Cảnh Vĩnh Phúc ra ngoài đợi một lát, Phương Hiểu Xuân
giả đi nhà xí chạy tới. Cảnh Vĩnh Phúc dẫn hắn đến chỗ vắng, thở dài nói,
"Tiểu nhân muốn đem quán này tặng cho đại nhân." Nếu chủ ý đã định,
Cảnh Vĩnh Phúc cũng không muốn trì hoãn. Phương Hiểu Xuân là người nàng thích
nhất, hắn không giảo hoạt, vả lại, cũng nhờ hắn mà quán mới có hôm nay.
"Hả?" Phương Hiểu Xuân há hốc miệng.
"Tiểu nhân nhờ đại ân của các vị đại nhân mới mở
được quán này, nhưng dù sao tiểu nhân tuổi cũng còn nhỏ, kiến thức chưa đủ.
Nghe trưởng bối nói kinh đô rất phồn hoa, nhiều người tài ba, tiểu nhân cũng
muốn học hỏi thêm kinh nghiệm và kiến thức. Hơn nữa, tiểu nhân dù sao cũng là
thân nữ nhi, tuổi còn nhỏ, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện thân phận, đến lúc
đó chỉ sợ làm khó các vị đại nhân. Nếu phải đi, không bằng đi sớm."
Phương Hiểu Xuân nhìn quanh bốn phía. Cảnh Vĩnh Phúc
biết hắn suy nghĩ: một cái quán như vậy, nói không cần liền không cần sao?
Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng không bỏ được. Quán này là
tâm huyết của nàng. Năm đó bất đắc dĩ rời khỏi nước Cảnh, khi đi cũng không
nghĩ có ngày hôm nay. Nhưng vốn tính quyết đoán, Cảnh Vĩnh Phúc không thích dây
dưa. Mẫu thân của nàng, Nhược phu nhân, nếu không xóa sạch dấu vết liên quan
với Dự đế, sẽ rất dễ bị thương tổn.
###
Nhớ lại khi đó ...
Một đêm của bốn năm về trước, khi thuyền nhỏ tông vỡ
cửa đập cũng là lúc trống điểm canh ba. Cảnh Vĩnh Phúc tràn đầy nhiệt huyết đạp
nhanh mái chèo đưa thuyền từ hồ ra sông. Đi cách vương phủ ước chừng năm thước,
nàng cùng Nhược phu nhân không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy một vùng bóng
tối, không nhìn ra được cảnh trí trong vương phủ. Cảnh Vĩnh Phúc vẫn không
ngừng đạp mái chèo, miệng nói: "Mẫu thân, người có thể tưởng tượng hừng
đông ngày mai, Dự vương gia sẽ nghĩ gì khi đứng ở cửa đập nhìn ra ngoài
không?"
Nhược phu nhân quay đầu, nhìn về mặt sông trống trải
phía trước, nói một câu: "Chim trời cá nước, đây là cảm thụ của mẹ con ta,
còn đối với hắn là sự sỉ nhục"
Gió đêm thổi, Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy thư thái cả thể
xác lẫn tinh thần, mấy ngày liền làm lụng vất vả đã cho kết quả. Hết thảy dự
tính của nàng đều diễn ra rất đúng, đầu tiên là làm đám hạ nhân trong vương phủ
không thể nhận ra nàng đã tỉnh trí, nàng mượn lời bọn chúng để mê hoặc Cảnh
Thân Mậu, kết quả bước đầu tiên chính là hắn đã không có hứng thú để ý tới mẹ
con nàng. Khi biết tổng quản có bẩm báo nhưng hắn không quan tâm, Cảnh Vĩnh
Phúc đã biết rằng mẹ con nàng có thể thoát khói nước Cảnh.
Tiếp theo là tìm một con dao sắc, nhờ đó sửa được con
thuyền theo ý muốn. Về phần may vá thì Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn bất lực, là
Nhược phu nhân tự mình may hai bộ nam trang. Những gì Cảnh Vĩnh Phúc làm chỉ là
bán thành phẩm, thậm chí ngay cả tay áo cũng chưa may liền lại.
Con dao trong tay Cảnh Vĩnh Phúc ngày ngày cùn lụt đi
nên việc tháo những miếng gỗ trên cửa đập càng lúc càng khó khăn. Rồi để tông
vỡ cửa đập thành công, Cảnh Vĩnh Phúc còn đem vải bông bao bọc mũi thuyền, nên
giữa canh ba cửa đập đã vỡ ra trong yên lặng.
Như nàng dự đoán, một đêm thuận gió, thuyền nhỏ theo
gió vượt sóng, trời vừa mới sáng, đã đi được khá xa. Mẹ con nàng dừng thuyền ở
chân núi, lúc này gió hướng ra biến, Cảnh Vĩnh Phúc liền để cho thuyền theo gió
mà đi, còn các nàng lên bộ đi tiếp, mục đích là để đánh lạc hướng.
Mẹ con nàng đi tới thành Đông Tấn. Cảnh Vĩnh Phúc ở
trong thành "bán" chút trang sức, sau đó cùng Nhược phu nhân lên tàu
đi tiếp.
Cảnh Vĩnh Phúc trời sinh là "Gian thương",
đây là tài năng không đợi tuổi. Nàng lần đầu làm "Gian thương" là ở
cửa hiệu cầm đồ ở thành Đông Tấn. Cảnh Vĩnh Phúc cho rằng lão quản lý cửa tiệm
đó mắng nàng là kẻ lừa đảo cũng hơi quá, nàng đâu có lừa gì lão? Rõ ràng chính
là tám trăm lượng, không nhiều cũng không ít. Nếu không phải hắn tưởng nàng khó
khăn mà ép giá thì nàng cũng chẳng làm vậy với hắn.
Thuyến về phía tây, đi tới biên quan rồi qua nước
Tiếp...
"Hoàn hồn! Hoàn hồn!" Phương Hiểu Xuân dí
nhẹ một đầu ngón tay vào trán Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc thấy thế giật mình, cảm thấy hơi bấn
loạn, nhưng trên mặt lại tươi cười được ngay: "Hồi ức với nơi này nhiều
quá, có thể được như hôm nay quả thật không dễ, cho nên xin Phương đại nhân cho
tiểu nhân một cái giá hợp lý..."
"Sao? Không phải tặng cho ta sao?" Phương
Hiểu Xuân nói giỡn. Lúc Cảnh Vĩnh Phúc hồi tưởng, hắn cũng đang cân nhắc xem
nên bỏ ra bao nhiêu ngân lượng.
"Đại nhân chẳng lẽ muốn tiểu nhân một mẹ một con
trắng tay sao?" Cảnh Vĩnh Phúc nhướn mày hòi.
Sau lưng bỗng nhiên có tiếng hỏi: "Các ngươi đang
nói cái gì?" Lý Dịch không biết đã đến từ khi nào.
Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh, bị người tóm được, phiền toái
rồi đây.
Cảnh Vĩnh Phúc vừa xoay người đã trưng ra nét mặt tươi
tỉnh “Dịch công tử có gì chỉ bảo?" Tính ra thì diện mạo của thái tử điện
hạ này rất đẹp nhưng Cảnh Vĩnh Phúc nhìn thế nào cũng thấy hắn không hợp nhãn.
"Ngươi muốn đi khỏi đây?"
"Đúng vậy!" Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng thấy
phiền, hắn đã nghe được còn làm bộ hỏi. Nàng không phải gian tế, càng sớm ra
khỏi tầm nhìn của hắn càng đỡ bị thái tử đa nghi này cân nhắc tới lui.
"Để ta xem làm sao cho ngươi đi cùng?"
Lý Dịch chăm chú nhìn vẻ mặt nàng, nàng cố ý tươi cười
nhưng trong lòng đã có một chút hoảng hốt.
Trong lúc Phương Hiểu Xuân còn đang kinh ngạc, Cảnh
Vĩnh Phúc đã cười nói: "Cám ơn ý tốt của công tử, nhưng nam nữ khác biệt,
sợ là không tiện... Tiểu nhân vẫn nên tự mình lo liệu.". Nói là vậy nhưng
trong lòng thì thầm nghĩ “nói giỡn chắc, đi với Lý Dịch ngươi mới là nguy hiểm,
tránh được tấn công trực diện cũng không tránh được đánh lén, đến lúc đó Lý
Dịch ngươi tùy tiện dùng ta và mẫu thân làm lá chắn thì càng chết”
"Tiểu chưởng quầy, không cần cự tuyệt. Ta lên
đường lần này có mang theo nữ hầu vệ, tiểu chưởng quầy cùng mẫu thân có thể đi
cùng nàng ấy"
Cảnh Vĩnh Phúc nghe vậy thì sáng mắt, nữ hầu vệ, là nữ
tử có võ công? Nàng mười tuổi chạy trốn khỏi vương phủ nước Cảnh, đã bỏ lỡ lứa
tuổi tốt nhất để tập võ, nên rất hâm mộ những người có võ công, đặc biệt là nữ
tử.
Lý Dịch đoán Cảnh Vĩnh Phúc đã bắt đầu đổi ý bèn nói
tiếp: "Trên đường đi thì không cần lo việc chi tiêu, đã có ta. Cho nên ta
nói tiêu chưởng quầy ngươi cứ suy nghĩ, đừng vội cự tuyệt!"
Phương Hiểu Xuân bên cạnh sớm đã tự hỏi “hay là thái
tử coi trọng nha đầu kia?”.
Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảm
ơn Dịch công tử. Công tử cùng tiểu nhân mới lần đầu tiên quen biết mà có ý tốt
như vậy làm tiểu nhân thực cảm động. Nhưng tiểu nhân nghĩ hành trình của công
tử nhất định không giống với dân chúng tầm thường chúng tôi. Tiểu nhân cùng mẫu
thân mặc dù đến nước Tiếp đã một năm nhưng chỉ quanh quẩn trong trấn này, những
danh lam thắng cảnh của nước Tiếp cũng chỉ là tai có nghe mà mắt chưa thấy. Cho
nên tiểu nhân định làm một chuyến du lịch, càng e là khác đường với công
tử." Được nữ tử có võ công đi cùng cũng không bằng chính mình tự lo, hâm
mô người có võ không bằng chính mình có võ, Cảnh Vĩnh Phúc hiểu rất rõ, càng
không muốn cùng người của hoàng gia nước Tiếp phát sinh quan hệ.
Lý Dịch nhíu mày, hắn rất ít khi bị người ta cự tuyệt,
huống chi những điều kiện hắn đưa ra là cực kỳ hậu đãi.
Thấy những người khác cũng vừa đi tới, Cảnh Vĩnh Phúc
vội vàng nói với Phương Hiểu Xuân: "Cứ như vậy nhé Phương đại nhân, sáng
mai gặp lại." Nói xong liền lẩn đi nhanh như thỏ.
Hiên Viên Tắc tuổi trẻ nhất, thấy Cảnh Vĩnh Phúc rời
đi sau những lời Lý Dịch vừa nói, nhịn không được bèn hỏi: "Điện hạ vì sao
có ý cho nàng đồng hành vậy?"
Lý Dịch nhìn vò rượu Cảnh Vĩnh Phúc đưa tới trên bàn,
thật lâu sau hạ giọng hỏi: "Các vị có cảm thấy nha đầu kia đã đoán ra được
thân phận của bản cung?"
Hiên Viên Tắc nhìn theo ánh mắt Lý Dịch, liền phát
hiện trên vò rượu có tờ giấy, trên đề 1 chữ “Rất” [chỗ này có lẽ là 1 chữ khác
nhưng tôi không xác định được]. Lý Dịch cầm vò rượu đi quanh phòng rồi dừng lại
nói: "Nàng tuổi còn nhỏ đã tài cán như thế, trước mặt ta với mọi người tỏ
ra là một người tham tài, kì thực là để che dấu tài cán, tài cán, có thể khái
quát bằng bốn chữ - Xem xét thời thế!"
Lý Dịch thở dài: "Lần đầu gặp bản cung, nàng còn
cười nói, tưởng như sẽ cùng món thịt nướng gỗ trà an cư tại đây. Ta có thể
khẳng định lúc đó nàng còn chưa nghĩ tới việc rời khỏi đây. Nhưng sau khi xuống
lầu thì ý định đó liền xuất hiện."
"Chuyện bản cung đến trấn này gặp các vị hẳn đã
làm nàng quyết định như vậy. Rồi ngay sau đó nói chuyện nhượng quán với Phương
đại nhân. Từ chối đi cùng với lý do đi du lịch, chính là nàng sợ đi cùng bản
cung sẽ càng nguy hiểm."
Cùng lúc đó, Cảnh Vĩnh Phúc ở dưới lầu nghĩ đến một
chuyện, không khỏi nhảy vọt vào phòng than khổ "Hỏng rồi! Hỏng rồi!"
Tiểu nhị quan tâm hỏi “Sao vậy?”
Nàng suy sụp tinh thần, ngồi trên ghế, một tay che
mặt, cúi đầu nói: "Dọa người !"
Tiểu nhị gãi gãi đầu rồi đi, Cảnh Vĩnh Phúc qua khe hở
nhìn theo bóng dáng hắn, hừ, tiểu tử, ngươi nên gãi cái đầu ngu xuẩn của mình
nhiều 1 chút! Lúc đầu nàng lười tìm nên bảo hắn lấy vò rượu ngon, hắn hỏi muốn
ngon thế nào, nàng nói rượu ngon hạng nhất. Kết quả này tiểu nhị không tìm rượu
hạng "Nhất", mà lại lấy bình rượu "Rất" cho nàng [cũng như
trên, chỗ này có lẽ là chữ khác nhưng tôi không xác định được]! Đúng là dọa
người! Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên cười to, dọa người cũng là Lý Dịch dọa người!
"Bản cung dùng người, xưa nay không phân biệt
được nam nữ, tuổi tác, thân phận hay xuất thân ..." Trên lầu, Lý Dịch đang
nói, "Các vị đại nhân có cho rằng vị Bình Đại Phúc cô nương này rất lạ?
Tuổi còn nhỏ lại có thể ở nơi phồn hoa đô hội này của các ngươi mở một quán lớn
như vậy? Lại đoán ra thân phận bản cung mà sắc mặt không hề đối?"
Đám người Hiên Viên giờ mới nhận ra thì ra thái tử là
có chủ ý. Bọn hắn đúng là không bằng một góc của Lý Dịch, suy xét sâu xa, tâm
tư kín đáo. Cũng là vì địa vị của bọn hắn khác với Lý Dịch nên không suy nghĩ
theo hướng này.
Phương Hiểu Xuân giao tiếp với Cảnh Vĩnh Phúc nhiều
nhất, gật đầu nói: "Nàng quả là một nhân tài, cũng chẳng thể đoán được
trong đầu tiểu nha đầu đó đang có chủ ý gì. Điện hạ, sợ nàng là không chịu
."
Lý Dịch cất tiếng để lộ ra hàm răng trắng muốt:
"Nàng đã muốn từ chối bản cung, chẳng qua là bản cung sẽ không buông tay!
Người bản cung đã coi trọng cho dù vất vả cũng muốn phải có được! Nàng không
phải muốn tới kinh đô sao? Bản cung sẽ bỏ thời gian thu phục nàng!"
Chiều tối, Cảnh Vĩnh Phúc đi ra khỏi phòng, phân phó
tiểu nhị chuẩn bị đóng cửa, tiễn khách cũ, ngưng đón khách mới. Khách trong
quán vì thế không thoải mái, Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng cũng không thoải mái.
Nhưng đã là cuối ngày, hôm nay nàng muốn nhanh chóng đóng cửa.
Trong quán, Lý Dịch đành phải thầm cho cho nàng rõ
thân phận. Sau lại thấy Cảnh Vĩnh Phúc hướng lên trên lầu nói "Mời quý
khách trên lầu dừng bữa!" Bọn họ giận mà không dám nói gì, thực chưa từng
thấy chủ quán nào như vậy!
Bên ngoài quán nhìn vào thì càng khó cho bọn họ. Quán
đang đóng cửa, đám tiểu thương trước cửa cũng không còn chỗ tụ tập, người ngựa
lần lượt rời đi. Bọn họ chỉ còn lại một mình, không biết dấu thân phận vào đâu.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn qua cửa số, ngắm phong cảnh bên
ngoài, chợt bị người nào đó từ phía sau túm lấy gáy hỏi lớn: "Tiểu chưởng
quầy đang làm cái gì ở đây?"
Lại là Lý Dịch. Nghe động tĩnh dưới lầu, hắn bèn đi
xuống thì đã thấy Cảnh Vĩnh Phúc đang nhìn ra ngoài, lại thấy thị vệ nháy mắt
với mình, hắn liền biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức vừa bực mình vừa buồn cười
túm lấy gáy nàng mà hỏi.
Bị túm gáy nhấc lên, hai chân đã hổng khỏi mặt đất,
Cảnh Vĩnh Phúc thấy mình giống như con mèo bị người ta bắt, khác chăng là mèo
bị túm gáy thì nằm yên còn nàng là ngoan ngoãn chờ thời.
Cảnh Vĩnh Phúc cười gượng nói: "Dịch công tử có
thể buông tiểu nhân xuống trước không?"
Được thả ra, Cảnh Vĩnh Phúc sửa sang lại vạt áo rồi
nói: "Tiểu nhân đang nghĩ, con người cũng như những cái cây biết đi. Thủ
hạ của công tử là những cây khô nên tiểu nhân mới kêu người tưới nước
thôi."
"A giáp, A Bính! Đưa rượu ra cho các vị ở ngoài
cửa!"
Tiểu nhị tuân lệnh, lại thấy Lý Dịch gọi ra ngoài
cửa."Tất cả vào đi!"
Cảnh Vĩnh Phúc ngạc nhiên. Phải biết rằng cửa quán làm
bằng loại gỗ cực tốt, dày và nặng, không ngờ thanh âm của Lý Dịch có thể làm
cửa mở. Cảnh Vĩnh Phúc buột miệng thốt lên: "Khí lực của điện hạ thật
lớn!"
Hai chữ điện hạ đúng là lỡ lời chứ không phải nàng chủ
ý nói ra thân phận của hắn. Lại còn khen hắn khí lực lớn trong khi phải khen là
hắn có công phu tốt [đoạn này sự phân biệt giữa khí lực và công phu thế nào tôi
cũng không rõ, bạn nào biết tiếng Trung giải thích giúp nhé]. Cảnh Vĩnh Phúc
nhanh tay bịt miệng, thầm nghĩ, thôi rồi, công tử Lý Dịch nếu không hiểu tất sẽ
nghĩ nàng dám coi rẻ hắn.
Hai tiểu nhị nghe Cảnh Vĩnh Phúc nói ra hai chữ
"Điện hạ” thì hoảng sợ quỳ rạp xuống đất. Cảnh Vĩnh Phúc thấy bọn hắn như
vậy thì cũng đành phải quỳ xuống.
"Không cần, là nàng không cố ý!" Lý Dịch nắm
cổ tay nàng nâng dậy. Cảnh Vĩnh Phúc rút tay về, nhìn hắn cười.
"Nhưng gan ngươi cũng lớn lắm!"
"Cám ơn điện hạ quá khen!" Kỳ thật Cảnh Vĩnh
Phúc cũng không phải lớn mật mà là nàng đã hạ quyết tâm ra đi bằng bất cứ giá
nào.
Mấy người trên lầu lúc này đang thong thả đi xuống,
Cảnh Vĩnh Phúc thế là bị cả đám "Hồ ly" vây quanh. Vừa lúc ấy thì cứu
tinh của nàng xuất hiện. Một người cao to từ cửa trước tiến vào, vừa cất tiếng
đã át hết xung quanh, làm mọi người chấn động.
"Sao đóng cửa rồi còn không nhanh về nhà? Phu
nhân chờ ngươi lâu rồi đó!" Một thân thị nữ mà lại uy phong lẫm lẫm, dễ
làm người ta lầm tưởng là một vị tướng quân mặc nữ phục!
Dù là giao tiếp với Cảnh Vĩnh Phúc nhiều như Phương
Hiểu Xuân cũng là lần đầu tiên thấy người này, cho nên mọi người đều trố mắt
nhìn nữ tử cao lớn kia đi qua bên cạnh. Nàng ấy đúng là cao to hơn mọi người,
ngay cả Hiên Viên cũng không cao bằng nàng, còn Cảnh Vĩnh Phúc thì chỉ đứng đến
gần đến thắt lưng nàng mà thôi.
"A Giáp, ngươi thu dọn ở đây, ta cùng chưởng quầy
về trước!"
Cảnh Vĩnh Phúc cùng nữ tử cao lớn đi qua bên cạnh
Phương Hiểu Xuân, giơ một ngón tay về phía hắn, Phương Hiểu Xuân kinh ngạc, giơ
hai ngón, Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu, vẫn là một ngón tay.
"Nhìn cái gì? Chỉ lo gây sự, còn không mau
về." Nữ tử cao lớn không cho Cảnh Vĩnh Phúc thời gian cùng người cò kè mặc
cả. Hai người đi rồi, đám người ở lại vẫn vô cùng thắc mắc. Hiên Viên nói:
"Nữ nhân này thân thủ bất phàm, có khí chất đại tướng! Tại sao bản tướng
chưa từng gặp qua?" Hắn đưa mắt hỏi người bên cạnh, người này hạ giọng
nói: "Bình Đại Phúc đúng là cùng mẫu thân tới trấn này, nàng có báo nữ tử
cao to kia là nha hoàn của nàng, còn 1 nha hoàn khác nữa tên là Tiểu Thúy,
ngoài ra còn có một gã sai vặt tên là A Căn. Khi nhập hộ tịch đều đã báo đủ năm
người, tiểu nhị, đầu bếp ở quán thì đều là dân ở đây."
Hiên Viên còn muốn hỏi thêm, lại nghe người này nói
tiếp: "Những hạ nhân của nàng thường ngày không ra ngoài buôn bán, hạ quan
cũng chỉ gặp qua Tiểu Thúy, nữ tử cao lớn này hạ quan cũng là lần đầu tiên nhìn
thấy."
Lý Dịch cười lạnh nói: "Thú vị thú vị!" rồi
hỏi Phương Hiểu Xuân: "Ban nãy nàng với người là có ý tứ gì?"
Phương Hiểu Xuân hít một hơi dài đáp: "Nàng ra
giá một ngàn lượng, ta ngại rẻ nên trả nàng hai ngàn, nàng lại kiên trì một
ngàn lượng nhượng lại quán!"
Hai tiểu nhị quỳ bên cạnh nhất thời nhìn nhau, thật
chưa từng nghe qua chưởng quầy muốn bán quán?
Lý Dịch so chặt tay thành nắm đấm, hiển nhiên là rất
phẫn nộ. Bán quán giá thấp, chắc là chỉ hận không thể chắp cánh mà bay đi!
"Điện hạ..." Hiên Viên khẽ nhắc.
Lý Dịch dịu vẻ mặt lại, lạnh lùng nhìn các thị vệ đã
vào trong quán. Bọn họ đúng là kém thông minh, nếu có chuyện xảy ra, đến tự bảo
vệ bản thân e rằng cũng không thể.
"Các ngươi ở lại quán, canh giữ trước sau, ngày
mai bản cung muốn gặp hai mẹ con chưởng quầy!" Liền nghe được hai tiếng
“Dạ” đồng thanh vang lên. Đám người Hiên Viên cảm thấy Lý Dịch xử lý rất đúng,
trên người Bình Đại Phúc nghi vấn thật sự nhiều lắm! Có câu dùng thì không nghi
người, nghi thì không dùng người, nếu Lý Dịch đã muốn phá lệ dùng một tiểu cô
nương thì đương nhiên phải thăm dò cẩn thận!
Ra đến cửa sau của quán, nữ tử cao lớn kéo tay Cảnh
Vĩnh Phúc vừa đi vừa nói: "Gặp rắc rối rồi! Đại Phúc, là ai ép người phải
bán quán vậy?"
Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu: "Không phải ta bị ép,
tình thế bức bách thôi! Ta e nơi này không ổn."
"Cái gì là tình thế? Tình thế không phải do con
người tạo ra sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc thấy có lý, cười nói: "Người càng
ngày càng thông minh!" Nữ tử cao lớn bình thường không xuất hiện, hôm nay
lại ra mặt để kéo nàng về, tất nhiên đã biết chuyện bán quán, rời trấn là không
thể tránh né.
Lần đầu mẹ con Đại Phúc gặp nữ tử cao lớn (từ đây gọi
là Thủy tỷ) là ba năm trước.
Năm đó, khi đã đạp mái chèo đưa thuyền trốn khỏi vương
phủ được 1 đoạn, Cảnh Vĩnh Phúc trông thấy xa xa Thủy tỷ một mình đứng lặng bên
bờ sông. Dáng người Thủy tỷ không giống người thường làm nàng muốn hỏi han vài
câu. Cảnh Vĩnh Phúc vốn không có tính quan tâm đến chuyện của người khác, nàng
và Nhược phu nhân vừa được tự do, quan trọng nhất là tìm một nơi bình yên để
hưởng thú thanh nhàn. Đi qua 1 đoạn, dáng điệu của Thủy tỷ vẫn vấn vương làm
nàng không đành lòng. Dùng dằng một hồi nàng bèn nói với mẫu thân "Mẫu
thân, con cảm thấy nữ tử đứng ở bờ sông kia dường như định tự sát!"
Trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc, Thủy tỷ hẳn là không được
phu quân yêu thích hoặc bị cha mẹ chồng ngược đãi, đứng ở bờ sông, chẳng phải
chuyện tốt lành?
Cảnh Vĩnh Phúc hoàn toàn đoán trúng nhưng sai 1 điểm
là Thủy tỷ không hề muốn chết. Thủy tỷ chỉ là nhìn dòng nước mà cảm khái, chẳng
lẽ cứ là nữ nhân thì chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống sao?
Thủy tỷ vốn là con gái một tiêu sư [alotoiday03: tiêu
sư là người chuyên nhận vận chuyển hàng đến nơi được yêu cầu, công việc khá
nguy hiểm nên thường phải là những người giỏi võ mới làm được]. Nàng được gả
cho sư huynh, người cũng nổi tiếng đã có gần mười năm áp tải các chuyến hàng.
Người đàn ông có tiền này sau khi cưới nàng còn liên tiếp nạp thêm ba người
thiếp xinh đẹp, càng ngày càng không thèm nhìn đến nàng. Cha mẹ chồng cũng ngại
nàng nhiều năm chưa có con nối dòng. Khi cha Thủy tỷ còn sống, hai nhà còn miễn
cưỡng lui tới, nhưng cha nàng vừa mất, thân chưa kịp lạnh, nàng đã bị người ta
bỏ.
"Ta biết các ngươi có ý tốt nhưng các ngươi không
cần lo lắng cho ta. Ta sẽ không tìm đến cái chết. Ta chỉ đang suy nghĩ sau này
sẽ ra sao." Thủy tỷ bình tĩnh nói, "Ta có tay có chân sẽ không chết
đói, chỉ là ta đang phiền lòng mấy lời đồn nhảm!" Ở những nước nam tôn nữ
ti như nước Tiếp, nước Cảnh, một nữ tử bị chồng bỏ, không cần biết nguyên nhân
là gì, mọi người đều sẽ khinh bỏ nàng. Thủy tỷ mặc dù không có võ nhưng có sức,
không sợ tìm không thấy đường sống nhưng cứ nghe những lời nhảm nhí là nàng lại
thấy phẫn hận.
Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ rồi nói: "Ta gọi là Đại
Phúc!"
Thủy tỷ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nhược phu nhân nắm chặt tay Cảnh Vĩnh Phúc, Cảnh Vĩnh
Phúc nhìn Thủy tỷ nói: "Ta không quan tâm người khác nghĩ tên ta như thế
nào, ta là Đại Phúc, Đại Phúc chính là ta, không phải người khác!"
Mắt Thủy tỷ lấp lánh thanh quang.
"Ta sẽ không bỏ tên của ta." Cảnh Vĩnh Phúc
nói.
###
Về đến nhà, gặp Nhược phu nhân, Cảnh Vĩnh Phúc dự đoán
sẽ có chuyện khi nàng nói ra quyết định của mình. Nhưng chỉ thấy Nhược phu nhân
trầm tư một lát, bỗng nhiên cười hỏi: "Lần này có phải lại muốn trốn
không?"
Cảnh Vĩnh Phúc đúng lý hợp tình nói: "Mẫu thân,
không phải lại muốn trốn, chỉ là rời đi!"
Cảnh Vĩnh Phúc cũng đã nghĩ tới hơn mười cách thức rời
đi. Đã ba năm sau khi rời khỏi vương phủ nước Cảnh, có một năm định cư ở trấn
này, nàng lúc nào cũng thận trọng xem xét mọi việc.
Cảnh Vĩnh Phúc suy đoán nhất định sáng tinh mơ ngày
mai Lý Dịch sẽ đến, nàng là muốn để hắn chỉ thấy được cảnh vườn không nhà
trống. Khế ước nhượng quán cũng đã được nàng bảo tiểu nhị đưa cho Phương Hiểu
Xuân (trên đó ghi rõ nếu năm năm sau Cảnh Vĩnh Phúc không trở lại thì quán mới
là của hắn). Nàng những tưởng chỉ cần hắn ký tên rồi đưa lại cùng với ngân lượng
để tiểu nhị mang về cho nàng là xong chuyện.
Cảnh Vĩnh Phúc cười cười, nhấp ngụm trà xanh rồi đặt
chén trà xuống. Tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng sự thật lại vô tình, Lý Dịch cùng
Phương Hiểu Xuân chính là đang ngồi trước mặt nàng. Nàng đem khế ước nhượng
quán đặt trước mặt bọn họ, nhìn Phương Hiểu Xuân nói: "Ngài đưa ta một
ngàn lượng, ta nhượng quán cho ngài. Đưa ta hai ngàn lượng, ta lại phải đưa
thêm tài vật cho ngài!"
Phương Hiểu Xuân hai mắt rõ ràng có biến hóa:
"Ngươi làm sao biết trên người ta mang theo hai ngàn lượng?"
Thật ra điều hắn muốn hỏi là "Ngươi làm sao biết
ta định mua với giá hai ngàn lượng?"
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ nhìn hắn không đáp.
"Tài vật gì có thể có giá một ngàn lượng?"
Lý Dịch ngồi một bên lạnh lùng hỏi.
Cảnh Vĩnh Phúc hí mắt mà cười: "Ta không phải
đang mua bán với điện hạ, tài vật này chỉ có thể nói cho Phương đại nhân nghe.
Đại nhân, người ghé tai lại đây..."
Cảnh Vĩnh Phúc ghét sát vào tai Phương Hiểu Xuân mà
nói, Phương Hiểu Xuân hai mắt biến hóa liên tục, càng lúc càng rõ ràng, tròng
mắt muốn lòi ra ngoài. Lý Dịch mặc dù là một thân võ nghệ, muốn dùng nội lực để
nghe chuyện Cảnh Vĩnh Phúc đang nói cũng không khó gì, nhưng hắn là thái tử tôn
vinh cùng kiêu ngạo nên đã tự không cho phép bản thân mình làm như vậy.
Chỉ thấy Phương Hiểu Xuân nghe xong thì đưa tay thi lễ
với Lý Dịch: "Xin bỏ qua tại hạ thất lễ, đây là việc trọng đại, tại hạ
nhanh đi làm! Điện hạ, cáo từ!" nói xong liền sải bước đi.
"Ngươi nói gì với hắn?"
Cảnh Vĩnh Phúc lại nâng chung trà lên, thản nhiên nói:
"Điện hạ nếu đã tính hồi kinh thì chuyện của trấn này cũng không cần để ý
tới. Huống chi, nếu tiểu nhân đoán không sai, điện hạ hẳn là sẽ đem binh đến
hỏi tội tiểu nhân, sau đó bất luận tiểu nhân có chịu hay không cũng sẽ bắt tiểu
nhân cùng về kinh đô."
Lý Dịch rốt cục cũng hỏi: "Bình Đại Phúc, ngươi
chẳng lẽ một chút cũng không sợ bản cung sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc trong nháy mắt nói: "Nghe nói điện
hạ xưa nay chiêu hiền đãi sĩ, mà Đại Phúc bất quá là một tiểu nha đầu không
biết trời cao đất rộng, điện hạ sao lại chấp nhặt với Đại Phúc?"
Lý Dịch ánh mắt biến hóa, cuối cùng lại vững vàng nói:
"Bình cô nương, ta chỉ là có ý tốt. Ngươi từ chối thì ta đành chịu thôi,
không cần công kích ta làm gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, nàng quả thật bất kính với
hắn, hắn lại tự xưng "Ta" với nàng thay vì “bản cung”. Nàng hiện tại
chỉ là 1 tiểu chúng dân mười bốn tuổi, còn hắn là thái tử điện hạ nước Tiếp,
dưới 1 người trên vạn người. Đại lượng của hắn làm Cảnh Vĩnh Phúc xấu hổ.
"Điện hạ nhân hậu, tiếc là ta không tiện tiếp
nhận. Nhưng ta có mấy câu muốn nói, mong thái tử không chê. Người ta hiện nay
chỉ thấy nước Tiếp có các hoàng tử tranh ngôi mà không biết âm mưu thực sự phía
sau. Tứ đại thế gia nước Tiếp thì đã có ba nhà gả con gái vào cung làm ngoại
thích, mà ngoại thích đoạt quyền vẫn là kiêng kị lớn của đế vương. Tiếp vương
cũng không ngu ngốc, vì sao lại để cho ba nhà Trần, Dương, Tư Mã đưa con gái
vào nắm hậu cung? Tứ đại thế gia, có nhà nào là dễ đụng vào? Tiếp vương đã
không đụng vào lại còn cưới thiên kim của ba trong bốn nhà ấy."
Cảnh Vĩnh Phúc dừng một chút. Lý Dịch chăm chú quan
sát nàng : "Tiếp tục nói!"
Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười: "Điện hạ cũng cảm thấy
Đại Phúc nói không tệ lắm phải không, như vậy điện hạ phải nhớ kỹ, hôm nay ra
khỏi trấn sẽ không còn quen biết Bình Đại Phúc nữa! Điện hạ là chưa từng thấy
qua người này!"
Lý Dịch nhướn mày: "Nói xong hãy bàn!"
"Được rồi!"
Chảy trong cơ thể nàng là dòng máu của Dự vương, đương
nhiên, đối với chính trị sẽ có mẫn cảm, khiến nàng chú ý đến thời cuộc.
"Tiếp vương cưới ba vị phu nhân nhưng lại lập con
gái một quan văn làm hoàng hậu, chỉ sợ không có nhiều người hiểu được dụng ý
này. Hoàn toàn không phải nhất kiến chung tình, những người sinh ra trong hoàng
gia mấy ai chung tình. Cũng không phải kiêng kị thế gia phía sau ba vị phi tử,
sợ một người được danh thì hai nhà sẽ thiệt. Nếu Tiếp vương thật sự lo lắng mối
họa ngoại thích, trước đã không cưới con gái đại thế gia, lại càng là không
cưới con gái của cả ba nhà."
Cảnh Vĩnh Phúc chăm chú nhìn Lý Dịch hỏi: "Điện
hạ cảm thấy phụ thân ngài là người đáng sợ không?"
Lý Dịch lắc đầu.
"Tiếp vương cũng rất có dã tâm!"
Lý Dịch trong mắt như có hỏa quang. Tiếp vương dù tuổi
đã quá ngũ tuần, cơ thể già nua nhưng tinh thần luôn phấn chấn, giống như thanh
niên tuổi hai mươi. Ông ấy không chịu nằm 1 chỗ kéo dài hơi tàn mà mỗi ngày đều
kiên trì đến vườn rau trong ngự hoa viên để vận động gân cốt.
Vườn rau này Tiếp vương lập ra từ năm ba mươi tuổi,
nói là muốn làm ruộng làm vườn cùng dân chúng, như 1 cách thể hiện sự đồng cam
cộng khổ.
Từ khi tìm hiểu về Tiếp vương, Cảnh Vĩnh Phúc từng cảm
thán chỉ với việc này đã thấy Dự đế nước Cảnh không thể so sánh với Tiếp vương.
Nàng kính trọng nói: "Cha ngài là một vị vua giỏi! Ông ấy vì đào tạo ngài
thành một minh quân đã làm cho chính mình phải khổ cả nửa đời. Ngài đừng phụ
ông ấy! Ngài phải biết rằng, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, ông ấy đều
là đứng về phía ngài! Đó cũng chính là đứng về nước Tiếp. Chỉ cần lợi cho nước
Tiếp, ông ấy sẽ không chùn bước, ngược lại, nếu là bất lợi cho nước Tiếp, ông
ấy sẽ kiên quyết diệt trừ!"
Nói tới đây, Cảnh Vĩnh Phúc lại cảm thấy đố kỵ, mệnh
của Lý Dịch thật tốt, nàng không có cách nào so với hắn! Hắn từ nhỏ đã có người
cha hoàng đế an bài hết thảy, chỉ chờ hắn trưởng thành, khi thời cơ đến sẽ đem
hết mọi thứ giao lại cho hắn.
Lý Dịch mặc dù sẽ còn phải gian khổ mới trở thành Tiếp
vương nhưng có hậu thuẫn chắc chắc, còn gì đáng sợ đâu? Còn nàng? Nàng được cha
cho một cái tên mà khắp thiên hạ khi nghe đến đều buồn cười, Đại Phúc!
Cảnh Vĩnh Phúc mơ màng, trong lúc không đề phòng bị Lý
Dịch nắm lấy bàn tay. Lý Dịch vẻ mặt phức tạp nói: "Đại Phúc, ta có thể
không bắt buộc ngươi đồng hành, nhưng đề nghị ngươi ngày sau đừng làm bộ như
không biết ta được không?"
Cảnh Vĩnh Phúc giật mình, ý bảo hắn buông tay nàng ra.
"Đại Phúc, ngươi nhìn ra thế cục nước Tiếp ta như
vậy, liệu có thể đoán ngày sau thế cục ra sao không?" Lý Dịch trì hoãn
việc buông tay nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc hít một hơi nói: "Bây giờ là thời
đại 'Tam quốc', vẫn còn bất định! Bất quá chỉ có thể mong Tiếp quốc bình an
vượt qua cuộc tranh quyền lần này!" Dự đế tuy mạnh nhưng nước Cảnh không
thể chỉ dựa vào một người, bao năm qua Cảnh quốc đã chịu cảnh quan viên hủ bại,
đây là mầm mống tai hoạ, quốc lực từ từ suy nhược; chỉ có nước Tiếp, quốc cường
dân phú, gần đây lại xuất hiện vài vị danh tướng, đất nước ổn định!
Lý Dịch trầm giọng nói: "Xin hỏi nàng, nếu bốn
anh em ta cùng tranh quyền thì làm sao để nắm chắc phần thắng?"
Hắn nói "xin hỏi" làm Cảnh Vĩnh Phúc cảm
thấy ấm áp nhưng ngoài miệng vẫn bình thản nói: "Ngài đã có dự định hết
rồi đâu cần người khác đưa ý kiến, huống chi là hỏi tiểu nhân!"
"Ta chỉ muốn xác định năng lực của ngươi."
Lý Dịch bình thản trả lời.
Lòng bàn tay Cảnh Vĩnh Phúc chợt lạnh. Nàng bỗng nhiên
cảm thấy mình giống như 1 đứa trẻ không biết gì, dám bàn chuyện quốc gia đại sự
với người của hoàng gia. Nhưng vốn tính nàng là vậy.
"Kỳ thật những điều ngươi nói, trước kia mặc dù
không ta không hiểu được 10 phần nhưng cũng không đến mức một chút cũng nhìn
không ra." Lý Dịch nhìn thật sâu vào mắt nàng, "Phụ vương là muốn
diệt trừ mầm mống phản loạn của nước Tiếp."
Cảnh Vĩnh Phúc có ý đẩy cánh tay hắn ra nhưng hắn lại
cứ thế cầm tay nàng. Nàng bắt đầu hối hận, dù sao thì nàng cũng là nhi nữ, cũng
bị tác động bởi sự gần gũi bình dị của Lý Dịch. Nhưng làm sao có thể tin được
người trong hoàng thất?
"Nhưng đối với Lý Dịch ta mà nói, chẳng thể vì
thân bị bó buộc mà không nhìn xa về tương lai. Không thể vì sự hoang mang trước
mắt mà rối loạn phương hướng hành động." Nói đến chuyện này, nhiệt tình
của Lý Dịch như phả vào mặt của Cảnh Vĩnh Phúc, trên gương mặt tuổi trẻ anh
tuấn toát lên một khát vọng rất lớn.
"Ngươi không muốn nói thì đừng nói. Ngươi không
muốn đi cùng bản cung thì cứ rời đi. Nhưng Đại Phúc ngươi không cần làm như
chưa hề gặp qua ta!" Lý Dịch thu tay lại, buông tay nàng ra, vừa cười vừa
nói: “Đúng là mơ tưởng!"
Cảnh Vĩnh Phúc đang cúi đầu suy tư, ngẩng đầu cười
nói: "Được."
Hắn đúng là lùi 1 bước tiến 3 bước. Nhưng là, tuy hắn
không tiếp tục buộc nàng đi cùng nhưng nàng vẫn quyết tâm tránh xa hắn. Những
hậu đãi của hắn nàng cũng đã đền đáp đủ.
"Bây giờ người có thể nói cho bản cung biết ngươi
đã nói gì với Phương Hiểu Xuân mà hắn bỏ đi nhanh như vậy không?"
"Cũng không có gì, ta chỉ nói công đạo với hắn
..." Vừa thấy ánh mắt Lý Dịch, Cảnh Vĩnh Phúc biết nàng nên nói vào chuyện
chính vì vậy vội vàng nói, "Ta nói nếu hắn ở lại trấn này thì nên mở nhiều
hiệu cầm đồ xung quanh, vậy đó!"
Lý Dịch nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
"Chuyện dài dòng lắm, điện hạ muốn nghe
sao?" Cảnh Vĩnh Phúc đắc ý, cầm chắc hắn sẽ không hỏi thêm nữa.
Lý Dịch là người trẻ tuổi, nghĩ nàng đơn giản chỉ nói
đến tiền tài nên cũng không hỏi thêm. Cảnh Vĩnh Phúc tuổi trẻ thì lại càng
quyết tâm tránh xa hắn. Như vậy có thể tránh một số chuyện trước mắt nhưng khó
có thể biết sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Cảnh Vĩnh Phúc như thế nào.