Kỳ Dương trong lòng còn nhớ thương Lục Khải Phái, nhưng ở trước mặt hoàng đế nàng cũng không dám lộ ra vẻ háo hức muốn rời đi, vì vậy nàng liền bồi hoàng đế nói hồi lâu. Mãi đến khi hoàng đế lộ ra một chút mệt mỏi, nàng mới mượn cơ hội cáo lui.
Sau khi quay về Cảnh Thần cung, bước chân của Kỳ Dương càng vội vàng, không tránh khỏi lo lắng người nọ đột nhiên bị mang tiến cung lại bị đơn độc lưu lại.
Trong Cảnh Thần Cung hết thảy đều như thường, thấy Kỳ Dương trở về, các cung nhân canh gác liên thanh hành lễ vấn an.
Kỳ Dương bước chân chưa ngừng lại, đi thẳng tới con đường mà các cung nhân tránh qua. Mãi đến khi vào chính điện, Kỳ Dương liếc nhìn xung quanh vẫn chưa thấy được hình bóng quen thuộc kia, lúc này mới hỏi: “Phò...... Lục Khải Phái đang ở đâu?”
Chỉ Đinh liền đi ra, nhẹ giọng bẩm báo nói: “Điện hạ, Lục công tử đang tắm.”
Kỳ Dương nghe thấy đáp án này liền hơi giật mình, chợt bừng tỉnh. Ở trong cung đây, ăn mặc cẩm tú lăng la cũng không hiếm lạ, ngược lại hôm nay Lục Khải Phái mặc một áo vá ngắn vải thô mới là chói mắt nhất.
Chỉ Đinh không biết lúc trước Kỳ Dương nói những lời này câu nào là thật câu nào là vui đùa, nhưng mặc kệ Lục Khải Phái mặc trang phục như vậy ở Cảnh Thần cung lượn lờ, chỉ sợ chọc phải tròng mắt người khác. Còn không bằng chạy nhanh dọn dẹp một chút, cũng đừng làm cho người khác hoài nghi ánh mắt của điện hạ.
Kỳ Dương tự nhiên không có dị nghị điều này, dù sao bộ dáng mặt mày xám như tro của Lục Khải Phái hôm nay, nàng ngoại trừ trở nên vui mừng ở ngoài, kỳ thật cũng có chút đau lòng. Người khác không rõ, nhưng nàng lại biết Lục Khải Phái muốn trốn đi vì lý do gì.
Nghiêng đầu nhìn sắc trời đã dần trở nên u ám, Kỳ Dương phân phó nói: “Chuẩn bị bữa tối đi, chờ nàng tắm gội xong liền đưa lên tới.”
Chỉ Đinh nghe vậy lại nhìn Kỳ Dương liếc mắt một cái, trong lòng lại một lần cảm thấy kinh ngạc nhưng không dám hỏi quá nhiều. Nàng khom người ứng hạ, đang chuẩn bị rời khỏi ngoài điện để phân phó đi xuống, chợt nghe điện hạ lại lần nữa hỏi: “Đúng rồi Chỉ Đinh, ngươi đem nàng an trí ở nơi nào?”
Vội dừng lại bước chân, Chỉ Đinh quay đầu rồi đáp: “Nô tỳ cả gan, đem Lục công tử an trí ở trắc điện.”
Kỳ Dương được sủng ái, hơn nữa phân vị của mẫu phi đã qua đời của nàng cũng không thấp, toàn bộ Cảnh Thần cung đều là địa bàn của nàng. Tuy Cảnh Thần cung không tính là lớn, trắc điện, thiên điện gộp lại cũng chừng bảy tám gian, trắc điện theo như lời Chỉ Đinh là cung thất gần với tẩm điển của Kỳ Dương nhất, rồi lại là một điện độc lập. Trừ phi biểu hiện thân cận yêu thích của công chúa điện hạ lúc trước đều là giả, nếu không sắp xếp như vậy cũng có không sai lầm lớn.
An bài như vậy đương nhiên không có lỗi, Kỳ Dương mới sẽ không ngại Lục Khải Phái trụ càng gần nàng, nàng chỉ cảm thấy đối phương cách nàng còn chưa đủ gần! Tuy nhiên, trước khi đem người chân chính lừa làm phò mã, khoảng cách như vậy là vừa đúng, hôm nay nàng biểu hiện đã quá vội vàng.
Vẫy tay bảo Chỉ Đinh rời đi, Kỳ Dương ở trong chính điện lẳng lặng mà uống một chén trà nhỏ, sau đó rốt cuộc vẫn là có chút ngồi không yên. Nàng thân phận tôn quý cũng không cần để ý đến ánh mắt của người khác, vì thế nâng bước liền ra chính điện, thẳng hướng đi về trắc điện cách vách.
- --
Nước ấm ngâm khắp cơ thể làm trôi đi mệt mỏi, Lục Khải Phái dựa vào thành thau tắm nặng nề thở ra một hơi thật dài. Nàng không biết sự tình như thế nào liền phát triển tới tình thế hiện giờ, đầu óc nóng lên đi theo công chúa điện hạ trộm vào hoàng cung cũng liền thôi, nhưng sau này lại nên làm cái gì bây giờ? . Truyện Võng Du
Là đi, là lưu? Là phải mở miệng nhắc nhở, vẫn là không còn cơ hội gặp lại?
Lục Khải Phái có chút mâu thuẫn, nàng vốn nghĩ rằng từ lúc bắt đầu liền rời xa, vĩnh viễn không cần gặp gỡ Kỳ Dương là tốt nhất. Nhưng hiện tại các nàng trước tiên tương ngộ, hơn nữa tiểu công chúa từ lúc bắt đầu liền đối với nàng biểu lộ càng thâm hậu hảo cảm hơn so với lúc trước, nàng thật sợ chính mình nếu đi luôn, công chúa điện hạ sẽ phái người đi tìm, sau đó không cẩn thận liền tìm được Lục Khải Thành, người cùng nàng lớn lên giống nhau như đúc!
Nàng tin tưởng với tâm cơ của Lục Khải Thành, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, nói không chừng sẽ giả mạo thân phận của nàng.
Nếu đúng là như vậy, kia chẳng phải là lại lần nữa hại cả đời của công chúa điện hạ sao?
Lục Khải Phái nhắm mắt trầm tư một lát, nghĩ như thế nào cũng đều không yên tâm, ngay cả tâm tư bỏ trốn cũng vì vậy mà phai nhạt.
Nhưng không trốn thì lại như thế nào đây? Không nói đến việc nàng lưu tại trong cung có bao nhiêu mạo hiểm, cũng không nói khả năng người Lục gia tìm thấy nàng sau khi ra cung có bao nhiêu lớn, lại nói nàng lưu lại có ý nghĩa gì đâu? Khó khăn muôn vàn còn muốn lưu lại, lại cấp tiểu công chúa đương một hồi phò mã?
Nghĩ đến đây, Lục Khải Phái không khỏi bật cười, cảm thấy chính mình thật là vì một câu nói của tiểu công chúa mà nghĩ quá nhiều.
Trong đầu có ngàn vạn ý nghĩ, nhưng trước sau đều nghĩ không ra một kế sách vẹn toàn. Nàng cáu kỉnh hơi hơi thấp người, đem toàn bộ khuôn mặt dìm vào trong nước, mãi đến khi không thể hô hấp được nữa, lúc này mới đem khuôn mặt ngoi lên mặt nước, sau đó lau mặt, rốt cuộc quyết định tùy cơ ứng biến.
Lục Khải Phái không nhanh không chậm tắm gội xong, vấn tóc thay quần áo cũng làm đâu vào đấy. Tuy rằng trong lòng có điều phiền nhiễu nhưng tâm trạng nàng cũng không tồi. Dù sao kiếp trước nàng cũng đã từng là phò mã, càng không phải là lần đầu tiên tới Cảnh Thần cung, thâm tâm nàng đối với hoàng cung cũng ít đi vài phần sợ hãi. Bởi vậy mới dám đi theo Kỳ Dương hồ nháo, cũng bởi vậy từ lúc tiến cung đến nay cũng chưa từng lộ ra vẻ lo sợ không yên.
Đơn giản thu thập qua đi, mái tóc dài của Lục Khải Phái còn hơi hơi nhỏ nước, liền ăn mặc một thân trung y rời đi phòng tắm.
Cung thất bố trí luôn có chút giống nhau, kiếp trước Lục Khải Phái còn từng bồi Kỳ Dương hồi cung ở lại. Bởi vậy, nàng đối với Cảnh Thần cung cũng là quen thuộc, biết phòng tắm trừ bỏ cửa chính ở ngoài, luôn lưu trữ một đạo cửa nhỏ, để chủ nhân sau khi tắm gội có thể trực tiếp trở lại tẩm điện.
Lúc trước nàng đã từng thấy qua, trắc điện này hồi lâu không có chủ nhân, cũng không có cung nhân sẽ chờ ở tẩm điện hầu hạ. Hơn nữa sau khi tắm xong trong phòng sẽ tràn đầy hơi nước, làm người đợi có chút khó chịu, Lục Khải Phái liền tính toán trở lại tẩm điện không người tiếp tục thay quần áo thu thập.
Nhưng mà, điều Lục Khải Phái không ngờ tới chính là, nàng mới vừa đi qua cửa nhỏ bước vào tẩm điện, liền thấy một thân ảnh yểu điệu đã đứng trước ở trong điện!
Nhìn cách ăn mặc của người kia, Lục Khải Phái liếc mắt một cái liền nhận ra người tới đúng là Kỳ Dương. Cũng mặc kệ lúc này người tới là ai, nàng không thể để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ quần áo xốc xếch như thế này. Lục Khải Phái theo bản năng liền muốn xoay người lui về hướng phòng tắm, kết quả Kỳ Dương cũng đã nghe được động tĩnh mà xoay người nhìn lại đây.
Lúc này Lục Khải Phái chỉ ăn mặc một thân tuyết trắng trung y, đôi gò má như ngọc bị nhiệt khí nóng hun nhiễm thành màu đỏ ửng, đôi mắt trong suốt sáng ngời như được dòng nước mát tẩy sạch bụi trần. Mái tóc đen dài của nàng còn nhỏ nước, bọt nước bất tri bất giác đã làm ướt quần áo nàng, vải vóc ướt đẫm dán ở trên người nàng, lại thêm vạt áo có chút tán loạn, nhìn từ góc độ của Kỳ Dương, vừa lúc có thể thấy được phong cảnh xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp áo kia...
Hô hấp của Kỳ Dương như ngừng lại, đôi mắt nguyên bản mang theo ý cười bình tĩnh dừng ở trên người Lục Khải Phái tựa như đang xem đến mức ngây người dời không ra. Mãi đến khi nhìn ra người sau mặt đỏ như máu, theo bản năng ôm hai tay chắn trước ngực, mang theo chút xấu hổ buồn bực hỏi: “Điện hạ như thế nào ở đây?”
Chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, Kỳ Dương thật vất vả mới đưa ánh mắt thu trở về.
Không khí tựa hồ có chút xấu hổ? Cũng không có đi, chỉ cần có người giả ngu.
Giống như Kỳ Dương lúc này, nàng thu hồi ánh mắt lại nhanh chóng biến thành vẻ mặt dường như không có việc gì, rồi sau đó tự nhiên đáp: “Sắc trời không còn sớm, ta đã lệnh người chuẩn bị bữa tối, đặc biệt lại đây chờ ngươi cùng nhau dùng bữa.”
Lục Khải Phái một chút cũng chưa hoài nghi Kỳ Dương, bởi vì ở trong lòng nàng, tiểu công chúa của nàng luôn ngây thơ đơn thuần, chưa bao giờ sẽ nói dối gạt nàng. Lập tức sắc mặt liền tốt hơn, trong lòng lại vẫn là xấu hổ, hai tay che ở trước ngực lại càng không biết là nên buông xuống hay không.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng mới nói: “Kia, kia điện hạ có thể hay không trước trở về tẩm điện đợi một chút, ta đổi hảo xiêm y liền đi.”
Kỳ Dương cũng không làm nàng khó xử, liền thật sự làm bộ dường như không có việc gì xảy ra, gật gật đầu đi ra tẩm điện. Chỉ là Lục Khải Phái đứng ở phía sau nhìn không thấy, công chúa điện hạ mới vừa bước ra cửa liền duỗi tay che che mặt, nhiệt ý thật vất vả nhịn xuống trong nháy mắt lại hiện trên gương mặt. Kỳ Dương ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, cũng không nhìn thấy được bao nhiêu, nàng như thế nào liền nhịn không được mặt đỏ tim đập đây? Thật là không tiền đồ!
Không tiền đồ công chúa điện hạ đứng ở trước cửa bị gió lạnh thổi một hồi lâu, mãi đến khi bị gió lạnh đầu xuân thổi hết nhiệt ý đến tay chân đều lạnh, một hồi lâu Lục Khải Phái mới một lần nữa thay quần áo rồi vấn tóc, thu thập đi ra ngoài
Xiêm y trên người Lục Khải Phái là trang phục Chỉ Đinh mới đi Thượng Y Cục lấy được, cho là thường phục của vị hoàng tử nào tạm thời sử dụng. Đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, các công chúa ngẫu nhiên cũng sẽ thay nam trang ra cung du ngoạn. Tuyết trắng cẩm y, màu bạc ám văn, bạch ngọc phát quan cột mái tóc đen như mây của nàng, tôn lên vẻ đẹp phong thần tuấn lãng của thiếu niên, lại tương tự cách ăn mặc của kiếp trước khi hai người lần đầu gặp nhau.
Kỳ Dương nhìn người đến cùng người trong kí ức của chính mình giống nhau như đúc, nháy mắt có chút hoảng hốt.
Lục Khải Phái vẫn còn sự xấu hổ phía trước, thấy Kỳ Dương lại nhìn chằm chằm chính mình thất thần, liền ho nhẹ một tiếng nói: “Điện hạ như thế nào không hồi chính điện đi? Đứng ở chỗ này bị gió lạnh thổi hồi lâu, cần phải để ý đừng để cảm lạnh.”
Kỳ Dương hoàn hồn, lung tung đáp một tiếng đã muốn dẫn người trở về dùng bữa, kết quả mới vừa đi được hai bước ống tay áo đã bị người túm chặt.
Lục Khải Phái chỉ là nắm một mảnh nhỏ ống tay áo của Kỳ Dương, trên mặt nàng tựa hồ có chút rối rắm khó xử, ánh mắt xoay chuyển, thấy xung quanh không có cung nhân, lúc này mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Điện hạ, ngươi có phải hay không đều nhìn thấy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (ra vẻ đứng đắn): Ta không phải, ta không có, ta là người chính trực mới không phải vì người xinh đẹp mà đi rình trộm.
Lục Khải Phái (một lời khó nói hết): Điện hạ, ta chỉ muốn hỏi một chút xem ngươi có phải đã biết thân phận của ta...