Bị Kỳ Dương vân đạm phong khinh vả mặt, Nam Bình tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tin tức bởi vì trong khu vực săn bắn xuất hiện mãnh hổ nên mới triệu mọi người trở về rốt cuộc vẫn là truyền đi. Biết Kỳ Dương cùng phò mã thật sự săn về một con hổ, Nam Bình tức giận vô cùng, hai con cáo đỏ vốn nhìn thật là yêu thích cũng bị nàng bỏ như giày rách, lại không thấy liếc mắt nhìn một cái.
Thế nhưng nói đến cùng, chọc giận Nam Bình một hồi cũng chỉ là việc nhỏ, chân chính đại sự vẫn là khu vực săn bắn ngoài ý muốn xuất hiện mãnh hổ như vậy.
Không ngoài sở liệu, tin tức sau khi truyền đi, trong lén lút đã có không ít người nghi ngờ Thái Tử. Nếu hoàng đế không có ban cho trưởng tôn khối long bội kia nhằm sớm biểu lộ thái độ, chỉ sợ tấu chương tham tấu Thái Tử thất trách chưa đến nửa canh giờ là có thể nằm trên bàn hoàng đế!
Những chuyện này đều nằm trong dự kiến, Kỳ Dương cũng không quá để ý. Nàng sau khi đuổi đi Nam Bình thì cùng Lục Khải Phái trở về lối vào khu vực săn bắn. Hỏi qua Vũ Lâm canh gác, biết được Thái Tử tạm thời còn chưa trở về, khu vực săn bắn cũng có người vì truy tìm con mồi mà đi vào rất sâu, lúc này cũng đều chưa quay lại. Thế nhưng đã có rất nhiều Vũ Lâm đi vào trong, nếu thật sự gặp được nguy hiểm thì cũng có thể thuận đường yên ổn.
Đáp án này cho Kỳ Dương yên tâm lại lo lắng, nàng lôi kéo Lục Khải Phái chờ ở bên ngoài khu vực săn bắn. Đợi nửa canh giờ, cuối cùng cũng gặp được mấy đoàn người lục tục trở về, nhưng trước sau đều không có nhìn thấy thân ảnh Thái Tử.
Lục Khải Phái nhíu mày nhìn sâu vào khu vực săn bắn, bỗng nhiên đề ra một câu: “Ngụy Vương dường như cũng không trở về.”
Những lời này làm tiếng lòng Kỳ Dương lần thứ hai căng chặt, nàng rốt cuộc xoay người nói: “Ta đi thỉnh phụ hoàng tiếp tục phái nhân mã tiến vào.”
Nào biết nàng mới vừa xoay người, liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên ở phía sau, tiếp theo đã bị Lục Khải Phái kéo lại: “Điện hạ, Thái Tử đã trở lại.”
Kỳ Dương nghe vậy thì lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thái Tử đang mặc một thân kỵ trang giục ngựa mà đến. Sau hắn còn có mấy chục Vũ Lâm đi theo, đoàn người nhìn qua vẫn rất bình thường, chưa thấy có nơi nào chật vật, hiển nhiên là không gặp được cái gì.
Phát hiện như vậy khiến cho Kỳ Dương hơi thở phào nhẹ nhõm, nàng bước đến chào hỏi.
Thái Tử đến gần cũng dần dần chậm lại mã tốc, chờ đến khi tới trước mặt Kỳ Dương, hắn liền trực tiếp nhảy xuống lưng ngựa. Hắn nhanh chóng đánh giá người một phen, lúc này mới hỏi: “Hoàng muội không sao chứ? Nghe nói ngươi cùng A Tề gặp mãnh hổ.”
Kỳ Dương lắc đầu, sau đó lấy lý do nàng thoái thác với hoàng đế nói với Thái Tử.
Thái Tử lúc nãy ở khu vực săn bắn hiển nhiên cũng nghe được đến tin tức nên mới trở về, chỉ là trong lúc vội vàng nên cũng không rõ ràng, giờ phút này nghe Kỳ Dương tinh tế nói tới, hắn lúc này mới thoáng hòa hoãn thần sắc: “Cô đã biết, hoàng muội yên tâm, việc này để cô tới xử trí là được.”
Kỳ Dương dường như còn muốn nói cái gì đó, lại bị Lục Khải Phái bất động thanh sắc kéo kéo ống tay áo. Nàng đột nhiên minh bạch cái gì, nhất thời có chút mất hết hứng thú, cũng không hề hỏi nhiều, gật gật đầu nói: “Nếu đã như thế, ta đây liền trở về, hoàng huynh tự bận bịu vậy.”
Thái Tử thật sâu liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn Lục Khải Phái ở bên cạnh, gật gật đầu với nàng, sau đó xoay người lên ngựa dẫn theo người đi mất.
Lục Khải Phái cũng không để ý thái độ của Thái Tử, nàng chủ động nắm lấy tay Kỳ Dương, nói: “Đi thôi, chúng ta đi trở về.”
Kỳ Dương cuối cùng liếc nhìn bóng lưng Thái Tử, lại nhìn về phía khu vực săn bắn, rốt cuộc không tiếp tục gì thêm. Nàng thuận theo, tùy ý Lục Khải Phái dắt nàng trở về doanh trướng, thế nhưng trong lòng lại có rất nhiều tâm sự.
Lục Khải Phái dắt người đi, vừa đi vừa nói với nàng: “Điện hạ, có chuyện này ta còn không có nói với nàng.”
Kỳ Dương uể oải, cũng không có để ý lời Lục Khải Phái nói, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Dáng vẻ Lục Khải Phái cũng không thèm để ý, thuận miệng trả lời: “Chính là mấy con thỏ nàng lệnh người hầu bắt, một con chạy mất, mấy con khác đều bị hù chết, nhưng dùng để ăn thì hẳn là không thành vấn đề.”
Kỳ Dương nghe được lời này thì chợt dừng bước, nàng quay đầu nhìn về phía Lục Khải Phái, không thể tin tưởng: “Hù chết?!”
Lục Khải Phái vẻ mặt vô tội: “Con thỏ nhát gan, điện hạ không biết sao?”
Kỳ Dương muốn đỡ trán, cuối cùng lại chỉ có thể bất đắc dĩ xua tay: “Thôi thôi, chờ quay đầu lại lệnh người đi chợ mua hai con mang về đi, ta không có thời gian đi bắt.” Nói xong, nàng lại than: “Cũng không biết Thu Thú lần này này kết thúc ra làm sao, khu vực săn bắn có lẽ là phải phong kín lại.”
Thu Thú cũng không thể xem như việc nhỏ, trải qua chuyện như vậy, chỉ sợ phong ba không ngừng.
- --
Kỳ Dương trước tiên đoán Thu Thú sẽ kết thúc gian nan, nhưng lại không dự đoán được sự tình phát triển còn tệ hơn nàng nghĩ.
Sau giờ ngọ, hoàng đế đã hạ lệnh triệu hồi mọi người ở khu vực săn bắn, đến chạng vạng vô luận có biết được tin tức hay không, người tiến vào đi săn nên trở về thì cũng đều đã trở lại. Cuối cùng kiểm kê một chút nhân số, lại chợt phát hiện vẫn là thiếu mất một đội nhân mã, Ngụy Vương cùng người hầu đều biến mất!
Này đã là tình huống tệ nhất mà Kỳ Dương các nàng nghĩ đến, nàng sau khi biết được tin tức thì lập tức cùng với Lục Khải Phái đi đến doanh trướng hoàng đế. Trong doanh trướng, ngoại trừ Thái Tử thì còn có mấy lão thần, sau khi nàng đi vào thì lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Nhi thần nghe nói Ngụy Vương huynh đến nay chưa về?”
Hoàng đế nhìn nàng, hắn hoảng hốt có cảm giác giống như đã từng quen biết. Như lúc trước Ngô Vương xảy ra chuyện, Kỳ Dương cũng chạy tới hỏi hắn như vậy, kết quả Ngô Vương rốt cuộc bị chôn vùi trong lũ lụt. Kỳ Dương hiện tại lại hỏi như vậy, Ngụy Vương còn vây hãm trong khu vực săn bắn vô cùng nguy hiểm không biết tung tích, có phải Ngụy Vương hôm nay cũng khó mà cứu được không?
Ý nghĩ như vậy thực vô căn cứ, nhưng hoàng đế nhất thời thật sự cảm thấy hoảng hốt.
Hắn đã không còn trẻ nữa, chòm râu hoa râm hơi run rẩy, quay đầu liền nói với mọi người: “Phái thêm người, đem mấy tên Vũ Lâm nhàn rỗi đó đều phái đi vào khu vực săn bắn cho trẫm, còn có mấy võ tướng tự cho là có bản lĩnh cũng đều đi. Ai có thể tìm được Ngụy Vương, đem hắn khỏe mạnh đưa tới trước mặt trẫm, trẫm sẽ ban thưởng xứng đáng!”
Mọi người đồng thanh nhất trí, rồi sau đó đều lui ra.
Chưa kể, có khối người lần này tới tham gia Thu Thú nhằm thể hiện tài nghệ. Buổi chiều bị lâm thời triệu hồi, mọi người còn tưởng rằng thiếu đi cơ hội xuất đầu lộ mặt, hiện giờ hoàng đế có ý chỉ, những người này càng là xoa tay hầm hè, một chút cũng không sợ.
Thực mau, tiếng bước chân ầm ầm vang lên, người đứng ở doanh trướng đều có thể cảm thấy mặt đất hơi hơi chấn động, lại là một đoàn người đông đúc tiến vào khu vực săn bắn.
Thái Tử ở trong trướng cũng cảm thấy có chút áp lực, liền cùng hoàng đế hành lễ, trầm giọng nói: “Nhi thần cũng phái người lại đi tìm xem. Phụ hoàng yên tâm, lục hoàng đệ nhất định là cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì.”
Hoàng đế xua xua tay, trên mặt lộ ra hai phần mỏi mệt, hắn thế nhưng không có chất vấn Thái Tử cái gì, cũng hoặc là đã sớm chất vấn qua.
Thái Tử cũng rời khỏi doanh trướng, chỉ để lại Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái còn đối mặt hoàng đế. Trong tình hình như vậy, hai người cũng không biết có thể nói gì, một hồi lâu Kỳ Dương mới nói: “Phụ hoàng, bằng không ta cùng với phò mã cũng đi tìm xem?”
Hoàng đế lại cự tuyệt. Tâm trạng hắn dường như tốt hơn rất nhiều, hắn một mặt phân phó Trương Kiệm mang lên nước trà và điểm tâm, một mặt nói: “Rất nhiều người đã vào khu vực săn bắn đi tìm, các ngươi cũng đừng đi xem náo nhiệt. Buổi chiều gặp được hổ cũng đã dọa cho trẫm một hồi, hiện giờ trời cũng đã tối, các ngươi nếu lại xảy ra chuyện, bảo trẫm làm thế nào cho phải? Vẫn là lưu lại, bồi trẫm cùng nhau chờ đi.”
Kỳ Dương không còn lời nào để nói, đành phải lôi kéo Lục Khải Phái ở một bên ngồi xuống.
Trương Kiệm đi ra ngoài phân phó, thực mau liền có cung nhân đưa lên nước trà và điểm tâm, chỉ là mấy người trong trướng ai ai cũng đều không có tâm tình hưởng dụng. Thời gian chậm rãi trôi qua trong bầu không khí áp lực, trà nóng cũng đổi một chén lại một chén.
Sắc trời bên ngoài dần dần âm u, ngọn đèn dầu trong lều sáng lên, không bao lâu lại sáng như ban ngày.
Kỳ Dương từ lòng nóng như lửa đốt, nàng chờ đến khi chán ngán, cuối cùng chỉ có thể trộm nắm tay Lục Khải Phái tới thưởng thức. Lục Khải Phái không lay chuyển được nàng, đành phải tùy theo nàng, khuôn mặt bất động thanh sắc, thế nhưng ánh mắt nàng nhìn Kỳ Dương trước sau vẫn tràn ngập nhu tình.
Này đại để cũng là lần đầu tiên hoàng đế để tâm đến Ngụy Vương, hắn chờ ở trong trướng cái gì cũng không có làm, chỉ chuyên tâm chờ người khác tìm được Ngụy Vương trở về. Chỉ là chờ lâu rồi, lực chú ý cũng không thể tránh khỏi bị thứ khác hấp dẫn. Tỷ như động tác nhỏ Kỳ Dương tự cho là không ai thấy, đều bị hoàng đế thu vào trong mắt. Cùng để ý, ánh mắt Lục Khải Phái nhìn về phía Kỳ Dương, hoàng đế cũng không bỏ lỡ.
Tâm tình hoàng đế nháy mắt phức tạp, hắn sau đó lại thu ánh mắt trở về, nhắm mắt tiếp tục chờ đợi.
Cũng không biết là tốt hay vẫn là không tốt, khu vực săn bắn thực mau đã truyền tin tức về, nhưng không phải đã tìm thấy Ngụy Vương, thế nhưng lại tìm được người hầu mà Ngụy Vương mang vào khu vực săn bắn, khá vậy chỉ tìm được người hầu mà thôi. Nghe nói là ngựa Ngụy Vương chạy quá nhanh, buổi chiều khi hắn đuổi theo một con con hoẵng, mấy người hầu ở phía sau đuổi theo hồi lâu, đáng tiếc cuối cùng vẫn là lạc mất người.
Ngụy Vương thất lạc, mấy người hầu này tất nhiên không dám trở về doanh trướng. Bọn họ lúc trước đi sâu vào rừng, buổi chiều cũng không biết được tin tức triệu hồi, đi theo Ngụy Vương chạy loạn một lúc sau thì càng là đi sâu vào khu vực săn bắn. Để tìm được bọn họ, Vũ Lâm đã phí không ít công sức, Ngụy Vương chạy lạc thì càng không thấy thân ảnh.
Hoàng đế nghe xong bẩm báo, quả thực không biết nói cái gì mới tốt, lại một lần đối với nhi tử bản thân cảm thấy vô lực.
Kỳ Dương lại cau mày, hỏi Vũ Lâm tiến đến hồi bẩm: “Buổi sáng Ngụy Vương vào khu vực săn bắn, ta nhìn con ngựa hắn kỵ cũng chỉ là tầm thường, làm sao sẽ chạy trốn nhanh như vậy, nhiều người hầu vậy mà không thể đuổi theo một người sao?”
Vũ Lâm tiến đến diện thánh, hắn thế nhưng biết rõ ràng mọi chuyện, lập tức liền đáp: “Hồi điện hạ, sau khi Ngụy Vương điện hạ vào khu vực săn bắn thì đã thay ngựa. Hắn cưỡi dị chủng thảo nguyên, so với tuấn mã tầm thường thì chạy trốn nhanh hơn rất nhiều, người hầu chỉ cưỡi ngựa bình thường, không thể nào đuổi kịp.”
Kỳ Dương nghe xong thì yên lặng, nàng cùng Lục Khải Phái liếc nhìn nhau, hai người đều có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra bất đắc dĩ sâu thẳm. Từ chuyện Ngụy Vương sau khi vào khu vực săn bắn rồi mới thay ngựa thì cũng biết được Thái Tử xác thật đã can thiệp qua, không cho phép hắn ở khu vực săn bắn kỵ dị chủng mà Vinh sử đưa tới. Nề hà Ngụy Vương không nghe lời khuyên. Có lẽ là trong mắt hắn, hành động này của Thái Tử vẫn là cố ý chèn ép, vì thế bằng mặt không bằng lòng, cứ khăng khăng với cách nhìn của mình.
Hiện giờ thì tốt rồi, người chạy mất dạng, ngựa của hắn thế nhưng chạy nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến người căn bản đuổi không kịp!
Trong lòng Kỳ Dương tức giận đến cắn răng, thật hận Ngụy Vương không thể xuất hiện ở trước mặt nàng, hảo hảo dội nước lên đầu hắn một lần. Cũng chỉ là một hồi Thu Thú, hắn đường đường là hoàng tử thân vương, đáng liều mạng như vậy sao?!
Hoàng đế cũng cảm thấy vô lực như Kỳ Dương, nhưng đó là nhi tử của chính mình, hắn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể phân phó Vũ Lâm kia: “Tiếp tục làm người đi tìm. Khu vực săn bắn lớn như vậy, nhất định phải tìm thấy Ngụy Vương.”
Vũ Lâm được mệnh, tự nhiên đi ra ngoài, kỳ thật hoàng đế không cần lại lần nữa phân phó, bọn họ cũng vẫn sẽ đi tìm.
Ai cũng không biết khi nào mới có thể tìm được Ngụy Vương, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái nhìn nhau, liền cùng hoàng đế cáo lui đi trở về. Hoàng đế buồn bực phát cáu cũng không lưu người, nhìn vợ chồng son sóng vai ra ngự trướng, trên mặt cũng lộ ra vài phần mệt mỏi.
Hai người về tới trong trướng cũng vẫn chưa vội vã nghỉ ngơi, quay đầu phân phó Chỉ Đinh đi tìm bản đồ khu vực săn bắn.
Thứ này cũng không hiếm lạ. Trên thực tế, trước khi Thu Thú bắt đầu, người hầu các gia đều sẽ tìm hiểu kỹ địa hình khu vực săn bắn, cũng tránh khỏi bị lạc đường trong khu vực săn bắn rồi xấu hổ. Bởi vậy, bản đồ mà hai người muốn thực mau đã bị đưa tới.
Lục Khải Phái đặt nó lên bàn rồi mở ra, ngón tay thon dài ở trên bản vẽ tìm kiếm một lát, cuối cùng điểm một chỗ, nói: “Nghe lời Vũ Lâm nói lúc nãy, Ngụy Vương cùng người hầu đi lạc hẳn là nơi này.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (tâm mệt): Huynh đệ của ta đều là hố, là cái loại kéo đều kéo không trở lại.
Hoàng đế (tâm mệt): Nhi tử của ta đều là hố, là cái loại tìm chết tìm thật sự nhanh.
Kỳ Dương (sâu kín): Phụ hoàng, này chẳng lẽ không phải do ngươi không dạy tốt sao?
Hoàng đế, hoàng đế không lời gì để nói......
Thái Tử (thở dài): Ta thật là quá khó khăn.