Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 38: Chương 38: Khởi Hành Đến Kinh Thành




Chiếc xe ngựa của Lê Dực Định đã đỗ trước nhà từ rất sớm. Vì công vụ đã giải quyết xong từ trong năm, lý ra hắn phải hồi kinh sớm nhưng lại muốn Chỉ Ni cùng thân nhân đón Tết trọn vẹn nên mới nán lại đến mùng hai mới khởi hành.

Do ở vùng thôn quê nên rất khó để tìm được một cỗ xe ngựa, vả lại hắn đã xem những chiếc có sẵn ở các vùng lân cận, không có chiếc nào là vừa ý. Có chiếc cũ kỹ, có chiếc nhỏ đến mức phát ngộp, có chiếc lại quá sơ sài, không thể di chuyển được xa, hoàn toàn không thể để nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng ngồi được.

Chỉ Ni cùng những người khác từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Lê Dực Định đang đứng đợi thì bỗng nhiên mỉm cười.

- Đại vương!

Lê Dực Định nhìn Chỉ Ni gật đầu một cái rồi nhìn Lưu Thuận. Thấy sắc mặt của Lưu Thuận không được thoải mái thì đoán chắc không an tâm khi để nàng đi xa.

Hắn nói:

- Lưu y sĩ, bổn vương dám chắc nàng ấy sẽ được an toàn.

Lưu Thuận khẽ cười, đáp:

- Không phải thảo dân không an tâm mà Chỉ Ni từ nhỏ đến lớn chỉ quanh quẩn ở nhà. Giờ phải đi xa nên có chút lưu luyến.

Chỉ Ni nắm lấy khủy tay của Lưu Thuận an ủi:

- Con không thể không đi được. Vả lại sau khi diện thánh sẽ về với cha ngay. Tuyệt đối sẽ không la cà.

- Con bé này!

Lưu Thuận thở dài rồi nhìn sang Lê Dực Định mà tiếp lời:

- Mong Đại vương thứ tội, đường đến kinh thành xa xôi, tính cả đi lẫn về cũng phải mất hơn hai tháng. Xin Đại vương hãy cho phép hai người này đi theo cùng. Ít ra cũng có thể cùng ái nữ bầu bạn.

Đưa mắt nhìn hai người đứng phía sau Lưu Thuận, Lê Dực Định không dao động thanh sắc mà đồng ý:

- Được! Không thành vấn đề.

Nói rồi hắn quay sang nói với Dương Hựu:

- Sắp xếp ổn thỏa cho hai người họ.

- Dạ!

Lê Dực Định nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đồi và tiếp lời:

- Đã không còn sớm, bổn vương phải khởi hành rồi. Lưu y sĩ bảo trọng.

- Đại vương lên đường bình an.

Lưu Thuận cúi đầu rồi nhìn Chỉ Ni với đôi mắt luyến tiếc. Chỉ Ni mỉm cười, siết chặt lấy tay của Lưu Thuận rồi theo Lê Dực Định quay lưng rời đi.

Nhìn trước mắt chỉ có mỗi chiếc xe ngựa của Lê Dực Định khiến Chỉ Ni khựng người, nấn ná một lúc. Nàng và hắn nói cho cùng vẫn không có mối quan hệ gì mật thiết với nhau. Nếu đi cùng xe ngựa thì không hay lắm.

Nhìn ra được lo lắng của Chỉ Ni, Lê Dực Định ôn tồn nói:

- Ta chỉ tạm ngồi cùng nhau, đến được một trấn nhỏ thì sẽ tìm xe ngựa khác, vả lại ở đây là nông thôn hẻo lánh, còn cách kinh thành rất xa, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.

Lê Dực Định bước lên xe ngựa trước xong thì vươn tay ra dìu nàng. Dẫu cả hai đã vào bên trong, cũng đã yên vị nhưng Chỉ Ni lại mở rèm nhìn ra bên ngoài cho đến khi xe ngựa đã đi xa, không còn nhìn thấy Lưu Thuận nữa.

- Đại nhân, ti chức e là tiểu thư đã động lòng.

Đa Cáp Mị ở bên cạnh, nhìn những gì vừa diễn ra trước mắt mà không khỏi lo âu. Thân thế của Chỉ Ni không tầm thường, tiệt nhiên không thể có thứ gì vương vấn.

Lưu Thuận nhìn ra chứ, nhưng bản thân lại không tiện răn dạy điều gì. Bao năm qua cũng dùng ngôn hành dịu dàng, cẩn trọng để nuôi nấng Chỉ Ni. Ngày ấy qua lại với Trần Hành vẫn chưa sâu đậm, cũng chỉ là thường dân nên không tính toán làm gì. Nhưng bây giờ thì khác. Lê Dực Định là hoàng thân quốc thích, dòng tộc uy nghiêm. Phải tìm cách trấn tĩnh Chỉ Ni, không thể day vào được.

- Bổn quan tự biết sắp xếp, tiểu thư không thể có tư tâm.

Cả một đoạn đường dài nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Trong khi Chỉ Ni cứ buồn chán nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài thì Lê Dực Định lại cứ chú tâm xem công vụ. Cứ mỗi lần nhìn sang thì hắn đều như bức tượng gỗ, không thay đổi dù chỉ là một cái nhíu mày.

Rõ ràng là khi có Lưu Thuận thì hắn đâu có như vậy, từ khi chỉ còn có hai người lại lập tức không ngó ngàng đến nàng. Đúng là một khúc gỗ vô lương tâm.

Lấy trong túi vải ra một ít bánh thuẫn được gói gọn gàng, Chỉ Ni không dám làm phiền hắn xem binh thư nên đã âm thầm ăn một mình.

Lê Dực Định đưa mắt nhìn sang. Trông thấy Chỉ Ni từ đầu đến cuối không nói một câu, giờ đây còn ngồi một góc ăn bánh một mình mà không hề đá động đến hắn nên trong lòng có đôi chút buồn bực. Rõ ràng có liên quan đến tên Trần Hành kia, ấy vậy mà nàng cũng không buồn thanh minh một chút.

Vừa cắn một miếng bánh thì thấy Lê Dực Định nhìn mình, Chỉ Ni vội nuốt xuống rồi chìa túi bánh còn lại ra, mỉm cười ngượng nghịu song nói:

- Đại vương có muốn ăn không? Trong này có bánh thuẫn, bánh đậu xanh, còn có cả bánh tét và kẹo lạc nữa. Đã đi được ba canh giờ rồi, có lẽ người nên ăn gì đó một chút.

Mắt lại dán vào binh thư, hắn đáp trong cơn hậm hực:

- Không! Ta không đói.

- Dạ!

Chỉ Ni khẽ nhìn Lê Dực Định rồi lại tiếp tục ăn bánh kẹo. Vốn dĩ không biết làm sao để nam nhân kia trở lại như bình thường. Đêm giao thừa vừa chúc mừng năm mới vậy mà giờ đây lại bài xích nhau. Đúng là nam nhân giỏi lật mặt.

Lê Dực Định đưa mắt nhìn chiếc túi chứa một vài bánh kẹo được chuẩn bị sẵn. Có lẽ biết là đi đường xa nên nàng đã mang theo khá nhiều.

Lại nhìn chiếc hộp gỗ bên trong mà hắn không khỏi thắc mắc:

- Trong đây là gì?

Chỉ Ni tiếp tục nhìn hắn rồi nhìn chiếc hộp nhỏ trong túi bánh và cười:

- Là kẹo lạc! Người thử xem.

Thấy hắn vẫn ngồi yên, không động tĩnh. Chỉ Ni phụng phịu hai má rồi cầm lấy một viên kẹo lên nói giọng trách cứ:

- Đại vương! Đây là tự tay thần nữ làm đó. Người không thích sao?

Lê Dực Định không nói gì. Giữ lấy cổ tay của nàng rồi nhẹ nhàng cắn một ít kẹo. Hành động tuy không có gì nhưng lại dọa cho Chỉ Ni một trận bàng hoàng, hai mắt mở to kinh ngạc, còn hắn lại cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Trông thấy sắc mặt của nàng khiến Lê Dực Định chợt phì cười, quên luôn cả chuyện gì khiến trong lòng cảm thấy ấm ức. Vốn dĩ vẫn để tâm đến những lời Trần Hành đã nói nhưng suy cho cùng hắn cũng đang bị lưu đày ở biên cương, trong tâm nàng có ra sao cũng không còn chướng ngại vật cản đường nữa.

Cả một ngày phải ngồi xe ngựa chịu dằn xóc mệt nhọc, cuối cùng thì Lê Dực Định cũng cho ngừng lại ở bên một bìa rừng để tạm nghỉ ngơi.

Trong khi những người khác đang nhóm lửa để nướng khoai lang vừa đào được và hâm nóng những thứ bánh mang theo thì Lê Dực Định và Dương Hựu lại đứng ở một góc khuất ở phía xa nhìn lại, đảm bảo không một ai nghe thấy.

Dương Hựu nói:

- Bẩm Đại vương, theo như quan sát của thần thì hai người đó không có hành động chi đáng nghi cả, chỉ là họ cũng như Lưu cô nương, không mang vẻ ngoài của người Qui Nam ta.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn hai người được Lưu Thuận nói là con của Đa Cáp Mị, Lê Dực Định trầm giọng đáp:

- Ngươi vốn dĩ là người có đôi mắt tinh tường, cũng là người mà bổn vương tín nhiệm nhất. Để qua mắt được cả ngươi thì đích xác không hề tầm thường. Cho người điều tra thật kỹ, Lưu Thuận sống ở đây từ khi nào, những năm qua đã làm chi, có qua lại với kẻ nào đáng nghi hoặc.

- Thần tuân lệnh!

Lê Dực Định không nói gì nữa, một tay đặt ở đai lưng phía sau, ngạo nghễ đi về phía chiếc xe ngựa. Trông thấy Chỉ Ni đang vui vẻ, vừa cười nói vừa cùng Bạch Hạc và Xích Ảnh ăn khoai lang vẫn còn nghi ngút khói thì đã đi đến gần.

Cầm củ khoai nóng trên tay, Chỉ Ni vừa thổi cho nguội vừa đưa mắt nhìn Lê Dực Định đang đi hướng về phía mình. Hắn vừa dừng bước thì nàng đã cất tiếng gọi:

- Đại vương!

Chỉ Ni mang củ khoai còn nóng ấm đến trước mặt hắn:

- Buổi chiều người chỉ ăn một ít bánh, bấy giờ cũng nên ăn thêm rồi.

Đôi mắt long lanh của nàng cứ như xoáy sâu vào tâm can. Ở nữ nhân này hoàn toàn không có gì khiến hắn phải trở nên ngờ vực cả.

- Được!

Cầm lấy củ khoai. Thấy lòng bàn tay trắng nõn nà ngày nào nay đã dần đỏ ửng, hắn nắm lấy tay nàng xoa nhè nhẹ rồi tiếp lời:

- Nóng lắm đúng không?

Chỉ Ni đỏ mặt, ngại ngùng rụt tay lại, gật nhẹ đầu.

Lê Dực Định thở dài, ánh mắt chợt trở nên thâm tình gấp bội.

- Cả ngày ngồi xe ngựa đã không ngủ được, nàng vào trong chợp mắt một tí, trời hừng sáng chúng ta tiếp tục lên đường.

- Nhưng mà xe ngựa đó là của Đại vương, thần nữ không thể tùy tiện được.

- Ta đã cho phép thì có chi tùy tiện. Trên xe có áo choàng, nàng cứ đắp lên người kẻo lạnh.

Nàng hỏi:

- Vậy Đại vương sẽ ngủ ở đâu?

Hắn ôn tồn đáp:

- Ta không buồn ngủ.

Cùng nhau đến xe ngựa, Lê Dực Định dìu nàng bước lên.

Chỉ Ni quay lưng lại nhìn hắn rồi đi vào bên trong. Lê Dực Định vừa hạ màn che xuống thì bỗng nhiên Chỉ Ni lại vén màn nhìn ra, tinh nghịch nói xong một câu rồi mới hạ màn xuống:

- Đại vương nhớ ăn một chút, đừng tham công tiếc việc mà để bụng đói đó.

- Được! Ta nhớ rồi!

Lê Dực Định cong môi mỉm cười rồi ngồi ở phía trước, cạnh chỗ của người xà ích. Tựa lưng vào vách gỗ, đôi mắt thâm sâu ngước nhìn bầu trời đêm có trăng tròn vành vạnh và vô vàn vì sao đang lấp lánh không ngừng.

Đã bao lâu rồi chưa được ngắm bầu trời đêm bình yên như thế này? Đã bao lâu rồi bên trái lồng ngực mới tìm được cảm giác vô cùng khác lạ?

Có thể ở Lưu Thuận có đôi điều bí ẩn, hành tung lại cẩn mật. Có thể đôi nam nữ kia là những nhân vật không tầm thường. Tuy nhiên, dẫu rằng hắn nghi ngờ tất thảy người trong thiên hạ nhưng tuyệt nhiên sẽ không mảy may nghi ngờ nàng. Nàng từng cứu hắn một mạng, tất cả mọi chuyện đều vô tư cùng nhau giải bày.

Có lẽ đứng trước nữ nhân ấy thì lập tức trở nên vô tri. Có lẽ vô vàn con người trong nhân gian sẽ chỉ trích hắn là anh hùng khí đoản. Lê Dực Định không say mê nữ sắc nhưng Chỉ Ni hành sự dễ đoán, lại còn vô ưu vô phiền. Dẫu không bên cạnh nhau một quãng thời gian dài nhưng với con mắt tinh tường bao năm chinh Nam phạt Bắc thì con người của nàng ra sao, hắn chỉ cần chú ý vài hôm là đều biết rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.