Làn gió khẽ thoảng qua làm tà váy của nàng lay động, một mùi hương lành lạnh quyến rũ đặc trưng của nàng theo gió đưa đến làm say mê kẻ si tình đang lặng lẽ đứng phía sau. Lâm Phong không cầm được lòng mình, vươn tay ra định nắm bắt một cái gì đó vô hình trong không gian, xong rồi lại rụt tay về. Chàng không dám, không dám lại gần Băng Tâm. Sợ rằng khi mình chạm tay vào rồi, bức tranh mĩ lệ trước mắt sẽ vỡ tan mất. Giờ phút này, chàng chỉ có thể đứng từ xa như vậy quan sát nàng mà thôi.
Cách đây một tuần, chẳng hiểu vì sao nàng bỗng dưng ngất đi trong vườn thượng uyển. Khi mọi người phát hiện ra, toàn thân của nàng đã lạnh cứng. Lâm Phong cảm thấy mình đau đến có thể chết đi được. Nàng hôn mê ba ngày ba đêm, chàng cũng ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, một khắc cũng không dời xa nàng. Trong thời gian đó, chàng bỗng trở thành một tín đồ thành tâm của thần thánh. Chỉ cần bất cứ vị thần nào được điểm mặt đặt tên trên cuộc đời này chàng đều hướng đến người đó cầu nguyện. Một lời nguyện cầu duy nhất dành cho tất cả các vị thần: đừng mang Băng Tâm dời xa chàng. Sau này trong hậu cung Minh quốc còn truyền lại cho nhau nghe câu chuyện thế này : Các vị thần trên thiên giới đang say giấc nồng bị chàng đánh thức, càu nhà càu nhàu. Ban đầu họ phớt lờ thành tâm của chàng, nhưng sau vì bị làm phiền dai dẳng không thôi, nên vị này đùn đẩy cho vị kia giải quyết mối phiền phức nhân gian. Cuối cùng không thể kiên nhẫn thêm, họ họp nhau lại, oản tù tì thống nhất cử ra một vị thần đi giải quyết cái tên nhiễu sự kia. Thần Mùa Đông - một vị thần nhỏ nhen, hay thù vặt- đã thua cuộc, phải đi đáp ứng lời thỉnh cầu của Lâm Phong. Hừ, hỡi con người phiền phức kia, ngươi đã hại ta mất cả giấc ngủ trưa quý giá, ta sẽ không để ngươi được như ý nguyện. Thế là sau ba ngày ba đêm, ông ta làm cho Băng Tâm tỉnh lại. Lâm Phong vui mừng khôn xiết, nhưng không ngờ đến, Băng Tâm nàng cư nhiên từ lúc tỉnh lại đã bị câm!
Đấy là truyền thuyết lưu lại đã được thêm mắm dặm muối cho hợp với khẩu vị của mấy cô nàng hay ngồi lê đôi mách trong chốn hậu cung, còn sự thật là Băng Tâm nàng từ lúc tỉnh lại không hề nói câu nào. Băng Tâm bây giờ không phải là Băng Tâm lạnh lẽo nữa, mà là Băng Tâm vô hồn. Nàng không chỉ thờ ơ với Lâm Phong, mà thờ ơ với tất cả mọi người. Mỗi ngày trôi qua nàng chỉ có ba hành động duy nhất: ăn, ngủ và ngồi thẫn thờ. Mặc kệ là ai làm gì xung quanh, nàng cũng tuyệt nhiên không có phản ứng. Tất cả các thái y đều lắc đầu thở dài, không thể tìm ra căn nguyên của tình trạng trên. Chỉ có Nghinh Hương và Bình Nam là lờ mờ hiểu ra một vài chuyện. Họ hối hận không thôi. Nhưng tất cả đã quá muộn. Băng Tâm cần phải biết tất cả sự thật, còn chuyện nàng có chấp nhận được sự thật ấy hay không, đó còn phải do nàng quyết định.
Thật ra số người buồn vì tình trạng của Băng Tâm thì ít, mà số người vui thì nhiều. Trong đó đặc biệt hoan hỉ phải kể đến là những cô nàng suốt ngày lượn qua lượn lại vi vu trong cung điện Minh quốc này. Các nàng trước vốn thù ghét lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau để tranh giành tình cảm của Lâm Phong. Thế mà giờ toàn túm năm tụm ba ở khắp mọi nơi để kể cho nhau xem cô nàng Băng Tâm giờ đã phát điên lên thế nào. Có kẻ giả vờ đến thăm hỏi Băng Tâm để nhân cơ hội mà cười vào cái bản mặt ngây ngốc đáng ghét đó, thậm chí giả vờ bất cẩn đẩy nàng ngã lúc không ai để ý, để rồi xem đó là chiến tích mà khoe khoang với nhau. Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân mà có là gì, bây giờ chỉ là một kẻ si ngốc mà thôi.
Hôm nay cũng như mọi hôm, Lâm Phong lại não nuột thở dài khi đứng từ một nơi xa xa quan sát nàng. Chàng không dám lại gần vì không muốn nàng kích động thêm nữa. Bình Nam và Nghinh Hương đã đem chuyện xảy ra hôm đó nói cho chàng biết. Thì ra nguyên nhân là như vậy. Biết được chuyện này chàng vừa giận mà cũng vừa đau. Tình yêu của chàng đối với Băng Tâm hóa ra lại là một gánh nặng của nàng. Giữ nàng lại bên mình, phải chăng chàng đã quá sai lầm rồi? Chàng đã vô tình giết chết một Băng Tâm đáng yêu như thế, nghịch ngợm như thế. Phải chăng lòng tham của chàng đang bị quả báo?
Đang chuẩn bị ảo não quay về cung điện, bỗng đâu một bàn tay ấm áp đặt lên vai chàng. Đôi tay này rất quen thuộc, khiến cho cõi lòng chàng dâng lên một cảm giác yên tâm. Chàng không quay đầu lại, chỉ thốt lên một lời nói nhẹ nhàng, cảm thấy dường như gánh nặng trong tim vơi đi quá nửa:
- Sư phụ, người đã đến rồi.
Bạch Cư lão quái nhẹ nhàng bước lên, đứng đối diện với Lâm Phong. Sư phụ vẫn như vậy, vẫn là râu tóc bạc phơ và cái nhìn tinh anh. Khi Băng Tâm trở nên si ngốc, Lâm Phong đã cho người đi khắp nơi tìm sư phụ. Sư phụ là một bậc cao nhân, hi vọng có thể giúp Băng Tâm tìm lại chính mình. Hơn nữa, ngoài sư phụ ra, Lâm Phong cũng không biết nên trông cậy vào ai. Sau bao ngày chờ đợi tuyệt vọng, cuối cùng sư phụ cũng đã tới. Chàng như đứa trẻ bơ vơ được trở về trong tay người thân, một nỗi niềm xúc động cứ thế dâng trào trong lòng, khó lời nào diễn tả. Bạch Cư lão quái nhìn vẻ tiều tụy của Lâm Phong, trong lòng cũng có một nỗi niềm cảm thán. Lâm Phong, Băng Tâm và cả Gia Huy nữa, tất cả bọn chúng đều là những nhân tài xuất chúng, thế mà lại vướng vào mối duyên oan nghiệt này, rồi tất cả sẽ bị hủy hoại hết thảy. Ôi, nhiều lúc ông cũng muốn dừng lại tất cả những chuyện này, nhưng, định mệnh có phải muốn dừng lại là dừng hay không?
Bạch Cư lão quái bảo Lâm Phong quay về thư phòng để mình đến nói chuyện với Băng Tâm. Bằng con mắt tinh tường của mình, ông phát hiện ra rằng, Băng Tâm bây giờ không phải si ngốc, mà chỉ là không muốn đối mặt với cuộc đời nên không cất tiếng nói. Hoặc là, nàng đang có suy nghĩ gì ghê gớm lắm, và nàng tập trung đến độ không thiết tha để ý xem xung quanh mình đang xảy như những chuyện gì.
- Băng Tâm, con định trốn tránh mọi thứ đến bao giờ nữa?
Ông ôn tồn cất tiếng sau một hồi lâu quan sát Băng Tâm. Nàng vẫn như trước không nói, nhưng có khá hơn một chút là có khe khẽ cúi đầu khi thấy sư phụ xuất hiện. Ông cũng không nói gì thêm, lẳng lặng ngồi cạnh Băng Tâm, ngắm những bông tuyết bay bay trong không trung. Rồi một hồi, ông lại nói với Băng Tâm, mà như nói với chính mình:
- Con biết không, tất cả cục diện ngày hôm nay đã được ông trời xếp đặt, và...- ông cười khe khẽ, trong nụ cười không giấu nổi sự chua chát- chính ta là người góp phần tạo nên nó...
Và rồi ông ngồi đó, kể chuyện cho Băng Tâm nghe. Bắt đầu từ câu chuyện Băng Tâm sinh ra đã mang số kiếp hồng nhan họa thủy, đó là bởi vì chính bản thân cô sẽ khiến cho hai kẻ có quyền lực nhất trên thế giới này vì cô mà tranh giành, đấu đá lẫn nhau, đưa nhân gian nhấn chìm trong bể máu. Năm nàng lên tám tuổi, Bạch Cư lão quái đã tìm đến Tử quốc để đón nàng đi, không phải vì hóa giải điềm báo không lành, mà chính là để bắt đầu cho cái cục diện nghiệt ngã đã được định đoạt ấy. Tương tự như thế, việc nhận Lâm Phong làm học trò cũng là để Băng Tâm và Lâm Phong gặp được nhau, để tạo nên mối duyên như bây giờ. Và rồi, việc ông để Băng Tâm trở về tham dự đám cưới của Nghinh Hương cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là sự sắp đặt cho cuộc gặp gỡ với Gia Huy. Như vậy, bánh xe định mệnh đã quay theo đúng kế hoạch. Ông cũng đã ở Lệ Vũ Tự giúp Gia Huy khám phá ra kiếp trước cũng như tình yêu kiếp này của mình với Băng Tâm, tạo thành mối tình khắc cốt ghi tâm mà vì nó Gia Huy có thể làm tất cả, bao gồm cả việc gây chiến với những quốc gia khác....
- Con thấy không, tất cả là một ván cờ đã được xếp đặt từ trước. Dù con có đi quân mã, hay quân sĩ, thì cũng chỉ có bằng ấy nước đi mà thôi. Tất cả đường đi nước bước của các con đều đã nằm trong kế hoạch cả rồi. Và cục diện cuối cùng sắp sửa xảy ra: chiến tranh giữa Minh Quốc và Thiên Quốc, kéo theo đó là môt loạt các nước chư hầu ở xung quanh hai quốc gia này. Rồi đây, sau cuộc tàn sát đẫm máu đó, một trật tự mới sẽ được lập lại. Giờ con nên nhìn cho rõ, không phải con muốn thay đổi cái gì thì sẽ thay đổi cái ấy được. Bởi vậy con đừng sầu não nữa, mà hãy tỉnh táo lại và nghĩ xem mình phải làm gì để hoàn thành nốt sứ mệnh lịch sử của mình.
Ông dừng lại một chút, quan sát phản ứng của Băng Tâm trước hàng loạt sự thật động trời mà mình vừa kể, nhưng chỉ thấy trên khuôn mặt của nàng phảng phất một màn sương. Ông khe khẽ thở dài. Đáng lẽ ông không đem toàn bộ sắp đặt của mình nói ra cho bất cứ ai, nhưng...ngôi sao định mệnh của Băng Tâm sắp vụt tắt rồi, đêm qua thượng đế đã báo mộng như thế. Cho nên, nàng cần phải tỉnh táo lại để hoàn thành nốt nước cờ cuối cùng của mình. Và, ở một khía cạnh nào đó, ông cảm thấy vẫn cần cho Băng Tâm biết tất cả sự thật, vì Băng Tâm là một đứa học trò mà ông rất tâm đắc, ông không muốn trước khi nó ra đi mà lại mang trong mình niềm hối tiếc vì cứ nghĩ tất cả cục diện là do mình gây ra.
- Tất cả là do số phận, là do ông trời. Đó chẳng phải là lỗi của ai...
Những câu nói của Bạch Cư lão quái cứ văng vẳng bên tai Băng Tâm, mỗi lúc một nhỏ dần rồi biến mất hẳn, cùng với bóng dáng ông khuất dần sau mấy hàng cây xa xa.
Ánh mắt nàng chợt lóe lên một tia tinh anh. Đúng như Bạch Cư lão quái nhận xét, nàng chỉ muốn trốn tránh sự thật nên mới giả vờ ngu ngơ như vậy. Nàng không biết nên đối diện với Lâm Phong như thế nào. Thế nhưng, mặc kệ nàng có thành ra cái gì, thì tất cả đều không thay đổi được sự thật là một cuộc tàn sát đẫm máu sắp diễn ra, mà người đứng đầu hai chiến tuyến lại là hai người mà nàng yêu quý nhất. Khi nàng đang đau đầu suy nghĩ xem mọi sai lầm bắt đầu từ đâu thì sư phụ đã đến và nói...\Sư phụ nói thật ư? Tất cả những gì đã xảy ra, ngay từ khi ta mới lọt lòng, đều là sự tính toán trước của một người nào đó gọi là thượng đế sao? Nếu thế...Ta căm hận người, nhưng ta, sẽ không để người toại nguyện đâu, hỡi thượng đế cao quý\. Từ trong khu vườn nhỏ bất chợt có tiếng cười vút cao, không thể biết trong đó hỉ, nộ, ái, ố ra sao. Chỉ biết rằng, sau một thời gian rất dài, nụ cười lại xuất hiện trên môi Tử Băng Tâm.
* * *
Lâm Phong suy nghĩ rất lâu rồi đặt bút viết lên một tấm lụa màu vàng óng. Chàng cứ viết, cứ viết, càng lúc càng say sưa, càng nhập thần. Sau một hồi, tấm lụa đã chi chít những chữ. Chàng cuộn nó lại, để lên giá sách, chỗ hay xếp những chiếu thư quan trọng bậc nhất. Ngày mai, chỉ ngày mai thôi là quân đội Thiên quốc sẽ đến Minh quốc. Cách đây mấy hôm, Gia Huy đã gửi chiến thư đến cho Lâm Phong, và chàng chấp nhận. Bởi vậy quân đội Thiên quốc tiến đến lãnh thổ Minh quốc mà không gặp trở ngại gì to lớn. Lâm Phong chàng lần này muốn trực tiếp mặt đối mặt với Gia Huy, để so tài cao thấp, để xem chàng có điểm gì thua kém Gia Huy mà trái tim của Băng Tâm chỉ trao cho Gia Huy? Chàng hướng ra cửa sổ, đăm chiêu nghĩ về cục diện ngày mai, bất giác mỉm cười. Trong lòng chàng đã suy tính một nước cờ mà không ai ngờ đến.
- Gia Huy, dù đệ có giỏi giang đến thế nào, thì cuối cùng đệ vẫn sẽ thua ta thôi.
Đêm nay lạnh, thế nên cũng khiến cho lòng người đông lại để quyết tâm làm những cái mà lúc bình thường không đủ dũng khí để làm. Lâm Phong mở toang cánh cửa bước ra, thấy Bình Nam vẫn canh chừng ngoài cửa. Chàng nháy mắt với Bình Nam:
- Nào, đi đến phòng Băng Tâm thôi!
Phải, đêm nay chàng phải đối diện với Băng Tâm, và trao tặng cho nàng một món quà. Hi vọng với món quà đó của chàng, Băng Tâm sẽ trao lại cho chàng một món quà khác: một Băng Tâm- công chúa lưu manh đúng nghĩa, chứ không phải một cái xác không hồn như bây giờ.
Cửa phòng Băng Tâm chỉ khép hờ, Lâm Phong nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Khi cánh cửa vừa mở ra, chàng đã thấy Băng Tâm ngồi trên ghế, quan sát chàng. Dường như nàng biết rằng chàng sẽ đến, bởi vì, cái cách ngồi và ánh mắt ấy, hình như là nàng đang chờ đợi chàng. Khoảng thời gian gần đây, chàng chỉ dám đứng từ phía sau quan sát nàng. Hôm nay, lại được đối diện trực tiếp với nàng như vậy, tim chàng lại khẽ lay động. Ôi ôi, hỡi nữ thần xinh đẹp, nàng đang làm lung lay quyết tâm giải thoát cho nàng của ta!
Quả thật, thời gian này chàng đã suy nghĩ rất nhiều. Chàng đã từng yêu Băng Tâm với một tình yêu chỉ biết hi sinh cao thượng, nhận mọi thiệt thòi về mình. Thế nhưng khi xa nàng chàng lại không chịu nổi. Thế là chàng lại yêu nàng theo kiểu ích kỉ, bá đạo và chiếm đoạt. Lúc đó chàng đã tâm niệm rằng chỉ cần có nàng ở bên cạnh là đủ, còn mặc kệ những thứ khác. Quả thật chàng đã làm mọi cách chỉ để giữ nàng lại bên mình, kể cả việc biến mình thành con quỷ xấu xa bị người người nguyền rủa. Thế nhưng khi có nàng trong tầm tay rồi, chàng mới ngộ nhận ra một chân lý mới, rằng có thân thể nàng ở bên thì chưa chắc đã có được trái tim nàng đồng hành. Và đến bây giờ, không những chàng không có được trái tim của nàng, mà ngay cả một Băng Tâm đúng nghĩa cũng đã mất nốt. Nàng đã giấu con người thật của mình vào tận hang cùng ngõ hẻm nào đó, chỉ còn trưng ra bên ngoài một khuôn mặt vô hồn. Giờ đây, chàng chỉ khao khát lại một lần nữa nhìn thấy Băng Tâm muội muội tinh nghịch của chàng ngày xưa là chàng đã mãn nguyện, ngay cả khi Băng Tâm không hề yêu chàng cũng chẳng sao. Để làm được điều đó, chàng biết chỉ có một cách duy nhất là chàng phải buông tay nàng ra thôi. Tối nay, chàng đến đây là để trao cho nàng sự tự do, và nếu có thể, muốn nhận lại từ nàng một nụ cười thật tâm. Mặc dù chàng không biết, khi nàng thật sự cười vì có thể dời xa chàng, liệu chàng còn dũng khí tiếp tục sống trên cuộc đời này nữa hay không?
Chàng tiến lại gần nàng, ngồi xuống ghế đối diện với nàng, thật lâu quan sát nàng. Chàng muốn ngắm nàng thêm một lúc nữa rồi mới nói, bởi vì sợ nói ra rồi, nàng sẽ ngay lập tức rời khỏi chàng, bay đến một nơi mà chàng không bao giờ còn thấy được nữa. Bởi vậy chàng muốn tranh thủ từng giây từng phút để khắc ghi hình ảnh nàng. Nàng là sản phẩm hoàn hảo nhất của tạo hóa. Bất cứ một điểm nào trên người nàng cũng thập phần ma mị. Ái da, Lâm Phong, rồi đây ngươi sẽ phải hối hận vì đã buông tay nàng ra thôi.
Ánh mắt trong veo của nàng cứ dán vào chàng, như một ngọn lửa thiêu đốt những hối hận, những luyến tiếc, những dằn vặt của chàng. \Phải nói ra thôi Lâm Phong. Ta biết mình có thể làm được\. Chàng khẽ thở dài một tiếng, rồi lấy hết can đảm để nói, mắt không dám nhìn thẳng vào Băng Tâm:
- Băng Tâm... ta muốn... muội lại gọi ta một tiếng sư huynh. Bởi vì... ta đã quyết định trả lại tự do...
Chàng chưa kịp nói hết lời của mình, thì đã bị tiếng của Băng Tâm chặn lại:
- Huynh...hãy giữ ta ở lại.
Lời nói của Băng Tâm như tiếng sét làm chấn động Lâm Phong, khiến cho chàng quên hết tất thảy những gì mình định nói. Thứ nhất, vì lâu lắm rồi chàng mới lại được nghe giọng nói của nàng. Thì ra nàng không bị cấm khẩu như những gì mọi người vẫn thường bàn tán thời gian qua. Thứ hai, chính là nội dung của những lời nàng vừa nói. Nàng vừa nói gì nhỉ...hãy giữ ta lại...nàng bảo chàng hãy giữ nàng ở lại...nghĩa là...nàng muốn ở lại bên cạnh chàng...nghĩa là...nàng chấp nhận chàng sao??? Lâm Phong, ngươi không nằm mơ đấy chứ? Chàng ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, như để tìm xem có phải nàng nói những lời đó khi không xác định được đối tượng đứng trước mắt mình là ai hay không? Đúng rồi, có thể đầu óc nàng đang lộn xộn nên cứ ngỡ Lâm Phong chàng là Gia Huy nên mới thốt lên những lời đó chăng? Thế nhưng chàng chỉ thấy trong ánh mắt nàng một sự quyết tâm của một người biết mình muốn gì, chứ không hề giống một người mất phương hướng. Vậy thì, nếu nàng không nhầm lẫn thì chắc chắn là chàng đang nằm mơ. Chàng đưa tay lên cực lực nhéo má mình. Oa, không đau, chắc chắn đang nằm mơ rồi. Thử nhéo mạnh thêm chút nữa xem sao. Cũng không đau, nhất định là mơ rồi. Nhưng...thôi, cứ thử thêm lần nữa cho chắc ăn...
Thấy Lâm Phong như người ngu ngơ, cứ lấy tay nhéo má mình đến độ đỏ ửng cả lên, Băng Tâm liền nắm lấy bàn tay của chàng, ngăn chàng tự làm tổn thương chính mình. Nhìn phản ứng của chàng, nàng chợt ứa nước mắt. Đến tận hôm nay nàng mới chú ý quan sát để thấy chàng yêu mình đến mức độ nào. Và nàng đã vô tâm khiến chàng bị tổn thương đến mức độ nào. Quay trở về và sống hạnh phúc bên Gia Huy, đó là một giấc mơ quá xa tầm với. Chi bằng nàng cứ quyết định ở bên cạnh Lâm Phong, giúp chàng tỉnh ngộ, để không gây thêm tội ác nào nữa. Mọi sai lầm đều từ sự xuất hiện của nàng trên cõi đời này, vậy thì sao nàng không dùng cái sinh mệnh tội lỗi này để làm một việc có ích là cản lại cuộc chiến tranh vô nghĩa? Lâm Phong chẳng bảo vì nàng mà chàng có thể làm mọi thứ hay sao? Chỉ cần chàng có thể vì nàng mà chấm dứt cuộc chiến tranh ngày mai, thì nàng sẽ nguyện ý ở lại bên chàng, mãi mãi không bao giờ rời xa. Sẽ dùng tất cả sự chân thành của mình để đối đãi với chàng trong suốt phần đời còn lại.