Ngày hôm sau, theo như thường lệ, cống vật của các tộc được dần lên trước mặt hoàng đế Thiêu Triều, đặc biệt là vũ đạo và âm nhạc của các bộ tộc.
Đối với ca múa Độc Cô Dận không hề có hứng thú nên hiếm khi xuất hiên vào lúc này.
Chú ý tới hắn hai ngày nay, Hoàng Đế cảm thấy dường như có gì đó không đúng, Người luôn luôn có chút mệt mỏi thần sắc cũng lộ ra chút tò mò, thỉnh thoảng hơi hơi nghiêng đầu đánh giá hắn.
Bởi vì mỗi năm chỉ có một lần, hiếm có khi được xem ngoại tộc biểu diễn ca múa, không ít vũ sư và nhạc sư trong cung cùng nhau đến xem, thậm chí có người vừa gật gù đắc ý nhìn, vừa lấy bút chép lại, hi vọng có thể ghi chép lại những bản nhạc dị tộc tràn ngập phong tình này.
Độc Cô Dận xem biểu diễn chán đến chết, thật ra hắn đối với những thứ ca múa này không có chút hứng thú nào, nếu không vì tiểu mỹ nữ kia, hắn sẽ không đặc biệt dậy từ sáng sớm tới xem buổi biểu diễn của hoàng huynh.
Hắn cúi đầu, lặng lẽ ngáp một cái, sau đó không chút dấu vết lau đi chút nước mắt vì lén ngáp một cái mà tràn ra.
Cuối cùng, sau khi đợi hơn nửa canh giờ, cũng đến phiên tộc Hạ Lan lên sân khấu.
Chỉ thấy con gái tộc Hạ Lan mặc lễ phục đỏ tươi, chân đi giầy ủng màu đỏ có rất nhiều tua xung quanh, đàn ông lại mặc đồ cưỡi ngựa màu xanh da trời, một người cầm trên tay đàn đầu ngựa ( Nhạc cụ hai dây của dân tộc mông cổ, trên đầu cầm đàn có chạm hình đầu ngựa), một người cầm tranh, một người khác lại cầm sáo ngắn.
Người lớn tuổi nhất Nhã Trát Mộc mặc dù tối hôm qua bị hoảng sợ một chút, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng hắn vẫn lấy lại tinh thần, dẫn dắt người trong tộc biểu diễn.
Sau khi hoàn thành lễ báo Chi Lễ trước mặt mọi người, Nhã Trát Mộc hắng giọng, có chút khàn khàn nhưng không mất đi sự hùng hậu trầm trấp của giọng nam, bắt đầu hát lên bài ca dao ca ngợi hoàng đế Thiêu Triều.
"Trung Nguyên ruộng đất rộng lớn a, cưỡi ngựa đi đến ba năm cũng chưa hết, hoàng đến Thiêu Triều vĩ đại a, người so với núi Hạ Lan còn bền hơn mạnh hơn"
Một người lên, mọi người hợp, sau khi Nhã Trát Mộc hát xong, đầu tiên là một người đàn ông khác cùng hát, cuối cùng là mấy người phụ nữ cùng hát lần thứ nhất, lúc này nhạc khí mới bắt đầu trình diễn, sáo ngắn cất cao tiếng vang, lần này vẫn là mấy người phụ nữ hát trước.
"Hoàng đế Thiêu Triều đi tuần a, có bảy mươi cánh tay hộ giá cho hắn, có bảy mươi con chin ưng hộ tống cho hắn, hắn dẫn đầu trăm vạn nhân dân, uy danh rung chuyển đất trời"
Giọng nữ trong trẻo không chứa một chút tạp âm, sau lại có thêm giọng đàn ông hợp vào, tiếng nhạc của đàn đầu ngựa và đàn tranh cũng lần lượt cất lên, mặc dù nhạc khí đơn giản, cũng chỉ có hai giọng hát, nhưng chính sự chất phác của dân tộc Thảo Nguyên lại càng làm tăng thêm sự rung động lòng người.
Lúc này mấy người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ vung tay lên, không biết hai chuỗi chuông đồng nhỏ có từ lúc nào, vang lên đinh đinh đang đang. Một người con gái bắt đầu bước lên múa, tay nắm đi đến trước mặt hoàng đế, giọng ca thanh thúy tiếp tục hát.
"Hắn đang chạy tuấn mã, hắn đang cao lớn bước lên lạc đà, bước đi của hắn oai phong rung chuyển một cõi, gót sắt của hắn đạp khắp thiên sơn vạn thủy, hắn lấy khí phách thiên hạ vô song, rung chuyển vùng đất này".
Nữ tử hát xong, tiết theo đó là nam tử cùng hát, nam nữ cùng hát, kết hợp với tiếng đàn du dương của đàn đầu ngựa, sự ca ngợi này cùng với không khí vui vẻ ủng hộ rất nhanh liền cuốn hút những người ở đây, nhưng mà, hình như có môt người ngoại lệ.
Đang lúc hoàng đế có chút hả hê nhìn về phía Độc Cô Dận đứng cạnh mình thì lại phát hiện khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười nhạt, đôi mắt đen nhìn người con gái áo đỏ trước mắt không rời.
Hắn nhìn theo tầm mắt của Độc Cô Dận! Nữ tử này cũng thật to gan, đang biểu diễn ở trước mặt hoàng đến lại dám nhìn về phía Lăng an vương?
Hoàng đế nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, khẳng định ánh mắt hai người này vừa mới bắt đầu liền dính lại cùng một chỗ, căn bản phân cũng không phân ra.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng có thể hiểu lý do hai ngày nay Độc Cô Dận thất thường rồi.
Cáp Liên gần như là nghiến răng nghiến lợi nhìn Độc Cô Dận tối hôm qua vừa mới chiếm tiện nghi của nàng, kể từ lúc cô bước vào đại điện cái người Vương gia này vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm nàng không thôi, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn giễu cợt nàng tối hôm qua luống cuống sao?
Thân là con gái đứng đầu một tộc, nàng chưa từng trải qua loại thiệt thòi như này?
Trong lúc nhất thời nàng đã quên mất là đang ở trước đại điện biễu diễn cho hoàng đế, chỉ rất cô gắng nhìn chằm chằm Độc Cô Dận.
Nhưng nàng càng trừng, khóe miệng Độc Cô Dận nâng lên, giống như nàng càng trừng hắn lại càng vui mừng.
Những người khác trong tộc nhìn thấy Cáp Liên đang biểu diễn trước mặt hoàng đến lại bày ra một bộ mặt thối như vậy, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục hát.
Khó khăn lắm mới hát xong, những bàn tay thon ton trắng nõn của mấy nữ tử áo đỏ vung chuỗi chuông đinh đang lên, chuỗi chuông đinh đang liền biết mất, thay vào đó là đôi tay cầm đầy táo đỏ, họ vừa nhẹ nhàng đi lòng vòng, vừa đem táo đỏ trên tay đưa cho những người vũ sư và nhạc công đang đứng xem bên dưới
Độc Cô Dận nhìn thấy trên tay Cáp Liên cũng có táo đỏ, nhất thời vui mừng, cũng đi tới chỗ đám đông, còn đặc biệt chờ ở chỗ Cáp Liên sẽ đi qua.
Quả nhiên, Cáp Liên vừa thấy hắn, nụ cười liền thu lại, thậm chí còn bĩu môi đầy trẻ con.
Nàng muốn đi vòng qua Độc Cô Dận, không cho hắn táo đỏ, nhưng khẽ di chuyển đầu, liền nhìn thấy cữu cữu Nhã Trát Mộc liều chết dùng ánh mắt ra hiệu nàng không được làm chuyện xấu nữa, nàng giận dỗi, dứt khoát dùng sức đem tất cả số táo trên tay kín đáo đưa cho Độc Cô Dận.
Nhã Trát Mộc, thiếu chút nữa lại muốn té xỉu.
Vốn dĩ Cáp Liên được sắp xếp đi cuối cùng là để đem chỗ táo đỏ đó lên tặng cho hoàng thượng! Lần này nàng đưa tất cả cho Vương gia kia, vậy hoàng thượng làm sao bây giờ? Không phải là định để lão già này đi tặng chứ?
Độc Cô Dận sửng sốt một chút, hắn nhìn những người khác đều chỉ lấy mấy quả mà thôi, không ngờ Cáp Liên sẽ đưa cho hắn nhiều như vậy....
Đây không phải là Cáp Liên đang bày tỏ rất thích hắn đó chứ?
"Cáp Liên...." - Hắn không nhịn được nhẹ nhàng nhỏ giọng gọi một tiếng
Bị gọi tên nữ tử áo đỏ ngẩn người, trên mặt đột nhiên đỏ hồng.
Vì muốn che giấu sự lúng túng này, Cáp Liên lại từ trong tay áo lấy ra một cái chuông, nhẹ nhàng lắc, cùng với tiếng chuông thanh thúy bắt đầu cất tiếng hát:
"Cầu vồng trên trời, làm sao có thể chạm tay tới? Thiếu niên nhân gian vui vẻ, chẳng có việc gì làm. Mũi tên bay hệt thỏ nhỏ, cũng có thợ săn có thể bắn xuống. Hạnh phúc người trẻ tuổi, đừng lãng phí thời gian".
Nàng vừa mở miệng hát, những người khác trong tộc đầu tiên là ngẩng người, ngay sau đó một nữ tử vội vàng cũng hát lên theo, những người khác hiểu ý, cũng vột vàng cùng hát tránh để lộ, nhưng nhạc cụ đã cất vào, chỉ có tiếng hát không trong trường hợp này là hành vi rất thất lễ, đang lúc mọi người không biết phải làm như tế nàu, đột nhiên tiếng đàn tỳ bà uyển chuyển từ trong đám người vàng lên, hơn nữa giai điệu lại vừa vặn đúng với bài hát này.
Trong điện những người trong tộc Hạ Lan tạm thời nhẹ nhàng thở ra, liền dựa theo tiếng đàn tỳ bà tiếp tục hát:
"Hồ ly trên đồng hoang, cũng có thể có thợ săn thông minh chết ngự. Thanh niên không biết trời cao đất rộng, đừng để lãng phí thanh xuân. Trên tuấn mã Thảo Nguyên, chỉ có kỵ sư dũng cảm có thể thuần phục. Thiếu niên vẫn đang do dự, không có ai chờ đợi thiếu niên đến bạc đầu đâu".
Đây là ca khúc ngược trong tộc Hạ Lan dùng để tán tỉnh ý trung nhân, ý tứ là thời gian thấm thoắt trôi qua, ta thích ta liền lập tức theo đổi, ngàn vạn đừng để lãng phí thời gian.
Chỉ là bài hát này Cáp Liên dùng tiếng của tộc Hạ Lan để hát, ngoại trừ nàng và người trong tộc ra, ở đây không có một người nào có thể nghe hiểu được, thế nhưng không khí nhẹ nhàng dí dỏm, một đối một đáp thân thiện của những nữ tử áo đỏ, người quen thuộc với nhạc khúc cũng có thể mơ hồ đoán ra ý tứ trong ca khúc, không khỏi mỉm cười hiểu ý.
Xem ra vị cô nương áo đỏ của tộc Hạ Lan đã đem tất cả táo đỏ cho Lăng an vương kia, hình như là có ý với hắn!
Lúc này vẻ mặt Nhã Trát Mộc cười cười, nhìn vẻ mặt người đứng đầu ở đây hoàn toàn không giống bầu không khí vui vẻ thoải mái ở đây, vừa xấu hổ nhìn những người khác nhảy vòng tròn, vừa nơm nớp lo sợ ở trước mặt hoàng đế dâng lên táo đỏ.
Thật may tâm trạng hoàng thượng hình như không tệ lắm, hắn khá hứng thứ nhìn táo đỏ đang cầm trước mặt, một đôi mắt thờ ơ nhìn chằm chằm Cáp Liên khiêu vũ trước mặt Độc Cô Dận, trên mặt cũng khó rộ ra nụ cười.
Điệu múa kết thúc, hoàng thượng sai người nhận táo đỏ, nhưng lại lập tức đem táo đỏ ban cho một người khác.
"Bạch sư phụ, cảm ơn ngươi đã kịp thời tấu điệu nhạc này, táo đỏ Hạ Lan này thưởng cho ngươi! Nhân tiện thay ta gửi lời hỏi thăm tới tiểu quận chúa"
Lúc người đàn ông được gọi là Bạch sư phụ đứng dậy, chỉ thấy hắn chạc tuổi hoàng thượng, tóc đã có chút hoa râm, nhưng từ vẻ mặt tuấn lãng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ hắn là một mỹ nam. Hắn giữ chức cao nhất trong những vũ sư trong cung, đặc biệt phụ trách sáng tác các điệu múa dạy cho những cung nữ trong cung, vừa rồi hắn thấy người của tộc Hạ Lan đột nhiên lại hát lên một khúc hát nhỏ, lại thấy bọn họ không có nhạc đệm, nhất thời ngứa nghề, liền mượn cây đàn tỳ bà của người khác để đệm đàn cho họ.
Hắn ở rể trong Tề vương phủ nhà họ Bạch từ thời trẻ, "tiểu quận chúa" mà hoàng thượng nhắc tới chính là thê tử của hắn, cũng là nữ nhân duy nhất của Bạch gia - Bạch Khinh.
Bạch sư phụ vui vẻ nhận lấy táo đỏ, lúc lui ra, không quên lén lút nói tiếng cảm ơn với Cáp Liên: "Tiểu cô nương, nếu không phải là nhờ cô hát, thì ta cũng không có cơ hội có thể ăn táo đỏ rồi".
Cáp Liên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười lớn ha ha, dáng vẻ xinh đẹp lại không câu nệ làm ra vẻ khiến cho hầu hết đàn ông trong đại điện đều nhìn ngây người.
Bạch sư phụ âm thầm vỗ ngực một cái, nguy hiểm thật, mình đã lớn tổi rồi cũng có thể làm cha của tiểu cô nương này rồi, nếu không thì chắc hắn cũng sẽ giống như dáng vẻ luống cuống của những đàn ông ở đây, nhìn ánh mắt si mê ngu xuẩn này,chắc tâm tư đều đã đặt ở trên người tiểu cô nương này rồi, chẳng lẽ bọn họ không nhận ra, trên đầu Lăng an vương sắp bốc hơi nước rồi sao?
Độc Cô Dận thấy Cáp Liên được hoan nghênh như vậy, trong lòng chợt xuất hiện sự ghen tỵ chua xót nồng đậm.
Cáp Liên là của hắn!
Không cho phép bọn quỷ sắc này si mê nhìn chằm chằm nàng như vậy!
Nhưng Độc Cô Dận vẫn cố gắng kiềm chế kích động, không muốn làm hỏng đại sự vào lúc này.
Mặc kệ dù như thế nào đi nữa, hắn nhất định phải giữ Cáp Liên lại, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn.
Tộc Hạ Lan vui mừng rời khỏi đại điện, nhưng Trát Mộc vừa bước chân ra khỏi cửa đại điện chân liền mềm nhũn, phải biết rằng, ngộ nhỡ vừa rồi hoàng thượng trách tội, nói bọn họ phạm tội danh bất kính, đừng nói bọn họ khó giữ nổi cái mạng nhỏ này, ngay cả vận mệnh của cả tộc Hạ Lan cũng rất có thể sẽ bị hủy vì việc không biết sống chết của Cáp Liên.
"Cữu cữu? Cữu cữu? Người không sao chứ?" - Cáp Liên vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy.
Nhã Trát Mộc vô lực lườm nàng một cái: "Cáp Liên, cầu xin con đừng gây rắc rối gì cho cữu cữu nữa! Con phải biết rằng, hai ngày nay, cữu cữu bị con làm cho sợ tới mức nhiều lần tim cũng muốn ngừng đập rồi không?".
Cáp Liên ngập ngừng muốn nói, Nhã Trát Mộc lại cắt ngang nàng.
"Muốn nói gì, thì cũng để rời khỏi hoàng cung hãy nói".
Nếu như bọn họ thật sự có thể bình an rời khỏi hoàng cung.....
Hu hu hu, hắn đột nhiên rất nhớ quê hương, nhớ bạn già, còn có năm đứa con gái bảo bối a.... .....
"Cáp Liên, tại sao vừa nãy nàng lại đột nhiên hát khúc hát đó vậy? Bài này không có ở trong danh sách! Hại chúng ta thiếu chút nữa không theo kịp!" - Một thiếu nữ trong tộc Hạ Lan đột nhiên tò mò hỏi.
Cáp Liên không trả lời, ngược lại mặt liền đỏ lên.
Rốt cuộc vừa nãy cô bị làm sao vậy? Vì sao vừa nhìn thấy người Vương gia kia liền không khống chế được mình?
Tối ngày hôm qua hắn đối với nàng như vậy, nàng phải nên cảm thấy tức giận mới phải chứ!
Nếu hắn là người trong tộc Hạ Lan, nàng thậm chí có thể đòi phụ thân giết hắn rồi!
Nhưng nàng lại cố tình hát tình ca với hắn? Nàng nên hành khúc (nhạc chiến đấu) với hắn mới đúng chứ!
Một người mở lời, những người khác trong tộc cũng ồn ào rối rít nói.....
"Cáp Liên, có phải là ngươi thích vị Vương gia người hán đó không?"
Không thích, nàng chán ghét hắn!
"Đúng vậy, đúng vậy! Nếu không tại sao ngươi lại đem tất cả táo đỏ cho hắn?".
Đó chẳng qua là vì nàng không muốn nhìn thấy cái mặt thối cười cười y chang hồ ly của hắn thôi!
"Ta thấy vị Vương gia này cũng có vẻ rất thích ngươi! Sau khi hắn cầm táo của ngươi vẫn cười ngơ ngác nhìn ngươi".
Bỏi vì hắn là kẻ ngốc!
"Cáp Liên...."
"Các ngươi đừng nói nữa" - Nàng bị vấn đề này làm phiền muốn chết.
Ngay cả nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì nữa, thì làm sao có thể trả lời những vấn đề này?
Tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của tên Vương gia người hán kia đang si ngốc nhìn mình, nghe hắn gọi tên mình bằng giọng nói tràn đầy lưu luyến không nỡ xa rời, nàng liền không có cách nào khống chế bản thân, mà bật thốt lên khúc hát đó? Quả thật giống như đang thúc giục người ta mau chạy tới đuổi theo nàng vậy.
Xí! Nàng mới không thèm thích tên Vương gia người hán này! Lần đầu tiên gặp mặt liền cợt nhả nàng, nhưng.... nói thật, thật ra thì nàng hình như cũng không chán ghét hắn thì phải?
Ở trong đại điện trợn mắt nhìn hắn thật ra cũng chỉ là tính khí quậy phá trẻ con, tối ngày hôm qua rõ ràng nàng phiền não cả đêm không ngủ được, hôm nay lại nhìn thấy kẻ đầu sỏ làm cô mất ngủ có tính thần sảng khoái, dáng vẻ sáng láng, hơn nữa còn nhìn thẳng nàng mỉm cười, giống như hắn có dáng vẻ vạn người mê vậy, nàng nhìn thấy vậy trong lòng liền nổi giận, giống như phiền não cả đêm qua của nàng là đứa ngốc.
Nhưng mà rõ ràng ghét hắn tại sao lại hát lên bài hát đó?
Trước giờ những bộ tôc sống trên Thảo Nguyên không hề che dấu tâm ý của bản thân, mà ca hát lại là cách biểu đạt tâm tình chủ yếu của bọn họ, phải chăng trong nháy mắt nàng nghe hắn gọi tên nàng, trong lòng liền xuất hiện ý nghĩ như vậy, cho nên mới không kìm được lòng mà hát bài hát này?
Hơn nữa lúc nàng hát bài hát này tâm trạng rất vui vẻ, trong ngực có một cảm giác ấm áp khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc từ đầu tới chân, trên mặt bất chợt mỉm cười thản nhiên, tiếng hát bay bổng, giống như nàng trở lại với mặt cỏ phì nhiêu nơi Thảo Nguyên, đang hướng về phía tình lang hát.
Tình lang..... tình lang?
Không ngờ nàng lại đem kẻ Vương gia người hán kia tưởng tượng thành tình lang của chính mình?
Trời ạ! Nhất định là tối hôm qua nàng ngủ không ngon giấc nên hôm nay mới có ảo tưởng kỳ quái như vậy nha.
Cáp Liên không tự chủ đưa tay sờ sờ lồng ngực, chỗ tối qua Độc Cô Dận đưa cho nàng bát thạch anh, nàng vẫn cẩn thận mang theo mình.
Không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm xúc không nỡ.
Nàng quay đầu lại nhìn đại điện, bên trong tiếng ca múa vẫn phiêu đãng như cũ, đột nhiên nàng có một chút mất mát.
Buổi chiều hôm nay bọn họ sẽ phải rời khỏi hoàng cung rồi, điều này cũng có nghĩa, nàng sẽ không còn được gặp lại vị Vương gia người hán kia nữa....
*************
Buổi chiều, tất cả người ngoại tộc đều phải rời cung trước giờ dậu, song khi tộc Hạ Lan đang định đi ra cửa cung thì đột nhiên có một tiểu đội thị vệ vội vàng chạy tới, đưa ra lệnh bắt tất cả bọn họ lại.
"Xẩy ra chuyện gì?" - Nhã Trát Mộc dù sao cũng xem là người lớn nhất, hắn cố gắng trấn định hỏi.
"Có người đánh cắp bát thạch anh trong hoàng cung! Lăng An Vương đặc biệt sai chúng tôi điều ra rõ ràng" - Người thị vệ trẻ tuổi dẫn đầu giọng nói khá khách sáo: "Xin các vị phối hợp".
"Bát thạch anh?" - Nhã Trát Mộc hoài nghi, bát này mất, tại sao lại liên quan với bọn họ?
Lúc này một thiếu nữ của tộc Hạ Lan nháy mắt mấy cái: “A! có phải chính là cái trên tay Cáp Liên tối hôm qua...." - Nàng ta nói còn chưa dứt lời, bọn thị vệ đã vây quanh Cáp Liên.
"Cô nương, đắc tội" - Nói xong, bọn họ liền làm bộ muốn lục soát.
Cáp Liên làm sao có thể đồng ý, nàng giống như con nhím nhỏ bị người ta đá một cước, đột nhiên toàn thân nổi đầy gai, hướng về phía đám thị vệ kia lớn tiếng: "Các người dám đụng vào ta thử xem" - Nói đùa sao! để cho mấy người đàn ông này lục soát người nàng? Ai biết bọn họ có giống như tên Vương gia người hán kia vừa ôm vừa hôn nàng hay không?
"Cáp Liên" - Lúc này Nhã Trát Mộc đổ mồ hôi hột, mặc dù hắn cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng lúc này ở dưới mái hiên của người ta, không thể phản kháng lại bọn họ!
"Cữu cữu! Người đồng ý để cho bọn họ lục sót người con sao? Những kẻ này đều là đám đàn ông thối....".
"Vậy ta có đủ tư cách lục soát người của nàng không?".
Cáp Liên còn chưa nói dứt lời, một người đàn ông tao nhã đã xuất hiện sau lưng mọi người.
"Tham kiến Lăng an vương" - Đám thị vệ lập tức quỳ xuống thỉnh an, người của tộc Hạ Lan cũng rối rít quỳ xuống theo tục lệ Trung Nguyên, chỉ có Cáp Liên, sau khi dùng sức trợn mắt nhìn Độc Cô Dận vài lần, mới không cam tâm tình nguyện quỳ xuống.
Không ai nhìn thấy, trên mặt Độc Cô Dận chợt lóe lên nụ cười quỷ quyệt rồi biến mất.
Độc Cô Dận bước lên trước đỡ Cáp Liên dậy, nhân lúc nàng đứng lên liền đưa tay vào trong ngực nàng lấy ra một cái bát thạch anh, cười không dứt nói với nàng: "Đây không phải là nhân chứng vật chứng đều có rồi sao?".
"Chờ một chút! Này.... Cái này không phải là bát của ta" - Cáp Liên nhìn bát thạch anh trong tay hắn, lớn tiếng chất vấn, sau đó nàng lại cẩn thận từ trong ngực mình lấy ra một cái bát thạch anh: "Cái này mới là của ta nha”.
Ánh mắt Độc Cô Dận sáng lên, không ngờ nàng sẽ thoải mái mang theo bên mình chiếc bát thạch anh mà tối qua hắn đưa cho nàng, nhất thời trong lòng hắn dâng lên một cảm giác được coi trọng rất ấm áp.
Chỉ là..... Nếu bây giờ hắn không thể bắt nàng lại, như thế chẳng phải kế hoạch sẽ thất bại sao.
"Một lần dám lấy hai cái, chẳng lẽ ngươi không biết tội trộm đồ trong hoàng cung, chẳng những sẽ mang tử tội, thậm chí...." - Hắn nhìn thoáng qua những người khác vẫn quỳ trên mặt đất: "Có thể sẽ còn bị tru di cửu tộc".
Nhã Trát Mộc quỳ dưới đất, trong lòng gào thét không dứt, này... rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì?
Tối qua Lăng an vương tự tay đưa cho Cáp Liên một cái bát thạch anh, tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, nhưng mà bây giờ trên người nàng tại sao lại có thêm một chiếc bát thạch anh khác?
Chẳng lẽ nàng thật sự ngứa tay, lại đi sờ soạng một cái khác sao?
Cáp Liên chết tiệt này, tại sao không biết nặng nhẹ? Đã có một còn chưa đủ, lại phải cầm thêm một mới vui vẻ sao?
Trời ạ! Gia môn bất hạnh...... gia môn bất hạnh mà.... ...