Gió xuân đầu mùa thổi lạnh tận xương,
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ hy vọng có thể rúc vào vòng tay ấm
áp của Nhược phu nhân.
Dự đế đem "Huệ Phúc" công chúa táng sau
hoàng lăng.
Tiểu Thúy rời khỏi Vĩnh Phúc cung,
Lưu Ký Thủy từ quan,
Dự đế nhiều lần giữ lại không có kết quả,
Thái y thủ phụ Bao Duyên Xuân cũng cáo lão hồi hương.
Những chuyện này cũng không làm cho Dự đế rung động.
Một tháng sau, hắn nhận được tin từ nước Tiếp.
Địch vương cự hôn bị Tiếp vương giam cầm tại Địch
vương phủ.
Tiếp vương thỉnh cầu đem Cẩn Tú công chúa gả cho Phái
vương.
Ít ngày sau, Cảnh Vĩnh Cẩn liền điên loạn.
Lúc trước nàng vênh váo tự đắc giờ không thể chịu được
trào phúng, càng không thể nhận kết cục như vậy.
Cẩn Tú công chúa bị điện tự nhiên không thể gả, vĩnh
viễn lưu tại lãnh cung.
Nhưng là giữa Cảnh Vĩnh Phúc cùng Lý Phỉ đâu chỉ một
Băng Nhi, một Cảnh Vĩnh Cẩn?
Cảnh Vĩnh Văn mang theo cây sáo của Lý Phỉ ảm đạm gả
đi xa.
Ngay cả của hồi môn thật nhiều, ngay cả hôn lễ xa hoa,
cũng không thể xóa nỗi tuyệt vọng tương tư.
Thân là nữ tử, tình yêu chính là toàn bộ sinh mệnh,
không lấy được người trong lòng, một người chết, một người điên, còn có một
người sống không bằng chết...
Mà các nàng còn chưa được bắt đầu thì đã chấm dứt.
Cảnh Vĩnh Phúc sớm biết thích Lý Phỉ gánh nặng thật
lớn.
Nhưng khi nàng chân chính thừa nhận lại phát hiện
chính mình vẫn là làm không được.
Hạnh phúc làm sao có được trên sự đau khổ của người
khác, cho nên nàng đem cây sáo của hắn tặng cho Cảnh Vĩnh Văn.
Đưa tang "Huệ Phúc" xong, Cảnh Vĩnh Phúc
liền ngã bệnh.
Bệnh này khác trước, nhưng cũng như núi đổ.
Thủy tỷ mang mọi người đến ở nhà của Tư Mã gia tại
kinh thành.
Bao Duyên Xuân từ quan, Tiểu Thúy năn nỉ đi cùng.
May mà vậy nên Cảnh Vĩnh Phúc mới được hắn trị liệu,
dần dần khá lên.
Ấn trong lời nói Bao Duyên Xuân, Cảnh Vĩnh Phúc vẫn là
bị tâm tư nhiễu loạn.
Bệnh đã triền miên, nếu là y sư tầm thường thì không
biết sẽ trị tới khi nào.
Là hắn trị mà cũng muốn tiêu tốn mấy tháng.
Trong lúc Cảnh Vĩnh Phúc dưỡng bệnh, Đoạn Bác cùng
Từng Hùng có đến thăm.
Vừa thấy có người đến, nàng đã bị A Căn hoặc Tiểu Thúy
ôm đến bí đạo.
Mỗi lần bị ôm đến ôm đi, nàng thấy thập phần quái dị.
Sau nàng mới dần dần phát giác, trừ phi chính nàng chủ
động, thân thể của nàng đều không quen bị ai đụng vào.
Ban ngày Cảnh Vĩnh Phúc có khi ở trong sân phơi nắng,
có khi nghe Bao Duyên Xuân giảng bài cho Tiểu Thúy, có khi xem Ngô Tiên Tử
truyền thụ võ nghệ cho A Căn.
Bất quá nàng tâm tình tốt nhất là khi nhìn thấy Thủy
tỷ và đầu bếp cùng một chỗ.
Hai người này ở cùng một chỗ vô luận làm cái gì nàng
cũng thấy bọn họ thực hạnh phúc.
Tuy rằng bọn họ như vậy lại làm nàng nhớ tới thời gian
ở cùng Lý Phỉ, nhưng nàng cũng không thấy chua xót.
Đầu bếp đã không phải người ngoài, hắn là phu quân ở
rể của đại tỷ Bình gia.
Không ai ở trước mặt Cảnh Vĩnh Phúc nói tới Lý Phỉ.
Thậm chí khi Mục Vô Danh đến thăm Cảnh Vĩnh Phúc, A
Căn không nói một câu, cứ thế ôm nàng vào bí đạo lý.
Những người bên cạnh Cảnh Vĩnh Phúc so với nàng càng
mẫn cảm, cũng càng thông minh.
Tuy rằng Cảnh Vĩnh Phúc cái gì cũng chưa nói, nhưng
bọn họ cũng đều biết nàng tạm thời không muốn gặp Lý Phỉ, cũng không muốn nghe
đến hay nhìn thấy những người, những việc có liên quan đến hắn.
Mùa xuân cứ như vậy đi qua, Cảnh Vĩnh Phúc thân mình
dần dần tốt lên.
Ngô Tiên Tử vẫn là lời nói lạnh nhạt, nhưng đã bớt nói
lời không tốt.
Đầu bếp không thể vỗ béo Cảnh Vĩnh Phúc, mỗi ngày bị
Thủy tỷ lải nhải không ngừng.
A Căn cùng Tiểu Thúy cả ngày nghĩ cách chọc nàng cười,
cho nên bọn hắn thích nhất ở cùng 1 nơi với Bao Duyên Xuân.
Ở chung với lão rất an tâm.
Vĩnh Phúc có thể cảm nhận được việc hắn đã trải qua
trước tang thương sau đạm bạc, trằn trọc trần thế thong dong.
Hai người nói chuyện với nhau cũng không nhiều.
Chỉ là trong mỗi một câu mỗi một chữ, Cảnh Vĩnh Phúc
đều thấy rất nặng nề tâm sự.
Một ngày nàng đang nhắm mắt dưỡng thần cạnh Bao Duyên
Xuân, A Căn bỗng nhiên vọt lại, ngay cả chăn cũng không cầm, cứ thế ôm nàng nhảy
vào bí đạo.
Ở trong bí đạo Cảnh Vĩnh Phúc nhẹ giọng hỏi ai đến?
A Căn không hé răng.
Vì thế Cảnh Vĩnh Phúc liền biết là hắn.
Kỳ thật tất cả mọi người đều rõ, hắn biết Cảnh Vĩnh
Phúc ở trong này.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng A Căn trong bóng tối trầm mặc
không biết bao lâu, lại nghe A Căn nói:
"Ta ra xem."
Nàng đồng ý.
A Căn đi rồi, nàng bình tĩnh nằm yên, mở mắt thấy một
mảnh hắc ám, nhắm mắt vẫn là một mảnh hắc ám.
Mùa xuân thực dễ dàng làm cho người ta tham ngủ, mà
nàng từ sau khi bệnh liền càng dễ ngủ.
Cảnh Vĩnh Phúc có chút buồn ngủ, chỉ là từ đáy lòng
lại bắt đầu cảm thấy mạch nước ngầm khởi động.
Hắn đến đây, hắn vẫn là tìm đến đây.
Nàng nên làm gì?
Nàng còn không nghĩ tới như thế nào đối mặt hắn...
Bí đạo lý bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Thanh âm này không phải A Căn cũng không phải Tiểu
Thúy.
Cảnh Vĩnh Phúc chấn động, hết buồn ngủ, thân mình co
lại.
Không! Nàng còn chưa chuẩn bị tốt, nàng chưa muốn gặp
hắn.
Chỉ là tiếng bước chân ngày càng vang, giống nhịp
trống đập vào trong lòng nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc ôm ngực.
Chỉ nghe hắn tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên
bên cạnh,
"Ngươi tính vứt bỏ ta?"
Nàng lấy tay che miệng.
Một ngón tay lạnh băng đã điểm ở phía sau cổ nàng,
"Nói chuyện!"
Nàng hít thở càng nhanh, cắn chặt răng, chỉ sợ mở
miệng lại không biết nói cái gì.
Lý Phỉ tựa hồ phẫn nộ rồi, một cước đá vào tường.
Cảnh Vĩnh Phúc run rẩy đứng lên.
Trong bóng đêm nhìn không thấy người, chỉ có Cảnh Vĩnh
Phúc.
Lý Phỉ tự nhiên vừa thấy hiểu ngay.
Nàng nghe thấy hắn hít sâu một hơi, nén lửa giận nói:
"Cho dù không nói cũng phải nghe ta!"
"Ta mang ngươi hồi Tiếp quốc."
Nhưng Lý Phỉ trầm mặc nửa ngày cũng chỉ có những lời
này.
Hắn ôm nàng ra khỏi bí đạo.
Đến đây nàng mới phát hiện lấy Dương Ký cầm đầu, thủ
hạ của hắn đã kèm hai bên từng người.
Mục Vô Danh cúi đầu không dám nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Trong tay hắn ôm Tiểu Thúy bị điểm huyệt ngủ.
Ngô Tiên Tử nói với Cảnh Vĩnh Phúc:
"Bọn họ ra tay một lần đã bắt hết bọn ta.
Địch vương thân thủ quả nhiên cao cường!"
Cảnh Vĩnh Phúc buông tay bịt miệng ra, còn chưa nói,
Lý Phỉ đã lạnh lùng:
"Thả bọn họ."
A Căn vừa thoát ra đã muốn xông lên.
Lý Phỉ nhìn hắn liếc mắt một cái nói:
"Nàng là nữ nhân của ta, bổn vương bất quá là đến
tìm nữ nhân của mình về."
Thủy tỷ giữ chặt A Căn, yên lặng nhìn chăm chú vào
Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc cau mày không nói một câu.
Lý Phỉ ôm Cảnh Vĩnh Phúc đi thẳng ra ngoài.
Lại nghe Bao Duyên Xuân nói:
"Vương gia dừng bước!"
Lý Phỉ không để ý đến.
Bao Duyên Xuân lại nói:
"Điện hạ bệnh đã lâu, xin Vương gia thể
tất."
Lý Phỉ dừng bước.
Chỉ nghe lão Thái y nói:
"Vương gia thân là lính,
Điện hạ chỉ là thân nữ tử yếu đuối, có bệnh chưa trừ,
không nên..."
Lý Phỉ quay lại, sắc mặt giận dữ đã tiêu biến, lại
cung kính nói:
"Đa tạ tiên sinh!"
Bao Duyên Xuân hướng Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười, nét cười
dung còn chưa biến mất, đã nghe Lý Phỉ ra lệnh:
"Đóng gói!"
Một thị vệ bắt lấy Bao Duyên Xuân, xoay người một cái
đã vác lão trên vai, đi ra ngoài.
"Bao tiên sinh!"
A Căn hô lên, nhưng Thủy tỷ vẫn giữ chặt hắn không
buông.
Lý Phỉ mắt lạnh đảo qua mọi người, nói:
"Chỉ cần không mang Địch vương phi đi,
Địch vương phủ cho các ngươi tùy ý ra vào!"
A Căn cực độ bất mãn nhìn Thủy tỷ, chỉ nghe Thủy tỷ
nói:
"Địch vương, chúng ta sẽ đi."
Cảnh Vĩnh Phúc từ đầu tới cuối không hé răng, tùy ý Lý
Phỉ đem nàng đi.
Tuy rằng Cảnh Vĩnh Phúc bị tức ngực, nhưng Lý Phỉ ôm
ấp nàng cũng không bài xích.
Trong xe ngựa, Lý Phỉ vẫn như cũ ôm nàng vào trong
lòng.
Nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, mơ hồ bên tai nghe Lý
Phỉ nói nhỏ,
"Ta không biết ngươi lại bị bệnh lâu như
vậy..."
Ngủ đến nửa đêm Cảnh Vĩnh Phúc tỉnh lại,
Lý Phỉ vẫn ôm chặt nàng.
Nàng vừa liếc mắt nhìn hắn đã bị hắn hôn khắp mặt.
Đáy lòng thở dài một tiếng, lặng lẽ dời người, tựa đầu
vào trước ngực hắn.
Hắn là người nàng không thể thoát khỏi càng không thể
quên đi.
Càng mấu chốt là, hắn là người duy nhất trong lòng
nàng.
Nàng không phải nhất kiến chung tình, mà là từng
chuyện từng chuyện bị hắn tác động.
Hắn mở lòng của nàng, làm nàng cảm nhận được tình yêu
nam nữ.
Hắn bước từng bước vào lòng của nàng, cho đến nay, khi
nàng đã không thể tự thoát ra được...
Hắn đối nàng tốt, đối người khác lại là trí mạng độc
dược.
Cảnh Vĩnh Phúc có thể đoán được Lý Phỉ an bài Băng Nhi
bên người nàng, nhất định nói qua khi có chuyện phải chu toàn tính mạng của
nàng.
Không chỉ Băng Nhi, còn có Mục Vô Danh cùng đầu bếp.
Ngày đó Mục Vô Danh thấy nàng bị tập kích, dưới tình
thế cấp bách đã liều xông, bị đến địch phế đi một cánh tay.
Mà đầu bếp trong lời nói lại hiểu được,
"Cần phải đem an nguy chính mình đặt lên cao
nhất"
Chính là không cần lo cho sinh tử của người khác.
Cảnh Vĩnh Phúc chẳng trách hắn.
Nàng có thể lý giải, xuất thân vương thất, hắn khinh
thị mạng người.
Không phải người quan hệ chặt chẽ với mình thì sinh tử
của bọn họ không quan trọng gì.
Đừng nói hắn, nàng từng cũng như thế.
Đây là trời xanh trừng phạt nàng, muốn nàng hiểu mạng
người không phân biệt sang hèn, làm việc không thể quá ích kỷ.
Cảnh Vĩnh Phúc bởi vậy mà bệnh nặng.
Nàng lẳng lặng tựa vào Lý Phỉ, nàng vừa động hắn đã
thức.
Lý Phỉ một tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng nàng.
Nàng rốt cục mở miệng:
"Phỉ, cho ta một ít thời gian."
Tay hắn dừng một chút, lại tiếp tục sờ xuống, dừng ở
thắt lưng nàng.
"Bao lâu?"
Cảnh Vĩnh Phúc không trả lời.
Hắn hơi dùng lực, ôm chặt nàng vào người.
Hai người không nói thêm gì nữa, ở trong xe ngựa xóc
nảy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng hô hấp của đối phương.
Sau đêm dài bình minh, sáng sớm cuối mùa xuân, gió nhẹ
truyền mang đến hương thơm hoa cỏ, chim chóc ríu rít không ngừng.
Cảnh Vĩnh Phúc mở đôi mắt còn ngái ngủ, mơ mơ màng
màng nhìn.
Thấy hắn lười nhác vươn vai, nàng nhanh chóng nhắm mắt
lại.
"Nhìn lén!"
Ngón tay ấm áp điểm trên trán nàng, nàng đem thân mình
co lại trong chăn.
"Ngươi ngủ một lát nữa đi."
Nghe Lý Phỉ nói vậy hiển nhiên tâm tình hắn tốt.
Cảnh Vĩnh Phúc tiếp tục ngủ.
Qua nửa canh giờ, nàng mới bị Lý Phỉ kêu dậy.
Chờ nàng rửa mặt, mặc chỉnh tề xong, Lý Phỉ mời Bao
Duyên Xuân cùng ăn sáng.
Bao Duyên Xuân ăn điểm tâm xong, Lý Phỉ xuống xe để
Bao Duyên Xuân điều trị cho Cảnh Vĩnh Phúc.
Lão tiên sinh nhìn nàng một hồi nói:
"Thấy Địch vương mới biết điện hạ thật không dễ
buông tâm."
Cảnh Vĩnh Phúc hơi hơi cúi đầu.
Bao Duyên Xuân lại nói:
"Chỉ nhìn Địch vương đem lão hủ bắt đi, liền biết
loại tình cảm của Địch vương đối với điện hạ."
"Ủy khuất Bao tiên sinh!"
Bao Duyên Xuân mỉm cười nói:
"Tại sao ủy khuất, lão hủ gần đất xa trời, có gì
khác đâu?"
Bao Duyên Xuân châm cứu cho Cảnh Vĩnh Phúc.
Khi Lý Phỉ trở về, lão liền về xe ngựa của mình.
Một lần nữa lên đường, Cảnh Vĩnh Phúc ngồi yên, mặc Lý
Phỉ nhìn chằm chằm.
Ban đầu nàng thực không quen.
Nhưng hắn làm riết nàng thành quen.
Địch vương ở trong xe ngựa trước sau như một ngóng
nhìn phong cảnh.
Phong cảnh là Cảnh Vĩnh Phúc.
Hai người lẳng lặng tâm tư.
Cuối cùng Lý Phỉ nói:
"Tính tình của ngươi càng ngày càng giống
ta."
Nàng chi cười nhẹ.
Ánh mắt hắn lóe lên, muốn nói lại thôi.