Trên triều đình không thiếu người thông minh, thái độ của sứ thần Vinh Quốc mọi người đều rõ như ban ngày.
Sau đại triều hội, vài vị trọng thần đi theo hoàng đế đến Tuyên Thất Điện tiếp tục nghị sự. Những triều thần còn lại sau khi tan triều thì cũng tụ tập tốp năm tốp ba với nhau, vừa bước ra ngoài cung vừa đàm luận chuyện lúc nãy.
Sau khi tan triều thì phải quay về nha môn của từng người, lang trung ở Lễ Bộ tất nhiên đi tìm đồng liêu để nói chuyện, Lục Khải Phái cũng đi theo sau Đại Lý Tự Khanh và Thiếu Khanh. Người ở Đại Lý Tự thật ra không thảo luận đến chuyện lúc nãy ở trong triều, hai vị thượng quan đi cùng nhau, hơn phân nửa vẫn là đang nói chuyện liên quan tới án tử.
Lục Khải Phái đi theo ở phía sau nghe một chút, lại quay đầu nhìn cung điện nguy nga ở sau lưng, không khỏi suy nghĩ. Nửa tháng trước, Kỳ Dương đã hẹn nàng gặp nhau ở cung yến, hiện giờ thái độ sứ thần Vinh Quốc như vậy, hiển nhiên là đã đắc tội hoàng đế, như vậy vẫn sẽ cử hành cung yến như lệ thường sao? Đừng để đến lúc đó hoàng đế lạnh nhạt, không thèm để ý tới người, làm cho công chúa điện hạ cũng phải mòn mỏi chờ một chuyến.
Vạn hạnh, cũng không phát sinh chuyện như vậy, tuy rằng hoàng đế xác thật không vui, nhưng uy nghiêm của đại quốc lại không thể mất phong độ.
Thời gian tổ chức cung yến được định vào ba ngày sau, có muộn một chút, cũng không xem là yến tiệc chiêu đãi. Tuy nhiên, thời gian như vậy cũng là thỏa đáng, ba ngày này hoàng đế cùng các trọng thần có lẽ còn phải nghị sự thêm phần quốc thư của Vinh Quốc, dù sao cũng không có khả năng bóp mũi nhận thua.
Lục Khải Phái nghe tin thì lập tức cũng mong chờ. Tuy nhiên trước đó, Tạ Hoằng Nghị xuất hiện hiển nhiên khiến cho nàng rất để ý, đặc biệt người này còn lấy thân phận quý tộc xuất hiện ở bên trong đoàn sứ thần Vinh Quốc.
Trong lòng nàng ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt, nhưng vì diện mạo hai người tương tự, không tiện hỏi thăm quá nhiều, sợ khiến người hoài nghi. Buổi tối trở về Lục phủ gặp được Tề bá, nàng lại hỏi, lần này nói thẳng: “Tề bá, ta lại thấy người nọ.” Vừa nói, nàng vừa quan sát thần thái Tề bá: “Hắn đến từ Vinh Quốc ở phía bắc, họ Tạ, còn là dòng dõi quý tộc Vinh Quốc.”
Tề bá ngay mí mắt hay đuôi lông mày cũng chưa động một chút, chỉ nói: “Người có thể giống nhau, công tử lo lắng nhiều rồi.” Tuy nhiên sau khi nói xong, hắn tạm dừng một chút rồi lại nói thêm một câu: “Công tử làm tốt chuyện của mình liền tốt, không cần để ý tới người khác.”
Nói là không có liên quan, nhưng thái độ Tề bá rõ ràng lại có chút gì đó.
Lục Khải Phái luôn mãi truy vấn nhưng cũng không có kết quả, hiếm khi cảm tháy cáu kỉnh. Nàng phất tay áo bỏ đi, trở lại tiểu viện của mình, thật không dễ chịu, kiếp trước nàng mơ màng liền chết, kiếp này lăn lộn cho tới bây giờ, nàng ngay cả bào đệ của mình đều tự tay trừ khử, chẳng lẽ còn phải bị người coi xem như là con rối, mãi bị giật dây hay sao?!
Bàn tay đặt ở trên bàn không khỏi nắm chặt, Lục Khải Phái cau mày, sắc mặt có chút khó coi. Sau một lúc lâu, nàng thở ra một hơi, quyết định chờ khi kết thúc cung yến liền đem việc này cùng nói cho Kỳ Dương, nhờ nàng ấy hỗ trợ tra xem thân phận và bối cảnh của Tạ Hoằng Nghị.
Hạ quyết tâm liền an tâm vài phần, ánh mắt liếc qua trên bàn, bỗng nhiên nàng phát hiện có thêm một quyển sách ở trên bàn.
Nàng cau mày, đó là một quyển “Thái tổ bản kỷ“. Sách này đúng thật là của nàng, trước kia nàng cũng từng xem qua, nhưng sau khi đọc xong thì nàng đã cất lên kệ. Hôm nay không biết vì sao lại xuất hiện trên án thư của nàng..
Lục Khải Phái gần đây không có tâm tình đọc sử. Nàng ngày gần đây đang học thuộc lòng “Đại Lương luật”, còn có đồng liêu đề cử mấy quyển thư tịch hình luật. Một chồng sách dày cộp chất đống ở trên bàn của nàng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy đau đầu, thậm chí sợ hãi. Nhưng vạn hạnh, Lục Khải Phái không sợ đọc sách, những quyển sách luật lệ dày cộp này nàng chỉ cần nửa tháng thì đã đọc gần hết, nhớ kỹ hơn nửa, cứ thế mãi thì cũng có chỗ đứng ở Đại Lý Tự.
Nhìn “ Thái tổ bản kỷ” để lẫn trên bàn, Lục Khải Phái đứng dậy liền muốn để lại trên giá sách. Nhưng còn chưa bước, không biết nghĩ tới cái gì, nàng lại ngồi trở về, rồi sau đó mở sách ra chậm rãi đọc.
- --
Ba ngày thoáng chốc trôi qua, sứ thần Vinh Quốc tựa hồ cũng không lo lắng cho tình cảnh của bản thân, ba ngày này gần như đều lưu lại Tứ Phương Quán ăn ngon uống tốt. Thỉnh thoảng rãnh rỗi còn sẽ tốp năm tốp ba đi ra ngoài, mua sắm có thể nói không hề thua kém gì nữ nhân đi dạo phố.
Lương Quốc mọi người thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại càng hoang mang không rõ mục đích của đối phương. Thật sự càn rỡ đến như vậy, là chắc chắn bọn họ sẽ đáp ứng những điều khoản không thể tưởng tượng được trong quốc thư sao, hay là chắc chắn không sợ khai chiến?
Cũng hoặc là, những người này kỳ thật đang ngóng trông khai chiến...
Mọi người đều xôn xao, chính trong cục diện như thế này, cung yến nghênh đón sứ thần của Vinh Quốc đã bắt đầu.
Lục Khải Phái quả nhiên đủ tư cách được đến cung yến, thậm chí bởi vì tham gia cung yến với tư cách phò mã, nàng cũng không còn bị xếp đến góc cửa điện. Tuy bị an bài đến hàng ở phía sau,nhưng lại ngồi rất gần Thái Tử, nàng ngồi khuất sau lưng hắn, quanh thân đều là hoàng thân quốc thích.
Sắp xếp như vậy rất tốt, bởi vì khi Lục Khải Phái mới vừa được cung nhân dẫn tới vị trí, đã thấy được thiếu niên mặc cẩm y ở phía sau Thái Tử. Thiếu niên chớp chớp mắt với nàng, nhướng mày cười, không phải Kỳ Dương ăn mặc nam trang thì còn có thể là ai?
Hai người nửa tháng không gặp, tuy ngẫu nhiên có thư từ lui tới, nhưng tương tư nan giải.
Giờ phút này bốn mắt giao nhau, đó là vô hạn lưu luyến, phảng phất giống như xung quanh không còn người khác.
Lục Khải Phái đối diện với Kỳ Dương, bất giác mỉm cười, gọi là như mộc xuân phong [1] cũng không thể diễn tả hết được.
[1] Như mộc xuân phong (如沐春风): chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái, giống như đứng trong gió xuân ấm áp.
Đôi mắt Kỳ Dương sáng ngời lấp lánh, gần như bị nụ cười xinh đẹp của Lục Khải Phái làm cho thất thần. Chờ đến khi nàng hoàn hồn, lại vẫy tay với Lục Khải Phái, Lục Khải Phái biết nghe lời, ngồi xuống vị trí mà nàng chỉ.
Sau khi Lục Khải Phái ngồi xuống thì mới phát hiện, chiếc bàn đặt trước mặt hai người cũng bày biện gần thêm hai phân so với người khác. Chỉ không biết là các cung nhân an trí như thế nào, vẫn là để cho Kỳ Dương trước tới một bước, đem hai chiếc bàn kéo lại gần.
Tuy nhiên, những cái này đều không quan trọng, có Thái Tử cùng chư vương ở hàng trước che chắn, vợ chồng son rất vui vẻ tránh ở sau người khác để dính cùng một chỗ.
Lúc này, Lục Khải Phái vừa ngồi xuống, Kỳ Dương lập tức nghiêng người nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng: “Nửa tháng không gặp, A Phái lại đẹp hơn rất nhiều.”
Vừa thấy mặt liền đùa giỡn, Lục Khải Phái đều có chút theo không kịp tiết tấu của nàng, trên mặt không khỏi đỏ lên. Mà càng làm cho người xấu hổ chính là Thái Tử ở hàng phía trước hiển nhiên cũng nghe được lời của muội muội, quay đầu nhìn thoáng qua, dù chưa nói cái gì, nhưng ánh mắt kia quả thực khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Lục Khải Phái ngại ngùng không thôi, Kỳ Dương lại không để bụng, nàng làm mặt quỷ với Thái Tử, khiến cho Thái Tử bất đắc dĩ quay đầu lại.
Thái Tử không nhìn nữa, Lục Khải Phái lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó liền lôi kéo ống tay áo của Kỳ Dương, nhỏ giọng nói: “Điện hạ chớ có nói như thế, thật sự là, thật sự là...”
Kỳ Dương chớp chớp mắt, rất là vô tội: “Ta đây chính là nói thật thôi.”
Lục Khải Phái đối diện với nàng một lát, rốt cuộc vẫn là bất đắc dĩ bại trận, ngay cả đi nhắc nhở đối phương đều cảm thấy dư thừa. Nàng quyết định bỏ qua không đề cập đến đề tài này, ngược lại hỏi: “Điện hạ nửa tháng nay ở trong cung có tốt không?”
Kỳ Dương chống cằm nhìn nàng, một tay còn lại đặt ở trên bàn cũng đã sờ đến tay Lục Khải Phái, ngón tay cọ cọ lòng bàn tay nàng: “Ngoại trừ việc không thể gặp ngươi, còn lại đều tốt.”
Này này này, còn có thể hay không nói chuyện bình thường a?!
Mặt Lục Khải Phái càng lúc càng đỏ, ánh mắt không khỏi nhìn xung quanh, mấy ngón tay lộn xộn của nàng lại bị Kỳ Dương nắm lấy, trong lòng cũng bị nàng ấy cọ đến có chút ngứa. Chỉ là nhìn xung quanh liền có thể thấy, toàn là quan lớn cùng hoàng thân, trên cung yến quả thực không phải dịp cùng vị hôn thê thân cận.
Đôi mắt nàng ngẫu nhiên lướt qua những người ở hàng ghế trước, nhìn thấy sứ thần Vinh Quốc vừa ngồi xuống ở đối diện, mà Tạ Hoằng Nghị cũng ở trong số đó!
Tạ Hoằng Nghị xuất hiện giống như một chậu nước lạnh, nháy mắt làm lạnh đi sự ngọt ngào trong lòng Lục Khải Phái. Nàng lập tức nhăn lại mày, Kỳ Dương ở bên cạnh liền phát hiện, vội quan tâm nàng: “Làm sao vậy?”
Lục Khải Phái mím môi quay đầu lại, cùng Kỳ Dương đối diện hai giây, cuối cùng vẫn là chỉ tiểu thiếu niên ngồi ở đối diện.
Kỳ Dương nhìn theo hướng Lục Khải Phái chỉ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên người dị tộc có ba đến năm phần tương tự với Lục Khải Phái. Nàng hơi ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của Lục Khải Thành cực kì tương tự với Lục Khải Phái, liền hỏi: “Là người ở góc đường nhìn lén ngươi?”
Lục Khải Phái không nghĩ tới nàng nhạy bén như thế, nghe vậy thì cũng gật đầu: “Đúng vậy, là hắn.” Nói xong, nàng dừng một chút, lại đè thấp thanh âm nói: “Điện hạ không cảm thấy hắn cùng ta có chút tương tự sao?”
Kỳ Dương tựa hồ không để bụng: “Luôn có người giống ngưởi, chỉ trùng hợp mà thôi. Thế nhưng, phò mã của ta lại là độc nhất vô nhị!”
Lục Khải Phái thấy nàng như thế, không biết vì sao mà gánh nặng trong lòng chốc vơi đi, đôi mày nhíu lại cũng giãn ra. Nàng mím môi cười cười, nghĩ đến tính toán lúc nãy vẫn là ăn ngay nói thật: “Ta luôn cảm thấy người này cùng ta có chút quan...”
Kỳ Dương đột nhiên duỗi tay che miệng nàng, bất mãn nói: “Đó là Nhung địch, ngươi cũng dám cùng hắn có quan hệ!”
Giọng hai người nói chuyện kỳ thật rất nhẹ, bao gồm cả Thái Tử ngồi ở phía trước Kỳ Dương, cũng chỉ nghe thấy hai người khe khẽ nói nhỏ, không thể nghe rõ được nội dung. Nhưng trong lòng Kỳ Dương vẫn có chút căng thẳng, khi nàng nhìn thấy Tạ Hoằng Nghị, làm sao lại không nghĩ như Lục Khải Phái? Từng có nhiều năm trong kiếp trước, chỉ biết nàng còn lo toan nhiều hơn Lục Khải Phái, nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Hoằng Nghị, liền đủ để cho nàng sinh ra cảnh giác cùng hoài nghi.
Lục Khải Phái nghe vậy thì ngoan ngoãn chớp chớp mắt, thấy bộ dáng Kỳ Dương so với nàng còn khẩn trương hơn, trong lòng tức khắc trở nên ấm áp.
Nhẹ nhàng kéo xuống bàn tay đang che miệng nàng, Lục Khải Phái tiến sát gần Kỳ Dương, thấp giọng nói: “Ta biết, lời này cũng chỉ là nói với ngươi mà thôi. Huống chi ta còn có việc nhờ điện hạ, còn thỉnh điện hạ giúp ta tra người nọ.”
Đối mặt với Kỳ Dương, Lục Khải Phái luôn là phá lệ chân thành, ánh mắt nàng trong suốt và tràn đầy niềm tin, để cho Kỳ Dương nhìn thấy, trái tim cũng không khỏi rung động. Sự khẩn trương lúc nãy thoáng chốc đã biến mất, thanh âm nàng mềm mại: “Chuyện này dễ thôi, trước hết ngươi nói những gì mà ngươi đã biết xem.”
Lục Khải Phái thấy nàng như thế, ánh mắt càng thêm ôn nhu, chẳng qua nàng biết đến cũng không nhiều lắm, chỉ biết được tên của tiểu thiếu niên kia mà thôi.
Nàng nói cho Kỳ Dương những gì nàng biết, khi nói chuyện đầu hai người gần nhau, nàng nắm lấy tay của Kỳ Dương cũng không buông ra.
Lúc này cung yến còn chưa bắt đầu, hai người ghé vào nhau cùng nói nhỏ liền có vẻ cực kỳ thân mật. Hơn nữa, xung quanh hai người càng có một bầu không khí mà người khác vô pháp chen vào, bất tri bất giác hấp dẫn không ít ánh mắt.
Người biết thân phận hai người liền lắc đầu cười, nhưng cũng có người không nhận ra Kỳ Dương, hoặc là đều không nhận ra cả hai người, nhìn hai mỹ thiếu niên sát gần nhau nói chuyện thân mật, cũng không khỏi sinh ra chút cái nhìn khác.
Tạ Hoằng Nghị ngồi ở phía đối diện hai người, mặc dù ở giữa có người, nhưng cũng đủ hắn nhìn thấy hết thần thái hai người. Đặc biệt, nhìn thấy Lục Khải Phái khi nhìn về phía thiếu niên bên cạnh thì ánh mắt lưu luyến ôn nhu, không biết hắn nghĩ tới cái gì, chợt cười nhạt một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (đứng đắn): Phò mã của ta độc nhất vô nhị, phò mã của ta mỹ mạo vô song!
Thái Tử (nghiêng đầu): Mắt không thấy, mắt không thấy...
Hoàng đế (tang thương): Thái Tử a, hôm nay đã ăn đủ cẩu lương rồi sao?