Hôm sau là ngày diễn ra đại triều hội, cả triều văn võ đủ phẩm giai đều phải tham gia.
Hiện giờ ba năm qua đi, Lục Khải Phái có thân phận phò mã, chức quan thuận lợi thăng hai cấp, đã từ Đại Lý Tự chính thăng làm Thiếu Khanh. Mà người đã từng đảm nhận vị trí Đại Lý Tự Khanh đã cáo lão, hiện giờ cũng thay thế vị trí của hắn, một mình hoàn toàn đảm nhiệm đứng đầu một bộ.
Vội vàng đi tham gia triều hội, Lục Khải Phái sớm đã ra khỏi cửa. Nhưng Kỳ Dương thì ngược lại, nàng ngủ đủ giấc rồi mới đứng dậy, sau khi dùng qua đồ ăn sáng lại ở trong phủ xử lý chút sự vụ, cuối cùng trước giữa trưa nàng trước mới khởi hành vào cung.
Kỳ Dương tiến cung đương nhiên cũng sẽ không lập tức đi đến Đông Cung, nàng trước tiên liền đi một chuyến đến Tuyên Thất Điện.
Hoàng đế mới vừa tiễn đi trọng thần rồi tranh thủ nghỉ ngơi, nghe nói Kỳ Dương cầu kiến tất nhiên liền tuyên triệu. Hiện giờ Kỳ Dương ra cung đã lâu, tất nhiên không thể luôn gặp mặt như lúc trước còn ở tại trong cung, tình cảm cha con hai người lại không phai nhạt, cũng đều là vì Kỳ Dương duy trì.
Kỳ Dương vào cung liền bồi hoàng đế nói chuyện một chút, lại đặc biệt thay Lục Khải Phái giải thích một chút chuyện về Lục Sanh.
Hoàng đế nghe xong cũng không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Hoàng nhi cùng phò mã tuổi cũng không nhỏ, vẫn là nên có con nối dõi bên mình mới tốt. Nếu có cái gì không ổn, Thái Y Viện có nhiều người tài, cũng không cần giấu bệnh sợ thầy.”
Này vẫn là lần đầu tiên hoàng đế ở trước mặt nàng nói về vấn đề hài tử, hơn nữa vừa nói liền nói đến thái y gì đó... Kỳ Dương mím môi, may mà không để lộ quá nhiều tâm tư. Cũng may, cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống, cũng chỉ rũ mắt đáp: “Nhi thần minh bạch, tạ phụ hoàng quan tâm.”
Hoàng đế nghe vậy thì gật gật đầu, không tiếp tục nói đến chuyện này. Có thể đề một câu này, vẫn là bởi vì mẫu phi Kỳ Dương sớm đã không còn nữa, trung cung lại không có Hoàng Hậu đề điểm. Cha con hai người liền dời đề tài, sau khi tán gẫu một lát, Kỳ Dương lại bồi hoàng đế dùng cơm trưa.
Dùng xong cơm trưa, hoàng đế cũng không lại lưu Kỳ Dương: “Hôm nay ngươi vào cung hẳn là muốn đi xem Thái Tử. Hắn gần đây lại bị bệnh, ngươi đi xem cũng tốt, thuận tiện cũng thay trẫm khuyên nhủ hắn, chớ có bức bách bản thân quá mức.” Nói đến đoạn sau, hắn lại có chút thở dài.
Kỳ Dương theo tiếng cáo lui, mang theo tâm tình nặng trĩu đi đến Đông Cung.
Đông Cung, Thái Tử quả nhiên chưa từng tĩnh dưỡng.
Khi Kỳ Dương theo cung nhân bước vào tiền điện, xa xa đã nghe được tiếng ho khan kìm nén tê tâm liệt phế truyền đến. Nàng không khỏi bước vào nhanh hơn, quả nhiên liền thấy Thái Tử nằm ở trước bàn, che miệng ho khan, sắc mặt đỏ bừng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Kỳ Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng mỗi lần thấy trong lòng đều không ngừng kinh hoàng. Nàng bước nhanh đến, giúp Thái Tử vuốt lưng xoa ngực, đợi một hồi lâu thì cơn ho khan mới dừng hẳn.
Thái Tử bỏ xuống khăn che miệng, nhìn Kỳ Dương cười cười: “Hoàng muội tới?”
Kỳ Dương hoàn toàn cười không nổi, nàng lo lắng sốt ruột khuyên nhủ: “Hoàng huynh nếu bị bệnh thì nên hảo hảo nghỉ ngơi, hà tất lại lao tâm vào chính vụ? Ta mới từ chỗ phụ hoàng tới, phụ hoàng nếu như thấy ngươi như vậy cũng sẽ đau lòng.”
Thái Tử nghe vậy thì vẫn cười, dáng vẻ không chút nào để ý: “Chỉ là một chút phong hàn thôi, là hoàng muội lo lắng quá mức. Chờ thêm hai ngày nữa trời ấm áp, một chút bệnh vặt này tất nhiên sẽ tốt lên, thật không cần quá mức chú ý.”
Lời tuy nói là vậy, nhưng chỉ có Thái Tử mới là người rõ ràng nhất tình cảnh của mình. Thân thể hắn ngày càng sa sút, bên người thủ chính là ngự y tốt nhất Lương Quốc, dùng chính là dược liệu tốt nhất Lương Quốc, nhưng điều dưỡng ba năm cũng vô ích. Hắn hiện giờ cũng không còn trông cậy thân thể có thể có chuyển biến tốt đẹp, nhưng sự kiêu ngạo của hắn lại không cho phép hắn sống thành một tên phế nhân ốm yếu.
Bởi vì sinh bệnh mà trì hoãn chính vụ, hoàng đế sẽ đau lòng hắn, đủ loại quan lại sẽ thông cảm hắn. Nhưng đó đều là nhất thời. Nếu hắn cứ nằm ở giường bệnh lâu dài mà chẳng làm nên trò trống gì, như vậy tình yêu thương của hoàng đế sẽ phai nhạt, trong lòng quan lại cũng sẽ không còn trữ quân là hắn.
Thái Tử không phải là người xem quyền lực quan trọng hơn tính mạng, nhưng tới giờ phút này, hắn tựa hồ cũng không có lựa chọn nào khác.
Kỳ Dương khuyên hắn cũng không chỉ một lần, được đến đáp lại như vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng lại thở dài, chỉ phải nói: “Bất luận như thế nào, mong rằng hoàng huynh hãy bảo trọng thân thể. Ngoài ra, trước đó vài ngày, phò mã ở bên ngoài tìm kiếm hỏi thăm hai vị danh y, chờ mấy ngày nữa sẽ tiếp người tiếp hồi cung, còn thỉnh hoàng huynh để cho bọn họ nhìn xem, nếu có tiến triển mới là tốt nhất.”
Thái Tử cũng không phải giấu bệnh sợ thầy mà cố chấp, nghe vậy thì mặt mày hắn càng nhu hòa thêm hai phần, cười gật đầu nói: “Được.”
Sau vài lời, Thái Tử cũng hoàn toàn hòa hoãn, chỉ là lúc nãy bởi vì ho khan đỏ lên nên bây giờ sắc mặt không còn huyết sắc, chợt trở nên có chút tái nhợt. Cái này làm cho Kỳ Dương cảm thấy có chút lo lắng, sau khi thử qua nhiệt độ trà trên bàn, nàng liền thuận tay đưa chén trà nhỏ qua.
Thái Tử tiếp nhận chung trà rồi nhấp một ngụm, vào miệng lại không phải trà hương thoải mái thanh tân, mà là vị thuốc nhàn nhạt. Hắn lúc này bị bệnh, ngay cả uống trà đều đổi thành dược trà. Tuy rằng bệnh tình sau khi được ngự y chẩn trị thì có chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm giác được thân thể càng ngày càng hư nhược, thật không hiểu cứ thế mãi, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi thất vọng, càng có chút sầu lo len lỏi vào trong trái tim.
Tất cả cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn dâng lên, nhưng thực mau chúng đã bị hắn đè ép trở về. Sự ảm đạm trong mắt Thái Tử một lần nữa bốc cháy lên chút ánh sáng, hắn buông chung trà rồi tùy tay từ trong ám cách lấy ra một quyển sổ sách, nhìn Kỳ Dương và đưa qua: “Cầm lấy đi.”
Kỳ Dương liễm mắt, hai tay tiếp nhận: “Đa tạ hoàng huynh.”
- --
Khi Kỳ Dương rời khỏi Đông Cung thì đã là giữa buổi chiều.
Trước khi bước ra khỏi cửa điện, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy thân ảnh quen thuộc thon gầy vẫn ngồi ngay ngắn trước án kỉ.
Trên án kỉ có hai chồng tấu chương cao vút, một cái là đã phê duyệt, một cái là chưa phê duyệt. Thái Tử lấy ra một phong tấu chương nhìn một lát, sau khi suy nghĩ hình như đã có quyết định, liền đề bút phê chỉ thị, sau khi phê xong thì thu được một chồng khác, lại tiếp tục phê từng quyển.
Đây là hình ảnh Kỳ Dương thường nhìn thấy nhất ở Đông Cung, từ khi Thái Tử ốm yếu, hoàng đế liền đem một phần tấu chương đưa đến Đông Cung, Thái Tử phê duyệt tấu chương cũng đã phê mười năm. Nhưng hôm nay lại nhìn thấy cảnh này, Kỳ Dương lại vô cớ có chút chua xót. Từ ba năm trước khi Thái Tử trở về từ Bắc Cương, tay phải bị thương nửa phế đi, không thể đề bút lâu, vì thế hắn ngược lại luyện viết bằng tay trái.
Kỳ Dương kỳ thật biết vì sao Thái Tử bức bách bản thân đến mức này. Trong triều có chư vương như hổ rình mồi, tay phải của hắn bị phế đi vốn chính là nhược điểm, bệnh tật ốm yếu càng khiến người lên án, nếu lại không nhẫn tâm với bản thân, vậy há có chỗ đứng trong triều?
Thái Tử chi vị nhìn như củng cố, nhưng kỳ thật bấp bênh nguy hiểm chồng chất!
Nhưng Thái Tử không thể ngã xuống, bởi vì bên ngưởi hắn có rất nhiều người, ai cũng đều không thể chịu nổi cơn sốc nếu hắn gục đi. Huống chi chư vương trong triều, kỳ thật cũng không có ai có thể gánh vác trách nhiệm trữ quân, đều uổng là hạng người có dã tâm.
Kỳ Dương nhìn chằm chằm thân ảnh Thái Tử, một hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt, rốt cuộc vẫn mang theo quyển sổ sách trong tay áo bước ra cửa điện.
Mới đi ra khỏi điện không được bao xa, còn chưa rời khỏi Đông Cung, Kỳ Dương đã lại gặp đoàn người.
Dẫn đầu chính là tiểu thiếu niên độ 11-12 tuổi, hắn đội cái mũ nhỏ, mặc một thân bào phục màu vàng nhạt, nhìn thấy Kỳ Dương liền tiến đến hành lễ: “Kỳ Dương cô mẫu. Đã lâu không thấy cô mẫu, cô mẫu chính là gặp qua phụ vương, bây giờ liền phải đi về sao?” . Truyện Đông Phương
Kỳ Dương gật đầu, nhìn thiếu niên mặt mày ôn hòa, cùng hắn nói: “Đúng vậy, sắc trời không còn sớm, ta cũng nên ra cung. Ngươi đi tới tiền điện nhìn một chút, đừng để phụ vương ngươi quá mức mệt nhọc.” Hơi dừng, lại nói: “Ngươi hiện giờ tuổi tác cũng không nhỏ, hẳn là có thể đảm đương một chút.”
Tiểu thiếu niên cúi đầu xưng phải, lại cùng Kỳ Dương hàn huyên hai câu, sau đó khom người đưa nàng rời đi.
Kỳ Dương gật đầu rời đi, thiếu niên ở phía sau vẫn luôn nhìn theo nàng biến mất ở tầm mắt, lúc này mới xoay người đi về tiền điện. Hắn là trưởng tử của Thái Tử, cũng là trưởng tôn hoàng đế, đáng tiếc cũng không phải hài tử do chính thất Thái Tử Phi sinh ra, vì vậy từ trước đến nay Thái Tử đối với hắn cũng không tính là thân cận. Vẫn là một hai năm này, tuổi hắn đã lớn, Thái Tử lúc này mới mang hắn theo bên người để dạy dỗ, rốt cuộc cũng để hắn xuất hiện trước mắt mọi người.
Thế nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một hoàng tôn 11-12 tuổi mà thôi, hơn nữa chưa từng triển lộ tài cán hơn người, cũng chưa từng được độc sủng thánh tâm bằng thân phận trưởng tôn. Sự xuất hiện của hắn đối với Đông Cung, với triều cục, đều chưa từng có nửa phần ảnh hưởng.
Tâm tư Kỳ Dương đặt ở trên người thiếu niên một lát, chờ đến khi rời đi Đông Cung liền cũng buông xuống.
Khi đi ra cửa cung, tâm tình của nàng có chút ủ dột. Nào biết vừa ra cửa cung, ngẩng đầu lên đã thấy Lục Khải Phái đang đứng ở bên xe ngựa chờ nàng. Kỳ Dương tức khắc kinh hỉ, chạy nhanh đến nghênh đón: “A Phái sao lại ở đây?”
Lục Khải Phái cũng tiến về phía trước vài bước, nhoẻn miệng cười: “Hôm nay không có nhiều sự vụ, tranh thủ thời gian tới đón nàng về nhà.”
Kỳ Dương nghe vậy, tâm tình ủ dột nửa ngày thoáng chốc buông lỏng. Nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Lục Khải Phái, cười nói với nàng: “Đã là hiếm khi tranh thủ thời gian, về nhà cũng không nhiều thú vị, không bằng đi dạo bên ngoài một chút?”
Lục Khải Phái thấy tâm tình nàng không tồi thì cũng không chối từ. Trên thực tế, mấy năm nay Kỳ Dương mỗi lần hồi cung thăm Thái Tử, tâm tình nàng ấy đều không vui, hôm nay có thể làm nàng ấy bớt lo lắng trong chốc lát cũng tốt. Nàng chỉ cúi đầu nhìn cách hai người ăn mặc, liền nói: “Nàng và ta như vậy thì hành tẩu bên ngoài không tiện, vẫn là trước tiên về phủ đổi thân xiêm y đi.”
Đây là tự nhiên, Kỳ Dương vô cùng cao hứng lôi kéo Lục Khải Phái lên xe ngựa.
Bánh xe cuồn cuộn chạy qua những phiến đá xanh trên đường phố, chở hai người chạy đến công chúa phủ.
Trên đường, Lục Khải Phái thuận miệng hỏi việc trong cung, Kỳ Dương đều nói cho nàng. Thái Tử vẫn tái nhợt ốm yếu nhưng lại kiên trì bận rộn, ai khuyên cũng không nghe. Nhưng thật ra, hoàng đế hôm nay nhắc tới chuyện con nối dõi, làm người không thể không để ý.
“Bỏ qua vậy, còn có thể như thế nào được.” Kỳ Dương kéo kéo tua ngọc bội trên eo Lục Khải Phái, thuận miệng nói.
Hai người cũng không muốn dây dưa đề tài này, cũng may công chúa phủ vốn cách hoàng cung không xa, không bao lâu cũng đã tới rồi. Sau khi hai người hồi phủ liền thay quan bào cung trang trên người, đổi sang một thân thường phục, lại đơn giản thu thập một phen trước khi ra ngoài.
Chỉ mới vừa bước ra cửa viện, Kỳ Dương vốn đang nói giỡn với Lục Khải Phái lại chợt dừng bước. Nàng quay đầu nhìn sang một bên, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ dưới tàng cây. Lúc này Lục Sanh cũng đã gan dạ hơn lúc trước, cũng không cần hai người tiếp đón, nàng thấy Lục Khải Phái phát hiện ra chính mình, liền chủ động chạy ra từ gốc cây.
Hai thị nữ đi theo phía sau nàng, một mặt kêu nàng chạy chậm một chút, một mặt cẩn thận che chở không để nàng té ngã.
Trên thực tế, Lục Sanh chạy trốn rất ổn định, hai cái chân ngắn nhỏ lộc cộc chuyển động, không một lát liền chạy tới trước mặt hai người. Nàng ngửa đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hai người, vẫn là nãi thanh nãi khí gọi: “Điện hạ, bá phụ.”
Ánh mắt tiểu hài nhi thanh thấu thuần triệt, khi ánh mắt nàng trông mong nhìn qua, phảng phất mang theo vô tận chờ mong.
Kỳ Dương mềm lòng một chút, nhìn về phía Lục Khải Phái: “Hay là cùng đưa nàng theo?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (tâm tình phức tạp): Điện hạ, nàng còn nhớ rõ ngày hôm qua là ai ăn dấm với tiểu hài nhi sao?
Kỳ Dương (đúng lý hợp tình): Nàng a!
Lục Khải Phái (...): Thế nhưng vô pháp phản bác.