Viên Khâu của Lương Quốc được xây dựng ở vùng ngoại ô phía đông, cách kinh thành năm mươi dặm, nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa. Để tế thiên thì phải xuất phát từ sáng sớm, để trước trời tối cũng có thể chạy về kinh thành, không gây trở ngại gì.
Chỉ là tế thiên vào lúc đông chí vẫn là có chút dằn vặt người, chưa kể thời tiết này rất kinh khủng.
Mọi người xuất phát từ sáng sớm và đến Viên Khâu lúc gần trưa, sau khi nghỉ ngơi rồi ăn uống, giờ lành mà Tư Thiên Giám đo lường tính toán cũng tới rồi. Hoàng đế cùng chúng thần trước tiên tế đàn ở quảng trường, rồi sau đó dưới sự chủ trì của Thái Thường Tự bắt đầu tế thiên.
Tế đàn cao ngất, chỉ có hoàng đế mới có thể đứng ở trên đỉnh, ngoài ra đó là Thái Thường Tự Khanh chủ trì nghi thức tế lễ, còn lại tông thất và quần thần đều chỉ đứng ở dưới đài cao. Sau khi nghi thức tế lễ bắt đầu, quần thần và hoàng đế dẫn dắt ba quỳ chín lạy, Thái Thường Tự Khanh tắc niệm tụng tế văn, kính hiến tế phẩm......
Toàn bộ nghi thức tế thiên dài dòng rườm rà, trước sau liên tục gần hai cái canh giờ. Trong gió đông lạnh lẽo như vậy phải đứng bái lạy hai cái canh giờ, đừng nói là một ít lão thần không chịu nổi, mà ngay cả người trẻ tuổi lực tráng cũng cảm thấy gần như gục ngã. Mỗi một lần tế thiên đều dằn vặt, bị lăn lộn như vậy nhưng đại đa số vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì này cũng đại biểu cho một loại coi trọng cùng nhận đồng.
Như Kỳ Dương, nàng thân là công chúa, vốn không có tư cách đi tế thiên, cũng không có tiền lệ công chúa được đi theo mấy ngày. Nhưng lần này hoàng đế mang theo nàng cùng phò mã, địa vị của hai người ở trong lòng chúng thần liền sẽ bất đồng.
Tuy là biết lợi ích của chuyến này, nhưng nghi thức tế thiên hai cái canh giờ cũng đủ lăn lộn.
Lục Khải Phái thân là phò mã vẫn luôn đi theo bên người Kỳ Dương, mắt thấy Kỳ Dương đông lạnh đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng liền nhịn không được mà có chút đau lòng. Chờ đến khi lễ quan tuyên bố nghi thức tế lễ kết thúc, nàng vội vàng duỗi tay sờ khuôn mặt Kỳ Dương, hỏi: “A Ninh chính là đông lạnh hỏng rồi?”
Ngón tay mảnh dài cùng da thịt chạm nhau, đều là lạnh lẽo tận xương, Lục Khải Phái lúc này mới phát giác tay của bản thân cũng đã đông lạnh.
Nàng có chút vô thố, định thu tay về nhưng lại bị Kỳ Dương kéo lại. Tiểu công chúa cười khanh khách nhìn nàng, nửa điểm cũng không chê trên tay nàng lạnh lẽo, nắm lấy tay nàng, phảng phất muốn cùng nàng sưởi ấm: “Là có chút lạnh, tay của A Phái ấm chút.”
Lục Khải Phái nghe vậy thì nhấp môi, trong mắt lóe lên chút ánh sáng. Tay hai người kỳ thật lạnh giống như nhau, nhưng sau khi nắm tay thì có được nhiệt độ cơ thể của người khác, luôn cảm thấy ấm hơn lúc trước một chút, vì thế tâm cũng ấm lên theo nhiệt độ bàn tay.
Mấy hoàng tử đi ngang qua bên cạnh hai người, ánh mắt liếc nhìn còn mang khinh thường, nhưng còn không đợi bọn họ nói gì, Kỳ Dương đã lôi kéo Lục Khải Phái đi rồi.
Kỳ Dương mang theo phò mã nhà mình đi gặp hoàng đế mới từ trên đài cao xuống. Nàng buông ra phò mã rồi đi sờ tay hoàng đế, lo lắng nói: “Hôm nay trời giá rét, nhi thần đứng ở dưới đài liền đông lạnh không ít, gió ở trên đài cao còn lớn hơn nữa, phụ hoàng cần phải để ý, chớ có để bị cảm lạnh.”
Nếu đổi lại là người khác, hẳn sẽ không dám làm như vậy với hoàng đế, đôi mắt của mấy hoàng tử ở phía xa đều trừng lớn, kết quả cũng không thấy hoàng đế bởi vì Kỳ Dương đi quá giới hạn mà tức giận. Hắn ngược lại đối với sự quan tâm của nữ nhi khá là hưởng thụ, uy nghiêm trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Mỗi lần đông chí tế thiên đều là như vậy, hoàng nhi chớ có lo lắng, nhưng thật ra ngươi lần đầu tiên tới, mới thiếu chuẩn bị.”
Lời vừa dứt, Trương Kiệm đã từ bên cạnh mang hai lò sưởi tay lại đây. Hoàng đế tự mình tiếp, lại đem một cái khác đưa cho Kỳ Dương: “Xem ngươi đông lạnh đến mặt đều đỏ, quay đầu lại nhớ kĩ uống chén canh gừng xua đi cái lạnh.”
Kỳ Dương cười tủm tỉm tiếp nhận lò sưởi tay ấm áp, gật đầu đồng ý dặn dò, lại cùng hoàng đế nói tạ.
Trương Kiệm ở bên cạnh khá là có ánh mắt, thấy phò mã còn ở một bên bồi, liền tiếp tục đem một cái lò sưởi tay lại đây. Kết quả lại bị Kỳ Dương từ chối, nàng cầm lò sưởi tay của mình dùng chung với Lục Khải Phái, vợ chồng son nắm tay nhìn qua khá là thân mật.
Hoàng đế có chút mắt không thấy, lại một lần cảm giác được răng đau dạ dày trướng, vẫy vẫy tay đem người đuổi đi.
Kỳ Dương cũng không có ở lâu, sau khi quan tâm hai câu liền mang theo Lục Khải Phái rời đi. Hai người phủng cùng một lò sưởi tay sưởi ấm, càng lúc càng xa, bóng dáng đều lộ ra thân mật cùng ngọt nị.
Hoàng đế có chút vui mừng vì tình cảm hai người cực đốc, chờ đến khi hoàn hồn mới ngẫm lại, cười mắng một câu: “Nha đầu này đặc biệt lại đây, sẽ không vì đến đòi trẫm một cái lò sưởi tay chứ?!” Quay đầu liền bỏ xuống lão phụ thân, đi dứt khoát như vậy.
Trương Kiệm biết hoàng đế lời này là vui đùa, liền cũng yên tâm đi theo cười nói: “Bệ hạ nhiều lo lắng, điện hạ tất nhiên là quan tâm đến thân thể ngài nên mới đến hỏi.” Hơi dừng một chút, lại nói: “Lấy đi lò sưởi tay khẳng định là thuận tiện.”
Hoàng đế liền cười lắc đầu, phủng lò sưởi tay cũng đi rồi.
- --
Khi tế thiên kết thúc cũng là đã giữa chiều, dựa theo lệ thường, mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, liền lại muốn quay về kinh.
Nhưng mà lần này tựa hồ có chút bất đồng. Sau khi tế thiên kết thúc, hoàng đế liền khiến người ngao nấu canh gừng ban thưởng quần thần để xua lạnh, hơi muộn chút cũng không có người thông tri khởi hành hồi kinh. Chờ đến khi chúng thần gần như đã nghỉ ngơi chỉnh đốn xong xuôi, lệnh người đi hỏi, lúc này mới biết được hoàng đế lúc nãy ở tế đàn bị gió lạnh thổi một hồi lâu, lúc này có chút cảm lạnh không khoẻ, hôm nay e là không thể hồi kinh.
Này cũng không có gì, tuy rằng rất ít người tế thiên qua đêm ở Viên Khâu, nhưng ở xung quanh Viên Khâu cũng có một tòa hành cung. Hành cung không lớn, bởi vì hoàng đế ít khi đặt chân đến nên hiện giờ có chút hoang sơ, nhưng cũng đủ để an trí tông thất và triều thần.
Chúng thần liền tùy hoàng giá chuyển đến hành cung, thực mau an trí thỏa đáng, nhưng lòng người cũng sẽ nghi hoặc.
“Lúc nãy phụ hoàng còn mạnh khỏe, sao đột nhiên lại cảm lạnh không khoẻ?” Mấy vị hoàng tử đặc biệt khó hiểu. Rõ ràng lúc nãy hoàng đế còn ở dưới tế đàn cùng Kỳ Dương diễn vở phụ từ nữ hiếu, khi đó nhìn hắn tinh thần phấn chấn, lúc này sao liền ngã bệnh?!
Nhưng cầu kiến hoàng đế không có kết quả, mọi người tuy nghi ngờ cũng chỉ có thể đè ép trở về.
Kỳ Dương lại phủng canh gừng uống một ngụm: “Quả nhiên tế thiên khi đông chí vẫn là quá lạnh, đến uống nhiều chút canh gừng đuổi hàn.” Nàng nói xong thì đem chén tiến đến bên môi Lục Khải Phái, lừa gạt nói: “Vị này cũng không tệ lắm, A Phái cũng uống nhiều một chút.”
Lục Khải Phái ghét bỏ muốn tránh đi, nàng không thích gừng tỏi, cũng uống không được canh gừng. Lúc nãy đã bị Kỳ Dương buộc uống qua một chén, cũng đuổi hàn ra mồ hôi, hiện tại Kỳ Dương lại lấy canh gừng xem như trà mà uống, nàng cũng thật lòng không thể phụng bồi nổi.
Chỉ tiếc Lục Khải Phái không kịp tránh né, chén canh kia liền đã tiến đến môi nàng. Miễn cưỡng uống một ngụm, tư vị xác thật bất đồng. Một chén này thêm đường, cay cay lại ngọt ngọt, cũng không thể nói là hương vị gì, nhưng thật ra không còn kích thích như trước.
Kỳ Dương nhìn khuôn mặt Lục Khải Phái tràn đầy ghét bỏ mà chỉ muốn cười, Lục Khải Phái đối nàng sủng nịch lại bất đắc dĩ, đành phải chuyển đề tài: “Bệ hạ cảm lạnh không khoẻ, sao điện hạ không đi nhìn một chút?”
Nói đến chuyện này, Kỳ Dương ngược lại có chút không để ý: “Phụ hoàng không ngại, ta đi xem náo nhiệt để làm gì?”
Khi tin tức mới vừa truyền ra, Kỳ Dương còn có chút kinh ngạc lo lắng, tuy nhiên chờ đến khi tới hành cung, chút lo lắng này của nàng tất cả đều buông xuống. Nguyên nhân không có gì khác, hành cung này hàng năm không có người cư trú lại chuẩn bị cũng quá hoàn thiện, không chỉ an bài tốt chỗ ở của bệ hạ, ngay cả quần thần cũng được an trí đến thoả đáng. An bài như vậy, tuyệt không phải nhất thời nửa khắc là có thể thành, hành cung ít người, lâm thời vẩy nước quét nhà sợ đều không kịp.
Nếu hoàng đế sớm có an bài, cảm lạnh không khoẻ tự nhiên chính là cái cớ. Hơn nữa nàng lúc nãy cũng đã gặp qua hoàng đế, lúc này không đến hoàng đế cũng sẽ không cảm thấy nàng bất hiếu chậm trễ, thực dễ dàng minh bạch hắn bị nàng nhìn thấu.
Sự thật giống như Kỳ Dương sở liệu, hoàng đế lưu lại đều có dụng ý, lại không kiên nhẫn thật cùng người giả bệnh. Mấy vị hoàng tử cùng trọng thần cầu kiến hắn cũng không gặp, cuối cùng trọng thần lui ra, các hoàng tử canh giữ ở ngoài cửa biểu hiện hiếu tâm, cũng không thấy hắn nửa phần động dung.
Nhưng thật ra tới buổi tối, Kỳ Dương bên này ngược lại được hoàng đế thưởng một bàn rượu và thức ăn.
Một nồi thịt dê nóng hổi, vài món ăn kèm vào đông khó gặp, còn có một bình rượu nhỏ được ngự ban.
Đều không phải thức ăn gì trân quý, nhưng lại thích hợp hưởng dụng khi đông chí, làm người nhìn liền cảm thấy ấm áp.
Kỳ Dương nhìn chằm chằm thức ăn nóng hổi trong chốc lát, không khỏi thở dài: “Hôm nay đông chí, phụ hoàng một người dùng bữa chắc hẳn sẽ rất tịch mịch. Nếu không có vài vị hoàng huynh chặn cửa, nàng và ta bồi hắn cùng ăn bàn thức ăn này, hắn nhất định sẽ cao hứng.”
Dĩ vãng Thái Tử ở kinh, dù ngày lễ hay ngày tết hai anh em đều chạy tới Tuyên Thất Điện bồi hoàng đế. Cho dù Thái Tử hiện giờ sớm đã đại hôn có thê tử nhi nữ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ bởi vì tiểu gia mà cùng hoàng đế xa cách. Có lẽ cũng là bởi vậy, hoàng đế đối mặt với Thái Tử đang trẻ trung khoẻ mạnh cũng chưa từng chèn ép kiêng kị, cân bằng rất nhiều, thậm chí còn giữ gìn.
Kỳ Dương nói có chút cảm khái, Lục Khải Phái trong lòng lại khó được có chút chửi thầm. Xem dáng vẻ hoàng đế hôm nay đuổi hai nàng rời đi, tựa hồ cũng hoàn toàn không muốn cùng các nàng dùng bữa, Kỳ Dương một người đi còn kém không nhiều lắm.
Tuy nhiên nói trở về, vài vị hoàng tử so ra cũng thật đáng thương, cảm giác quả thực không giống thân sinh...
Nhưng mà nói tới nói lui, tân hôn yến nhĩ, có thể cùng phò mã nhà mình hai người một chỗ, Kỳ Dương cũng không phải bức thiết muốn đi bồi lão phụ thân đến như vậy. Chỉ cảm khái như vậy một câu mà thôi, Kỳ Dương vô cùng cao hứng lôi kéo Lục Khải Phái ngồi xuống.
Ánh mắt liếc nhìn bầu rượu, Kỳ Dương có chút ý động, nhưng ngẫm lại hôm nay hoàng đế cố ý lưu lại hành cung chắc chắn có nguyên do, lại sợ uống rượu hỏng việc. Cuối cùng nàng chỉ có thể tiếc nuối thu hồi bình rượu Khai Phong được ngự ban: “Hai ngày này không biết sẽ có chuyện gì phát sinh, rượu này trước tiên không uống, lưu lại lần sau rồi nói.”
Lục Khải Phái không minh bạch vì sao Kỳ Dương tiếc nuối, công chúa điện hạ hẳn cũng sẽ không thiếu một bình rượu ngự ban đi? Tuy nhiên nàng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật gật đầu, lại nói: “Bệ hạ cùng mọi người đều tại hành cung, nếu có biến cố thì sẽ hướng về kinh thành.”
Hoàng đế đều có trù tính, sẽ dễ dàng không đặt mình trong hiểm địa. Huống chi chuyến này hắn đều mang theo Kỳ Dương, hiển nhiên không phải cố ý kéo nàng vào hiểm cảnh, ngược lại có ý trông chừng bảo hộ. Như vậy mặc dù muốn xảy ra chuyện, thì xảy ra chuyện cũng không phải là hành cung bên này, ngược lại là kinh thành cách hoàng đế và trọng thần, không biết hay không có thể bình tĩnh như trước?
Kỳ Dương tự nhiên cũng nghĩ đến mấu chốt trong đó, có chút nghi ngờ, lúc này lại mạc danh không muốn nói chuyện nhiều. Nàng giơ lên chiếc đũa gắp khối thịt dê để vào chén Lục Khải Phái, cười nói: “Thịt dê tính ôn, đông chí ăn nhiều để chống lạnh, nàng cũng nếm thử tay nghề ngự trù một chút.”
Lục Khải Phái đương nhiên không cự tuyệt, sau khi dùng qua cũng cùng Kỳ Dương chia thức ăn, hai người chiếu cố hảo lẫn nhau.
Vào đông ăn được nồi thức ăn ấm áp, vốn là nóng lên, huống chi than hỏa trong phòng đầy đủ ấm áp hòa hợp.
Chỉ một lát, trên trán hai người liền toát ra mồ hôi mỏng.
Kỳ Dương bưng trà lên uống một ngụm, lại quay đầu nhìn Lục Khải Phái. Liền thấy khuôn mặt như ngọc của nàng giờ phút này hơi đỏ, dưới ngọn đèn dầu lay động càng thêm ba phần nhan sắc, khiến nàng hoảng hốt nhớ tới dáng vẻ nàng ấy từng say rượu...
Kỳ thật, hẳn là nên đem bình rượu ngự ban kia lấy ra uống.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (phiền muộn): Ta mà thiếu rượu ngự ban sao? Ta đây thiếu chính là phò mã uống rượu a!
Lục Khải Phái (liền uống ba ly): Điện hạ, như vậy có thể sao?
Kỳ Dương (...): Yên lặng lại rót thêm mấy chén.
Một lát sau, liền thu hoạch được một chú mèo con phò mã biết làm nũng lại biết bán manh mềm mụp...