Nhìn sắc mặt tức giận của Phương Liên, Chỉ Ni bật cười:
- Chuyện qua rất lâu rồi mà Trần phu nhân vẫn còn canh cánh trong lòng, ắt hẳn tâm không hề thoải mái. Xin lỗi vì đã để Trần phu nhân luôn sống trong lo sợ.
- Ngươi… Tiện nhân!
Phương Liên giơ bàn tay lên, chưa kịp giáng một cái tát thì Trần Hành đã ngăn lại. Siết chặt cổ tay của Phương Liên, hắn nghiến răng:
- Chỉ Ni không làm gì sai cả.
- Chàng bênh vực ả ta?
Phương Liên càng giận dữ hất tay hắn ra và quát lên:
- Bớ bà con chòm xóm ra đây mà xem. Ra đây xem đôi gian phu *** phụ này tằng tịu với nhau bao lâu nay, bấy giờ còn ức hiếp ta đây này.
Dân chúng trong thôn nghe tiếng kêu la thất thanh của Phương Liên thì ai nấy đều hiếu kỳ đi xem là gì. Vì ở trước nhà của Chỉ Ni nên Lưu Thuận nghe rất rõ, còn ra người đầu tiên đi ra.
Phương Liên chỉ tay thẳng mặt Trần Hành mà mắng:
- Chàng là thứ vong ân phụ nghĩa. Thiếp hao tâm tổn sức giúp chàng thăng tiến công danh, cũng là thiếp lo sợ chàng ra sa trường gặp bất trắc mà không ngừng chạy đôn chạy đáo, báo hại quan viên khắp nơi đang bị điều tra, nhà thiếp sống chết chẳng rõ. Còn chàng? Chàng có lo lắng không? Chàng có nghĩ đến thiếp suýt phải phát điên vì biến cố hiện tại? Hay là chàng chỉ biết nghĩ đến ả tiện nhân này, đêm đêm ở đây mà tưởng thiếp không hay biết.
Mọi người trong thôn bàn tán xôn xao về Chỉ Ni. Không ai rõ thực hư thế nào mà liên tục buông lời trách cứ.
- Ta biết nàng vì ta mà đánh đổi nhiều thứ, ta cũng không phụ lòng mà nhịn nhục, chiều chuộng nàng đủ điều. Hôm nay ta chỉ vô tình gặp Chỉ Ni, cũng là ta muốn bắt chuyện với nàng ấy trước. Nàng có trách thì hãy trách ta, đừng tổn thương đến người vô tội.
Trần Hành đứng ra can ngăn nhưng càng khiến mọi thứ trở nên rối rắm. Không giải quyết được chuyện gì mà còn thêm chọc tức Phương Liên.
Lưu Thuận nhìn những người kia mà không khỏi chướng mắt, đưa mắt nhìn Chỉ Ni rồi nói:
- Vào nhà thôi, không phải chuyện của chúng ta.
- Dạ!
Hai người còn chưa kịp rời đi thì Phương Liên đã lao đến kéo tay Chỉ Ni giữ lại. Hôm nay không giải quyết được gì thì đừng hòng đi đâu.
- Ả tiện nhân! Đừng hòng trốn thoát.
Hai người cứ giằng co làm dân chúng càng xôn xao bàn tán. Ai nấy đều xì xào chỉ trích Chỉ Ni.
[Chỉ Ni à! Ta biết ngươi và Trần Hành trước kia có tư tâm nhưng hắn đã lập gia thất thì tốt nhất đừng day vào, phá hoại gia can của người ta.]
[Phải đó! Là nữ nhân nên tránh những chuyện thị phi. Không phiền hà người khác lại không ảnh hưởng tiết hạnh của mình.]
Chỉ Ni cố giằng tay ra khỏi tay Phương Liên. Tâm tình bực dọc nên cũng nhíu chặt đôi mày. Cũng tại Trần Hành mà ra cả. Bây giờ đã nào loạn khắp cả thôn luôn rồi.
Lưu Thuận bước ra bênh vực con gái:
- Nói có sách, mách có chứng. Ái nữ đã làm gì mà cô nói nó dan díu với phu quân cô?
Phương Liên chua ngoa nói:
- Vậy đêm hôm khuya khoắt hai người nắm nắm níu níu ở đây làm gì? Lão Lưu là danh y có tiếng khắp vùng kia mà, cũng biết dạy dỗ con gái lắm.
- Cha, đừng đôi co với cô ta làm gì, con không làm gì sai nên không liên quan đến chúng ta.
Chỉ Ni ôm lấy khủy tay của Lưu Thuận. Thanh Thanh cũng tiện thể mỉa mai vài câu:
- Trong thôn này ai mà không biết bấy lâu nay cô luôn mang hiềm khích với Chỉ Ni nhưng nó có bao giờ để ý. Hôm nay rắc rối này, ngày mai thị phi kia. Bấy giờ cũng đâu có chứng cớ rằng hai người họ dan díu, chỉ dựa vào cái miệng của cô thì nói gì cũng được hay sao?
Ngay lúc này bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa đi vào thôn. Tiền kỵ mã dẫn đầu có bốn người, hậu kỵ mã phía sau có mười tám người, ai nấy đều có cơ thể cường tráng, thân thủ lại nhanh nhẹn.
Tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào cỗ xe ngựa to lớn và xa hoa nhất mà những người trong thôn từng thấy. Bước ra từ bên trong chính là một nam nhân dáng vóc vạm vỡ, dung mạo tuấn tú, thân người như được dác cả vàng, y phục cũng từ gấm vóc thượng hạng, vừa nhìn đã nhận ra là người quyền quý cao sang.
Lê Dực Định nhẹ nhàng phẩy quạt, đưa mắt nhìn một lượt song dừng lại trên gương mặt kiều diễm của Chỉ Ni. Nhìn thấy nàng mỉm cười tươi tắn, hắn từng bước chậm rãi đi đến trước mặt với phong thái ôn nhu, chất giọng thốt ra cũng vô cùng trầm ấm:
- Lưu cô nương!
Chỉ Ni không ngờ sẽ có ngày gặp lại. Nhìn thấy hắn vẫn bình an khoẻ mạnh khiến nàng mỉm cười đến tít cả mắt, không quên quỳ xuống hành lễ:
- Dân nữ Lưu Chỉ Ni xin bái kiến…
Còn chưa nói xong thì hắn đã ngăn lại và chìa bàn tay ra, ngỏ ý dìu nàng đứng dậy.
- Nàng không cần hành lễ, sau này cũng không cần.
Chỉ Ni không giấu được nụ cười mà đặt tay lên tay Lê Dực Định. Quả thật bàn tay này vẫn ấm áp như ngày nào, nam nhân ấy vẫn ôn nhu không thay đổi.
- Đa tạ công tử! Công tử đã khỏi hẳn rồi chứ? Đã trị hết bệnh ho chưa?
- Bổn công tử rất khoẻ, đều nhờ hồng phúc của cô nương.
Dương Hựu nghiêng đầu nhìn nàng, môi khẽ cười một cái:
- Lưu cô nương, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp.
Chỉ Ni vui vẻ đi đến thì thầm vào tai rồi ôm lấy khủy tay của Lưu Thuận kéo lại.
- Đây là thân phụ của dân nữ, danh y Lưu Thuận.
Lê Dực Định kính cẩn:
- Lưu thúc thúc!
- Thúc thúc gì chứ? Lão thân nghe không hiểu, cứ gọi ta là lão Lưu hay Lưu y sĩ như bao người khác được rồi.
Trần Hành ở một bên sa sầm mặt. Tất cả mọi thứ đều thu hết vào tầm mắt. Kể từ lúc hồi hương, hắn chưa bao giờ thấy Chỉ Ni cười nói vui vẻ đến như vậy. Còn nam nhân kia là ai? Đã gặp từ khi nào? Cớ sao họ lại quá thân thiết?
Nhìn Trần Hành cứ dán chặt mắt vào Chỉ Ni, Phương Liên đã giận càng thêm giận.
- Này! Đừng có lơ đi chuyện của ta. Ngày hôm nay không làm ra lẽ thì ngươi đừng hòng yên ổn. Tiện nhân!
Chỉ Ni thở dài, chán nản nói:
- Chuyện không có gì há chi phải làm cho lớn? Ta không làm gì sai, cũng không qua lại với phu quân của cô thì sao phải ở đây lời qua tiếng lại.
Thanh Thanh cũng góp vui vài câu:
- Phu quân của cô quý hóa quá thì nhốt hắn ở nhà đi. Mà ta nói cho cô biết, không phải mới hôm nay đâu, mấy tháng nay đêm nào hắn chẳng ở ngoài này rình mò, thập thà thập thỏm. Tự hắn làm phiền cớ sao lại luôn đổ lỗi cho người khác?
- Nếu ả ta không dụ dỗ, mồi chài thì làm gì phu quân ta phải để mắt.
- Vậy hả? Hay phu quân ngươi không buông bỏ được chân tình năm xưa?
- Ngươi…
Chỉ Ni không muốn chuyện này càng thêm rắc rối nên đã ngăn Thanh Thanh lại.
Lê Dực Định đứng một bên quan sát chuyện vui. Nhìn những nữ nhân này lời qua tiếng lại như một cái chợ mà không khỏi đau đầu. Hắn nhìn Phương Liên và nói:
- Phu nhân đây nhìn trông cũng tinh anh thông tuệ, nhưng lời nói lại quá chua ngoa. Ta thấy phu quân cô cứ nhìn chăm chăm vào Lưu cô nương chứ Lưu cô nương có để mắt đến hắn bao giờ.
Phương Liên đanh mặt, gắt:
- Ngươi có quyền gì xen vào gia can của ta? Tránh sang chỗ khác.
- Hỗn xược!
Dương Hựu vừa bước lên một bước thì Lê Dực Định đã ngăn lại.
Chỉ Ni nhìn những người không liên quan bị cuốn vào chuyện xấu hổ này nên đã gắt lên:
- Đã là chuyện gia can ắt hẳn không nên huyên náo ở bên ngoài chờ người người bàn tán. Phu nhân không cần mặt mũi nhưng phu quân của cô cần, đừng làm trò cười cho kẻ khác nữa. Thay vào đó hãy quản chặt người của mình hơn đi, hắn ta mỗi ngày đều lấp ló ở sau nhà ta cũng rất phiền phức.
Phương Liên nghiến răng nghiến lợi rồi nắm lấy tay Trần Hành kéo hắn rời đi. Các dân chúng trong thôn cũng dần dà giải tán.
Nhìn nữ nhân xấu tính xấu nết, Lê Dực Định chỉ biết lắc đầu rồi quay người đi về phía Lưu Thuận, kính cẩn thưa:
- Lưu y sĩ, trong lúc xử lý công vụ không may lỡ đường, chẳng biết mỗ có thể tá túc vài đêm ở tư gia được không?
Lưu Thuận có chút do dự. Thân phận của Lê Dực Định ắt hẳn không tầm thường. Nếu như hắn tinh ý thì sẽ nhận ra được điều gì đó. Nhưng thôn này hắn không quen ai, xung quanh lại vắng vẻ, muốn từ chối cũng không được.
- Được rồi! Nhưng nhà ta còn có ái nữ. Hay là ngươi ở gian phía tây, ái nữ ở gian đông cũng xem như ít chạm mặt.
- Mỗ xin đa tạ!
Sau khi mọi người đã rời đi, chỉ còn mỗi Thanh Thanh ở lại. Ôm chặt tay Chỉ Ni, nàng ta hào hứng hỏi:
- Nam nhân tuấn tú đó là ai vậy? Ý trung nhân của em sao?
Chỉ Ni không phải là người hồ đồ. Lê Dực Định đến đây vẫn tự xưng công tử ắt hẳn đang che giấu thân phận của bản thân. Vậy nên nàng cũng không muốn làm hắn bại lộ nên cười cười, đáp:
- Đó là một vị công tử đã từng được em chẩn trị khi ở Đại Dư. Hôm nay không biết đã có chuyện gì mà đi ngang đây nên vào thăm hỏi.
- Thì ra là vậy!
Thanh Thanh gật gù nhưng cũng không giấu được phấn khích:
- Ta thấy dụng mạo của hắn rất nổi trội, với em càng xứng lứa vừa đôi. Hay là cứ tiến tới, tìm cho mình một bên đỗ.
- Chị này! Nói linh tinh không à.
Chỉ Ni ngại ngùng nhìn Lê Dực Định đang nói chuyện cùng Lưu Thuận. Đương nhiên Lê Dực Định là nổi trội nhất rồi. Nàng chưa từng thấy nam nhân nào bất phàm như hắn cả.
Nhưng có tốt đến đâu thì đã sao? Khoảng cách giữa cả hai quá là xa vời. Chỉ Ni biết mình không thể với tới nên cũng không dám trông mong.