Công Chúa Đại Phúc

Chương 30: Chương 30: Công chúa thành kẻ nói nhiều, Tiểu Thúy muốn thành lương y




Cảnh Dự đế năm đông mạt thứ ba, Trương Kỳ Thụy đại thắng quân Khế Liệt Tát, thu phục mười ba quận phía Bắc nước Cảnh, được phong làm Trấn Quốc tướng quân.

Cùng năm này, Tiếp vương Lý Dịch phái sứ giả đến nước Cảnh cầu hôn kết thân.

Hoàng hậu nước Cảnh không muốn con gái phải gả đến nước Tiếp xa xôi, vì vậy, Cảnh Thân Mậu chọn Cẩn Tú quận chúa gả cho Lý Dịch.

Nước Cảnh nghênh đón năm Gia Nguyên đầy niềm vui rộn rã.

Năm Gia Nguyên nước Cảnh có hai niềm vui lớn, một là thu phục mười ba quận hai là kết thân với nước Tiếp.

Năm mới vừa bắt đầu, Trương Kỳ Thụy khải hoàn hồi kinh, dân chúng kinh thành khắp nơi đều hoan hỉ nghênh đón, tiếng chiêng trống hòa trong tiếng pháo, tiếng hoan hô nhảy nhót thật rộn ràng.

Mọi người dường như đã sớm quên trước khi Trấn Quốc tướng quân hồi kinh, họ đã buồn thương cho đội quân của Từng Hùng như thế nào.

Từng Hùng tướng quân cùng các quân sĩ đã được Dự đế đích thân khen thưởng, nhưng vinh quang này cũng là nhờ trong quân có Cảnh Vĩnh Phúc.

Dân chúng bên đường không rõ tình hình chiến đấu tiền tuyến, thấy đội quân của Từng Hùng hết một nửa bị thương, còn tưởng rằng đó là đội quân chuyên cứu thương.

Chiến sự phía Bắc nước Cảnh chấm dứt, thuộc cấp nơi tiền tuyến của Trương Kỳ Thụy đều được thăng quan ba cấp, riêng Từng Hùng chỉ từ tứ phẩm võ tướng lên tam phẩm phó tướng.

Từng Hùng không oán giận.

Khi Cảnh Vĩnh Phúc đến thăm, hắn nói:

”Kiến công lập nghiệp cố nhiên là để làm rạng rỡ tổ tông.

Nhưng đây không phải là điều tại hạ theo đuổi.

Đối với một quân sĩ mà nói, bảo vệ quốc gia mới là bình sinh chức trách duy nhất.

So sánh với những quân sĩ vô danh đã hy sinh, ta còn sống đã thực rất may mắn."

Cảnh Vĩnh Phúc ảm đạm, Dự đế tuy rằng khao thưởng tam quân, nhưng trợ cấp quân sĩ hy sinh thì lại rất ít.

Người chết thì đã xong chuyện nhưng thân quyến họ còn sống, sao có thể không lo.

Lại còn nạn dân ở 13 quân sau những cướp bóc vừa rồi, cuộc sống thật bấp bênh.

Nàng đối với Dự đế thực thất vọng.

Hỉ vương Cảnh Thân Uẩn từ sau khi hồi kinh vẫn lấy cớ bị thương nặng không lộ diện.

Dự đế phái cung đình thị vệ đến Hỉ vương phủ với danh nghĩa là để bảo vệ vương gia.

Nhưng thế lực Thiết Kiếm Minh thực không nhỏ, muốn động thủ với Hỷ vương, chỉ những thị vệ này là chưa đủ.

Cảnh Vĩnh Phúc kiến nghị Dự đế phái người liên hệ các đại môn phái nước Cảnh, kêu gọi bọn họ vì triều đình góp sức, Dự đế làm theo.

Đám người Thủy tỷ cũng ở trong cung Vĩnh Phúc, hàng ngày chứng kiến Cảnh Vĩnh Phúc làm việc theo 1 lịch trình phi thường.

Buổi sáng gặp Cảnh Thân Mậu, cùng hắn ăn trưa, buổi chiều ở Vĩnh Phúc cung đọc sách, sau bữa cơm tối có khi Cảnh Thân Mậu sẽ đến gặp nàng.

Hoàng hậu nước Cảnh khi gặp lại Cảnh Vĩnh Phúc đã miễn lệ vấn an hàng ngày cho nàng.

Nói là nàng đã lặn lội đường xa, cần tĩnh dưỡng, không nên để cơ thể mệt nhọc.

Cảnh Vĩnh Phúc cũng chán ghét việc gặp bà ta.

Nhân hoàng hậu lãnh đạm với nàng, lại thêm Cảnh Thân Mậu bận xử lý mọi việc hậu chiến, những bọn tỷ muội ở hậu cung cũng không thường xuyên tới gặp Cảnh Vĩnh Phúc.

Chỉ có Cẩn Tú quận chúa là ngoại lệ.

Trước khi được hứa gả cho Tiếp vương Lý Dịch, nàng ấy đã nghe bọn hoạn quan cung nữ trong cung nói chuyện năm đó Lý Dịch từng xin ban hôn với Cảnh Vĩnh Phúc.

Kết quả, nàng ấy xem Cảnh Vĩnh Phúc như cái gai trong mắt, luôn tìm cớ khiêu khích.

Cẩn Tú quận chúa oán hận nàng cũng có thể lý giải.

Thứ nhất, nàng từ một ”dân đen” nhanh chóng trở thành ái nữ của Dự đế, chiếm mất không biết bao nhiêu tình thương của phụ hoàng vốn dành cho Cẩn Tú quận chúa.

Thứ hai, nàng từng không nhận lời cầu hôn của Lý Dịch, người mà Cẩn Tú quận chúa sẽ được gả cho. Đây cũng là điều đáng hận nhất về nàng của Cẩn Tú quận chúa.

Chỉ có điều một quận chúa xinh đẹp tôn quý bỗng nhiên biến thành độc phụ lưỡi dài, Cảnh Vĩnh Phúc có phần không quen.

Ngoại trừ trầm mặc, nàng thực chẳng việc gì để nói với tiểu nữ tử không dưng chạy đến kiếm chuyện ấy cả.

Nàng muốn trả lời lại một cách mỉa mai thực dễ dàng, nhưng việc ấy chẳng có một chút ý nghĩa gì với nàng.

Cẩn Tú quận chúa chung quy cũng sẽ phải rời khỏi tầm mắt của nàng, gả đến nước Tiếp xa xôi không hẹn ngày về.

Cho nên Cảnh Vĩnh Phúc không chỉ im lặng nghe mà còn ngăn chặn ý đồ bỏ độc nàng ta của Tiểu Thúy, mỗi ngày lại còn lệnh cho cung nữ chuẩn bị trà bánh cho nàng ta.

Cẩn Tú quận chúa Cảnh Vĩnh Cẩn sau mấy ngày la mắng lại thay đổi phương châm.

Cảnh Vĩnh Cẩn phát hiện Cảnh Vĩnh Phúc thờ ơ với lời nói của nàng liền không hề quấy rầy Cảnh Vĩnh Phúc nữa mà chuyển sang làm Cảnh Vĩnh Phúc phải thức khuya dậy sớm.

Chiêu này đối với kẻ lười như Cảnh Vĩnh Phúc lại có tác dụng.

Một ngày sau khi Cảnh Vĩnh Phúc có đôi mắt cú mèo vì thiếu ngủ, Cảnh Vĩnh Cẩn liền không cẩn thận sinh bệnh.

Tiểu Thúy tự ý “bố trí thỏa đáng” Cảnh Vĩnh Cẩn xong thì nói với Cảnh Vĩnh Phúc:

”Vẫn là bỏ độc nàng ta là tốt nhất!”

Sau khi từ biên giới phía Bắc nước Cảnh trở về, Tiểu Thúy từng quyết tâm nghiên cứu y thuật cứu người, nhưng quyết tâm này cuối cùng đã bị Cảnh Vĩnh Cẩn làm tan biến.

Từ đây, Tiểu Thúy lại kiên định theo trường phái độc y.

Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy bất an.

Một cô gái tốt tính, thiện lương như vậy, vốn đã muốn trở thành lương y phương danh thiên hạ, lại bị nàng dẫn sang lối độc y.

Cảnh Vĩnh Cẩn nghỉ bệnh được 1 ngày thì Cảnh Vĩnh Phúc dắt theo Tiểu Thúy thăm viếng Thái y viện.

Hai người đi vào lúc nghỉ trưa, chỉ có hai gã Thái y đang trực ở đó.

Những Thái y bình thường trong cung đều mặc trang phục dành cho quan tam phẩm, mà hai người Cảnh Vĩnh Phúc lại là những gương mặt xa lạ, đều không mặc cung phục.

Cho nên Thái y cho rằng các nàng là người được một quý nhân nào đó trong hậu cung sai đến.

Thái y trẻ hơn thi lễ với Cảnh Vĩnh Phúc, kẻ còn lại khinh khỉnh liếc bọn nàng một cái rồi ngó lơ không để ý.

Thái y trẻ tuổi cất tiếng hỏi:

”Hai vị cô nương là lần đầu đến Thái y viện, vị này là Thái y thủ phụ Bao Duyên Xuân của chúng ta, ta là Cố Lăng.

Lúc này Bao Thái y đang bận việc.

Không biết tài ta có thể vì hai vị cô nương mà cống hiến sức lực không?"

Cảnh Vĩnh Phúc cùng Tiểu Thúy đồng thời đưa mắt nhìn Bao Duyên Xuân, Thái y thủ phụ, cũng chính là Thái y số 1 trong viện.

Nghĩ lại hắn nếu không có vài phần tài cán, sẽ không đảm đương nổi cái chức Thái y thủ phụ, lại càng không kiêu căng như thế.

Chỉ thấy Bao Duyên Xuân đầu bạc da mồi nhưng nét mặt thanh tú, so với những người cùng tuổi khác cách biệt một trời một vực.

Hắn đang chấp bút viết khá nhanh, không biết viết cái gì.

Cố Lăng gặp ánh mắt hai người thì xấu hổ cười:

”Hai vị cô nương là tới tìm Bao Thái y, vậy hãy thư thả chờ một lát, để Bao Thái y viết xong đã."

Cảnh Vĩnh Phúc cười nhẹ:

”Cố Thái y không cần tiếp chúng ta, hãy đi làm chuyện của ngươi đi!”

Nàng tìm ghế ngồi xuống, Tiểu Thúy cũng yên lặng đứng phía sau nàng.

Cố Lăng ngẩn ra, lập tức xoay người bưng hai chung trà đưa tới,

”Vậy mời hai vị cô nương chờ một chút."

Đã hết 2 lượt trà mà Bao Duyên Xuân vẫn còn viết.

Tiểu Thúy có điểm khó chịu.

Cảnh Vĩnh Phúc quay đầu nhìn nàng, thấy như thề thì liền đứng dậy nói:

”Tiểu Thúy, chúng ta về thôi."

Cố Lăng nghe thấy thì chạy lại ra vẻ khách khí, Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:

”Không sao, bản cung chợt nhớ còn chút chuyện cần làm, về sau sẽ lại đến.”

Cố Lăng nghe vậy thần sắc biến đổi, lại muốn quỳ hành lễ.

Cảnh Vĩnh Phúc ngăn lại:

“Không cần đa lễ.”

Nàng liếc mắt về phía Bao Duyên Xuân.

Hắn có khẽ khựng bút nhưng rồi lại tiếp tục viết.

Cảnh Vĩnh Phúc nói với Cố Lăng:

”Cố Thái y yên tâm.”

Câu này nàng không nói hắn cũng hiểu được, nàng không phải đến để tra xét.

Cố Lăng tiễn hai người, tới cửa Thái y viện bèn hỏi:

”Còn chưa biết quý nhân là ai.”

Cảnh Vĩnh Phúc nói, Cố Lăng thần sắc đại biến.

Những ngày gần đây tên Cảnh Vĩnh Phúc ở Cảnh cung so với các quý nhân nương nương càng ấn tượng hơn.

Sau khi hỏi rõ thời gian trực lần sau của Bao Duyên Xuân, Cảnh Vĩnh Phúc mang theo Tiêu Thúy đang nghi hoặc trở về.

"Bình cô, cuối cùng là có chuyện gì?”

Được nửa đường Tiểu Thúy nhịn không được mới hỏi.

Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:

”Ngươi không tắm rửa, Bao Thái y chê ngươi thối!"

"Không phải chứ, ta...”

Tiểu Thúy bỗng nhiên sáng tỏ,

”Hắn nghe thấy vị độc dược trên người ta?"

Cảnh Vĩnh Phúc cố ý giễu cợt nàng:

”Người ta là Thái y cứu người, lại là thủ phụ, thấy một tiểu độc y, không trực tiếp đuổi ra cũng là nể mặt lắm rồi!"

Tiểu Thúy lầu bầu:

”Không đến mức vậy chứ?

Cái mũi thính vậy sao?

Trong người ta không mang theo độc dược.

Hắn lợi hại vậy sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:

”Người giỏi còn có người giỏi hơn (Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên).

Tuổi của hắn đủ làm ông ngươi.

Cho dù không thường tiếp xúc với các loại thảo dược, nhưng đã làm y nhiều năm như vậy, cái gì mà chưa từng biết qua!"

"Lần sau ngươi đi một mình đi.” Tiểu Thúy do dự.

Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:

”Hiện tại Ngô Tiên Tử không ở đây, ngươi liền bỏ ta một mình đi tới đi lui trong cung?"

"Được thôi được thôi, ta không rời ngươi, đồ quỷ sợ chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.