Thời tiết cuối tháng sáu vẫn cực kỳ nóng bức đến mức không thể chịu nổi, nhưng mà theo Ngô Vương rời kinh, trong ngoài triều đình đều đã trở nên yên bình trở lại.
Ngô Vương đi rồi, trong triều chỉ còn Thái Tử cùng Ngụy Vương. Thái Tử trời sinh tính tình ổn trọng, trữ vị cũng không thể dễ dàng bị lay động, hắn ở trong triều từ trước đến nay đều thận trọng vững vàng. Thế nhưng Ngụy Vương, không còn huynh đệ tranh chấp cản tay, hắn mượn cơ hội thu được không ít quyền lực.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng chưa nhúng tay đến triều cục, Thái Tử còn tại, chuyện trong triều vẫn là do hắn khống chế. Chỉ là lén lút, vô luận là Ngô Vương phủ hay Ngụy Vương phủ, gần đây đều có thêm không ít mật thám. Đặc biệt nhằm vào phụ tá hai phủ, cùng với một ít người thân cận với chư vương, thậm chí là người có thể ảnh hưởng đến quyết định của hoàng đế, càng bị điều tra tỉ mỉ một hồi.
Đáng tiếc không tra ra được gì, bối cảnh mỗi người đều thanh thanh bạch bạch, đừng nói Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương lén điều tra, cho dù có đem người trói đến Đại Lý Tự, đại để cũng tra không ra chuyện gì khác.
“Chẳng lẽ thật sự là do ta đa nghi?” Kỳ Dương cầm kết quả điều tra phụ tá Ngô Vương phủ, có chút hoài nghi chính mình.
Lục Khải Phái so với nàng còn cầm nhiều một phần điều tra Ngụy Vương phủ, nàng sau khi xem qua lại không nói một lời. Tâm tính nàng so với Kỳ Dương còn trầm ổn hơn chút, nàng cũng không nóng nảy, chỉ còn chờ ngày sau lại xem kết quả.
Kết quả nhanh hơn Lục Khải Phái dự đoán, chỉ hơn một tháng sau, Minh Châu liền truyền đến tin tức, nói là Ngô Vương mất tích.
Khi Kỳ Dương tiến cung, hoàng đế đang đứng ở Tuyên Thất Điện, nổi giận lôi đình với triều thần: “Ngô Vương là đi cứu tế, bên người còn có giáp sĩ hộ vệ đi theo, trẫm cũng không muốn hắn tự mình gặp nguy hiểm, hắn sao có thể chạy đến đằng trước, còn bị lũ lụt cuốn đi mất?!” Nói xong một câu, hắn đi được hai bước, lại quay đầu đập thật mạnh lên ngự án: “Đám quan viên, giáp sĩ đó đều chết hết sao?!”
Mấy người ở Tuyên Thất Điện đều là trọng thần căn cơ của triều đình, ai cũng không đi đến Minh Châu, sao có thể quản được chuyện Ngô Vương gặp nạn? Nhưng hoàng đế thịnh nộ, bọn họ lại có thể làm sao bây giờ? Tất nhiên chỉ có thể cúi đầu cáo tội, để hoàng đế có thể bớt giận.
Kỳ Dương đứng ở bên ngoài Tuyên Thất Điện đều có thể nghe thấy âm thanh hoàng đế gào thét ở bên trong, tiểu nội thị ở cửa nhìn thấy nàng tới, quả thực như gặp được cứu tinh. Không đợi Kỳ Dương mở miệng, hắn liền vội vàng chạy vào trong điện, thì thầm vài câu với Trương Kiệm đang canh giữ ngự tiền.
Trương Kiệm nghe nói Kỳ Dương cầu kiến, cũng không biết nên cao hứng hay vẫn là nên sầu, cuối cùng hắn vẫn thông báo cho hoàng đế.
Hoàng đế nghe được Kỳ Dương đến, thần sắc phẫn nộ thế nhưng hơi hòa hoãn. Hắn ở tại chỗ đi hai bước, lại thở dài, lúc này mới vung ống tay áo, vẫy tay với Trương Kiệm và nói: “Để nàng vào đi.”
Cũng không câu nệ triều thần còn tại, sau khi Kỳ Dương bước vào thỉnh an thì liền đi thẳng vào vấn đề: “Nhi thần nghe nói Ngô Vương huynh ở Minh Châu gặp nạn, không biết hiện nay như thế nào?”
Công chúa vốn không nên hỏi đến chính sự, nhưng Ngô Vương là huynh trưởng của nàng, nàng hỏi cũng là hỏi về Ngô Vương an nguy, các triều thần đương nhiên cũng không thể nói gì được. Thế nhưng chọn đề tài này thì không được tốt lắm, hoàng đế vừa mới rồi còn vì thế mà tức giận lôi đình, Kỳ Dương quay đầu lại nhắc tới việc này... Mấy đại thần co rụt đầu lại, rất muốn lui ra phía sau vài bước, nghĩ đến lỗ tai bọn họ khả năng lại phải chịu tội.
Nhưng mà, sự khoan dung mà hoàng đế dành cho Kỳ Dương hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của người khác.
Chỉ thấy đế vương lúc nãy còn tức giận đến thổi râu trừng mắt, lúc này chỉ là nhíu chặt mày, trầm giọng nói với Kỳ Dương: “Hoàng nhi quan tâm huynh trưởng là chuyện tốt, chỉ là quan viên Minh Châu làm việc bất lợi, vương huynh ngươi hiện tại không biết tung tích, trẫm cũng không biết hắn như thế nào.”
Kỳ Dương nghe vậy liền hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhi thần còn không biết, mong rằng phụ hoàng báo cho.”
Nhắc tới cái này, hoàng đế liền tức giận đến mức không muốn nhiều lời, hắn vẫy tay ý bảo Trương Kiệm lặp lại sự tình một lần nữa. Trương Kiệm được phân phó liền lên, nói cho Kỳ Dương toàn bộ chuyện Ngô Vương gặp nạn.
Thì ra tháng trước Ngô Vương rời kinh, căn cứ theo phong tấu chương lúc trước hắn trình lên, hắn xác thật làm việc cũng không tồi. Thậm chí bởi vì là lần đầu đảm đương việc này, hắn xem đến kĩ càng, bản thân cũng không thò tay thu lợi, giúp ích rất nhiều cho bá tánh lần này gặp tai ương. Hắn làm chuyện tốt, đương nhiên cũng tích góp được thanh danh, Ngô Vương được bá tánh kính yêu bất tri bất giác có chút bành trướng.
Mấy ngày nay, Minh Châu đã tạnh mưa, nước cũng giảm xuống, cũng không biết là ai can gián Ngô Vương, thỉnh hắn làm gương cho binh sĩ ở nơi gặp tai hoạ nhìn xem. Lúc đó Ngô Vương đã có chút lâng lâng, không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Chọn ngày trời trong nắng ấm, Ngô Vương đích thân đến vùng bị thiên tai, thuận tiện dẫn một ít bá tánh quay về quê hương.
Hết thảy vốn dĩ đều ổn, nhưng nào ngờ trên núi không biết vì sao lại có lũ lụt. Rõ ràng là thời tiết sáng sủa tốt đẹp, nhưng lũ lụt thình lình xảy ra, không chỉ cuốn mất Ngô Vương “làm gương cho binh sĩ” mà ngay cả bá tánh muốn trở về quê hương cũng đều không may mắn thoát nạn!
Việc này vừa xảy ra, Minh Châu chấn động, thứ sử ở địa phương phái rất nhiều người ven đường vớt cứu người. Đáng tiếc tìm mấy ngày cũng không tìm được Ngô Vương, sống không thấy người chết không thấy xác, cũng không thể áp xuống tin tức lớn như vậy, cuối cùng đành phải dâng thư thỉnh tội.
Sau khi hoàng đế xem qua thì tức giận suýt nữa xốc lên ngự án, nhưng hắn lại buồn bực Ngô Vương hảo đại hỉ công, tức hắn hành sự vô ý, người bị lũ lụt cuốn đi không thấy tung tích cũng là nhi tử của hắn. Đối với Tề Vương cùng Sở Vương, hắn cũng chưa nỡ ra tay tàn nhẫn, đối với Ngô Vương thì càng không cần nói, cho nên không chỉ có giận chó đánh mèo quan viên Minh Châu, mà ngay cả triều thần cùng cùng bàn bạc cứu tế cũng gặp vạ lây.
Sau khi Kỳ Dương nghe Trương Kiệm kể thì thoáng chốc trầm mặc, vẫn là nói: “Ngô Vương huynh hành sự hơi bất cẩn. Nhưng hắn đích thân tới nơi xảy ra thiên tai, e là bị người xúi giục, hơn nữa trận lũ lụt này ập đến quá kỳ quái, chắc hẳn có người dồn hết tâm trí làm ra.”
Mấy tháng gần đây, biến cố không ngừng xảy ra, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đều cảm thấy không giống bình thường, hoàng đế ở trung tâm quyền lực mấy chục năm, làm sao có thể không phát hiện? Đặc biệt là lần này Ngô Vương xảy ra chuyện, hoàng đế càng cảm thấy một cổ uy hiếp bức bách, nhất thời căn bản không tìm được manh mối, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn nổi trận lôi đình.
Thế nhưng sinh khí thì sinh khí, tức giận thì tức giận, hoàng đế tất nhiên không cần người khác nhắc nhở chuyện hắn nên làm: “Trẫm đã khiến người đi tra xét. Hơn nữa, hiện giờ Ngô Vương sinh tử chưa biết, còn cần tăng thêm số người đi tìm.”
Kỳ Dương cúi đầu xưng phải, mấy đại thần bên cạnh thấy hoàng đế bình tĩnh trở lại, cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
- --
Tin tức Ngô Vương xảy ra chuyện thực mau đã truyền khắp kinh thành, Ngụy Vương lúc đầu rất vui khi biết tin, nhưng sau khi bình tĩnh thì hắn lại bắt đầu sợ hãi.
Kim thượng tổng cộng chỉ có vài hoàng tử, trong thời gian ngắn đã bị phế truất lẫn mất tích, hiện tại còn có thể đứng trên triều cũng chỉ có hắn cùng Thái Tử. Bản thân Ngụy Vương hiểu được chuyện của chính mình, hắn chưa từng ra tay với mấy huynh đệ, cũng không phải người có năng lực khiến cho huynh đệ từng người bị tổn thất. Đồng thời hắn cũng không tin trên đời có chuyện trùng hợp như thế, thế nhưng sẽ là ai ra tay đây?
Đáp án tựa hồ không cần nói cũng biết. Đặc biệt mọi người ai ai cũng biết chuyện Sở Vương lúc trước bị Lục Khải Phái kéo xuống ngựa. Cái này làm cho Ngụy Vương không khỏi có chút lo lắng, sau khi Ngô Vương xảy ra chuyện, không biết chuyện gì đang chờ chính mình?
Sau đó, hắn tìm đến phụ tá trong phủ, thương nghị một hồi lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Thái Tử trầm ổn có độ, chiêu hiền đãi sĩ, thanh danh lẫn hình tượng đều quá tốt. Cho dù lúc ban đầu Lục Khải Phái khiến Sở Vương lộn nhào, nhưng đó cũng là Sở Vương tự tìm khổ, không ai có thể nói gì. Người khác sẽ không tin tưởng Thái Tử ra tay với Tề Vương và Ngô Vương, là một trong hai người còn lại tranh lợi, Ngụy Vương tất nhiên cần phải chịu oan ức!
Sau khi được phụ tá báo tin, Ngụy Vương quả thực ủy khuất muốn khóc. Nhưng hắn khóc cũng vô dụng, ai cũng đều sẽ không tin, hơn nữa hắn không chỉ có chịu oan uổng, còn phải đề phòng Thái Tử xuống tay với hắn, quả thực không thể thảm hại hơn.
Ngụy Vương rúc ở Ngụy Vương phủ khóc không ra nước mắt, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái lại đã ở Đông Cung cùng Thái Tử thương nghị đối sách.
Lục Khải Phái ngồi ngay ngắn bên cạnh, nghe Kỳ Dương khuyên can Thái Tử: “Hoàng huynh, chư vương liên tiếp xảy ra chuyện, chuyện này không tầm thường. Trước mắt Ngô Vương huynh chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều, còn lại Ngụy Vương huynh càng cần phải để mắt nhiều hơn.”
Ngụy Vương còn tại, hết thảy oan uổng tự nhiên có hắn gánh chịu, lấy thanh danh tốt như Thái Tử mà nói, tuyệt nhiên sẽ không có người trước tiên chĩa mũi nhọn đến đây. Nhưng nếu Ngụy Vương cũng không còn nữa, e là người có tâm sẽ lan truyền Thái Tử không dung huynh đệ, sát hại thủ túc. Đến lúc đó, quần thần nghi ngờ lẫn nhau, phụ tử ly tâm, tình thế của Thái Tử sẽ khó hơn trăm ngàn lần bây giờ, triều cục bất ổn.
Ba người đều hiểu được chuyện này, Thái Tử gật gật đầu, đáp ứng việc này. Sau này, hắn sẽ cân nhăc chuyện trên triều đình nhiều hơn, còn phải bí mật phái những người này đến bảo vệ Ngụy Vương, miễn cho hắn bị người độc thủ, ngay cả Sở Vương cùng Tề Vương bên kia tốt nhất cũng phái những người này đi nhìn.
Đương nhiên, việc này sẽ không gạt hoàng đế, gạt hắn sẽ là tự mình chuốc lấy nghi ngờ.
Trong chuyện này, Thái Tử cùng Kỳ Dương thực dễ dàng đạt thành nhất trí. Lúc này Lục Khải Phái mới mở miệng nói: “Ngoại trừ Ngụy Vương cùng những hoàng tử khác, điện hạ cũng nên để ý đến bản thân.”
Thái Tử nghe vậy thì nhướng mày, hỏi ngược lại: “Phò mã cho rằng người kế tiếp bị nhằm vào sẽ là cô?”
Vẻ mặt của Lục Khải Phái không thay đổi, nàng nhìn Thái Tử: “Điện hạ chẳng lẽ không cảm thấy vậy sao? Trước không đề cập đến chuyện Sở Vương, tạm thời cứ xem đó chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng Tề Vương cùng Ngô Vương lại đều không phải điện hạ ra tay, như vậy người ra tay sẽ là ai? Ngụy Vương sao?”
Thái Tử lắc đầu. Hắn đương nhiên cũng từng hoài nghi Ngụy Vương, thế nhưng vô luận là kết quả điều tra, hay vẫn là phán đoán của bản thân hắn, đều không cảm thấy bố cục liên tiếp này do Ngụy Vương bố trí. Nói câu không dễ nghe, hắn nếu thực sự như vậy, cũng không có khả năng nhiều năm qua vẫn bừa bãi vô danh. Hơn nữa, liền tính là hắn sắp xếp, cũng không nên sốt ruột an bài trong thời gian gần như vậy.
Lại nói tiếp, nhìn như vậy, ngược lại nghi ngờ Thái Tử ra tay càng lớn. Ai bảo hiện giờ thân thể hắn gầy yếu, so với mấy huynh đệ khoẻ mạnh kia thì càng thiếu thời gian đây? Đến nỗi động cơ, trữ vị hắn thân cư lại bị huynh đệ mơ ước, còn cần động cơ gì khác nữa sao?
Chỉ sợ trong lén lút, đã có người nghĩ như vậy.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương đương nhiên sẽ không hoài nghi Thái Tử, cho nên nhìn thấy Thái Tử lắc đầu, Lục Khải Phái liền nói: “Nếu điện hạ cảm thấy không phải Ngụy Vương, như vậy người đứng sau màn vì cái gì làm như vậy? Hoặc là nói cách khác, hắn nếu có thể động thủ với những hoàng tử kia, điện hạ lại vì sao cảm thấy chính mình sẽ là ngoại lệ? Chung quy sẽ không có người lấy danh trạng này đầu quân, muốn quy phục điện hạ sao?”
Thái Tử đương nhiên cũng đã nghĩ tới chuyện này, vẻ mắt hắn ngưng trọng, nhìn Lục Khải Phái: “Xóa sổ từng chư vương một, vu cô danh bất nghĩa, khiến cho không người nối nghiệp Lương Quốc. Làm như vậy, e là muốn giang sơn Đại Lương ta đi?!”
Hắn xác thật dám đoán, một lời trúng đích, nhạy bén đến mức làm người kinh ngạc. Nhưng càng làm cho hai người khiếp sợ lại là câu nói tiếp theo của Thái Tử, đôi mắt hắn sáng ngời, nói với giọng gần như chắc chắn: “Là Tạ Viễn, đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (run bần bật): Áo choàng của ta, có phải hay không lập tức phải rớt?
Kỳ Dương (túm chặt áo choàng): Phò mã mau che lại nhanh, cái gì cũng đều không thừa nhận!