Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

Chương 17: Chương 17: Tường Lam




Bước trên hành lang dài và yên tĩnh, không một bóng người, ngay cả tiếng bước chân cũng vang lên rất rõ ràng. Nhìn bóng lưng cao gầy trước mặt nó không khỏi ủ rũ, từ khi nào mà một tên chuyên bị bắt nạt cũng cao hơn nó một cái đầu rồi, nhìn dáng người cậu ta cũng không tệ, ít nhất cũng phải 1m80 trở lên đi vậy mà khi bị đánh cũng không chút phản kháng nào, chẳng lẽ liên quan đến cô em gái nào đó sao?

- Nhìn vắng vậy, chắc đã vào học rồi nhỉ?- Thấy xung quanh không có ai thì nó không khỏi thở dài chắc giờ này chỉ còn nó với cậu Nhật Hào này còn lang thang ở đây thôi.

- Ờ, vào học 10p trước rồi- Nhìn đồng hồ trên tay Nhật Hào bình tĩnh trả lời nó

- Còn xa không vậy, tôi bắt đầu thấy mỏi chân rồi đấy- Nó ai oán lên tiếng, nãy giờ cứ vòng vòng rồi lại quẹo quẹo, đi học mà cứ như đi siêu thị vậy

- Đến rồi!- Nhật Hào bất ngờ dừng lại làm nó đang đuổi theo cứ thế đâm đầu vào lưng cậu

- A! Xin lỗi- nó xoa xoa cái mũi bị đau nhìn Nhật Hào

- Không sao, mau vào lớp đi- Nói xong cũng không nhìn nó mà trực tiếp bước vào lớp. Nhìn Nhật Hào khuất bóng sau cánh cửa lớp, nó liền nhíu mày bước theo. Không biết là có phải là nó may mắn hay không mà chưa bước vào cửa lớp thì giáo viên đã từ xa bước đến, thấy nó thì tươi cười rất niềm nở

- Em là Bảo Linh đúng không?- Cô giáo vui vẻ hỏi nó làm nó không khỏi nghi ngờ, thái độ này so với nhân viên còn muốn tự nhiên hơn gấp mấy lần

- Vâng- Dù cảm thấy không thích hợp nhưng nó vẫn lễ phép trả lời

- Ừ cô là Duyên, giáo viên chủ nghiệm của em, cũng đến giờ rồi, em vào lớp đi- Nghe vậy nó liền ngoan ngoãn theo cô Duyên vào lớp. Vừa bước vào lớp nó đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chiếu về phía mình làm nó cảm thấy hơi khó chịu. Cô Duyên thì rất nhiệt tình giới thiệu nó với cả lớp

- Đây là Bảo Linh, là học sinh mới của lớp chúng ta, các em hãy giúp đỡ bạn nhé!- nói xong rồi quay sang nó mỉm cười

- Bảo Linh, em có gì muốn nói với cả lớp không- Nhìn cả lớp xì xầm to nhỏ, nó không khỏi cảm thấy không thoải mái, không biết có phải quá nhạy bén hay không mà nó nghĩ rằng những họ nói không phải thứ tốt đẹp gì, có lẽ là đang nói xấu đi.

- Không- Nó dứt khoát trả lời sau đó liền đi thẳng xuống phía cuối lớp, nơi duy nhất có chỗ trống. Lúc đi qua nó cũng nghe không ít lời nói khó nghe. Dơ bẩn, quê mùa,...hừ, có vẻ cuộc sống sau này của nó sẽ thú vị đây! Lại nhìn chiếc áo đồng phục, nó không khỏi tươi cười, có lẽ vừa đánh nhau nên dính không ít bụi rồi!

Xuống bàn cuối nó mới phát hiện ra là bên cạnh còn một người nữa. Là một cô gái, nhưng nó không thấy rõ mặt lắm vì cô ta đang gục đầu xuống bàn. Kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống rồi tiếp tục quan sát xung quanh. Có vẻ so với lớp học cũ thì nơi này lớn hơn rất nhiều, còn có máy lạnh, tivi và rất nhiều thứ hiện đại. Lúc này nó mới để ý đến cậu bạn Nhật Hào ngồi cách nó cũng không xa lắm đang chăm chú đọc sách, có lẽ cậu ta chính là một mọt sách. Bỗng tay áo nó bị ai đó bị ai đó giật giật

- Này, cậu là học sinh mới à?-Đập vào mắt nó là một khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt to tròn, trong veo như nước, cái mũi nho nhỏ kết hợp với đôi môi hồng đào càng làm nổi bật làn da trắng nõn như em bé của cô gái. Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt nó không khỏi thầm nhủ: An Vy cậu lại có thêm đối thủ rồi

- Tớ hỏi: cậu là học sinh mới à- Thấy nó không trả lời, cô gái bên cạnh lại lập lại câu hỏi lúc đầu

- À...ờ, tớ là Bảo Linh, là học sinh mới, rất vui được gặp cậu- Nó tươi cười làm lộ hai cái lúm đồng tiền nhìn cô gái cùng bàn bên cạnh, thật ra nó cảm thấy cô gái này cũng không đáng ghét lắm

- Còn tớ là Tường Lam, rất vui được gặp cậu- Tường Lam vui vẻ nhìn nó

- Cậu bị ngã sao- Tường Lam chỉ lên vết hương trên trán nó hỏi

-...Ừ! sao cậu biết - Xoa vết thương trên trán nó không khỏi nhíu mày, hình như vẫn còn đau.

- Cho cậu- Tường Lam nhét vào tay nó một miếng băng keo cá nhân và một....viên kẹo làm nó không khỏi thấy lạ nhìn Tường Lam

- Thứ này sẽ giúp cậu hết đau- Tường Lam cười cười nhìn nó rồi lại tiếp tục gục đầu xuống bàn

- Này,..- Nó lắc tay Tường Lam nhưng không thấy nhỏ phản ứng, hình như đã ngủ rồi, đúng là nhanh thiệt. Thật ra nhỏ cũng tốt lắm, là người đầu tiên quan tâm nó như vậy từ lúc lên đây, cách quan tâm cũng rất đặc biệt, giống như An Vy vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.