Pháo hoa trước tiên được bắn lên, trừ tịch gia yến tất nhiên cũng sẽ kết thúc sớm.
Này đối với Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái mà nói còn xem như là chuyện tốt, các nàng đêm nay vốn dĩ cũng không muốn trì hoãn, ngủ lại ở trong cung. Vì thế, thừa dịp thời gian còn không tính là quá muộn, hai người lại ngồi xe trở về công chúa phủ.
Khi hồi phủ, Kỳ Dương còn nói với Lục Khải Phái: “Cũng không biết A Sanh ngủ hay chưa, nàng còn nhỏ sợ là không thể thức khuya.”
Hai người trở lại thì triệu thị nữ trong phủ tới hỏi, Lục Sanh quả nhiên đã ngủ rồi. Nàng có đám người Chỉ Đinh làm bạn rồi cùng nhau dùng bữa tối, lại là lần đầu tiên đón giao thừa, liền nhịn không được buồn ngủ. Tiểu hài nhi lớn lên đúng là rất thích ngủ, Chỉ Đinh các nàng đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng Lục Sanh, chờ sau khi Lục Sanh ngủ thì các nàng liền ôm tiểu hài nhi trở về ngủ.
Kỳ Dương vì thế hơi cảm thấy hơi có lỗi, cảm thấy hai người vẫn là về trễ. Rồi sau đó nàng lôi kéo Lục Khải Phái cùng nhau đi nhìn tiểu đoàn tử đang say ngủ, lại tay chân nhẹ nhàng đặt tiền mừng tuổi dưới gối tiểu hài nhi [1], lúc này mới rời đi, trở về sân của mình tiếp tục đón giao thừa.
[1] Tương truyền vào Trung Quốc ngày xưa, tới đêm giao thừa, các vị thần đều trở về thiên cung để phân lại nhiệm vụ của mình. Nhân cơ hội đó, đám yêu quái xuất hiện nơi con người ở để quấy nhiễu. Trong số đó có một con yêu quái tên là Sui chuyên đi xoa đầu trẻ con đang ngủ khiến đám trẻ giật mình, khóc thét, lên cơn sốt cao và bị ngớ ngẩn. Cho nên có tục lệ đặt dưới gối trẻ con tiền mừng tuổi để bảo vệ.
Không có tiểu hài nhi, hai người đón giao thừa thiếu đi một chút náo nhiệt, nhưng lại không thiếu dịu dàng thắm thiết.
Hai người sưởi ấm bên chậu than, một bên tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời. Các nàng cũng không thiếu đề tài nói chuyện phiếm, chỉ là khó có được như ngày hôm nay, không đề cập tới triều chính, không đề cập tới Tạ Viễn, chỉ nhàn rỗi nói chút phong hoa tuyết nguyệt tình ái.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, giờ Tý thực mau đã tới rồi. Bởi vì hai người trước tiên hồi phủ, cho nên hạ nhân của công chúa phủ cũng không dám trở về nghỉ ngơi trước, nhìn thời gian gần đến thì lại đây chúc Tết.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương lại đưa thêm một đợt lì xì, trong tiếng pháo trúc mơ hồ đón giao thừa xong, hai người rốt cuộc trở về phòng nghỉ ngơi.
Nửa đêm kiều diễm, một đêm mộng đẹp, đợi cho hôm sau tỉnh lại thì ánh mặt trời đã chiếu rọi sáng ngời.
Sáng tinh mơ, Lục Sanh đã ôm con thỏ lại đây, đợi một hồi lâu thì hai người mới đi ra. Đôi mắt tiểu hài nhi vô cùng buồn chán đùa giỡn với lỗ tai con thỏ tức khắc lại trở nên sáng ngời, nàng buông con thỏ rồi đi đến, sau khi hành lễ xong thì nói một chuỗi những lời chúc mừng năm mới tốt lành.
Không cần nghĩ cũng biết, đều là Chỉ Đinh dạy nàng chúc Tết, nhưng thời điểm tiểu hài nhi nghiêm trang làm những việc này cũng khá là đáng yêu.
Kỳ Dương không kìm lòng được, khom lưng ôm Lục Sanh lên, lại nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của tiểu hài nhi: “A Sanh thật ngoan, hôm nay sao lại tới đây sớm như vậy?” Khi nói chuyện, cũng mặc kệ tối hôm qua đã đưa cho tiểu hài nhi tiền mừng tuổi, nàng lại lấy ra cái bao lì xì đưa cho tiểu hài nhi.
Lục Sanh ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó ngay thẳng nói: “Không còn sớm, A Sanh đều chờ thật lâu.”
Tiểu hài nhi mở to đôi mắt đen long lanh, dáng vẻ nghiêm trang giải thích như đang chỉ trích hai đại nhân ngủ lười còn chê nàng thức dậy quá sớm. Mà bị đôi mắt trong suốt của nàng nhìn chằm chằm, Kỳ Dương không biết vì sao có chút xấu hổ, thế nhưng không dám đối diện với nàng, thoáng dời đi ánh mắt.
Mà chuyện càng làm cho người xấu hổ còn ở phía sau. Bởi vì Kỳ Dương nghiêng đầu, Lục Sanh lại bị nàng ôm vào trong ngực, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, thế nhưng khiến cho tiểu hài nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên đó có mấy vệt đỏ loang lổ. Lục Sanh đương nhiên không biết đó là cái gì, vì thế một bên duỗi tay đi sờ, một bên nói: “Điện hạ bị muỗi cắn sao? Bị u lên thật nhiều!”
Kỳ Dương nghe vậy lập tức đỏ mặt, cái cổ trắng như tuyết cũng nhiễm màu đỏ, đặc biệt là sau khi bàn tay nhỏ bé của Lục Sanh đụng tới cổ nàng, càng bị nàng không chút do dự ném cho Lục Khải Phái, bản thân cuống quít sửa sang lại cổ áo.
Lục Sanh chớp mắt một cái đã được người khác ôm, tay nhỏ của nàng còn vươn ra, nàng chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt lại vô tội.
Có chút chuyện bị tiểu hài nhi đánh vỡ, Lục Khải Phái cũng có chút đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc dặn dò Lục Sanh một câu: “Vào đông không có muỗi, A Sanh cũng không cần nói cho người khác nghe chuyện của điện hạ. Nhớ kỹ sao?”
Lục Sanh ngây thơ mờ mịt, nhưng thị lực của tiểu hài nhi rất tốt. Giờ phút này nàng nghe Lục Khải Phái dặn dò xong, lại không có nghe lời gật đầu như bình thường, ngược lại nghiêng đầu đi xem cổ áo Lục Khải Phái. Nơi đó cũng có thể thấy được chút vệt đỏ ẩn hiện, vì thế nàng kiên trì nói: “Bá phụ nói dối, mùa đông có muỗi, bá phụ cũng bị cắn!”
Kỳ Dương ở bên cạnh, gò mà nàng mới vừa hạ nhiệt, lại nghe được tiểu hài nhi chính đáng chỉ trích, trong lúc nhất thời cũng không biết nên xấu hổ hay là nên bực. Lục Khải Phái cũng không được tự nhiên kéo kéo cổ áo, đem chút dấu vết không cẩn thận lộ ra che khuất lại: “Không có, A Sanh nhìn lầm rồi.”
Lục Sanh nghe vậy thì có chút ủy khuất, nhưng nàng rốt cuộc không dám đi kéo xiêm y của Lục Khải Phái. Nàng lại đi nhìn Kỳ Dương, Kỳ Dương xấu hổ không dám đối diện với nàng, tiểu hài nhi đành phải thoát khỏi lồng ngực của Lục Khải Phái, chạy tới bế lên con thỏ rồi rầu rĩ không vui.
Kỳ Dương liếc nhìn Lục Khải Phái vài cái, Lục Khải Phái ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng nhận sai.
Vợ chồng son mắt đi mày lại một phen, công chúa điện hạ thế nhưng đã được dỗ dành rất mau. Nhưng nếu đã dỗ được người lớn, người nhỏ hiển nhiên cũng cần Lục Khải Phái dỗ. Nàng vì vậy đi qua sờ đầu tiểu hài nhi, nói với nàng: “A Sanh, chúng ta thương lượng được hay không?”
Lục Sanh rất ngoan ngoãn, lúc này rõ ràng là đang giận dỗi, nhưng nghe được Lục Khải Phái nói thì nàng vẫn quay đầu nhìn lại đây.
Lục Khải Phái thấy thế liền nói: “A Sanh bảo mật giúp ta và điện hạ, hôm nay ta cùng điện hạ liền dẫn theo A Sanh đi ra ngoài chơi được hay không?”
Tiểu hài nhi luôn luôn mê chơi, lúc trước Lục Sanh vẫn luôn ở trong phủ còn không biết nó như thế nào, nhưng mà sau vài lần Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái dẫn nàng đi ra ngoài, tiểu đoàn tử hiển nhiên có khát khao vô hạn đối với thế giới bên ngoài phủ đệ. Giờ phút này, tuy rằng nàng không hiểu bị muỗi cắn thì cần gì phải bảo mật, nhưng việc nhỏ này có thể đổi lấy cơ hội đi ra ngoài chơi, hiển nhiên rất đáng giá.
Lục Sanh vội gật đầu không ngừng, dáng vẻ rầu rĩ không vui lúc nãy tức khắc biến mất, nàng ôm con thỏ vui vẻ vô cùng.
- --
Đường phố ngày đầu năm mới kỳ thật rất náo nhiệt, tuy rằng hầu hết trên phố đều đã đóng cửa, bên đường cũng không có người bán hàng rong bày quán, nhưng ngày đầu năm mới vẫn có không ít người ra ngoài đi thăm người thân hay láng giềng. Đặc biệt là một ít tiểu hài nhi kết bè kết đội chạy tới nhà mọi người chúc tết, vài lời chúc tốt lành liền có thể đổi về mấy cái tiền đồng hoặc là mấy khối đường mạch nha, càng là cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng mà những hoạt động như vậy hiển nhiên không có quan hệ với Lục Sanh. Cũng có người đến công chúa phủ chúc mừng năm mới, nhưng Kỳ Dương từ trước đến nay lười phản ứng, đều để cho Chỉ Đinh ra mặt tống cổ. Đến nỗi đi ra ngoài chúc Tết, Kỳ Dương tất nhiên cũng sẽ không tự mình đi, mà Lục Sanh lại không có thân phận để đi.
Một nhà ba người nghỉ ngơi nửa ngày ở trong phủ. Sau giờ ngọ, trời quang mây tạnh, Lục Khải Phái liền dẫn theo hai người ra cửa đi chơi.
Chân Lục Sanh ngắn nên đi quá chậm, khi ra ngoài nàng vẫn là được Lục Khải Phái ôm. Nàng rất ít có cơ hội ra cửa, bởi vậy cũng quý trọng mỗi một cơ hội được ra ngoài, ngày mùa đông nàng cũng không hề sợ lạnh, nhìn chung quanh cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ.
Lục Khải Phái ôm Lục Sanh đi được một đoạn, liền phát hiện bên đường ngẫu nhiên có pháo trúc nổ vang, tiểu hài nhi liền đặc biệt kích động. Nàng ló đầu nhìn tiểu hài nhi bên đường phóng pháo trúc, tuy bản thân bị tiếng pháo trúc dọa đến vài lần, nhưng vẫn xem đến hứng thú bừng bừng.
Kỳ Dương cũng phát hiện, liền chỉ vào mấy tiểu hài nhi đang phóng pháo trúc ở xa xa rồi hỏi Lục Sanh: “A Sanh thích pháo trúc sao?”
Ánh mắt Lục Sanh sáng lấp lánh, tràn ngập hứng thú với những thứ mới mẻ, gật gật đầu đáp: “Chơi vui.”
Kỳ Dương nghe vậy thì từ túi tiền của Lục Khải Phái móc ra mấy tiền đồng, chờ mấy tiểu hài nhi đi ngang qua nàng, nàng liền dùng tiền đồng đổi lấy pháo trúc của bọn họ. Tiểu hài nhi đổi pháo trúc còn rất hào phóng, thuận tiện cho nàng một cái mới vừa được châm.
Lục Sanh thấy thế, con ngươi càng thêm sáng. Ai ngờ Kỳ Dương lại không đem pháo trúc cho nàng, nàng chớp chớp mắt với tiểu hài nhi, sau đó thừa dịp Lục Khải Phái không chú ý, liền trực tiếp ném cái pháo trúc vào bên chân nàng.
Cùng với một tiếng “phanh” trầm vang, pháo trúc nổ tung. Lục Khải Phái đột nhiên không kịp phòng ngừa nên hoảng sợ, nàng ôm Lục Sanh nhảy xa hai bước. Chờ nàng bình tĩnh ý thức được đã xảy ra cái gì, Lục Sanh trong lòng ngực cùng Kỳ Dương một bên cầm pháo trúc đã đồng thời cười đến cong eo.
Mới vừa bị tức phụ trêu đùa Lục Khải Phái: “...”
Lục Khải Phái cũng không giận, đặc biệt thấy Kỳ Dương đang cười thoải mái, nàng đối với hành động ấu trĩ của nàng ấy chỉ cảm thấy sủng nịch lại bất đắc dĩ. Cuối cùng nàng nghẹn một lát, không khỏi cười: “Điện hạ thật đúng là...ngây thơ đáng yêu.”
Bản thân Kỳ Dương phóng pháo trúc hù dọa người thì không có cảm thấy cái gì, nhưng lúc này lại bị một câu miêu tả của Lục Khải Phái, ngược lại có chút ngượng ngùng. Nàng đương nhiên không phải trêu cợt người mà ngượng ngùng, mà là bởi vì chính mình ấu trĩ mà cảm thấy xấu hổ.
Nàng ho nhẹ một tiếng, lại tùy tay đưa cái pháo trúc mà nàng đã tiêu tiền mua cho tiểu hài nhi đi ngang qua, hoàn toàn làm lơ ánh mắt trông mong lại đáng thương của Lục Sanh. Cuối cùng nàng sờ sờ đầu tiểu hài nhi, sâu xa nói: “A Sanh còn nhỏ, không thể chơi cái này, để cho bị thương thì không tốt. Trong phủ hẳn là có chuẩn bị pháo hoa, chờ đến buổi tối, ta lại phóng pháo hoa cho A Sanh xem được không?”
Lục Sanh ủy khuất vô cùng, Lục Sanh chưa thấy qua pháo hoa, nhưng nàng cuối cùng vẫn thỏa hiệp đáp ứng.
Tiểu hài nhi ngoan ngoãn đến kỳ cục, làm cho Kỳ Dương cũng ngượng ngùng tiếp tục đùa giỡn nàng. Ba người ở trên phố đi dạo, thẳng đến khi đi đến thành nam nơi có thương nghiệp phồn vinh nhất, trên phố xá mới có vài phần náo nhiệt.
Tết đến, mọi người dường như cũng không thiếu tiền. Nói đến quạnh quẽ, phố xá đóng cửa bế nghiệp thật đúng là quạnh quẽ. Nhưng cần phải nói đến náo nhiệt, dòng người mở cửa buôn bán tụ tập trên đường phố cũng thật là náo nhiệt.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương tùy ý đi dạo, bất tri bất giác quẹo vào một con phố hẹp bán thức ăn. Hai bên đường toàn là quầy hàng bán thức ăn, hơn nữa đều là đồ ăn vặt. Thức ăn khắp trời nam biển bắc dường như đều tụ tập ở một chỗ, cách rất xa liền có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn phiêu tán trong không khí, tạm thời không đề cập tới thức ăn có ngon hay không, nhưng ít nhất mùi thơm của những con đường đã đủ để gợi lên, khiến người thèm ăn.
Đừng nói là Lục Sanh, Kỳ Dương cũng chưa từng đi đến nơi như vậy, nhất thời tò mò không thôi.
Lục Khải Phái thấy thế thì cười cười, nàng ôm Lục Sanh, dắt tay Kỳ Dương đi vào: “A Ninh còn chưa từng tới những nơi như thế này đúng không? Chúng ta vào xem, liền tính là không ăn cái gì, nhưng tới tham gia náo nhiệt cũng được. Chỉ là người ở đây nhiều, A Ninh cần phải nắm tay ta thật chặt, rời ra sẽ không tốt.”
Kỳ Dương cảm thấy nàng như đang dặn dò tiểu hài nhi, nhưng nhìn thấy đám người đông đúc nhau, nàng vẫn là thức thời chưa nói cái gì, chỉ yên lặng nắm chặt lấy người. Chờ đến khi đi vào khu phố thì vẫn còn tốt, rốt cuộc ba người ra cửa cũng không phải đơn độc đi ra ngoài, bên người luôn có mấy người hầu đi theo. Ít người thì yên lặng đi theo, đông người thì vừa vặn tiến lên mở đường.
Lục Khải Phái nói là đến xem, nhưng đến khi thật sự đi vào nơi đó, bị không khí xung quanh mình cảm nhiễm, sao lại có thể chỉ là đi xem?
Không bao lâu, trong tay Lục Sanh liền có thêm một bao mứt hoa quả, trong tay Kỳ Dương cũng có thêm một bao hạt dẻ rang đường. Đến nỗi mấy món ăn vặt khác, sau khi các nàng nếm thử một miếng đã bị vứt bỏ, chúng lại đều ở trong tay người hầu mở đường ra xung quanh
Kỳ Dương bóc một viên hạt dẻ, đưa đến bên miệng Lục Khải Phái, nói: “Nếm thử ngọt sao?”
Lục Khải Phái tự nhiên ăn, cười trả lời: “Ngọt.”
Kỳ Dương vừa lòng cực kỳ, quay đầu thấy Lục Sanh đang trông mong nhìn chính mình, nàng lại bóc một viên đưa đến bên miệng tiểu hài nhi. Lục Sanh tức khắc cười mị mắt, cũng giòn tan đáp lại nàng: “Ngọt, ăn ngon.”
Ba người vừa đi dạo vừa mua sắm rồi ăn uống, không khí đúng là hòa hợp, thình lình Lục Khải Phái bỗng nhiên cảm giác xiêm y của mình bị người kéo. Nàng còn ôm Lục Sanh, phản ứng đầu tiên chính là gặp phải kẻ trộm lẫn trong đám người, giơ tay sờ lại eo lưng, quả nhiên túi tiền và ngọc bội đều biến mất!
Sắc mặt nàng vừa biến đổi, Kỳ Dương ở bên cạnh lập tức phát hiện, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Khải Phái lại đem Lục Sanh giao vào lòng nàng, đồng thời nói: “Túi tiền và ngọc bội của ta bị người trộm, ta phải đuổi theo lấy nó về.”
Giá trị của món đồ chỉ là thứ yếu, hai người ai cũng không thiếu tiền. Nhưng túi tiền và ngọc bội đều là vật bên người, lạc ra ngoài thì sẽ không tốt. Đặc biệt hiện giờ xem như là thời buổi rối loạn, trước khi hoàn toàn kết thúc hết thảy, Lục Khải Phái cũng phá lệ mẫn cảm và cảnh giác.
Kỳ Dương theo bản năng tiếp nhận Lục Sanh, vốn định để người hầu đuổi theo, nhưng vừa quay đầu đã thấy Lục Khải Phái chạy vào đám người, không thấy bóng dáng. Nàng tức giận đến dậm chân, lại lệnh hai người đuổi theo, bản thân lại chỉ có thể ôm Lục Sanh chờ ở bên đường.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (trêu chọc): Điện hạ ngây thơ đáng yêu muốn...
Kỳ Dương (uy hiếp): Câm miệng, nàng là muốn bị pháo trúc nổ sao?!
Lục Khải Phái (...): Không thể trêu vào, không thể trêu vào!