Sáng tinh sương, tia nắng đầu tiên lặng lẽ soi thấu vào căn phòng.
Thương Nguyệt Ngạo Vân theo bản năng đưa tay muốn kéo thiên hạ bên cạnh vào trong lòng, thân thủ vươn tay lại ôm phải không khí.
Hắn sửng sốt, nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện trên chiếc giường to như vậy chỉ còn hắn một người.
Trên đệm giường vẫn đương lưu lại mùi hương phảng phất, trong không khí còn có vị tinh ngọt thản nhiên, chứng thực lửa nóng triền miên đêm qua.
Nhíu mày, hắn đưa tay khẽ vuốt một đường lên tấm vải trải giường bên cạnh, trên đó vẫn còn ôn hương dịu ngọt ấm áp, xem ra nàng mới rời đi chưa bao lâu.
Lúc này mới quá canh năm, hắn nhớ rõ phải đến trên dưới canh bốn chính mình mới buông tha nàng, không nghĩ tới thể lực của nàng lại tốt như vậy, không cần nghỉ dưỡng bao lâu đã có thể lặng lẽ trốn.
Xem ra, tối hôm qua hắn còn quá khách khí đi.
Thương Nguyệt Ngạo Vân mỉm cười, khuôn mặt mang vẻ tà mị mê hoặc.
Nghĩ đến kích tình đêm qua, tiếng khóc kêu yêu kiều của nàng, còn có cơ thể mẫn cảm mê người kia, mới vừa nhẹ nhàng động, đã đem lửa nóng của hắn kiềm hút thật nhanh……..
Nghĩ đến lại không tự chủ được, hạ phúc của hắn bỗng nổi lên phản ứng.
Chỉ tiếc, mĩ nhân gợi lên dục vọng nơi hắn dĩ nhiên lại đã rời đi, nếu không hắn nhất định ôm nàng lại mây mưa một hồi, ba ngày ba đêm cũng không để cho nàng xuống giường được. (so good! so “biến thái”! e ủng hộ =)))
Trước khát vọng mãnh liệt với Hoa Lộng Nhi, ngay cả đến chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc không ngờ.
Liền ngay cả hành động muốn nàng tối qua, nay nhớ đến, cũng không tránh khỏi xúc động một chút, dù sao nàng cũng không phải nữ tử bình thường mà là một công chúa tiểu quốc, muốn một nàng công chúa, chẳng khác nào phải cưới nàng làm phi.
Kì quái là, hắn dường như không hề chán ghét hay bài xích chuyện đó, đối với ‘xúc động’ kia của chính mình cũng không hề thấy hối hận.
Kỳ thật tối qua, hắn rõ ràng có thể tìm một nữ nhân khác, không nhất thiết phải ở cùng nàng, thế nhưng hắn, một chút cũng không muốn nữ nhân khác.
Miệng tuy rằng nói nàng hạ dược phải phụ trách làm giải dược, nhưng trong lòng hắn rất rõ, kia chẳng qua là lấy cớ mà thôi, tình hình chân chính thực tế là …. hắn muốn nàng.
Từ lúc nhìn đến sự hiện diện của nàng, ánh mắt hắn đã rời ra không được, hoặc chăng, có lẽ một đêm kia khi nàng nghĩ thôi miên được hắn, cặp mắt đen xinh đẹp ấy đã mê hoặc hắn mất rồi..?
Bất chấp tất cả muốn tìm đến nàng, không đơn giản chỉ là vì trả thù việc bị sỉ nhục, còn có một nguyên nhân khác, chính là đã bị đôi mắt đẹp trong suốt kia hấp dẫn không thôi.
Mà nước mắt của nàng càng làm cho hắn ngoại lệ mềm lòng, nếu không cũng đã không để cho nàng thực hiện được kế hoạch, cho nàng cơ hội hạ dược hắn. (cuối cùng là chị là kẻ bị hại mà ==! =)))
Bất quá, thực không nghĩ tới nàng lại hạ lầm dược.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyệt Ngạo Vân không khỏi khẽ bật ra tiếng cười.
“Hoa Lộng Nhi…” Hắn thì thào nhớ kỹ tên của nàng, tiểu nữ nhân thú vị này không chỉ lôi kéo hứng thú của hắn, cũng còn làm cho tâm hắn rục rịch.
Lần đầu tiên trong đời, hắn muốn một nữ nhân như thế, loại tâm tình này đến tột cùng là cái gì đâu?
“Tâm động sao….?” Thương Nguyệt Ngạo Vân đưa ánh mắt phẳng lặng nhìn không gian trống vắng mờ tỏ, thì thào tự nói.
Hắn đối với Hoa Lộng Nhi động tâm?
Muốn nàng, muốn nàng…….. Trong lòng vẫn quanh quẩn khát vọng không dứt.
Có lẽ, từ lúc nhìn đến ánh mắt kia, hắn liền rơi vào vòng luân hãm, mà cá tính của nàng lại càng hấp dẫn hắn hơn.
Nữ nhân kỳ lạ, cùng nàng một chỗ chưa bao giờ là nhàm chán, chỉ cần đùa với nàng, hăn liền thấy tâm tình vui sướng thả lỏng, chỉ cần nàng ở bên cạnh, hắn liền nhịn không được muốn cười.
Cưới nàng làm phi……
“Tựa hồ cũng không sai.” Bạc môi nhếch lên thú vị, con ngươi đen vì nghĩ đến nàng mà phiếm ánh sáng nhu hòa, lạnh lùng xưa nay đã sớm biến mất không còn bóng dáng.
Thương Nguyệt Ngạo Vân vốn luôn bình tĩnh tự chủ, nay bởi vì Hoa Lộng Nhi mà lòng nổi lên từng đợt gợn sóng, không thể trấn tĩnh……….
.
.
.
Con mẹ nó! (nguyên tác >.^)
Toàn thân nàng vừa nhức nhối lại đau, xương cốt cứ như là bị đập ra rồi gắn lại, mệt đến mức không thể cựa quậy nhúc nhích.
Hoa Lộng Nhi cúi thấp thắt lưng, một bên mắng nhiếc trong lòng, một bên lén lút rời đi cung Vân Long.
Trước khi bỏ chạy, nàng thấy cái tên nam nhân kia còn ngủ thật sự thoái mái, làm cho nàng hận nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thật sự cầm một đao chém chết hắn!!
Nhưng là nàng phải nhịn xuống, hiện tại đã sắp tới canh năm, nàng không thể ở lại trong này thêm khắc nào.
Lén lút tránh đi thủ vệ một hồi, nàng rốt cục cũng an toàn trở về căn phòng bản thân, toàn thân đau nhức sớm không thể chịu nổi thêm, vừa đóng cánh cửa lại liền tụt dần tụt dần chảy trượt xuống, vô lực ngã ngồi trên mặt sàn.
“Trời ạ! Thật sự mệt chết mất…….” Toàn thân như là bị xe ngựa chạy lăn qua, nhất là nơi mẫn cảm giữa hai chân, bỗng truyền đến cảm giác nhưng nhức càm cho nàng thẹn đỏ mặt.
Nghĩ đến tối hôm qua, nơi đó bị Thương Nguyệt Ngạo Vân đùa bỡn không ngừng, một lần lại một lần thừa nhận thứ lớn lớn đó của hắn, cùng với hắn luật động mang đến khoái cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ lên, bên tai đã nóng bừng.
Trong lòng dâng lên một chút cảm xúc phức tạp, nàng hẳn là nên tức giận mới đúng, dù sao Thương Nguyệt Ngạo Vân hắn dám cứ như vậy giữ lấy nàng…………. Tuy rằng dược là nàng hạ.
Hoa Lộng Nhi không cam lòng thừa nhận điểm này.
Thế nhưng……. Nàng không chịu thừa nhận cũng không được, đối với kích tình triền miên tối hôm qua, nàng là đã đầu hàng, tuy rằng ngay từ đầu có chút phản kháng, nhưng là đến khi Thương Nguyệt Ngạo Vân vừa hôn nàng, mọi lí trí đều hoàn toàn tiêu biến.
Nàng không tự chủ được trầm luân trong mê man, hoàn toàn không thể kháng cự trêu chọc của hắn, thậm chí còn khóc cầu hắn muốn nàng, cấp nàng khoái hoạt………
Hoa Lộng Nhi ảo não nhắm nghiền hai mắt.
Thân thể nàng, còn lưu lại hương vị nam nhân, nơi tư mật ấy cũng còn có dấu vết hắn lưu lại, chứng thực đêm qua kích tình.
Hắn giống như thú hoang không ngừng muốn nàng, mà nàng thì lại vô lực phản kháng, hoặc chăng…… Không nghĩ phản kháng?
Trái tim Hoa Lộng Nhi chấn động, nàng nhanh chóng lắc lắc đầu, muốn đá phăng ý tưởng khùng điên không thể chấp nhận kia.
Nàng như thế nào lại không nghĩ phản kháng chứ? Nàng có phản kháng! Có nói với hắn không cần, nhưng là… vì sao vừa bị hắn đụng tới nàng lại đầu hàng chịu thua?
Cả người chìm đắm say mê trong nụ hôn sâu ngọt của hắn, nàng căn bản không thể suy nghĩ điều gì, một lòng cũng chỉ có rung động không thôi.
“Tại sao có thể như vậy…..” Nàng cắn cắn môi, thất thần tự hỏi.
Sự tình không nên trở thành như vậy, nàng không tính đem chính mình cho hắn nha!
Đi tới Thương Nguyệt quốc này, vốn là tính làm cho tỷ tỷ trở thành vương phi Thương Nguyệt Ngạo Vân, nhờ tài phú của Thương Nguyệt quốc để giải quyết khốn cảnh của đất nước nàng.
Tuy rằng nàng cũng thu được thiếp tuyển phi, nhưng là nàng căn bản không nghĩ tới muốn thành vương phi của hắn.
Nàng đều đã lên kế hoạch hoàn hảo, nàng sẽ cả đời mãi mãi ở Hoa Vũ quốc không lấy chồng, giúp phụ hoàng quản lý quốc gia, chờ sau khi tiểu đệ trưởng thành, lại sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.
Nhưng là, Thương Nguyệt Ngạo Vân lại làm cho hết thảy đều trở nên rối loạn.
Hắn muốn nàng, mà nàng còn ở lại cung Vân Long cả một đêm.
Nàng tin chắc tin tức này nhất định đã loan truyền khắp toàn bộ hoàng cung, trong sạch của nàng đã không còn tồn tại, nhất định sẽ phải gả cho hắn………..
“Không! Ta mới không cần!” Hoa Lộng Nhi thấp giọng kêu.
Nàng mới không cần gả cho hắn, cho dù thân thể này đã để hắn đụng vào, cũng không có nghĩa nàng nhất định phải gả cho hắn!
Cho dù, nàng đối hắn đã tâm động…..
Đúng vậy, nàng tâm động.
Nam nhân như vậy, bảo nàng có thể nào không động tâm?
Nhưng là nam nhân như vậy, cũng khiến cho nàng tự biết khó có thể đem tấm lòng ký thác.
Bề ngoài tuấn mĩ mị hoặc, bối cảnh hoàn hảo tôn quý, nam nhân như hắn sẽ không bao giờ thiếu nữ nhân, cho dù hắn có không cần, cũng sẽ có nữ nhân chủ động đưa đến cửa.
Mà nàng cũng đã sớm nghe qua, Thương Nguyệt Ngạo Vân dù chưa lập gia thất nhưng cũng đã có đến vài tiểu thiếp bên cạnh.
Nam nhân như vậy, sẽ không chỉ thuộc về một mình nàng.
Nàng tự mình hiểu lấy, đừng nói nàng không có dung mạo khuynh thành, cho dù có đi chăng nữa, một khi thời gian đã trôi qua, già rồi không còn dung mạo ai sẽ cần?
Nàng là ích kỷ, nếu không phải duy nhất thuộc về mình, nàng tình nguyện thà không cần có, cho nên nàng sẽ không bao giờ lấy chồng.
Cho dù thân thể này đã cho hắn thì sao?
Nàng chỉ cần đem trái tim chính mình quản thúc thật tốt, chỉ cần không đem tâm cho hắn, nàng liền vẫn là Hoa Lộng Nhi độc lập, tất cả cũng đều không hề thay đổi……..
“Lộng Nhi, sao bây giờ ngươi mới trở về?” Hoa Diệu Nhi dụi mắt buồn ngủ từ trong phòng thất đi ra, chỉ thấy muội muội thất thần ngồi trước cửa, biểu tình ngưng trọng.
“Ngươi sao vậy? Sắc mặt rất khó coi nha!” Mở to mắt nhìn, nàng lo lắng xem xét muội muội.
“Không có việc gì.” Chậm rãi đứng lên, Hoa Lộng Nhi thuận miệng trả lời, không nghĩ nói tiếp.
Nhưng là Hoa Diệu Nhi cũng không tính buông tha nàng, vẻ mặt tò mò truy vấn nói: “Tối hôm qua không phải ngươi đến cung Vân Long sao? Như thế nào đến bây giờ mới trở về?”
Ngày hôm qua, cảnh muội muội bị Thương Nguyệt Ngạo Vân hôn, nàng đã tận mắt nhìn thấy, sau lại biết hai người dùng chung bữa tối, ngồi ăn một chút mà đến tận hừng đông mới trở về……….
Có điểm khả nghi nha!
“Tỷ hỏi nhiều như vậy làm gì?” Hoa Lộng Nhi nghiêm mặt, trừng mắt lạnh liếc biểu tỷ một cái.
“Người ta quan tâm ngươi thôi!” Chu miệng, Hoa Diệu Nhi nao núng lẩm bẩm.
“Tỷ trước tiên cứ quan tâm chính tỷ đi! Đừng quên, tỷ tới Thương Nguyệt quốc là muốn trở thành vương phi của Thương Nguyệt Ngạo Vân.” Ngồi vào ghế trên, Hoa Lộng Nhi tức giận nhắc nhở nói.
Vừa nghĩ đến Hoa Diệu Nhi sẽ trở thành vương phi của hắn, lòng nàng co rút lại phập phồng.
Hít sâu, nàng cố áp chế loại cảm giác đáng giận kia, không cho phép chính mình lung tung suy nghĩ.
“Lộng Nhi, ngươi không muốn trở thành vương phi nhiếp chính vương sao?” Nhìn muội muội, Hoa Diệu Nhi tò mò hỏi.
“Không.!”Hoa Lộng Nhi trả lời rất kiên quyết.
“Vì sao? Chẳng phải ngày hôm qua ngươi cùng Thương Nguyệt Ngạo Vân….” Lời còn chưa dứt, đã bị Hoa Lộng Nhi bắn ánh mắt sắc như dao nuốt lại vào trong bụng.
“Đó là ngoài ý muốn!” Hoa Lộng Nhi cắn răng nói. Hết thảy đều là ngoài ý muốn, ngay cả triền miên tối qua cũng là ngoài ý muốn, không có gì hay mà để ý hết, cũng không có gì hay để mà tưởng.
“Phải không?” Hoa Diệu Nhi nghiêng đầu, có điểm không rõ.
“Lộng Nhi, ngươi không thích Thương Nguyệt Ngạo Vân sao?”
“Không thích!.” Nàng đáp cực nhanh.
“Vì sao? Bộ dạng hắn tuấn tú, lần đầu tiên ta thấy một nam nhân tốt như vậy, còn có phong thái đĩnh đạc, khí phách mê người.” Hoa Diệu Nhi mê muội nói.
Nhìn đến biểu tình say mê của tỷ tỷ, Hoa Lộng Nhi nhíu mày, nhất thời cảm thấy yết hầu có điểm nuốt không trôi, như là có điều gì đó khổ ý.
Quay đầu, nàng không thèm nhìn đến biểu tỷ nữa, rót chén nước uống một ngụm, muốn xoa dịu cảm giác chua xót mới nảy lên.
“Kia tốt lắm nha! Xem ra ngươi thực sự thích hắn, vậy mau mau xuất ra mọi chiêu thức trong người để phát huy thật tốt toàn bộ sức quyến rũ, trở thành vương phi của Thương Nguyệt NgạoVân.”
Không biết nàng có phải bị ảo giác, Hoa Diệu Nhi bỗng thấy khẩu khí muội muội có điểm quái dị. “Nhưng là Lộng Nhi a, nhỡ Thương Nguyệt Ngạo Vân lựa chọn ngươi thì sao?”
Hoa Lộng Nhi sửng sốt, nhanh chóng đáp lời, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, hắn mới sẽ không chọn ta.” Nam nhân nào có mắt đều sẽ tuyển tỷ tỷ, dung mạo tuyệt đẹp kia có ai lại không muốn?
“Thế sao?” Hoa Diệu Nhi suy nghĩ một chút. “Nhưng là, lựa chọn ngươi cũng không sai nha! Dù sao ai trong chúng ta trở thành vương phi đều có thể giúp Hoa Vũ…”
“Không! Ta tuyệt đối không trở thành vương phi của hắn!” Không cho biểu tỷ nói hết lời, Hoa Lộng Nhi đã nhanh chóng đánh gãy. “Ta không tính trở thành vương phi của Thương Nguyệt Ngạo Vân.”
“Vì sao?” Hoa Diệu Nhi nhìn muội muội khó hiểu.
“Không vì sao cả.” Hoa Lộng Nhi khẩu khí thập phần không kiên nhẫn. “Hoa Diệu Nhi, vấn đề của ngươi không ít nha! Dù sao ngươi chỉ cần nghĩ biện pháp trở thành vương phi là tốt rồi, những cái khác không cần tính đến.”
Nói xong, nàng nhanh chóng đứng dậy, hướng đi vào phòng trong.
“Lộng Nhi! Ngươi định làm gì?”
Bị muội muội thình lình trút tức giận, Hoa DiệuNhi sửng sốt không hiểu chính mình đã chọc ngoáy điều gì?
“Ngủ!” nàng bị ép buộc một đêm không tài nào ngủ, vừa trở về phòng lại phải cùng tỷ tỷ nói mấy lời vô nghĩa, một đống không đâu, cả người càng thêm mệt mỏi.
Đôi mắt vừa nhắm lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia lại kỳ diệu lấp đầy trong trí óc.
“Đáng chết! Cách xa ta ra một chút!” Rầu rĩ, nàng phẫn nổ thấp rủa.
Không nghĩ, không nghĩ, không nghĩ, cái gì cũng không cần nghĩ.
Mang tất cả đều trở thành ngoài ý muốn, trái tim nàng vẫn còn ở trên người mình, không có rơi đi đâu hết.