Lúc này đây Thủy tỷ bị thương nặng, còn A Căn không hề
động đậy. Cảnh Vĩnh Phúc cần viện trợ, nàng bất đắc dĩ nghĩ tới Địch vương.
"Chúng ta đi khỏi nơi này đi ..."
Đầu bếp nhìn hai người bị thương thở dài: "Chúng
ta đi đâu?"
Cảnh Vĩnh Phúc trầm giọng: "Sự thể cho tới bây
giờ, ngươi còn tính khoanh tay đứng nhìn, thật sự không giúp chúng ta
sao?"
Hắn sửng sốt, cúi mặt nói: "Ta có thể giúp gì
ngươi? Ta chỉ là một đầu bếp vô năng, ngoài nấu ăn còn giúp được gì."
"Đưa ta đi gặp chủ tử ngươi!" Nàng lạnh lùng
nói, "Ngươi không làm chủ được nhưng chủ tử người thì có thể!"
Nhược phu nhân kinh ngạc nhìn bọn họ.
Đầu bếp ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Đại Phúc ngươi
đang nói cái gì? Ta nghe không rõ?"
Cảnh Vĩnh Phúc gắt gao nhìn hắn, nói: "Ngươi mắt
thấy Thủy tỷ bị người ta đả thương, thấy Tiểu Thúy quên mình trả thù, kỳ thật
ngươi cũng chịu không nổi, lại nghĩ ta không để ý nên mặc kệ xông lên cứu
người... Ta không cho ngươi đi hỗ trợ, không phải nói ngươi không thể giúp, mà
là nghĩ đến chủ tử ngươi. Chủ tử ngươi nhọc lòng đem ngươi an bài ở biên cảnh
nhiều năm, lại cho ngươi ở bên ta, không đến thời điểm quan trọng, hắn tuyệt
không muốn ngươi bại lộ thân phận. Lúc trước có người của Phái vương, ta không
cho ngươi động thủ. Nhưng hiện tại, nơi này chỉ có người Bình gia, đầu bếp,
không, ta nên gọi ngươi là Dương Trù! Ngươi không cần biện giải. Đưa chúng ta
đi gặp Địch vương!"
Đầu bếp nét mặt căng thẳng, nhưng sau khi bị Thủy tỷ
khinh thường liếc một cái, hắn cười khổ nói: "Quả nhiên là Đại Phúc thông
minh, ai cũng không thể gạt được ngươi!"
Tiểu Thúy khi đã xác định A Căn tạm thời không còn
nguy hiểm tính mạng thì cũng quay sang nhìn đầu bếp. Đã thấy hắn đang lấy ra
một vật, hướng ngoài tường mà phóng, đúng là nội lực hùng hậu.
Thủy tỷ quát lên: "Ngươi có thể dấu ta lâu như
vậy!"
Đầu bếp thấp giọng: "Thủy tỷ, ta..."
"Ba" một cái tát dáng lên mặt hắn, hắn không
né tránh, tiếp tục nói: "Nếu không phải mặt dày mày dạn để ngươi xem
thường thì xét theo tu vi của ngươi, sao không sớm nhận ra. Chỉ là ta không ngờ
người không có võ công như Đại Phúc lại nhìn ra ta. Khó trách chủ tử ta thường
nói, kẻ không có võ công còn lợi hại hơn nhiều so với những kẻ có võ chúng
ta."
Cảnh Vĩnh Phúc than một tiếng: "Thủy tỷ, ngươi
cũng đừng làm khó dễ hắn. Hắn quả thật không giúp nhưng cũng không hại chúng
ta. Ta có thể kết luận, nếu thực đến lúc cần kíp hắn nhất định sẽ ra tay tương
trợ."
Đầu bếp im lặng. Hắn một thân tu vi trác tuyệt, lại
trơ mắt nhìn một đám đàn bà trẻ con gặp nạn, đổ máu. Khi lửa cháy lớn, có vài
tên hắc y nhân trèo tường vào, đầu bếp phân phó vài câu, bọn chúng liền rời đi.
Không bao lâu, người nhà Bình gia từ cửa sau lên xe ngựa mà đi.
Đêm dài yên tĩnh, Cảnh Vĩnh Phúc gặp Địch vương.
Lý Phỉ đến vội, chưa kịp thay triều phục. Tay còn cầm
bài ngà, người mặc triều phục, có thể nói là cực kỳ tuấn nhã, hắn mơ hồ có chút
bồi hồi, lại nghe trên người còn mùi máu tươi.
Đám người Nhược phu nhân đứng ở phía sau, đối thoại
chỉ có Cảnh Vĩnh Phúc và Lý Phỉ.
Sau khi gặp, cặp mắt Lý Phỉ chưa hề rời khỏi Cảnh Vĩnh
Phúc. Nàng biết Lý Phỉ có nhiều nghi vấn, mà nàng cũng có, nhưng không ngờ Lý
Phỉ lại mở miệng hỏi: "Ngươi... mười lăm tuổi sao?"
"Đúng vậy, Vương gia." Theo thói quen, Cảnh
Vĩnh Phúc mở mồm chính là câu này.
Lý Phỉ môi vừa động, lại không nói chuyện, hình như có
thiên ngôn vạn ngữ mà lại không thể nói thành lời.
Qua thật lâu, hắn mới nói: "Vì sao nghĩ đến
ta?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ rồi nói: "Bởi vì ngươi
là Lý Phỉ."
Lý Phỉ nói "Ta", nàng liền tự ý hủy bỏ tôn
xưng "Ngài", hơn nữa lại còn gọi thẳng tên hắn.
Châm chước một lát nàng lại nói: "Ta chưa từng
nghĩ sẽ cùng vương thất nước Tiếp dây dưa không rõ, nhưng là trong lời nói của
Lý Phỉ có nguyện ý, ta nghĩ, chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Không quan hệ
Cảnh Tiếp, không quan hệ tôn ti."
Nàng lại cười: "Dù sao cũng phải thừa nhận Lý Phỉ
là hiểu ta nhất." Nàng mười ba tuổi bắt đầu đến biên cảnh nước Tiếp, liền
bị hệ thống ngầm của Địch vương theo dõi. Nếu Lý Phỉ không hiểu biết về nàng
thì có lẽ không có ai có thể hiểu nàng.
Lý Phỉ nhìn nàng thật sâu, trầm mặc nửa ngày, rồi nói:
"Bội phục."
Cảnh Vĩnh Phúc cười khổ nói: "Ta còn muốn cảm ơn
ngươi, nếu không có đầu bếp tốt như vậy làm mật thám bên người, hiện tại ta
thật không biết nên đi đâu?"
Lý Phỉ trầm ngâm nói: "Những lời này ta vốn không
nên nói và lúc này, nhưng ngươi cũng nên biết, ta ở nơi này trốn tránh cũng chỉ
là nhất thời. Mà ta vị tất đã đáng để ngươi tin. Ngươi đừng quên, ta chung quy
cũng là Lục hoàng tử nước Tiếp."
Cảnh Vĩnh Phúc bình tĩnh nói: "Ta đương nhiên
biết. Ta còn biết ngươi từng muốn giết ta."
Lý Phỉ trong mắt hiện ra một tia thống khổ rồi lạnh
nhạt nói: "Không sai. Ngày ấy ta mang ngươi đi Đà La tự ở Hương Sơn, dọc
đường đi không biết có bao nhiêu lần định xuống tay. Lý Huyễn không biết năng
lực của ngươi, ta thì biết. Một khi Lý Dịch trở về kinh thành hội hợp cùng
ngươi, hắn sẽ không thể từ bỏ ngươi. Mưu đồ bí mật của ta nhất định sẽ bị ngươi
phá hư."
"Cho nên ngươi nói 'Không có lần sau'." Cảnh
Vĩnh Phúc bên cạnh cảm thấy muốn phát hỏa, trời thu mát mẻ mà lòng nàng nóng
giẫy.
Lý Phỉ ngừng một chút, bắt đầu nhớ lại: "Khi
ngươi ở biên cảnh tìm tới Hiên Viên, ta đã bắt đầu để tâm đến ngươi. Ngươi
không phải tiểu nhân vật bình thường, ngươi có một mẫu thân xinh đẹp thiên
tiên, một hạ nhân thân thủ bất phàm, còn có một thường nhân không biết tên.
Nhưng lúc ấy ta cũng chỉ là tò mò, là ai có thể đem một nữ hài tử mười ba tuổi
tài bồi thành ngươi? Cơ trí, thông minh không nói đến, chỉ nói cái thực đơn cổ
quái, có đủ các món cung đình nước Cảnh cũng đã rất lạ. Phải biết rằng, ngoài
võ công thì đầu bếp cũng thực là có tay nghề nấu nướng. Một người đam mê nấu
nướng nhiều năm lại không biết nhiều bằng một nha đầu mười ba tuổi, điều này
nghĩa là gì? Mà ngươi không chỉ tinh thông nấu nướng, nghe đầu bếp nói, có khi
ngươi còn có thể làm đồ mộc, đồ sắt, làm ra mấy món cổ quái. Ngươi như vậy bảo
ta làm sao có thể không hiếu kỳ?"
"Quán rượu là nơi rất tốt để thu thập tin tức,
ngươi lại đối với việc này không có hứng thú, cho nên ngươi không phải gian tế
nước Cảnh. Ghi chép về những việc người làm trong một năm ở biên cảnh, ta đều
xem qua. Ngươi vui vẻ sinh sống tại biên giới hai nước Tiếp – Cảnh, kinh doanh
một quán rượu náo nhiệt, không có hành động gì khác thường, làm mẫu thân yên
lòng, nuôi dưỡng một đôi song sinh." Lý Phỉ thở dài, "Nhưng Lý Dịch
đến đã làm thay đổi tất cả. Hắn đến, ngươi liền đoán ra sắp có tai họa nơi biên
cảnh, liền gấp rút ra đi. Vốn ngươi đã muốn đi xa, vì sao lại quay đầu lại? Lý
Dịch có gì đáng để ngươi giúp hắn? Đại Phúc, ngươi thực mâu thuẫn. Một số việc
vẫn rất ngu ngốc, thật đúng là Đại Phúc!"
"Ta thấy ngươi đã tự đặt mình vào nguy hiểm. Nếu
ngày đó ta tự tay giết ngươi thì có khi lại tốt hơn là để người chết trong tay
người khác. Ta không hạ thủ. Dù biết rõ ngươi là tiểu nha đầu chuyên làm chuyện
xấu, ương bướng khó thuần, nhưng lại cứ chờ mong ở ngươi..." Lý Phỉ tư lự,
khóe miệng cười tự giễu, "Chờ mong ngươi, khi nào mới có thể lớn
lên?"
"Ta không còn nhỏ." Cảnh Vĩnh Phúc bĩu môi.
Lý Phỉ vòng vo: "Thật ra, ta rất cao hứng khi
ngươi tìm ta lúc này. Lý Dịch không thể bảo vệ ngươi, nhưng ta có thể. Đại
Phúc, ta có thể thu nhận các ngươi, có thể bí mật phái người chữa trị cho đám
người Lưu Ký Thủy. Nhưng ngươi cũng nên trả giá chút ít?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Ta hiện
tại ăn mặc, chi phí đều là đồ của Lý gia các ngươi, về chuyện cố sức để không
rước họa sát thân, ta không nghĩ sẽ lại phạm." Nàng u oán liếc nhìn hắn
một cái, lại nói, "Ta giúp Lý Dịch kết quả vô cớ làm rụng đi không ít lông
mi, ngươi chẳng lẽ muốn đem những cọng lông mi ít ỏi còn lại của ta mà nhổ
hết?"
Lý Phỉ mỉm cười nói: "Không đến mức vậy, bộ dạng
ngươi vốn đã không được tốt lắm, nay lại thiếu lông mi thì... Bất quá, có lẽ
càng khôi hài."
Cảnh Vĩnh Phúc khuôn mặt cứng đờ.
Lý Phỉ trầm ngâm một lát, lại đổi tôn xưng: "Như
vậy đi, trong lúc Lưu Ký Thủy bọn họ ở trong này dưỡng thương, ngươi nên bán
mình cho bổn vương."
Cảnh Vĩnh Phúc há hốc miệng.
Lý Phỉ ám muội cười nói: "Từng có người nói bổn
vương lấy sắc tặng người, hiện tại bổn vương cũng muốn thử xem, đổi với người
này yêu thương nhung nhớ thì như thế nào?"
"..." Cảnh Vĩnh Phúc dẹp cơn ngạc nhiên,
nhìn thật kỹ hắn, đột nhiên nhếch miệng cười nói, "Không phải làm nha đầu
sao, Vương gia không cần nói quá đáng như vậy."
Cảnh Vĩnh Phúc sớm có chuẩn bị, bảo cáo lột da không
dễ. Địch vương buông tha nàng một lần, lúc này nàng chủ động đến cửa, hắn sẽ
tuyệt không dễ buông tay. Tuy rằng nàng không biết mục đích cuối cùng của hắn,
nhưng có thể xác định là hoàng tử Lý gia đều có dã tâm. Hắn còn trêu đùa
nàng."Bán mình", "Yêu thương nhung nhớ" nói mấy từ này cũng
chỉ để thăm dò biểu hiện của nàng.
Quả nhiên, Lý Phỉ ngưng cười: "Muốn xem ngươi bộ
dáng quẫn bách thật đúng là khó! Rõ ràng có cần ta, lại vẫn có thể vững vàng.
Sáng mai ta sẽ cho người đến gặp ngươi."
"Đúng vậy, Vương gia."
Lý Phỉ đứng dậy, đi mấy bướ rồi ngừng lại: "Năm
nay ngươi sẽ về với bổn vương, tiểu nha đầu..."
Cảnh Vĩnh Phúc thầm kêu khổ. Lý Phỉ cười chậm rãi biến
mất.
###
Kinh thành lại đồn thổi về câu chuyện được kể trên
triểu, những đoạn liên quan đến Đại Phúc tức thì bị thêm mắm thêm muối vô cùng
kì diệu, cơ hồ đem nàng thổi thành tiên nữ hạ phàm để tương trợ Lý Dịch.
Nhưng bọn hắn không biết, lúc này tiên nữ đang ở bên
người Địch vương cẩn trọng làm bổn phận một nha đầu.
Lý Phỉ lại một phen thay hình đổi dạng của nàng, tạo
hình một nha đầu kinh điển, váy dài, đeo khăn che mặt, không cho người khác
nhìn đến dung mạo. Cùng lúc hạ nhân Địch vương phủ đều bị yêu cầu giữ gìn quy
củ cẩn thận. Nói về chuyện dung mạo, bọn họ đều biết dù nàng dung mạo ra sao
đều không có khả năng đẹp hơn Địch vương.
Cảnh Vĩnh Phúc bị Lý Phỉ mang theo bên người, hắn làm
gì nàng đều hầu hạ. Từ khi hắn vừa mở mắt rời giường, nàng nhất định phải xuất
hiện ở trước mắt hắn. Chỉ có số ít thời điểm mới không cần nàng đi theo, còn
lại nàng đều phải ở phía sau thắt lưng đoản kiếm của hắn, như hình với bóng.
Cảnh Vĩnh Phúc có thể nhận thấy rất nhiều ánh mắt hâm
mộ của các nha hoàn. Trong mắt các nàng ấy, Lý Phỉ là trời, là chủ tử đẹp nhất
trên đời, là nam nhân ưu tú nhất, có thể hầu hạ hắn là phúc lớn. Bất quá đối
với Cảnh Vĩnh Phúc mà nói, làm nha hoàn cho Lý Phỉ, nhiều nhất cũng chỉ là được
hưởng "Diễm" phúc, hơn nữa, từ “Diễm” này cũng chỉ có tính an ủi
nàng.
Mỗi ngày, vào lúc sáng sớm, cái tên phong hoa tuyệt
đại lười biếng đó ở trên giường, chờ nàng đưa trà. Sau khi hắn rời giường. Cảnh
Vĩnh Phúc không thể không bội phục chính mình thật sự rất rất giỏi, đối với sắc
đẹp của hắn hoàn toàn không động tâm.
Làn da như tuyết, lộ rõ xương quai xanh cùng vòm ngực
săn chắc, vai rộng lưng thon eo nhỏ, chân thon dài, động tác xuống giường chậm
chạp, vài sợ tóc dài vương qua mặt nàng. Lúc này nếu cố tình hắn còn có thể
đánh ra song chưởng mà ôm lấy nàng. Cũng may cho tới bây giờ hắn cũng chỉ là
dọa nàng, hai tay vươn ra thành quyền rồi sau đó lại duỗi mười ngón ra, tỉ mỉ
nhìn 10 đầu ngón tay không nhìn tới nàng.
Nếu căn cứ theo cách ăn mặc để suy đoán tính cách 1
người thì Lý Phỉ chính là người giỏi ép buộc người khác. Sau khi rời giường,
hắn mở rất nhiều tủ quần áo, vô tư lựa chọn. Đương nhiên, người đi theo hắn
phải dọn dẹp tất cả quần áo hắn thả lại. Cảnh Vĩnh Phúc không thể giúp hắn mặc
quần áo, nguyên nhân là nàng rất ngốc. Điều này cũng khó trách nàng, tiểu nha
đầu này xưa nay ngại phiền toái nên chỉ thích mặc quần áo đơn giản, đồ rườm rà
rất mất thời gian.
Lần đầu tiên Cảnh Vĩnh Phúc giúp Lý Phỉ mặc quần áo đã
khiến hắn khiếp sợ, sau lại giễu cợt nàng, cuối cùng thì có thái độ bất đắc dĩ.
Phỏng chừng Lý Phỉ hai mươi năm được người hầu hạ, lần đầu tiên gặp phải kẻ đem
áo khoác làm áo sơ mi, đem khăn đội đầu làm vạt áo.
Lúc Lý Phỉ mặc quần áo, Cảnh Vĩnh Phúc tránh không
nhìn bằng cách thu gom quần áo. Nàng gom quần áo thành một đống rồi nhét vô tủ,
đương nhiên không chấp nhận được. Cho nên, ngày nào cũng làm đi làm lại. Cũng
chỉ vì nàng muốn tránh nhìn hắn chậm rãi mặc cái này mang cái kia.
Sau đó, Cảnh Vĩnh Phúc hầu hạ hắn bữa sáng, rồi theo
hắn đến hoa viên, nhìn hắn cực kỳ thong thả đánh một bộ quyền. Ước chừng cũng
chỉ có nha hoàn Cảnh Vĩnh Phúc là không nháy mắt nhìn hắn tao nhã chi cực cùng
hoa làm ảnh, theo gió lay động. Chẳng qua là nàng ngắm phong cảnh, cân nhắc tâm
tư, lúc rỗi rãi cũng sẽ ngắm hắn một chút. Nói thật, Lý Phỉ quả có làm nàng
thấy cảnh đẹp ý vui. Nếu cả ngày Lý Phỉ có thể đánh quyền như vậy, nàng sẽ càng
thư thái. Đáng tiếc, Lý Phỉ đánh quyền xong cũng là lúc ác mộng bắt đầu.
"Mài mực!"
Sau khi đánh quyền, Lý Phỉ sẽ vào thư phòng xử lý văn
kiện. Làm Vương gia nước Tiếp, ngoài một ít công văn hằng ngày hắn còn có nhiều
sản nghiệp cần để ý.
Mài mực là việc Cảnh Vĩnh Phúc thật đúng là làm không
xong. Lần đầu tiên mài mực, mực liền vẩy ra, làm cho nàng hai tay đều dính mực,
quần áo cũng dính, còn Lý Phỉ một chút cũng không dính. Đó là vì hắn thân thủ
linh mẫn sớm cầm lấy một quyển sổ con trước mặt, vung trái vung phải, không chỉ
đỡ mực văng ra mà cả đến ngón tay cầm sổ cũng không dính mực.
Cảnh Vĩnh Phúc sầu khổ đứng ở góc bàn, nói:
"Vương gia muốn ta dính bao nhiêu thứ bẩn mới bằng lòng buông tha ?"
Quần áo dơ không việc gì, dù sao sản nghiệp của Địch vương gia rất lớn, nàng
một ngày thay một trăm bộ cũng được, nhưng bị dính mực thực khó chịu.
Có chút kỳ lạ, Lý Phỉ giống như làm ảo thuật, không
biết từ chỗ nào rút ra một cái bao lớn màu trắng. Nàng chưa kịp phản ứng, Lý
Phỉ đã đến phía sau , trùm bao lên người nàng. Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, hắn nói
chuyện, hơi thở đã ngứa bên tai nàng: "Nha đầu, ta đem ngươi bỏ vô
bao."
Cái bao được may để nàng tròng vào người, thò đầu và 2
tay ra ngoài. Nàng chờ hắn trùm bao lên mình xong, đang định nhích ra xa hắn 1
chút thì lại bị hắn bắt lấy cổ tay. Nhìn bàn tay búp măng với những ngón tay
thon dài đang nắm cổ tay mình thật chắc nhưng cũng rất nhẹ nhàng, nàng không
khỏi căng thẳng.
"Toàn thân bao kín rồi, đi đứng cẩn thận!"
Hắn cười khẽ rồi trở về chỗ ngồi, lại nhìn nàng 1 lượt.
Cảnh Vĩnh Phúc bình phục hô hấp, bắt đầu mài mực. Mực
vẫn văng khắp nơi, đầu tiên là tay dính đầy mực, tiếp theo trên người cũng là
mực đính đầy. Nàng than thầm , vì sao nàng dùng sức mực bắn tung tóe đã đành,
giờ không dùng lực mực cũng bắn tung tóe? Nhìn lại động tác của mình, lại ngắm
cái bao trắng đang trùm lên người, Cảnh Vĩnh Phúc cảm nhận được Nhược phu nhân
đối với nàng thật quá bất đắc dĩ.
Lý Phỉ ngưng động tác mài mực của nàng lại rồi mới mở
quyển sổ con ra.
Nàng trừng mắt hắn, hắn cũng nhìn nàng. Con mắt sáng
ngời rạng rỡ của hắn lộ rõ ý cười.
"Vì sao ngươi thông minh như vậy mà có một số
việc lại có thể vụng về đến thế?" Lý Phỉ thuận thế lại bắt lấy tay nàng,
đồng thời tránh được bị vẩy mực lên người. Hắn lau mực trên bàn, miệng giễu cợt
"Thật không dám cho ngươi lau cái bàn này, sợ càng lau càng đen." Hôm
trước nàng lau vết mực trên bàn, đã không cẩn thận để tay áo đụng tới nghiên
mực, kết quả là từ áo tới mặt bàn đều bị nàng làm cho đen nhẻm.
Cảnh Vĩnh Phúc lui mạnh ra phía sau ba bước, cởi bỏ
bao trắng ra khỏi người.
Lý Phỉ cười hỏi: "Sao vậy, ngươi giận à?"
Chỉ nghe nàng rầu rĩ nói: "Nào dám? Chính là trùm
cái bao này chỉ làm Vương gia chê cười."
Lý Phỉ từ từ nói: "Nói thật, bổn vương rất thích
bị ngươi chọc cười!"
Cảnh Vĩnh Phúc lại cúi đầu, trước mắt nàng ăn nhờ ở
đậu, ngoài cúi đầu chỉ còn câu "Đúng vậy, Vương gia".
Xong buổi sáng vất vả đã đến giờ ăn trưa. So với mài
mực thì độ tra tấn của bữa trưa là chuyện nhỏ. Nàng chỉ cần chịu đói, đứng ở
phía sau Lý Phỉ. Lý Phỉ dùng xong bữa trưa sẽ đi nghỉ, lúc này, nàng sẽ được
dùng cơm, sẽ có người chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon ở trong phòng cho nàng. Bất quá
thường là nàng không kịp ăn xong bữa thì đã lại phải đến chỗ Lý Phỉ hầu hạ.
Cảnh Vĩnh Phúc thấy buổi chiều trôi qua rất lâu, bởi
vì buổi chiều Lý Phỉ im lặng khác thường. Bất luận như thế nào, Lý Phỉ đều một
mình ngồi ở hoa viên nửa ngày. Có khi hắn lại trở lại thư phòng, không cần nàng
mài mực, mà là đọc sách, vẽ hoặc là đến nội viện luyện công. Buổi tối Lý Phỉ
nghe thủ hạ báo cáo động thái một vài người. Hắn cũng không kiêng dè, cứ để
nàng đứng nghe. Vì thế, Cảnh Vĩnh Phúc nghe được cả chuyện của chính mình, cũng
nghe được nàng đi rồi Lý Dịch thất thố với Tư Mã Tĩnh Ngạn, mỗi chuyện đều
trình bày chi tiết.
Một đêm, thủ hạ Lý Phỉ đi rồi, Cảnh Vĩnh Phúc trêu
ghẹo nói: "Ta như vậy mà ngày đó Vương gia cũng cẩn thận sưu tập tư liệu
sao?"
Lý Phỉ không nói lời nào, lấy ra một quyển ghi chép
đưa cho nàng. Nàng nhận lấy, trên bìa sách ghi rõ 3 chữ — Bình Đại Phúc.
Nàng mở trang thứ nhất, nhìn qua liền yên lòng. Địch
vương chỉ điều tra từ khi nàng vào nước Tiếp, thời gian nàng ở nước Cảnh chỉ có
một dòng: sống cùng mẫu thân.
Lý Phỉ nhìn kỹ nàng, chỉ thấy nàng lật từng trang từng
trang xem lướt qua.
"Sao vậy, thủ hạ bổn vương chẳng lẽ có báo cáo
sai? "
Cảnh Vĩnh Phúc chống chế: "Chỉ là ta không thể
tưởng được, chuyện ta cùng Tư Mã Thu Địch gây náo loạn cũng được ghi lại rõ như
vậy!"
Lý Phỉ sâu kín nói: "Nếu không phải ngươi sau khi
ra khỏi vương phủ liền đi tìm Tư Mã Thu Địch, bổn vương đã không...".
Cảnh Vĩnh Phúc tiếp tục lật các trang ghi chép, được
một nửa thì dường như nhớ ra chuyện gì: "Vương gia, tất cả sách vở trong
phòng này đều là thủ hạ của người ghi lại rồi báo lên?"
Lý Phỉ lười biếng tựa vào ghế, nhắm mắt nói:
"Không sai!"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn quanh bốn phía, tất cả đều là các
ngăn tủ, số ghi chép chỉ sợ không thua gì Dễ Dàng phủ.
Bỗng nhiên nàng vọt tới ngăn tủ phía trước, quăng
quyển ghi chép vào người Lý Phỉ, hắn liền duỗi tay ra mà bắt, ngay cả mắt cũng
không buồn mở ra.
Nàng cười dài: "Đánh lén Vương gia thật là
khó."
Lý Phỉ vẫn ngồi trên ghế, thân hình có chút phập
phồng.
Buổi tối mới làm Cảnh Vĩnh Phúc xấu hổ, bởi vì phòng
của nàng ngay phía ngoài phòng ngủ Lý Phỉ, nói trắng ra là phòng hạ nhân. Cũng
may Lý Phỉ cuối cùng không làm nàng khó xử, đến lúc đi ngủ thì không đùa giỡn
nữa. Bất quá nàng hiểu rõ Lý Phỉ có bí mật không muốn người khác biết.
Đêm thứ nhất, Vĩnh Phúc nghe tiếng nói, tưởng rằng hắn
kêu nàng đi vào lấy cái khăn mặt, kết quả mặc thêm quần áo chạy tới thì vừa
thấy hắn vẫn đang ngủ. Nàng đứng đó nghiên cứu cách nào mà hắn phát ra tiếng
nói thì hắn đã mở mắt ra. Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng rực, như đoạt hồn
người, làm nàng hoảng hốt. Sau nàng hạ quyết tâm, cho dù có thích khách tới bên
giường hắn nàng cũng sẽ làm như không biết.