Ngày xuân du ngoạn, hoa hạnh thổi đầy đầu, trên đường niên thiếu ai nấy cũng đều kiệt xuất.
Tháng ba sắp kết thúc, thời tiết cũng trở nên ấm áp, người đi ra ngoài du ngoạn đạp thanh hiển nhiên không ít.
Tuy nước bên bờ sông không có hoa hạnh, nhưng lại có được phiến rừng hoa đào đang nở rộ rực rỡ. Có lẽ nhân lúc sắp hết mùa hoa nở, khi những cơn gió thổi qua, những bông hoa đào nở trên cành sẽ rào rạt đổ xuống như một cơn mưa hồng nhạt, nhất thời đẹp không sao tả xiết.
Lục Khải Phái tản bộ đi ở trong đó, không bao lâu trên ngọn tóc, đầu vai nàng đều vương lại những cánh hoa hồng nhạt. Mà có hoa đào trước mắt làm nền, cùng khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng, dường như càng làm tôn lên vẻ đẹp vượt trội hơn cả hoa đào, phong tư tuyệt trần.
Hôm nay trong rừng hoa đào có không ít du khách, thiếu niên tản bộ đi qua cũng không biết hấp dẫn ít nhiều ánh mắt. Chỉ là chính nàng tựa như cũng không phát hiện, thường thường nhìn chung quanh một phen, dưới chân lại kiên định hướng về phía nào đó, như thể nàng đang tìm kiếm một người. Này cũng làm cho những thiếu nữ có ý định kết giao với thiếu niên cũng dừng bước chân, chỉ đứng ở xa xa nhìn người nọ đi ngang qua rồi sau đó khuất bóng.
Trên giấy viết thư Kỳ Dương đưa tới hôm qua không đủ chi tiết, chỉ hẹn giờ Tỵ gặp nhau ở bên bờ sông trong rừng hoa đào. Nhưng mà phiến rừng hoa đào này chừng mấy chục mẫu, thật muốn ở bên trong ngẫu nhiên gặp được, kỳ thật yêu cầu khá nhiều vận khí cùng duyên phận.
Chỉ là người viết thư không cảm thấy có cái gì không ổn, người thu tin cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, vì thế sự tình cứ như vậy định ra trong vui sướng. Mãi đến khi Lục Khải Phái lại một lần nữa đi đến rừng hoa đào luôn khắc ghi vào trong trí nhớ nàng, nhìn một biển hoa hồng nhạt không thể thấy được điểm cuối kia thì mới ý thức được muốn ở trong một rừng cây to lớn như vậy tìm người, cũng không phải một việc đơn giản.
Nhìn chung quanh một phen cũng không có nhìn thấy bất cứ ai hay vật gì liên quan đến công chúa điện hạ, Lục Khải Phái chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn đi vào thử vận khí. Nhưng theo bản năng, nàng đi đến nơi mà kiếp trước hai người tương ngộ, luôn cảm thấy nơi đó sẽ có kinh hỉ chờ chính mình.
Sự thật cũng không có làm Lục Khải Phái thất vọng, khi nàng xuyên qua những rậm cây đi tới chốn cũ trong hồi ức, quả nhiên nhìn thấy cố nhân.
Công chúa điện hạ hôm nay ăn mặc một thân thiển sắc váy dài, tóc dài đen như mực xõa ở sau người. Nàng đứng ở một gốc hoa đào đang nở rộ, khi quay đầu lại nháy mắt đúng lúc một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa hồng nhạt điểm điểm trên mái tóc nàng. Hệt như một cơn mưa hoa, vì sự gặp gỡ này mà tăng thêm mấy phần duy mĩ.
Trong cảnh sắc hoa đào lả tả rơi, Lục Khải Phái nhìn về phía Kỳ Dương, Kỳ Dương qua cơn mưa hoa cũng thấy được Lục Khải Phái, không thể không nói, kinh diễm là hai bên đều có. Kỳ Dương còn tốt một chút, chỉ cảm thấy là thiếu niên kiếp trước đạp đào hoa trở về, đã không phải lần đầu tiên động tâm. Mà giờ phút này Lục Khải Phái lại rõ ràng chính xác cảm nhận được cái gì gọi là tim đập thình thịch, ngay cả khi trước đó nàng đã mơ hồ hạnh phúc.
Nhấp môi trước dừng lại, giờ khắc này Lục Khải Phái mạc danh có chút vô thố, nếu có thể, nàng còn muốn ấn ấn lồng ngực đang không ngừng reo hò của chính mình.
Kỳ Dương không nhiều băn khoăn như vậy, nàng nở một nụ cười rồi đi tới, cùng Lục Khải Phái cách nhau hai bước thì mới dừng lại, cười khanh khách nói: “Hương liệu ngươi đưa tới hôm qua, ta thực thích.”
Một câu nói khiến cho Lục Khải Phái cũng mặt giãn ra nở nụ cười, lần đầu tiên ở trước mặt Kỳ Dương cười đến có chút ngượng ngùng: “Vậy thì, ta đây về sau đều đưa ngươi.” Đây là lời mà nàng đã sớm hứa hẹn, nàng nói xong thì dừng một chút, lại bồi thêm một câu: “Chờ ngươi không thích, ta lại điều cái khác đưa ngươi.”
Nụ cười trên gương mặt Kỳ Dương càng thêm rạng rỡ, nàng ấy nghiêng đầu xem nàng, đột nhiên hỏi: “Ngươi là muốn gói hương cho ta dùng cả đời sao?”
Lời nói nói ra phảng phất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ba chữ “Cả đời” kỳ thật quan trọng vô cùng.
Lục Khải Phái hoảng hốt trong thoáng chốc. Khi nàng đưa hương kỳ thật cũng không nghĩ nhiều như vậy, này chỉ là nàng đưa cho công chúa điện hạ một lễ vật nhỏ mà thôi, kiếp trước nàng cũng đưa cho nàng ấy không ít đồ vật. Huống chi chuyện nàng ở bên ngoài mua hương liệu căn bản giấu không được, chờ đến khi Lục Khải Thành xảy ra vấn đề, Tề bá sớm muộn gì cũng sẽ hoài nghi đến trên người nàng, rốt cuộc chuyện đầu độc còn chưa dịu xuống thì nàng liền xuống tay.
Một hộp hương đó, là thuận nước đẩy thuyền lễ vật, cũng là cái cớ giấu tai mắt người khác.
Lục Khải Phái không nghĩ tới, Kỳ Dương sẽ hỏi như vậy, nhưng tựa hồ chuyện này cũng hợp tình hợp lí. Rốt cuộc chữ viết bên trong hộp hương đều là do nàng tự tay viết xuống, khi đó là đầu óc nóng lên, nhưng chưa chắc không có cất giấu tiểu tâm tư không thể để cho ai biết.
Tim đập tựa hồ lại nhanh thêm hai phần, cảm giác tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lục Khải Phái hơi hơi dời đi ánh mắt, không dám đối diện với Kỳ Dương đang mỉm cười mà dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng, sau một lúc lâu nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Được.”
Hai người đều rất rõ ràng, một câu này đại biểu cho cái gì.
Kỳ Dương cười cười, vành mắt liền đỏ hoe, nhưng nàng không dám để cho Lục Khải Phái nhìn thấy. Cũng may Lục Khải Phái lúc này cũng là đang thẹn thùng, cũng không có đối diện với nàng, vì thế công chúa điện hạ bỗng nhiên tiến lên hai bước, lập tức nhào vào lồng ngực người trước mắt.
Giai nhân đột nhiên nhào vào trong ngực khiến cho Lục Khải Phái có chút chấn kinh. Nàng theo bản năng nhìn xung quanh một phen, tuy rằng ngay từ đầu cũng không có thấy người nào, nhưng thân thể đang căng chặt vẫn như cũ không có thả lỏng lại. Sau đó nàng có chút vụng về ôm lấy Kỳ Dương, động tác thật cẩn thận lại dịu dàng, chỉ là ngoài miệng thì nói: “Điện hạ... Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
Kỳ Dương nghiêng đầu lại nhìn thấy vành tai ửng đỏ như rỉ máu của Lục Khải Phái, không cần xem đều biết đối phương giờ phút này vừa thẹn thùng lại khẩn trương. Nàng trong lòng khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên tiến về phía trước, một nụ hôn mềm mại khẽ rơi xuống vành tai đang đỏ bừng ấy.
Lục Khải Phái hoàn toàn không dám động đậy, máu cả người tựa hồ nháy mắt đều chảy về phía mặt.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Kỳ Dương hôn nàng, tuy rằng nụ hôn này chỉ dừng ở trên lỗ tai, nhưng gương mặt nàng vẫn như cũ nóng lên như muốn thiêu cháy. Cùng lúc đó, bên tai lại truyền đến thanh âm của Kỳ Dương: “Không có người khác, cho nên sẽ không có người thấy.”
- --
Mãi đến khi cùng Kỳ Dương tay trong tay chậm rãi tản bộ ở rừng hoa đào, Lục Khải Phái vẫn còn có chút hoảng hốt.
Kể từ khi trọng sinh đến nay cũng chỉ mới hai tháng, kiếp trước Lục Khải Phái chưa bao giờ vui mừng nghĩ đến một ngày mình sẽ cùng Kỳ Dương đồng hành bên nhau. Tuy rằng nàng vẫn luôn rất thích tiểu công chúa, cũng cảm thấy hai người ở chung hòa hợp lại hài hòa, nhưng này cũng không đại biểu nàng sẽ động tâm với một nữ tử là Kỳ Dương.
Nhưng mà trọng sinh một lần, tựa hồ có cái gì đó đều thay đổi. Lục Khải Phái cũng không biết chính mình khi nào lại thay đổi tâm tư, nhưng vào đêm nọ cách đây mấy ngày trước, khi ở biệt viện, Kỳ Dương hôn môi nàng thì nàng không có né tránh, cũng không có cảm thấy hôn môi như thế sẽ khiến nàng khó chịu. Nàng chỉ là cảm thấy thẹn thùng, đồng thời trong lòng lại nhàn nhạt vui sướng, có cái gì đó rốt cuộc đã phá tan gông cùm xiềng xích, khiến cho con người ta khó mà ngó lơ được nữa.
Khi đó Lục Khải Phái liền minh bạch, chính mình đã động tâm, rồi sau đó lại bởi vì Kỳ Dương trời xui đất khiến xuất hiện ở trước mặt Tề bá, khiến cho nàng không thể không nhìn thẳng vào chuyện của hai người. Nàng có lẽ không muốn nhanh như vậy đã làm rõ, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận rằng nàng đã vô pháp cự tuyệt.
Trước mắt như vậy, có lẽ đó là chiều hướng phát triển tốt nhất đi...
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương sóng vai đi trong rừng hoa đào, nụ cười trên khóe môi muốn ngăn đều ngăn không được, tất cả những băn khoăn cùng phiền não ngay giây phút này đều bị nàng ném ra sau đầu. Lần đầu tiên nàng phát hiện, thích một người cũng là một chuyện đẹp đẽ như thế.
Hai người cùng tản bộ và nói chuyện phiếm hết một buổi sáng. Các nàng cũng không có bởi vì đã trao đổi tâm ý mà quá dính lấy nhau, kia cũng không phải là hình thức các nàng ở chung, nhưng mà rốt cuộc vẫn là có cái gì đó bất đồng. Dường như mạc danh sinh ra một cổ khí tràng, đem hai người bao phủ ngăn cách với mọi người bên ngoài, thế cho nên trong rừng hoa đào có không ít du khách nhìn chăm chú nhưng trước sau cũng chưa từng có người tiến đến gần.
Mãi đến khi gần chính ngọ (12 giờ trưa), trở về thành dùng bữa hiển nhiên quá mức phiền toái, hơn nữa cũng sẽ bởi vậy mà gián đoạn chuyến du ngoạn đạp thanh này. Cho nên đa số mọi người đều sẽ lựa chọn mang theo thức ăn, sau đó ở bờ sông tìm một địa phương thích hợp dưới tàng cây, trải tấm vải ngồi trên mặt đất mà giải quyết cơm trưa ngay tại chỗ.
Lục Khải Phái mang theo chút điểm tâm cùng nước trà, Kỳ Dương thậm chí còn mang đến rượu và thức ăn đặt ở trong hộp đồ ăn còn nóng, đủ để cho hai người ăn no nê. Tuy các nàng không thiếu thức ăn, nhưng chờ đến khi tìm đất trống thì mới phát hiện, hôm nay du khách tựa hồ phá lệ nhiều, đâu đâu cũng đã kín người.
Dưới cây hoa đào đương nhiên không được, tuy rằng mưa hoa trông rất đẹp, nhưng khi có gió thổi qua liền có cánh hoa cùng bụi đất rơi vào thức ăn, làm sao có thể ăn được nữa?
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương không thể không ở bên bờ sông tìm một chỗ trống thoáng đãng, đáng tiếc một hồi lâu cũng chưa tìm ra một địa phương thích hợp. Mãi đến khi một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên vang lên: “Lục huynh hôm nay cũng tới đạp thanh sao?”
Chủ nhân của âm thanh đó thực mau xuất hiện ở trước mặt hai người, là một công tử mặc áo gấm, trông trẻ tuổi mà nhẹ nhàng.
Người đó là đồng liêu của Lục Khải Phái ở Hàn Lâm Viện, kim khoa Thám Hoa lang Lưu Sâm, bởi vì vốn là nhân sĩ kinh thành không cần về quê thăm người thân nên so với Trạng Nguyên hay Bảng Nhãn đã đến Hàn Lâm Viện sớm hơn hai tháng. Hiện giờ vừa nhậm chức biên tu, còn non nớt nên chính là một Lục Khải Phái tiếp theo ăn ở không ngồi chờ.
Lục Khải Phái cùng hắn cũng không xem là quen thuộc, kiếp trước cũng chưa hề qua lại. Tuy nhiên rốt cuộc cũng là đồng liêu, nàng cũng cười đáp lại nói: “Đúng vậy, hôm nay thời tiết thật tốt, lại khó có được ngày hưu mộc nên đi đạp thanh du ngoạn.”
Lưu Sâm cùng nàng hàn huyên hai câu, ánh mắt ở trên người Kỳ Dương dừng lại một lát, rồi sau đó lại hỏi: “Lục huynh, không biết vị này chính là?”
Lương Quốc hiện tại cởi mở, cũng không khắc nghiêt hay ràng buộc đối với nam nữ, cho nên mỗi khi có cơ hội luôn có rất nhiều thiếu niên nam nữ ước hẹn cùng nhau du ngoạn. Giống như hôm nay này trong rừng hoa đào, người có đôi có cặp hoặc là kết giao đi cùng bạn đều không ít, người khác nhìn cũng chỉ cười cho qua chuyện. Đến nỗi giới thiệu bạn lữ để bạn bè nhận thức càng không phải là chuyện gì to tát.
Lục Khải Phái cảm thấy không có quen thuộc với Lưu Sâm, lời này liền có vẻ có chút vượt quá, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn là giới thiệu hai người với nhau. Nói đến Lưu Sâm thì không sao, nhưng khi giới thiệu Kỳ Dương thì nàng lại có chút khó xử: “Nàng là...”
Kỳ Dương tự nhiên tiếp lời: “Ta là vị hôn thê của nàng.”
Lục Khải Phái nghe vậy thì trong lòng nhảy dựng, dẫu cho kiếp trước hai người đã sớm kết thành phu thê, nhưng giờ phút này nghe được Kỳ Dương nói như vậy, nàng vẫn là không tránh được vui mừng trong lòng. Vì thế ý cười trên khóe môi càng tăng thêm, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương cũng càng thêm ôn nhu lên: “Đúng vậy, nàng là thê tử chưa vào cửa của ta.”
Lưu Sâm tựa hồ có chút kinh ngạc lại có chút nghi hoặc, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào Kỳ Dương một lần nữa, sau đó lại nhanh chóng thu trở về. Tuy nói hiện tại nam nữ cũng không khắc nghiệt, nhưng nhìn chằm chằm vị hôn thê của người khác hiển nhiên cũng là hành vi cực kỳ thất lễ.
Lục Khải Phái quả nhiên có chút không vui, nàng nhấc chân đi về phía trước một bước, chắn nửa người ở trước Kỳ Dương.
Lưu Sâm thấy vậy thì ngượng ngùng, lại thoáng nhìn người hầu theo sau hai người đều xách theo hộp đồ ăn, liền lại cười nói: “Hôm nay trong rừng hoa đào có rất nhiều du khách, vị trí tốt đều sớm đã có người. Lục huynh nếu là không chê, không ngại cùng ta chờ chung?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (hoảng loạn): Điện hạ, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.
Kỳ Dương (bình tĩnh): Không thành vấn đề, nơi này đã yên tĩnh, cho nên sẽ không có người thấy!
Lục Khải Phái (mộng bức): Nói chuyện thế này, như thế nào lại cảm giác sắp phát sinh chuyện bí mật không để ai biết...