương đang oa trong lồng ngực nàng mà ngủ ngon lành, thức dậy lúc này cũng không tính là muộn, ngược lại cho nàng không ít thời gian có thể lẳng lặng quan sát dung nhan Kỳ Dương khi ngủ.
Này kỳ thật không phải là lần đầu tiên Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương ngủ cùng giường, lần trước say rượu lưu lại biệt viện cũng không phải là lần đầu tiên. Thậm chí từ lâu, tự kiếp trước hai người thành hôn, dù chưa từng có phu thê chi thật, nhưng các nàng đại đa số thời điểm đều ngủ chung với nhau.
Tuy nhiên, khi đó hai người đều quy quy củ củ, mỗi người chiếm nửa bên giường. Lấy sự kiêu ngạo của tiểu công chúa tất nhiên sẽ không chủ động hướng nàng cầu hoan, chỉ ngẫu nhiên ngủ một giấc thì hai người sẽ dựa lại gần, người trước tiên tỉnh lại cũng hơn phân nửa là Lục Khải Phái.
Có đôi khi, nàng sẽ vờ như không có việc gì mà yên lặng nhích ra, nhưng có đôi khi nàng cũng sẽ bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỳ Dương say ngủ đến thất thần. Chờ lúc sau phục hồi tinh thần, hoặc là đến khi công chúa tỉnh lại, ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Ngay bây giờ, lại có thêm một lần Lục Khải Phái tỉnh lại liền gặp được khuôn mặt Kỳ Dương ngủ say.
Thời gian dường như tại một khắc này lui về phía sau...... Không, thời gian xác thật lui về phía sau, nàng nhìn nữ tử trong lồng ngực đã thuộc về chính mình, trong lòng cảm khái vạn ngàn, ánh mắt cũng trở nên mềm mại như một đầm nước ấm.
Lục Khải Phái ngắm nhìn Kỳ Dương ngủ say, vừa ngắm chính là ngắm cả nửa buổi sáng. Trong lúc bản thân mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc ngắn, khi tỉnh lại thì bụng đói kêu vang, nhưng nề hà công chúa điện hạ trong lòng ngực nửa điểm động tĩnh cũng không có, dường như một giấc này nàng ấy thực sự có thể ngủ đến thiên hoang địa lão.
Kỳ thật tân hôn ngày đầu tiên, Kỳ Dương ngủ nhiều trong chốc lát cũng không ngại, Lục gia cũng không có trưởng bối cần phải chào hỏi.
Chỉ là “lộc cộc” một tiếng truyền đến, là tiếng bụng Lục Khải Phái vang lên. Mặt nàng có chút đỏ lên, chột dạ liếc nhìn người trong lồng ngực, cũng may công chúa điện hạ vẫn nhắm mắt ngủ say, vẫn không có bị tiếng bụng nàng làm cho bừng tỉnh, cũng coi như miễn một hồi xấu hổ.
Lục Khải Phái rốt cuộc vẫn không thể nằm tiếp nữa. Cho dù ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nàng thật lòng vô cùng quyến luyến, bụng đói kêu vang cũng không phải không thể nhẫn. Nhưng bụng cứ reo không ngừng, vạn nhất Kỳ Dương tỉnh lại nghe được, kia chẳng phải rất xấu hổ sao?
Cho nên cuối cùng Lục Khải Phái vẫn phải bỏ xuống Kỳ Dương, tay chân nhẹ nhàng bò lên. Khi nàng bứt ra rời đi thì kinh động người trong lồng ngực, người sau cũng chỉ trở mình, sau đó “rầm rì” một tiếng ôm chăn tiếp tục ngủ.
Lục Khải Phái nghe được một tiếng “rầm rì” nho nhỏ kia thì suýt chút nữa cười ra tiếng. Từ sau khi nàng biết những gì Kỳ Dương đã trải qua ở kiếp trước, liền không thể tiếp tục đem người trước mắt xem như tiểu công chúa trẻ người non dạ. Nàng ấy đã trải qua quá nhiều, cả người cũng thêm thành thục, mặc dù đôi lúc cũng sẽ bày ra dáng vẻ tươi đẹp trương dương, nhưng trong xương cốt sớm không còn thanh xuân non nớt như năm đó.
Công chúa điện hạ trưởng thành tất nhiên không có gì là không tốt, trên người khí độ phong tình càng thêm hấp dẫn ánh nhìn. Chỉ có điều, tiểu công chúa sau khi lớn lên không đáng yêu như trước kia, mãi đến hôm nay Lục Khải Phái tái kiến dáng vẻ nàng ngủ say không dậy nổi...
Mang theo tâm tình hạnh phúc không gì tả nổi, Lục Khải Phái thực mau thu thập hảo chính mình. Thay quần áo vấn tóc, mở ra cửa phòng, trông thấy trước mắt trắng thuần, rồi sau đó chỉ chờ một lát, Chỉ Đinh ở gian ngoài liền cùng vài thị nữ xuất hiện ở trước mắt.
Sau khi Chỉ Đinh hành lễ thì nhìn Lục Khải Phái, không hiểu được nàng vì sao đã mở cửa rồi lại chắn ở trước cửa thế này.
Lục Khải Phái lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Điện hạ còn chưa tỉnh, các ngươi không cần vội vã đi vào.” Nói xong, nàng từ trong tay thị nữ tiếp nhận nước ấm rửa mặt, sau đó xoay người đóng cửa, tiếp tục đem đoàn người nhốt ở gian ngoài cho thổi gió lạnh.
Chỉ Đinh: “...”
Một trận gió lạnh thổi qua, thổi đến Chỉ Đinh ngạnh sinh giật mình. Nàng nhìn cửa phòng đóng chặt mà không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể vẫy tay về phía thị nữ ở phía sau, thở dài: “Bên ngoài lạnh lẽo, đều đi về trước đi, chờ thêm một chút nữa.”
Nửa canh giờ qua đi, Lục Khải Phái rửa mặt xong thì dùng bữa, khi trở lại giường thì mới phát hiện cả người Kỳ Dương đều bọc trong chăn, ấm áp mà ngủ không biết ngày tháng.
Bữa tối hôm qua đã không hảo hảo dùng, sáng nay lại bỏ lỡ đồ ăn sáng, nàng có chút lo lắng, liền kéo chăn muốn gọi Kỳ Dương dậy dùng bữa. Kết quả vừa kéo chăn ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Kỳ Dương ngủ say, trong lòng không biết vì sao lại mềm nhũn, muốn tùy theo nàng ấy.
Cũng may hai lần lăn lộn, ngủ cũng đủ rồi, lông mi Kỳ Dương run rẩy, cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Kỳ Dương mới vừa thức dậy, đôi mắt còn chưa có mở, trước tiên đã duỗi tay sờ sờ bên cạnh, thế nhưng tất nhiên không chạm đến cái gì. Nàng nháy mắt liền bừng tỉnh, khi mở mắt ra trong mắt thậm chí còn hiện lên sự kinh hoảng, sau đó liền muốn đứng dậy tìm người.
Cũng may Lục Khải Phái phản ứng nhanh, một tay đè nàng lại: “Ta ở đây, nàng đừng sợ.”
Kỳ Dương ngốc ngốc nhìn nàng một cái chớp mắt, tựa như yên tâm, con ngươi vốn đang kinh hoảng nháy mắt lại trở nên mông lung như lúc trước. Nàng nhìn Lục Khải Phái, đôi mắt xinh đẹp ướt át, mạc danh ẩn tình.
Tim Lục Khải Phái đập rối loạn một phách, rồi sau đó hơi hơi đảo mắt: “A Ninh, sắp đến buổi trưa, nàng cũng nên dùng bữa.”
Khi nói chuyện, tầm mắt Lục Khải Phái tựa hồ cũng không thích hợp lắm. Bởi vì mới vừa rồi Kỳ Dương giãy giụa đứng dậy, đệm chăn vốn gắt gao khóa lại trên người nàng ấy tất nhiên là tản ra một chút, vì thế Lục Khải Phái liếc mắt một cái liền thấy một chút dấu vết loang lỗ trên cổ nàng ấy.
Kỳ Dương cũng không biết những chuyện này. Nàng tỉnh giấc, nghe được Lục Khải Phái nói đã đến buổi trưa thì quyết định đứng dậy. Chỉ là thân mình mới vừa khởi động một nửa, mày nàng liền nhăn lại, nhấp môi cả người đều cứng đờ.
Lục Khải Phái nhìn chằm chằm nàng tất nhiên là phát hiện, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Kỳ Dương nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng một cái, chính mình chậm rãi ngồi dậy, dưới thân không khoẻ nhắc nhở hai người đêm qua điên cuồng... Đúng vậy, điên cuồng, không chỉ có Lục Khải Phái chiếm hữu, cũng là nàng tác cầu.
Nàng đợi nàng ấy quá nhiều năm, ôm ấp quá nhiều hy vọng, càng trải qua vô vàn tuyệt vọng, dần dần liền biến thành chấp niệm. Có thể một lần nữa bắt đầu là trời cao ban ân cho các nàng, Kỳ Dương vẫn luôn hoài lòng biết ơn, vì có thể vượt qua và cùng Lục Khải Phái ở chung mỗi một ngày.
Mãi đến đêm qua, các nàng rốt cuộc thuộc về lẫn nhau, lòng mang kích động, chấp niệm đã thâm nhập vào cốt tủy liền khó lòng áp chế...
Sau đó, sáng nay Kỳ Dương liền nếm trải hậu quả của việc tùy hứng, eo đau chân mỏi, thực sự không muốn rời giường.
- --
Tuy rằng cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng cuối cùng Kỳ Dương cũng không có thể ở trên giường nằm cả ngày, rốt cuộc chuyện này có chút mất mặt.
Trước khi ăn trưa, Lục Khải Phái không thuần thục xoa xoa eo cho Kỳ Dương, không đề cập tới chuyện người nào đó ngo ngoe rục rịch nhiều ít, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi giải cứu công chúa điện hạ rời khỏi giường.
Hai người cùng nhau dùng qua cơm trưa, gian ngoài lại có tuyết rơi, vừa lúc cho Kỳ Dương lấy cớ không cần ra ngoài. Thật cũng không phải đi ra khỏi phủ, chỉ là tốt xấu gì cũng đã gả tới Lục gia, công chúa điện hạ cũng nên ở bên trong phủ đi khắp nơi nhìn một chút.
Cũng may tuyết rơi, trời cũng giá rét, không cần phải đi dạo Lục phủ, hai người đơn giản oa ở trong phòng ấm, lười biếng trải qua ngày đầu tiên tân hôn.
Lục Khải Phái ở một bên bóc quýt cho Kỳ Dương, một bên không chút để ý nói: “Phủ đệ này cũng là tạm thời mua, không có gì đẹp. Hơn nữa qua mấy ngày ta liền theo nàng dọn đến công chúa phủ, có nhìn hay không cũng đều như nhau.”
Kỳ Dương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nghe như thế thì khuôn mặt giãn ra rồi nở nụ cười, sau đó một múi quýt đã bóc sạch đưa đến bên môi, nàng môi đỏ hé mở nhận lấy. Cánh môi không biết là cố ý hay vô tình cọ qua đầu ngón tay Lục Khải Phái, lưu lại một chút vệt đỏ.
Đầu ngón tay Lục Khải Phái đều run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Sau khi giữ cho tâm bình tĩnh lại, Lục Khải Phái cũng tự mình uy một múi quýt, lại nói: “Hôm nay tranh thủ thời gian, ngày mai liền phải bận rộn đi nhiều nơi, A Ninh nhưng có an bài gì sao?”
Hôn nhân là kết hai họ chi hảo, vô luận đắt rẻ sang hèn đều là như thế. Này đây cô dâu vào cửa, hầu hết đều vội vã bái kiến trưởng bối, tiếp kiến người nhà, thậm chí là đi lại thân thích. Có thể nói là một chút cũng không được nhàn.
Chỉ là Lục gia nhân khẩu đơn bạc, Lục Khải Phái thật sự không có trưởng bối hay người nhà cần Kỳ Dương đi gặp. Thậm chí ngay cả người tộc thúc mà kỳ thi mùa xuân nàng ở nhờ, tra xuống cũng chỉ là cấp dưới mà thôi, không thể xem là thân thích mà bái kiến.
Kể từ đó, Lục Khải Phái trong sạch cô độc một mình, cần đi ngược lại là Kỳ Dương bên kia.
Kỳ Dương nghe vậy, không quá để ý, lại từ trong tay Lục Khải Phái ăn một múi quýt, lúc này mới nói: “Cũng không có gì. Ta từ nhỏ đã đi theo rồi lớn lên bên cạnh phụ hoàng và Thái Tử, cùng những huynh đệ tỷ muội khác đều không quá thân cận. Hiện giờ hoàng huynh lại ở Bắc Cương, những người khác, qua mấy ngày nữa lại đi cũng không sao.” Đi sớm, ngược lại không tốt, tựa như hoàng huynh vừa đi liền cùng bọn họ nhiều thân cận.
Lục Khải Phái đương nhiên nghe theo Kỳ Dương, hai người nhão nhão dính dính chia nhau quýt, lại nói đến chuyện khác. Tuy nhiên tân hôn hai người tất nhiên cũng sẽ không nói đến đề tài gì trầm trọng, liền chỉ nói chút phong hoa tuyết nguyệt, nhẹ nhàng thích ý.
Chỉ là vào đông vốn đang ngủ ngon, hơi muộn chút, Kỳ Dương liền oa ở trên trường kỷ, lại có chút mơ màng sắp ngủ.
Lục Khải Phái thấy dáng vẻ nàng muốn ngủ thì có chút đau lòng, liền đứng dậy muốn gọi nàng đi lên giường ngủ, nhưng gian ngoài lại vang lên tiếng đập cửa. Nàng dừng bước quay đầu lại, giương giọng hỏi: “Chuyện gì?” . Truyện Cung Đấu
Ngoài cửa liền vang lên âm thanh của Chỉ Đinh: “Phò mã, nô tỳ có việc bẩm báo điện hạ.”
Kỳ Dương nghe được hai người đối thoại thì cũng tỉnh, chớp mắt khôi phục thanh tỉnh, liền nói: “Vào đi.”
Cửa phòng vang lên khe khẽ, Chỉ Đinh bọc gió lạnh bên ngoài bước vào trong nhà, đóng cửa lại vòng qua bình phong, tới phụ cận mới hành lễ rồi bẩm báo: “Điện hạ, vừa lấy được tin tức, Tam hoàng tử hồi kinh.”
Kỳ Dương nghe vậy thì ngồi dậy, có chút kinh ngạc: “Hắn sao đã trở lại? Phụ hoàng không có ý chỉ triệu hồi đi?”
Nói như vậy, trong đầu Kỳ Dương không khỏi nghĩ đến tin tức dạo gần đây. Hôn kỳ tới gần, nàng tất nhiên là đem phần lớn tâm tư đều đặt ở chuyện này, ngay cả tình huống của Thái Tử ở Bắc Cương đều ít chú ý. Chẳng lẽ nàng vừa lơ đãng, Tam hoàng tử lại đem tấu chương gì trở về, chung quy khuyên được hoàng đế hồi tâm chuyển ý, hứa hẹn để hắn trở lại? Hay vẫn là hậu cung, mẫu phi Tam hoàng tử dùng thủ đoạn?
Kỳ Dương đang cân nhắc, lại nhìn thấy biểu tình Chỉ Đinh cổ quái, cuối cùng ngập ngừng nói: “Nô tỳ nghe nói, Tam hoàng tử chính là thất bại trốn trở về, rất là chật vật......”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Kỳ Dương tức khắc càng khó nhìn. Nàng cùng Lục Khải Phái liếc nhau, trong mắt hai người đều kinh nghi bất định. Tam hoàng tử chạy tán loạn hồi kinh, chẳng lẽ Bắc Cương lại xảy ra biến cố?!