Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 130: Chương 130: Thượng Nguyên hội đèn lồng (hạ)




Vào Thượng Nguyên Tiêu, ở Lương Quốc sẽ có tập tục lên lầu xem đăng. Tuy rằng chưa truyền thừa qua nhiều đời, nhưng hoàng đế mỗi năm đều chưa từng vắng mặt, cũng khiến cho bá tránh trong kinh thành dần dần hình thành thói quen đi đến trước cửa cung để chiêm ngưỡng, đồng thời có thể thấy được chân dung của hoàng đế. Thậm chí, bá tánh ở nơi khác nghe nói đến chuyện này, cũng sẽ cố ý đi đến kinh thành vào Tết Thượng Nguyên để có thể tận mắt nhìn thấy Hoàng Đế, Hoàng Hậu hoặc là Thái Tử.

Tết Thượng Nguyên năm nay tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, cho dù một năm nay trong triều phát sinh nhiều biến cố, nhưng những bá tánh ở phía dưới cũng sẽ không biết. Bọn họ cũng chỉ là tới triều bái, chỉ là tới xem náo nhiệt.

Theo lệ thường, lên lầu xem đăng sẽ được cử hành ở Triêu Dương lâu, nơi gần với cửa cung nhất, Triêu Dương lâu vốn cao, đứng ở nơi này liền có thể từ trên cao nhìn xuống. Ở bên trong cửa cung tu sửa một tòa lầu cao như vậy, tác dụng giống như đài quan sát trong quân doanh. Tuy rằng trong kinh an ổn, hoàng cung cũng không phải nơi mà người khác dám tùy tiện xông vào, nhưng bất kỳ triều đại nào cũng đều sẽ không thiếu người có gan mưu phản. . Truyện Sủng

Thế nhưng, Triêu Dương lâu đến nay còn chưa được chân chính được sử dụng, năm đó Tam hoàng tử làm loạn, nhưng dưới sự tính kế của hoàng đế, mọi thứ đều được giải quyết quá nhanh, hắn căn bản là chưa kịp tấn công hoàng cung. Cho nên tác dụng của Triêu Dương lâu, đến nay cũng chỉ là đốt đèn xem đăng mà thôi.

Giữa giờ Tuất (19 giờ đến 21 giờ), hoàng đế và Thái Tử đúng giờ xuất hiện ở dưới Triêu Dương lâu.

Ở bức tường bên ngoài hoàng cung, giờ phút này cũng đã có rất nhiều người hội tụ, nếu là đứng ở cung tường nhìn xuống, liền chỉ thấy một mảnh đầu người đen nghìn nghịt. Dòng người chen chúc xô đẩy, ồn ào náo động không ngừng, khiến cho hoàng đế và Thái Tử vừa mới đi đến dưới Triêu Dương lâu cũng đều nghe thấy được.

Hoàng đế quay đầu lại nhìn Thái Tử. Dưới ngọn đèn dầu chiếu rọi, khuôn mặt tái nhợt của hắn tựa hồ cũng có thêm một tầng sắc màu ấm, hiển nhiên không suy nhược như vậy. Hơn nữa, Thái Tử từ trước đến nay luôn kiềm chế bản thân, dù cho có bệnh nặng đến đâu thì dáng người vẫn đĩnh bạt, khí thế cả người thậm chí có thể làm người khác bỏ qua thân thể ngày càng đơn bạc của hắn, chỉ có thể cảm giác được trữ quân uy nghi vô cùng.

Không nhận ra có thứ gì không ổn, hoàng đế thuận tay giúp Thái Tử sửa lại vạt áo choàng, rồi sau đó nói: “Đi thôi, theo trẫm lên lầu!”

Thái Tử hơi hơi khom người vâng theo, nghiêng người để hoàng đế đi trước một bước, rồi sau đó đi theo phía sau hắn lên lầu.

Giờ phút này, Triêu Dương lâu một mảnh tối tăm, những cái đèn trang trí cả tòa lầu cao đều chưa được thắp sáng. Bởi vì, ngọn đèn đầu tiên của Triêu Dương lâu tất nhiên là phải do hoàng đế tự mình thắp lên, mà chỉ cần ngọn đèn rồng đầu tiên được thắp sáng, cơ quan bên trong liền sẽ xâu chuỗi tất cả hoa đăng trên Triêu Dương lâu, làm chúng lần lượt được thắp lên. Không cần người khác lại nhúng tay, toàn bộ quá trình cũng có vẻ phá lệ thần kỳ.

Hoàng đế trước một bước đi lên Triêu Dương lâu, thị vệ bên cạnh lập tức đưa cây đuốc cho Thái Tử đang bước ở phía sau. Hôm nay chỉ có hoàng đế và Thái Tử có thể đặt chân đến Triêu Dương lâu, thị vệ và cung nhân đều chỉ có thể chờ ở dưới lầu.

Thái Tử nhận lấy cây đuốc, hơi hơi nghiêng về phía trước, vừa lúc có thể chiếu sáng bậc thang trước mặt hoàng đế.

Hai người từng bước lên lầu, người ngoài thành cũng dần dần thấy được ngọn đuốc dần di chuyển lên lầu cao. Triêu Dương lâu vẫn còn rất tối, mọi người cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng người, nhưng như vậy cũng đã đủ khiến cho người lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế và Thái Tử kích động.

Dòng người kích động, không tự giác chen chúc về phía trước, mãi đến khi tới gần cung tường thì bị quân sĩ cầm đao cưỡng bức lui về phía sau.

Vạn hạnh, Kỳ Dương và Lục Khải Phái không đi tham gia náo nhiệt, hai người đã quá quen thuộc với hoàng đế và Thái Tử, hoàn toàn không có ý định ở dưới cung tường đổi góc độ để chiêm ngưỡng. Tuy rằng các nàng tới xem náo nhiệt, nhưng cũng không có đi về phía trước, mười mấy người hầu che chở sau lưng ba người. Bá tánh xung quanh nhìn thấy trận thế này, cũng đều tự giác rẽ sang hai bên, cũng không xung đột với bọn họ.

Tuy là như thế, nhưng xung quanh ồn ào náo động cũng đủ để khiến người nhức đầu, Kỳ Dương không khỏi thở dài: “Thật đáng sợ, sớm biết không tới nơi này xem náo nhiệt.” Các nàng thật muốn xem náo nhiệt, đi trên cung tường đều có thể xem được, lạc vào trong đoàn người như vậy cũng là lần đầu tiên được thể nghiệm.

Đương nhiên, cảm giác sau khi thể nghiệm lại không được tốt lắm, chung quanh thật sự rất ầm ĩ, rất đông đúc.

Lục Khải Phái đem người hộ ở trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng cười: “Điện hạ cũng là vì muốn A Sanh tới xem một hồi náo nhiệt này, vất vả chút cũng phải tạm thời nhẫn nhịn vậy. Nhưng mà lần này tưng bừng như vậy cũng đã đủ rồi, lần sau chúng ta không tới là được.”

Hai người nói chuyện, Lục Sanh vốn còn đang thưởng thức rối gỗ, nhưng nghe được hai người nhắc tới mình thì cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Lục Khải Phái cười và sờ sờ nàng đầu, trong bàn tay là mái tóc mềm mại của tiểu hài nhi, xúc cảm rất tốt. Ý cười trong mắt nàng càng sâu, lại cùng Kỳ Dương thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, sau đó hai người lại đưa mắt nhìn về lầu cao cách đó không xa.

Triêu Dương lâu bên kia, hoàng đế và Thái Tử từng bước đi đến chỗ cao nhất trên lầu.

Trên lầu cao sớm đã bố trí tốt hết thảy, một cái đèn rồng tinh xảo rõ ràng trong tầm mắt, râu và móng vuốt rồng đều rất sống động. Mà nếu cái hoa đăng cao chừng một người này được thắp sáng, liền đủ để chiếu sáng xung quanh như ban ngày. Hơn nữa, còn có những hoa đăng nhỏ xung quanh toàn bộ Triêu Dương lâu, sau khi chúng được thắp lên, lầu cao tối tăm lập tức có thể biến thành sự tồn tại rực rỡ nhất ở kinh thành đêm Thượng Nguyên Tiêu!

Hoàng đế và Thái Tử đều không phải là lần đầu tiên lên lầu đốt đăng, cho nên thứ hai người đầu tiên nhìn đến cũng không phải là đèn rồng trước mặt.

Hai người đứng ở trên Triêu Dương lâu nhìn về nơi xa, cái đầu tiên ánh vào mi mắt chính là đám người đen nghìn nghịt bên ngoài cửa cung. Không ít người tới chiêm ngưỡng, nhìn thấy hoàng đế cùng Thái Tử hiện thân, đám người kích động ồn ào náo động. Sau đó, ánh mắt lại phóng xa một chút, hơn phân nửa kinh thành cũng đều thu hết vào đáy mắt...

Dưới sự thống trị của hoàng đế, Lương Quốc đã có một thời thịnh thế, ở kinh thành càng là nhất phái ca vũ thăng bình.

Cái gọi là Thượng Nguyên Tiêu lên lầu xem đăng, chính là xem đèn rồng, càng là ngắm nhìn những ngọn đèn trong thành. Ngắm đăng vào ngày Thượng Nguyên Tết hoa đăng là tập tục, quan phủ không có cưỡng chế mỗi nhà đều phải treo đèn, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra rất nhiều manh mối.

Hoàng đế thấy đèn sáng khắp thành, liền biết bá tánh năm nay giàu có, đều có đủ khả năng thắp đèn. Cái này làm trong lòng hắn có chút thỏa mãn, cho dù thân thể hiện giờ ngày càng sa sút, nhưng đây đều là thành quả của hắn... Hắn không thể khống chế sinh lão bệnh tử, nhưng một mảnh thái bình thịnh thế đã đủ để cho hắn lưu danh sử sách, thứ này đối với hắn chính là khẳng định lớn nhất cả đời này.

Trong lòng hào khí, hoàng đế quay đầu vươn tay về phía Thái Tử, nói: “Đưa cây đuốc cho trẫm, trẫm muốn thắp đèn lần cuối!”

Hai chữ “lần cuối” khiến Thái Tử ngẩn ra, môi hắn ngập ngừng như muốn nói gì, nhưng đối diện ánh mắt trầm tĩnh của hoàng đế, hắn lại đem lời nói nuốt trở vào. Hắn yên lặng đưa cây đuốc tới, nhìn hoàng đế giơ đuốc tiến lên, cũng theo bản năng đi theo hai bước.

Đúng vào lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua.

Mày kiếm sắc bén hơi hơi nhăn lại, cũng không biết có phải là Thái Tử ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy trong gió có một mùi kỳ quái.

Hoàng đế cũng không phát hiện dị thường, cảm xúc hắn dâng trào, giơ cây đuốc tiến lên đốt đèn. Mà ngay khi cây đuốc thắp lên bấc đèn, Thái Tử rốt cuộc nhớ tới mùi kỳ quái đó là gì. Đó là mùi thuốc súng!

Thái Tử trong lòng sợ hãi cả kinh, lại nhìn cái bấc đang sáng, không chút nghĩ ngợi liền nhào tới hoàng đế: “Phụ hoàng cẩn thận!”

Một tiếng “phanh” vang lớn, Triêu Dương lâu nổ tung, đèn rồng khổng lồ bị phá thành mảnh nhỏ, ánh lửa ngút trời chiếu sáng một mảnh thiên địa. Ngoài cửa cung vốn náo nhiệt ồn ào thoáng chốc một mảnh tĩnh mịch, rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm ngửa đầu, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Thế giới phảng phất yên tĩnh trong thoáng chốc, sau lại chợt tràn ngập tiếng ồn ào náo động.

Bá tánh ngoài cửa cung có lẽ còn không rõ biến cố ở Triêu Dương lâu có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ theo bản năng vẫn ý thức được có đại sự đã xảy ra. Mỗi người đều thích xem náo nhiệt, nhưng ai cũng đều không muốn phiền toái quấn lên chính mình, huống chi vẫn là phiền toái lớn.

Vì thế sau một chốc im lặng, bá tánh bên ngoài cửa cung đã lấy lại tinh thần, sớm không còn dâng trào cảm xúc như lúc nãy, bọn họ bắt đầu tứ tán chạy trốn. Mỗi người đều muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, xô đẩy xung đột lẫn nhau, khung cảnh thoáng chốc loạn đến rối ren.

Có người bị đụng ngã. Người ngã xuống phát ra vài tiếng kêu thảm, kêu cứu mạng, cơ hồ không còn có thể đứng lên. Từng đôi chân vội vàng chạy thoát bước qua trên người họ, người bị giẫm đạp dần dần không có tiếng động.

Tuy là phía sau Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái các nàng còn có người hầu hộ vệ, nhưng giờ phút này cũng suýt nữa bị tách ra.

Lục Khải Phái bất chấp chuyện khác, nàng vội đem Lục Sanh nhét vào lòng Kỳ Dương, sau đó dang tay bảo hộ hai người trong lồng ngực. Đào hoa đăng, con thỏ đăng, lưu ly đăng gì đều tại một phen xung đột này mà bị người giẫm hư tan tành.

Không ai lo lắng đến những thứ đó, Lục Sanh cũng bị sợ tới mức thu mình trong lòng Kỳ Dương không dám nhúc nhích, tiểu thân mình còn hơi hơi phát run.

Lục Khải Phái che chở người, chỉ muốn đưa các nàng chạy đến nơi ít người ở bên đường. Nhưng mà Kỳ Dương lại ngơ ngác nhìn lửa lớn trên Triêu Dương lâu, nàng ôm Lục Sanh vô ý thức muốn chạy đến hướng cửa cung, Lục Khải Phái cơ hồ kéo không được nàng.

“A Ninh, A Ninh, nàng bình tĩnh một chút, người quá nhiều chúng ta hiện tại không qua được!” Lục Khải Phái thất thố ở bên tai Kỳ Dương la lớn.

Mặt nạ trên mặt hai người lúc này đã sớm tháo xuống, Kỳ Dương nghe vậy không dao động, vẫn là muốn đi đến cửa cung, khóe mắt nàng chảy xuống hai dòng nước mắt. Lúc nãy, trên Triêu Dương lâu tuy rằng tối tăm, nhưng ngay khi đèn rồng được thắp sáng, nàng cũng nhìn thấy hoàng đế và Thái Tử đều đứng bên đèn rồng. Mà hiện tại đèn rồng nổ tung, Triêu Dương lâu một mảnh biển lửa, phụ hoàng và hoàng huynh của nàng sẽ có kết cục gì, cơ hồ không cần nói cũng biết.

Trong lòng nàng chưa bao giờ khủng hoảng như thế, Kỳ Dương giờ khắc này hận không thể có đôi cánh bay thẳng đến hoàng cung!

Nhưng không được, nàng không có cánh, dòng người trước mắt kích động thậm chí không có đường để đi về phía trước. Nàng khóc lóc nức nở, thậm chí chân mềm nhũn suýt nữa thì quỳ xuống, nhưng được Lục Khải Phái ôm chặt, trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì, chờ ít người chúng ta sẽ lập tức chạy qua.”

Nhưng dù cho có đi qua, các nàng lại có thể làm những gì đây?

Đừng nói Kỳ Dương kinh hoảng thất thố, giờ khắc này Lục Khải Phái cũng tâm loạn như ma. Nhưng nàng còn phải che chở Kỳ Dương, che chở Lục Sanh, bớt thời giờ lại nhìn xem lửa lớn hừng hực rõ ràng đã làm rối loạn Triêu Dương lâu, khiến tâm tình nàng rơi thẳng xuống đáy vực.

Một lát công phu, Kiêu Kỵ Doanh mang theo tân tăng nhân mã chạy đến, cục diện rối loạn trước cửa cung rốt cuộc được tạm thời khống chế.

Kỳ Dương và Lục Khải Phái không kịp đi xem thảm trạng tại hiện trường, cũng không muốn biết trận này hỗn loạn đã làm chết bao nhiêu người. Hai người được mấy người hầu còn lại che chở, đẩy ra đám người bắt đầu chạy đến cửa cung.

Trên đường, các nàng bị người của Kiêu Kỵ Doanh ngăn cản một hồi, khi đến cửa cung lại bị Vũ Lâm chặn lại. Nhưng cũng may Lục Khải Phái mang theo ấn giám thân phận hai người bên mình, trong lúc hỗn loạn cũng không ai dám cản các nàng, các nàng kỳ thật chạy đến hoàng cung bằng tốc độ nhanh nhất.

Sau khi tiến cung, Kỳ Dương đều không quan tâm đến những chuyện khác, nàng lau nước mắt bỏ xuống mọi người, nhanh chóng chạy tới Triêu Dương lâu. Lục Khải Phái lo lắng nàng, cũng không rảnh lo cho Lục Sanh, vội đuổi theo sát.

Khi hai người đến, đúng lúc thấy hoàng đế và Thái Tử bị Vũ Lâm nâng từ trên lầu cao xuống, cả hai người đều bị cháy đen, sinh tử không biết.

Mà lúc này, ngọn lửa trên Triêu Dương lâu còn chưa được dập, chư vương và công chúa vẫn chưa biết được tin tức.

Tác giả có lời muốn nói:

Tề bá & Mạnh Phi: Gây chuyện, gây chuyện, gây chuyện!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.