Lục Khải Phái không nghĩ sẽ đi cùng Kỳ Dương, một chút cũng không nghĩ, ngay cả khi trong lòng nàng đối với Kỳ Dương tràn đầy áy náy. Hoặc là cũng có thể nói, đúng là bởi vì đối với Kỳ Dương áy náy mà nàng càng không thể cùng nàng ấy trở về. Rời đi kinh thành, rời xa nàng, đây mới là lựa chọn tốt nhất đối với Kỳ Dương!
Nhưng mà công chúa điện hạ đã nói như vậy, ai có thể cự tuyệt sao?
Chỉ thấy một khắc trước còn là tiểu công chúa nhu tình như nước thay Lục Khải Phái lau mặt, lúc sau lại tuyên bố muốn đem nàng đóng gói mang đi, căn bản là không cho người khác cơ hội phản bác cự tuyệt, nói xong ngay lập tức xoay người rời đi.
Lục Khải Phái ngây ngốc nhìn bóng dáng Kỳ Dương dị thường quyết tuyệt, một tiếng “Công chúa” buột miệng thốt ra, các quân sĩ đang vây quanh nghe vậy biểu tình tức khắc nghiêm nghị. Tuy nhiên, căn bản không cần bọn họ làm chút gì, liền thấy công chúa điện hạ ra lệnh, mấy cái cung nữ liền vây quanh Lục Khải Phái, gần như là nửa kéo nửa túm đem người kéo đi, sau đó đưa đến xa giá của công chúa điện hạ...
Hộ vệ đầu lĩnh nhìn thấy tình cảnh này liền giật mình, tuy nhiên cũng đã lăn lộn ở hoàng cung nhiều năm, ngay sau đó hắn liền lại khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh [1]. Rồi sau đó hắn vung tay lên, các quân sĩ liền thu hồi vũ khí, một lần nữa quay về đơn vị, thậm chí cũng chưa quên dắt xe bò của Lục Khải Phái đi.
[1] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Vó ngựa dừng lại ở ven đường không đến mười lăm phút, xa giá của Kỳ Dương công chúa lại một nữa khởi hành.
Bên trong xe ngựa, Lục Khải Phái sửa lại quần áo bị xả đến có chút loạn, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương càng thêm phức tạp. Nàng không nghĩ tới hai người trước tiên sẽ tương ngộ, càng không nghĩ tới hai người “Gặp lại” sẽ có dáng vẻ như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Trái lại, Kỳ Dương chống cằm nhìn nàng, cười đến mi mắt cong cong thập phần thoải mái. Ánh mắt nàng không xê dịch mà nhìn chằm chằm mặt Lục Khải Phái, tựa hồ không muốn bỏ lỡ kể cả một cái liếc mắt, thấy gương mặt người kia tràn đầy vẻ không tình nguyện cũng không ngại, chỉ hơi giơ tay chỉ chỗ ngồi bên cạnh, liền nói: “Ngồi đi.” Rồi sau đó lại nói: “Ngồi xuống nói ngươi như thế nào biết ta là công chúa?”
Lục Khải Phái trong lòng nghe vậy có chút luống cuống, sau đó cố gắng trấn định lại, rũ mắt ra vẻ vô tri đáp: “Ngươi như vậy phú quý giả dạng, đi ra ngoài lại có giáp sĩ tương hộ, chẳng lẽ không phải công chúa sao?”
Kỳ Dương nghe vậy lại nở nụ cười, nàng cười rộ lên luôn rất xinh đẹp, dáng vẻ thiên chân thuần triệt làm người thấy liền nhịn không được cũng trở nên thoải mái. Cũng bởi vì điều này, hoàng đế rất sủng ái nàng, thái tử đối xử với nàng cũng có nhiều thân cận, ngay cả nữ quan, cung nhân bên người cũng đều nguyện ý sủng nàng, che chở nàng, đem tiểu công chúa bảo hộ đến thoả đáng lại chu đáo... Nhân sinh của Kỳ Dương cơ hồ có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nàng cũng liền càng thêm thích cười.
Lục Khải Phái chưa bao giờ nhìn thấy Kỳ Dương mất đi nụ cười của mình, giờ phút này đôi mắt nàng cụp xuống tất nhiên cũng không phát hiện gương mặt tươi cười xinh đẹp của Kỳ Dương. Chỉ là đột nhiên không cảnh giác, tay nàng đã bị một bàn tay tinh tế mềm mại nắm lấy, nàng cả kinh liền thiếu chút nữa thất thố.
Kỳ Dương không quan tâm đến vẻ mặt kinh hách của Lục Khải Phái, nàng nắm tay Lục Khải Phái, đầu ngón tay vuốt ve bàn tay mềm mại và mảnh mai của người kia. Lục Khải Phái được giáo dưỡng dựa theo tiêu chuẩn của thế gia quý công tử, trên mặt da thịt trắng nõn như ngọc, ngay cả một đôi tay rõ ràng cũng được bảo dưỡng tốt. Trừ bỏ lúc cầm bút, rút kiếm, chấp cung nên lưu lại một chút dấu vết ở ngoài, đôi tay như vậy có thể nói là hoàn mĩ.
Một đôi tay như vậy, ngươi nói đây là dân thường sinh ra quán xuyến những việc nặng, ai lại có thể tin?
Kỳ Dương kéo đôi tay Lục Khải Phái liền tinh tế vuốt ve một lần, ngay cả khi nàng làm ra dáng vẻ không chút để ý, Chỉ Đinh bên cạnh đối điện hạ nhà mình hiểu biết quá sâu cũng từ trên mặt nàng nhìn ra một chút thỏa mãn... Điện hạ như vậy, làm Chỉ Đinh cảm thấy có chút là lạ.
Tuy nhiên, Chỉ Đinh phản ứng như thế nào Kỳ Dương mới không rảnh lo đâu. Nàng cảm thấy mỹ mãn ăn xong đậu hủ, lúc này mới giơ bàn tay trắng nõn của Lục Khải Phái lên, đối với người trước mắt đã kinh ngạc đến ngây người hỏi: “Ngươi đây là giả ngu sao?”
Lục Khải Phái sững sờ, trong đầu đều là dáng vẻ Kỳ Dương nắm lấy tay nàng sờ sờ. Nếu đối phương không phải là tiểu công chúa của nàng, nếu đổi là nam nhân làm loại sự tình này, như thế đáng khinh, nàng khẳng định có thể đánh gãy chân đối phương!
Nhưng mà người trước mắt là tiểu công chúa của nàng, nàng có thể làm sao bây giờ? Nàng đương nhiên chỉ có thể mặc nàng ấy muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Lục Khải Phái ngỗn ngang, một lời khó có thể nói hết, hơi hoài nghi có phải hay không mình đã nhận sai người. Nghe được Kỳ Dương chất vấn, đầu óc cũng không được như bình thường, chậm nửa nhịp nhìn thấy bàn tay mình bị giơ lên mới phản ứng lại đây, thân phận của mình tám phần là bại lộ.
Không biết vì sao, trong lòng Lục Khải Phái lại là nhẹ nhàng thở ra. Tốt xấu gì công chúa điện hạ sờ tay nàng không phải là vì có mục đích riêng, chẳng qua nàng ấy đang xác nhận sơ hở của mình, như thế đứng đắn lại cơ trí lý do, làm đã từng phò mã gia thậm chí có chút vui mừng.
Tuy nhiên, nói thật là không thể, cho nên nàng thu hồi tay, thở dài nói: “Ta chỉ là không nghĩ tham gia kỳ thi mùa xuân, rời nhà trốn đi mà thôi, việc này cùng điện hạ hẳn là không có can hệ gì đi?”
Lục Khải Phái thừa nhận chính mình xuất thân không tầm thường, như thế cũng giải thích được lý do nàng nhận ra thân phận công chúa của Kỳ Dương. Bởi vì vô luận là trang phục của Kỳ Dương, vẫn là quy chế của tòa xe ngựa này, thông tin đều được tiết lộ, chỉ cần người có kiến thức đều có thể nhận ra.
Kỳ Dương căn bản cũng không nghĩ tới Lục Khải Phái trước mặt có vấn đề gì, nàng chỉ là kinh ngạc với câu trả lời của Lục Khải Phái về bản thân. Ai có thể nghĩ đến, người đã đỗ Trạng Nguyên ở kỳ thi mùa xuân, người ở Quỳnh Lâm Yến thượng tỏa sáng rực rỡ Trạng Nguyên lang lại chạy trốn trước kì thi!
Tựa như Lục Khải Phái kinh ngạc cảm thán Kỳ Dương trở nên bất đồng, trong lòng Kỳ Dương cũng tràn đầy ngạc nhiên.
- --
Một lần nữa nhận thức vẫn là rất cần thiết, ít nhất hai người đều không muốn biểu lộ chính mình dị thường, mặt ngoài cố gắng luôn phải làm đúng chỗ. Bởi vậy hai người rõ ràng biết rõ thân phận của đối phương, vòng nửa ngày vòng, rốt cuộc vẫn là lại lần nữa liên hệ tên họ.
Lục Khải Phái vốn không nghĩ nói, sau lại bị Kỳ Dương ma đến không có biện pháp mới báo ra danh hào. Đáng giá nhắc tới chính là, đồng dạng là “Sơ quen biết”, kiếp trước nàng hành tẩu bên ngoài đều dùng chính là tên của Lục Khải Thành, nói cho Kỳ Dương tự nhiên cũng là tên Lục Khải Thành. Nhưng mà kiếp này, nàng từ lúc bắt đầu liền không muốn lừa gạt Kỳ Dương, chẳng sợ không thể rời xa, cũng không muốn làm Lục Khải Thành có cơ hội thừa nước đục thả câu, liền hào phóng báo ra tên họ chân chính của mình...
“Ta họ Lục, tên Khải Phái. Khải trong Thừa Trước Khải Sau [2], Phái trong Phái Vũ Cam Lâm [3].” Lục Khải Phái nói.
[2] Thừa trước khải sau (承前启后): một thành ngữ ở Trung Quốc đề cập đến việc kế thừa của các bậc tiền bối và mở ra con đường cho thế hệ mai sau.
[3] Phái vũ cam lâm (沛雨甘霖): một thành ngữ ở Trung Quốc chỉ lượng mưa nhiều và ngọt, một ẩn dụ của việc được ân sủng sâu sắc.
Tên đều chưa từng biết, thậm chí nếu công chúa điện hạ có hứng thú, đi Lễ Bộ tra danh sách khoa khảo thì căn bản tên này đều không tồn tại. Nhưng tên này rơi vào trong tai Kỳ Dương, lại làm trái tim nàng bỗng dưng lại dâng lên một cỗ chua xót.
Kiếp trước phong thái vô song Trạng Nguyên lang, khi chết lại là vô thanh vô tức [4], thậm chí ngay cả tên họ đều chưa từng lưu lại thì đã bị người khác chiếm đi tất cả.
[4] Vô thanh vô tức [无声无息]: Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết.
Kỳ Dương đã từng tiêu phí ba năm thời gian ám tra, cũng chỉ có thể tra được Lục Khải Thành còn có môt tỷ tỷ song sinh, nhưng mà nàng cuối cùng vẫn chẳng thể biết được tên của nàng ấy. Mãi đến giờ phút này nghe được Lục Khải Phái chính miệng nói ra, Kỳ Dương trong lòng chỉ cảm thấy tư vị muôn vàn.
Chỉ là Lục Khải Phái lại càng thêm mờ mịt, thấy Kỳ Dương thần sắc động dung, chần chờ nói: “Điện hạ, tên của ta có cái gì vấn đề sao?”
Kỳ Dương cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại tâm trí, lắc đầu nói: “Không có, đây là một cái tên hay.” Nói xong, nhìn thấy Lục Khải Phái tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên lại nở nụ cười, nói tiếp: “Ta xem tên này cùng ta rất xứng đôi, nên làm phò mã của ta.”
Lời vừa nói ra, không chỉ có Lục Khải Phái sợ ngây người, ngay cả Chỉ Đinh ở một bên đều nhịn không được đứng lên.
Chỉ Đinh vẫn luôn cảm thấy điện hạ nhà nàng hôm nay khác thường, nhưng khác thường thành như vậy cũng thật không có biện pháp nhịn! Lúc này Chỉ Đinh vẫn chưa có nội tâm trầm ổn, nội liễm của nhiều năm sau, nàng gần như là bổ nhào đến trước mặt Kỳ Dương, vội vàng nói: “Điện hạ không thể, phò mã sự cũng không phải để vui đùa!”
Lục Khải Phái cũng phản ứng lại, biểu tình trong nháy mắt trở nên phức tạp, rồi sau đó liền nói: “Điện hạ chớ có vui đùa, ta...”
Sự tình phát triển quá nhanh, Lục Khải Phái thậm chí càng không có nhiều thời giờ phản ứng, nàng chỉ biết không thể giẫm lên vết xe đổ, bởi vậy theo bản năng liền muốn đem chính mình thân nữ nhi báo cho Kỳ Dương. Nhưng mà Kỳ Dương lại tựa như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, trước một bước giơ tay ấn ở trên môi Lục Khải Phái, cản lại những lời nàng sắp nói, đồng thời ngừng tươi cười mà nghiêm túc nói: “Ta cũng không phải là vui đùa.”
Tim Lục Khải Phái đập bỗng chốc có chút nhanh hơn, Chỉ Đinh lại cảm thấy trời đều sắp sụp. Nàng còn chưa suy nghĩ tốt nên như thế nào khuyên điện hạ nhà mình trước khi tiến cung đem thả người ta ở trước cửa, kết quả điện hạ nhà nàng thật là quá hay, trên đường tùy tiện nhặt một người liền phải đem người làm phò mã!
Loại sự tình này, loại sự tình này... Bệ hạ nếu biết, sẽ lột da bọn họ đi?!
Kỳ Dương cũng không để ý hai người đang kinh hách hay hoảng sợ, đầu ngón tay nàng ấn lên cánh môi mềm mại của Lục Khải Phái, chỉ cảm thấy trong lòng có chút ngứa. Cuối cùng, lý trí còn sót lại làm nàng không có tiếp tục làm ra chuyện khác người, nhưng tay ấn ở trên môi Lục Khải Phái lại chậm chạp luyến tiếc thu hồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (vui mừng): Tiểu công chúa nhà ta vẫn rất là ngây thơ, nàng sờ tay ta không phải cố ý chiếm tiện nghi mà chỉ đang xác nhận suy đoán mà thôi.
Kỳ Dương (rục rà rục rịch): Thật muốn ngay lập tức lừa phò mã đem về nhà, sau này muốn như thế nào thì liền làm như thế đó...