Lục Khải Phái đến Hàn Lâm Viện ba ngày thì Kỳ Dương cũng đã ba ngày liên tiếp đến đón nàng. Nhưng hôm nay Lục Khải Phái có chút bất đồng, Kỳ Dương có thể rõ ràng cảm giác được nàng thay đổi, thần thái hào hứng chỉ là bề ngoài, chân chính bất đồng chính là thái độ của nàng.
Dường như bỗng nhiên, vách ngăn vô hình giữa hai người liền biến mất, khiến cho nàng cảm thấy chỉ cần giơ tay liền có thể với tới người trước mắt...
Đối với điều này, Kỳ Dương tất nhiên là vui mừng. Nàng đã sớm phát hiện người trong lòng vô cùng phòng bị, vô luận chính mình biểu đạt tâm ý như thế nào thì đối phương đều có bản lĩnh giả vờ không nhìn thấy hoặc là không hiểu. Cái này làm cho Kỳ Dương có chút thất bại, thậm chí nghĩ tới phải đợi sau khi hai người thành thân lại nghĩ cách kéo gần khoảng cách bồi dưỡng cảm tình. Nhưng nếu hiện tại có thể thay đổi, có thể trước đó mà lưỡng tình tương duyệt, chẳng phải lại càng tốt?
Quãng đời còn lại thì hữu hạn, mỗi một ngày còn có thể yêu nhau đều đáng giá quý trọng!
Hôm nay Kỳ Dương thực vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ thì đương nhiên nàng cũng sẽ để ý đến sự thay đổi đột nhiên của Lục Khải Phái. Vì thế sau khi tạm biệt liền lệnh người đi tra xét, kết quả là ngoại trừ chuyện đầu độc hôm qua ở Lục phủ thì cũng không có mặt khác ngoài ý muốn phát sinh.
Sẽ là bởi vì chuyện đầu độc ngày hôm qua sao? Sẽ không. Bởi vì tối hôm qua các nàng cũng đã gặp mặt, khi đó mặt ngoài Lục Khải Phái rất bình tĩnh nhưng kỳ thật tâm sự nặng nề. Tất cả Kỳ Dương đều xem ở trong mắt, so với biểu hiện của đối phương hôm nay, quả thật khác nhau như trời với đất.
Cho nên ngày này một đêm đã lại xảy ra chuyện gì? Kỳ Dương nghĩ trăm lần cũng không ra, lại một lần nữa lật xem tin tức ám vệ đưa tới, rồi sau đó phát hiện một cái chi tiết nhỏ. Hôm nay khi nghỉ trưa, Lục Khải Phái đã từng đến một cửa hàng hương liệu trên phố Trường Khánh, mua nhiều vô số bao hương liệu trở về. Tuy nhiên, nàng mua đều là chút đồ vật bình thường, cũng không thu hút.
Phú quý nhân gia đều có thói quen huân hương, Lục Khải Phái cũng có, trên người nàng luôn hiện hữu hương hoa mai vừa nhẹ vừa thoải mái thanh tân, rất là dễ ngửi.
Kỳ Dương rất thích khí tức trên người Lục Khải Phái, nhưng hương liệu loại đồ vật này, yêu cầu Lục Khải Phái tự mình đi mua sao?
Đương nhiên không cần! Giang Nam Lục gia nhìn bề ngoài có vẻ kín đáo, nhưng kỳ thật lại rất giàu có. Ở địa phương tấc đất tấc vàng như kinh thành, Tề bá nói mua tòa nhà liền mua tòa nhà, thậm chí là một đại trạch bốn cửa vào, trong phủ càng là hộ vệ thành đàn, người hầu đầy viện.
Dưới tình huống như vậy, Lục Khải Phái muốn dùng huân hương gì sẽ tự có người hầu chuẩn bị, cũng không ai sẽ khắt khe vấn đề này với nàng. Vì thế, nàng đặc biệt đi mua hương liệu liền có vẻ có chút không giống bình thường...
Ban đêm, Lục Khải Phái sớm cho lui trong viện nha hoàn tôi tớ, đóng cửa với cửa sổ liền bắt đầu hợp hương.
Lục Khải Phái chẳng mấy chốc sinh hoạt vô ưu, ngoại trừ đọc sách học nghệ ở ngoài cũng không cần nhọc lòng mặt khác, cho nên ngày tháng trôi qua thật sự là thanh nhàn. Vì thế dần dần nàng liền bồi dưỡng không ít thú vui dùng để giết thời gian. Đánh đàn vẽ tranh đều là tầm thường, khắc chương ủ rượu cũng không gì hiếm lạ, nếu nói chuyện mà nàng có thiên phú nhất ngoại trừ đọc sách thì đó chính là hợp hương.
Nàng tựa hồ trời sinh liền mẫn cảm với hương liệu, luôn có thể hợp ra hương khí hợp ý, càng là vì thế học qua không ít y lý, còn có thể hợp ra các loại hương liệu có công hiệu. Hoặc bình tâm tĩnh khí, hoặc giúp ngủ ngon an thần, công hiệu cũng là không tầm thường.
Lục gia ở Giang Nam cũng có cửa hàng hương liệu, cũng bởi vì Lục Khải Phái tùy tay hợp ra mấy cái phối phương mà tiền lời của cửa hàng đã tăng gấp bội.
Tuy nhiên đây đều là chút chuyện cũ, Lục gia tựa hồ cũng hoàn toàn không thiếu chút bạc kiếm được từ chuyện huân hương. Theo Lục gia tỷ đệ tuổi thêm lớn, Lục Khải Thành bắt đầu bước lên con đường khoa cử, việc học của hai người lại đột nhiên tăng thêm lên, rồi sau đó lại không nhàn tâm đi đùa nghịch những việc khác.
Lục Khải Phái một mặt thông thạo mà quen thuộc chọn mùi hương để hợp hương, ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm. Một mặt lại bớt thời giờ ở trong lòng hồi ức một phen, rồi sau đó phát hiện lần cuối chính mình hợp hương đại khái đều là chuyện của năm năm trước.
Khi đó Lục Khải Thành vừa mới bắt đầu khoa khảo, trước mỗi một hồi khảo thí thì tiểu thiếu niên đều phá lệ khẩn trương, có đôi khi thậm chí sẽ nôn nóng đến mức thức trắng đêm. Vì thế Lục Khải Phái liền chuyên môn thay hắn hợp một loại hương an thần tỉnh não, cho tới bây giờ Lục Khải Thành cũng thường dùng.
Mà hiện giờ năm tháng vội vã trôi qua, Lục Khải Phái lại lần nữa cầm lấy hương liệu, như cũ là vì người kia hợp hương, nhưng sơ tâm đã không còn nữa.
- --
Sáng sớm hôm nay, Lục Khải Phái thức dậy có chút muộn, trước mắt còn có một chút xanh đen khó nhận ra.
Nha hoàn mới tới Đông Thanh tò mò nhìn nàng, nhịn không được hỏi: “Công tử tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt sao? Hai mắt đều phiếm xanh hết cả rồi.”
Một nha hoàn khác Hải Đồng bưng chậu nước vào cửa liền ngửi ngửi, rồi sau đó kỳ quái nói: “Trong phòng dường như huân an thần hương cũng không có tác dụng sao?” Nói xong có chút lo lắng: “Nếu là công tử thân thể không khoẻ, không bằng hôm nay liền cáo bệnh đi.”
Lục Khải Phái nghe vậy không tỏ ý kiến cười cười, thuận tay lý hảo ống tay áo, nói: “Không cần.”
Nàng cười rộ lên vừa thuần lương lại vô hại, hơn nữa vốn là sinh đến tuấn tú không tầm thường, nụ cười này có thể nói là tao nhã vô song. Hai tiểu nha hoàn xem đến thì tức khắc đỏ mặt, nhưng sau khi nghe câu trả lời của Lục Khải Phái, hai người lại không hẹn mà cùng thu liễm biểu tình. Các nàng tới là để thay thế A Ngư, cho dù trước đó Tề bá đã hạ lệnh phong khẩu, nhưng sự tình nên biết, các nàng mơ hồ cũng biết một vài.
Hai tiểu nha hoàn đều không rõ, đại nha hoàn tốt như vậy mà A Ngư không làm, vì cái gì phải đối với chủ tử hạ độc thủ? Vẫn là một chủ tử tuấn tú lại ôn nhu như vậy. Nhưng các nàng nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của Lục Khải Phái thì cũng hiểu được, sự tình hai ngày trước chung quy là làm thiếu niên tuấn tú lo lắng.
Lại nói, tánh mạng bị đe dọa thì có ai có thể không thèm để ý đây?
Công tử đêm qua không nghỉ ngơi tốt, ước chừng vẫn là bởi vì chuyện đầu độc hai ngày trước đi... Hai tiểu nha hoàn không hẹn mà cùng làm ra kết luận, lại xem đến thiếu niên tuấn tú mà gầy gò lại không khỏi nhiều vài phần thương tiếc.
Cũng không có ai lại nhắc đến an thần hương, hai tiểu nha hoàn cũng chưa từng đem chuyện nhỏ này ở trong lòng.
Lục Khải Phái cũng không cùng hai người nói thêm cái gì, như thường giống nhau rửa mặt xong lại vội vàng ra cửa đến Hàn Lâm Viện, ngay cả đồ ăn sáng cũng không ở trong phủ dùng.
Liên tiếp mấy ngày sau, Lục Khải Phái cơ hồ đều là đi sớm về trễ. Cho dù ngẫu nhiên trở về sớm, hoặc là buổi sáng được dư dả chút thời gian thì nàng cũng không ở trong phủ dùng bữa. Nàng tựa hồ bị lần đó A Ngư hạ độc làm kinh sợ, đối với thức ăn Lục phủ cũng cẩn thận thêm.
Chờ đến khi Tề bá biết chuyện này, cũng chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nhiều nói cái gì.
Rồi sau đó lực chú ý của hắn đều đổ dồn lên người Lục Khải Thành. Cho dù cái này thiếu chủ đã làm hắn thất vọng quá nhiều lần, nhưng từ nhỏ bồi dưỡng phải trả giá nhiều năm tâm huyết lại làm hắn không cam lòng từ bỏ, nhiều lần do dự cuối cùng vẫn là đem ánh mắt hướng về hắn.
Lúc này, Lục Khải Thành bị thương cũng đã một tháng rưỡi, thương thế dù nghiêm trọng cũng đều khôi phục hơn phân nửa. Vết thương trên mặt hắn rốt cuộc kết vảy, huyết vảy biến thành màu đỏ sậm cũng sắp bóc ra, vết thương ở chân lại càng khôi phục nhanh hơn.
Trải qua tôn đại phu chẩn bệnh, chân Lục Khải Thành cũng khôi phục tốt đẹp, đã có thể bắt đầu thử đi lại.
Này đối với người đã nằm trên giường tĩnh dưỡng hồi lâu như Lục Khải Thành mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức không thể tốt hơn. Bởi vì thân thể mà tâm tình ủ dột lúc này cũng tựa hồ tiêu tán hơn phân nửa.
Bởi vậy căn bản không cần người khác nhắc nhở đốc thúc, Lục Khải Thành chính mình liền dùng quải trượng bắt đầu luyện đi. Từ lúc bắt đầu gập ghềnh yêu cầu phải có người đỡ, tuy nhiên cũng chỉ cần dùng đến hai đến ba ngày sau thì chính mình có thể dùng quải trượng đi tới khắp nơi thôi.
Sau đó, nhóm tôi tới hầu hạ Lục Khải Thành liền phát hiện, thiếu chủ tính tình gắt gỏng trước đó vài ngày tựa hồ lập tức đã khôi phục dáng vẻ trầm ổn như ngày xưa. Ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn chính mình trong gương đồng thì sắc mặt trở nên âm thầm thì đại đa số thời điểm hắn đều tích cực khôi phục. Thế cho nên thời gian mỗi ngày đi lại quá nhiều, tới buổi tối liền nhịn không được mệt mỏi buồn ngủ, có đôi khi trời vừa trở tối thì đã ngủ, mỗi lần ngủ đều ngủ một mạch đến khi hừng đông.
Ăn ngon uống tốt ngủ ngon, thân thể cũng khôi phục cực nhanh, không ai cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng. Bao gồm cả Tề bá, sau khi nhìn thấy Lục Khải Thành khôi phục tích cực như vậy, trong lòng không khỏi có chút để ý, dần dần một lần nữa bốc lên hy vọng.
Nhưng mà ở thời điểm tất cả mọi người vì Lục Khải Thành khôi phục mà vui mừng khôn xiết, sự tình lại chệch đường ray rồi bay nhanh về một hướng khác không thể biết được. Vết thương chân của Lục Khải Thành khôi phục tốt đẹp, thậm chí đã có thể đi một đoạn đường nhỏ mà không cần quải trượng, nhưng cùng lúc đó thời gian hắn lâm vào ngủ say lại càng ngày càng nhiều. Mấy ngày gần đây đã đợi không được trời tối, mới vừa dùng qua cơm tối thì hắn có thể dựa vào ghế trên ngủ đi.
Chờ đến khi mọi người ý thức được không đúng, thời gian Lục Khải Thành mỗi ngày lâm vào ngủ say đã vượt qua tám canh giờ!
Chuyện này chắc chắn là bất thường, thậm chí ngay cả lý do việc rèn luyện hồi phục quá mức mỏi mệt đều không còn hợp lí. Bởi vì thời gian ngủ lâu hơn, thời gian Lục Khải Thành rèn luyện sớm đã giảm bớt, nhưng thời gian nghỉ ngơi nhiều như vậy vẫn như cũ không thể làm hắn khôi phục tinh thần.
Tề bá nhạy bén đã nhận ra cái gì, vội vàng thỉnh Tôn đại phu tới, lại lần nữa xem bệnh cho Lục Khải Thành.
Nhưng mà kết quả chẩn bệnh lại ngoài dự đoán. Không có cái gì bất ổn. Mạch tượng Lục Khải Thành thậm chí còn lực lưỡng khỏe mạnh, khí sắc của hắn cũng thế, sắc mặt hồng nhuận tinh thần phấn chấn, một đôi tinh mắt cũng là trầm tĩnh có thần, thấy thế nào đều không giống dáng vẻ người bệnh.
Nếu bỏ qua thời gian ngủ mỗi ngày của hắn rất lâu, hơn nữa thời gian này còn dần dần kéo dài, thì đây chính là một người khỏe mạnh!
Nhưng mọi người đều biết đây là chuyện không bình thường. Đặc biệt là khi Tôn đại phu bắt mạch cho hắn, Lục Khải Thành rõ ràng cường đánh tinh thần chuẩn bị nghe hắn chẩn bệnh, kết quả chờ Tôn đại phu đem xong mạch thì người ngồi ở trên ghế kia đã ngủ mất rồi.
Tề bá chau mày, cầm lấy ấm trà trong tầm tay hắt trên mặt Lục Khải Thành. Nhưng tuy là như thế cũng không làm người tỉnh lại. Hắn liền như vậy lá trà dính đầy mặt, bị nước trà làm ướt nửa phiến vạt áo mà vẫn như cũ ngủ đến bất tỉnh nhân sự!
Tôn đại phu kinh ngạc, sau nhiều lần chẩn bệnh cũng chỉ lắc đầu: “Thân thể thiếu chủ không ngại, chỉ là ngủ mà thôi.”
Sắc mặt Tề bá trở nên trầm xuống, trong giọng nói dường như ẩn chứa mưa gió: “Hiện tại mỗi ngày thiếu chủ đều ngủ tám chín canh giờ, nếu tiếp tục ngủ thì hắn chắc là ngủ chết ở trong mộng rồi!”
Tôn đại phu ấn mạch tay Lục Khải Thành một chút, mở miệng thăm dò: “Ta không khám ra thiếu chủ có dấu hiệu trúng độc, thân mình hắn khoẻ mạnh, người khác khó so.” Dừng một chút lại nói: “Khó chưa từng là vì cái gì mà quái bệnh thích ngủ?”
Tề bá nghe vậy thì lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, lại nói: “Vết thương lúc trước trên mặt thiếu chủ, không phải ngươi đến bây giờ cũng tra không ra dị thường gì sao?!”
Thực rõ ràng, hắn không tin đây là trùng hợp, cũng không tin cái gì quái bệnh, hơn nữa nhanh chóng liên hệ hai chuyện này lại với nhau. Cuối cùng đưa ra một cái kết luận, ở dưới tình huống bọn họ không hề phòng bị, thiếu chủ lại lần nữa bị người ám toán!
Tác giả có lời muốn nói:
Tề bá (trong cơn giận dữ): Là ai? Là ai lại ở dưới mí mắt lão phu làm chuyện đê tiện!!!
Lục Khải Phái (...): Yên lặng kiếm chuyện, che giấu công cùng danh.