Sau khi thất công chúa được đưa vào hậu điện không lâu thì ngự y đã đi ra tâu rằng:
- Bẩm bệ hạ, vết thương của công chúa không vấn đề chi, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Có điều chiếc vòng bạc của công chúa đã chuyển thành màu đen. E rằng trong thức ăn có độc.
Hoàng đế nhíu mày:
- Có độc?
Hoàng hậu nhìn cung nữ thân cận, nàng ta hiểu ý liền quỳ xuống tâu:
- Hồi bẩm Bệ hạ, vừa rồi Hà Tử mạo muội hất tung bàn tiệc của Khiêm Hoà Đại vương, không biết là thức ăn nào ở đó đã có độc.
Một người hát một người bè, Hoàng hậu hoảng hốt nói:
- Bệ hạ, vậy thì nên kiểm tra ngay. Lỡ như có người hạ thủ thật cũng không có cơ hội tiêu hủy đi chứng cớ.
Hoàng đế đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta rồi nhìn sang Ngự y và trầm giọng:
- Tra! trẫm muốn xem kẻ nào dám hạ thủ.
- Hạ thần tuân chỉ!
Ngự y kiểm tra tất cả thức ăn và nước canh còn sót trong chén bị đổ, nhận ra được điểm bất thường thì đã tâu:
- Hồi bẩm Bệ hạ, canh được dâng cho Bệ hạ và Lệnh bà không sao nhưng trong canh hải sâm của Khiêm Hoà Đại vương có trứng ban mao. Bọ xít dẫu có chất độc nhưng gặp nóng sẽ mất tác dụng còn ban mao thì không, nếu như ăn phải trứng ban mao sớm nhất là vài canh giờ còn trễ nhất là sau một ngày sẽ nôn ra máu, rộp miệng lưỡi sau đó da sẽ hình thành phỏng nước và dần dà gây lở loét tùy theo nặng nhẹ. Một khi đã thành bệnh thì rất khó chữa trị, cũng rất khó nhận ra nguyên nhân gây bệnh là do đâu.
Nghe nhắc đến chén canh của mình, Vân Âm Nguyên phi mở to mắt nhìn cung nữ ấy rồi vội bước ra giữa điện quỳ xuống. Chuyện này thật sự Vân Âm Nguyên phi không hề biết gì.
- Bệ hạ, không thể nào trong canh có độc được. Hôm nay là yến tiệc, thần thiếp không ngu muội đến mức ra tay ngay tại đây. Có người đã hãm hại, mong bệ hạ minh giám cho thần thiếp.
Nguyên phi liên tục dập đầu, sắc mặt nhanh chóng đã chuyển sang màu trắng bệch.
[Xoảng!]
Hoàng đế vừa nghe xong đã không kềm được lửa giận mà ném chung rượu xuống đất và quát:
- Ả độc phụ nhà ngươi!
Tất cả người trong điện đều quỳ xuống:
- Bệ hạ bớt giận!
Hoàng đế nổi trận lôi đình, không ngừng mắng:
- Nếu không phải ngươi làm thì làm sao biết được đâu là dâng cho trẫm, đâu là ban thưởng cho Dực Định? Trước không trọng công thần, sau mưu hại hoàng tự. Trước mặt trẫm mà ngươi còn hồ đồ như vậy, sau lưng trẫm còn làm ra những chuyện gì?
Vân Âm Nguyên phi nước mắt lưng tròng, uất ức đến nấc nghẹn. Bao nhiêu năm sống trong thâm cung thì làm sao có thể hồ đồ đến mức không phân biệt được lợi và hại là gì.
- Bệ hạ… Oan cho thần thiếp. Thật sự thần thiếp không làm, thần thiếp không biết gì cả thưa Bệ hạ. Nếu thần thiếp hạ độc, một khi lỡ chuyện như thế này không phải đã gặp hoạ diệt thân sao?
Diệp Xuân Thứ phi ngồi ở một bên cười nhẹ, nhã nhặn nói:
- Bị phát giác đương nhiên phải chịu tội. Nhưng mọi chuyện suôn sẻ thì ngày mai Dực Định có làm sao cũng đâu ai biết được. Có thể nói đã bị nhiễm bệnh dịch ở biên cương. Lệnh bà quả thật nuôi được sủng vật quý. Cũng nhờ sự khôn lanh của nó mà Dực Định đã được cứu lấy một mạng. Lần trước trúng độc ở quân doanh không biết đã khỏi hẳn hay chưa, bấy chừ còn ăn chén canh này há chẳng phải càng dễ dàng đoạt mạng hay sao chứ?
Vừa châm dầu vào lửa, vừa không quên nhắc lại chuyện ở quân doanh. Diệp Xuân Thứ phi không biết là ai ra tay nhưng nhắc lại ngay lúc này ắt sẽ có người thấp thỏm.
Hoàng hậu siết chặt tay thành nắm đấm. Chuyện hạ độc là Lê Lương Khoác làm, không nên để Hoàng đế điều tra đến. Nàng ta vội vàng lảng tránh và nói rằng:
- Bệ hạ, chuyện lần này quả thật có nhiều điểm đáng nghi, thần thiếp nghĩ người nên cho điều tra rõ ràng minh bạch, đừng tức giận quá mức mà tổn hại long thể.
Hoàng hậu xoa dịu vài câu nhưng thật chất trong lòng đã không ngừng tức giận. Dĩ nhiên kế lần này không thể hạ gục được Nguyên phi nhưng ít ra cũng làm lung lay vị trí của nàng ta trong mắt Hoàng đế.
Lê Dư Mạnh vội vàng bước ra giữa điện khấu đầu van xin cho thân mẫu:
- Phụ hoàng minh giám, trong chuyện này mẫu phi đã bị hại. Mẫu phi không bao giờ dám càn quấy trước mặt người.
Hoàng đế hừ lạnh:
- Hừ! Đưa nàng ta về Trường Hưng Cung canh phòng cẩn mật. Tất cả người ở Trường Hưng Cung đều phải mang đi thẩm tra kỹ càng. Không tra được, trẫm lấy đầu các ngươi.
Sự việc ở Liên Yến điện nhanh chóng kinh động đến Hoàng thái hậu. Vì lo cho Hoàng tôn mà bắt buộc Lê Dực Định phải ở lại Trường Thọ Cung, tuyệt đối không được giao du với các hậu phi hay đến tẩm cung khác.
Khi nhận được ý chỉ của Hoàng thái hậu, Hoàng đế cũng cho các hậu phi và tướng lĩnh rời đi.
Lê Dực Định rời khỏi Liên Yến điện. Chuyện vừa xảy ra ít nhiều cũng là nhằm vào hắn nên tuyệt nhiên không thể không suy nghĩ. Vân Âm Nguyên phi sống trong cung đã ba mươi năm tất nhiên không dễ dàng đứng vững như bấy giờ, vã lại còn là người đứng đầu phi vị.
Có thể nghĩ theo hai cách, đầu tiên là tự mình hạ độc, không bị phát giác thì đã dựng lên một kế hoàn mỹ nhưng một khi đã lộ tẩy thì sẽ có kết cục như thế này. Còn thứ hai chính là bị hãm hại. Riêng bản thân Lê Dực Định lại tin vào cách nghĩ thứ hai hơn. Một người mưu mô như vậy, không dại gì lại chọn yến tiệc chiêu đãi công thần mà hành sự cả.
- Khiêm Hoà Đại vương!
Nghe tiếng gọi của một cung nữ, Lê Dực Định đưa mắt nhìn sang thì thấy Diệp Xuân Thứ phi đã ở phía trước đợi mình từ khi nào nên đã cúi người hành lễ:
- Nhi thần vấn an Thứ mẫu phi.
- Đứng lên đi!
Diệp Xuân Thứ phi mỉm cười đôn hậu và tiếp lời:
- Thứ mẫu phi đợi con ở đây đầu tiên muốn tặng cho con một món quà, vừa rồi ở yến tiệc rối rắm đã không thể tặng được.
Vừa dứt lời thì cung nữ đã mang một chiếc hộp gỗ tên trước Lê Dực Định. Hắn nhận lấy, môi khẽ cười:
- Nhi thần đa tạ Thứ mẫu phi!
Diệp Xuân Thứ phi lại tiếp lời:
- Ta vẫn còn chuyện muốn nói với con.
Hắn hơi cúi đầu:
- Dực Định xin nghe Thứ mẫu phi dạy bảo.
Diệp Xuân Thứ phi đưa mắt nhìn cung nữ thân cận, nàng ta hiểu ý nên đã cho các cung nữ, thái giám còn lại lùi về sau. Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Xuân Thứ phi mới nói:
- Chuyện vừa rồi ở Liên Yến Điện điện ắt con cũng nhận ra một vài điều, đây không hẳn là nhằm vào con nên tốt nhất tránh được thì cứ tránh. Bất khả tư nghị. Thứ mẫu phi không thể gặp con thường xuyên, những gì cần nói thì bổn cung sẽ nói.
- Nhi thần cẩn tuân giáo hối.
- Được rồi! Cũng không còn sớm nữa, Thứ mẫu phi phải về An Diên Cung. Vạn dặm xa xôi, con cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Lê Dực Định hành lễ đến khi Diệp Xuân Thứ phi đã đi qua mình mới đứng dậy. Giương mắt nhìn theo người ấy một lúc rồi quay lưng đi về Trường Thọ Cung.
Diệp Xuân Thứ phi năm ấy đã cùng Cát Nhã Nguyên phi nhập cung, cả hai đều được sơ phong Sung viên. Những ngày vừa nhập cung không nhận được sủng ái, Hoàng hậu và Vân Âm Nguyên phi đấu đá kịch liệt từ những ngày đầu nên hai người họ chỉ biết nương tựa lẫn nhau sống dưới móng vuốt của hổ.
Bẵng đi một thời gian, Cát Nhã Nguyên phi đôn hậu dịu dàng, bác cổ thông kim nên rất được Hoàng đế sủng ái vô cùng, không lâu sau hạ sinh thập nhất hoàng tử vào năm Thạc Hoà thứ năm. Cùng năm ấy, Diệp Xuân Thứ phi cũng hạ sinh được tam công chúa, tình cảm bao lâu nay giữa cả hai càng thêm khắn khích bội phần.
Hoà Thạc năm thứ tám, Cát Nhã Nguyên phi nhận được thánh sủng, Lê Dực Định mới ba tuổi nhưng rất tinh anh, được Hoàng đế yêu thương vô cùng. Vì lẽ đó nên đã bị vu oan mưu hại hoàng tự, khiến thập nhị hoàng tử của Chiêu nghi vừa sanh ra đã chết yểu. Sau khi bị phế làm Sung viên và cấm túc ở hành cung thì bị người khác ám toán. Chính Diệp Xuân Thứ phi đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm mọi cách để Cát Nhã Nguyên phi được minh oan và yên lòng ở suối vàng.
Mới đó mà đã trôi qua hai mươi hai năm. Diệp Xuân Thứ phi biết bản thân phải bằng mọi cách bảo vệ Lê Dực Định, bảo vệ con trai của người bạn tâm giao duy nhất trong đời mình. Chỉ trách là hắn từ nhỏ đã lĩnh chỉ đến biên cương, hai người từ đó cũng khó khăn để gặp lại.
…
Chỉ Ni ở khuê phòng dọn dẹp lại một số đồ đạc đã cũ. Thứ nào không cần dùng nữa thì có thể bỏ đi.
Đang dọn dẹp xung quanh, bỗng chốc Chỉ Ni nhìn thấy chiếc hộp gỗ ở trên trên tủ đồ. Khi mang nó xuống, nhìn lớp bụi bám dày đặc, nàng không còn nhớ lần chạm vào nó gần đây nhất là khi nào nữa. Không biết có nên mở ra hay không khi mọi thứ đã là mãi quá khứ.
Nấn ná một lúc mới mở chiếc hộp ra. Bên trong đó chính là chiếc áo choàng mà Chỉ Ni đã tận tay may từng đường kim mũi chỉ cho Trần Hành. Bàn tay nhẹ nhàng lướt lên lớp vải dày mềm mại mà nàng không khỏi chạnh lòng.
Mới đó mà Trần Hành đã thành gia lập thất gần được một năm. Chỉ Ni không phải đau lòng vì bị phản bội, cũng không ấm ức khi hắn đã là phu quân của người khác. Chỉ là nàng đang tiếc nuối về ngày xưa ấy, những ngày đẹp đẽ như một giấc mơ đầy chân thật, tiếc nuối vì những ước hẹn nay đã đành dở dang.
Đóng chiếc hộp rồi cất nó ở trên cao. Chỉ Ni không muốn nhìn thấy, cũng không nhớ đến những chuyện vừa qua nữa. Ai cũng có cuộc sống riêng, Trần Hành bây giờ đã không còn như lúc trước nữa rồi.
Có một bóng người lượn lờ ngoài cửa sổ, chính xác hơn là ở bên ngoài hàng rào. Chỉ Ni giật mình khi thấy bóng đen ấy, nhưng khi nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là Trần Hành. Bây giờ đã không còn sớm, hắn ta đến đây làm chi?
Chỉ Ni không muốn dây dưa, cũng không muốn nhìn thấy nam nhân đó nên dứt khoát đóng cửa lại. Nàng không biết Trần Hành đến đây làm gì. Tốt nhất là không nên có thêm thị phi nữa.
- Chỉ Ni! Chỉ Ni!
Nghe tiếng gọi của Thanh Thanh ở cửa chính, Chỉ Ni nhìn sang thì thấy nàng ấy đang đi vào.
Chỉ Ni mỉm cười, hỏi:
- Không còn sớm nữa, sao chị lại qua đây?
- Chị sang lấy thuốc sáng sớm ngày mai sắc cho thân mẫu. Sẵn tiện tìm em một lúc.
- Ngồi xuống trước đi đã.
Thanh Thanh ngồi xuống ghế và nhìn những chiếc khăn tay đang thêu dở mà không ngừng tấm tắc khen ngợi:
- Em khéo tay thật đó.
- Rảnh rỗi nên làm vài cái thôi. Em cũng đang thêu một đôi gối uyên ương để tặng chị ngày xuất giá.
- Thật sao? Đúng là chị em tốt.
Thanh Thanh mừng rỡ ôm chặt lấy Chỉ Ni, cả hai nhìn nhau bật cười khanh khách.
Chợt nhớ ra một chuyện, Thanh Thanh nhấc ghế ngồi gần Chỉ Ni hơn rồi thì thầm:
- Em có nghe chuyện gì chưa?
Nàng thắc mắc:
- Thưa chị, em không nghe gì cả.
Thanh Thanh nhìn Chỉ Ni lưỡng lự một chút rồi nói:
- Trần Hành ở quân doanh bị biếm làm binh sĩ, các tướng lĩnh nhận hối lộ đều bị giáng chức. Bây giờ Phương Liên đang nổi điên cả lên, chuyện này e rằng sẽ liên quan đến tri châu, tri huyện, cũng có thể là đến cả an phủ sứ. Nhà vợ của Trần Hành ắt không gánh nổi tội.
- Thảo nào Phương Liên thường xuyên đến nhà lão Ninh chờ đợi tin truyền về. Có vẻ ở quân doanh đã không cho để lộ tin tức.
Nói đến đây Chỉ Ni đủ biết đó là lệnh của Lê Dực Định. Khi ở quân doanh nàng cũng nghe phong thanh rằng hắn ghét nhất là ô lại tham quan và luôn dùng quân quy không bỏ sót một kẻ nào. Nếu đã đến bước đường này thì chuyện đã không còn nhỏ.
Thanh Thanh nói:
- Chờ xem sao đã, lối nào cũng là bước vào đường chết rồi.
Chỉ Ni im lặng không nói gì. Ngậm ngùi đi đến bên cửa sổ rồi nhìn qua khe cửa.
Trần Hành vẫn ở đó, dưới ánh mắt hiu hắt trông hắn càng thêm phần cô đơn. Vì sao lại đi đến bước đường này? Hắn dẫu đã biết trước hậu quả nhưng cuối cùng vẫn cố dấn thân. Người làm trời nhìn. Chỉ Ni và hắn từ rất lâu rồi đã không còn liên can chi nữa.