Công Chúa Lưu Manh

Chương 22: Chương 22: Một đêm hạ thành




Nhìn con trai mình đắm chìm trong tửu sắc, Thiên quốc vương chỉ biết thở dài não nuột. Ông thực sự buồn thay cho chuyện của hai người. Trước kia ông đành lòng chấp nhận Băng Tâm làm con dâu chứ không thực sự có cảm giác yêu mến nàng như bây giờ. Nhưng từ ngày nàng đến tìm ông, bày ra kế hoạch tráo đổi cô dâu, một mình gánh lấy tiếng phản bội, ông rất cảm phục nàng. Nàng lo nghĩ cho Gia Huy, lo nghĩ cho tình cảm hai cha con của chàng. Thấy nàng tận tay đưa cho Đình Đình chiếc áo cưới, rồi giúp Đình Đình đội khăn trùm đầu với khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, ông nghe tim mình cũng nhói đau. Giá mà hai đứa chúng nó không phải là công chúa và hoàng tử của hai quốc gia đối nghịch, thì mọi chuyện đã không diễn ra như thế này.

Sau khi phát giác ra mọi chuyện, Gia Huy kiên quyết đòi hủy bỏ đám cưới. Dù sao lễ bái đường cũng chưa hoàn thành, và chàng thì không muốn lấy ai khác ngoài Băng Tâm. Kim quốc vương đùng đùng nổi giận. Đáng lẽ ra ông muốn phát động chiến tranh với Thiên quốc, nhưng khi trở về nước không hiểu sao lại từ bỏ ý định, chỉ tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với Thiên quốc. Mãi về sau mật thám đại nội đi dò la tin tức mới biết đó là do hoàng tử Vĩnh Kỳ làm theo nguyện vọng của Băng Tâm. Khi Băng Tâm biết đám cưới bị hủy bỏ, đã bí mật gặp Vĩnh Kỳ, cầu xin chàng không gây chiến với Thiên quốc. Kim quốc vương rất nghe lời Vĩnh Kỳ, hơn nữa trước giờ Kim quốc cũng không hay tham gia vào chiến tranh hao tiền tốn của, thế nên Thiên quốc mới tránh được tai kiếp này. Thiên quốc vương một lần nữa cảm kích Băng Tâm.

Tuy không phải đối đầu với Kim quốc, nhưng tình cảnh Thiên quốc lúc này cũng đủ khốn đốn rồi. Minh quốc đang động binh không ngừng, thế lực ngày càng lớn mạnh. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tấn công trực diện vào Thiên quốc. Không nhận được sự viện trợ từ Kim quốc, Thiên quốc khó lòng chống trọi được với các thế lực ngoài kia đang câu kết với nhau để chống lại mình. Đất nước đã có nguy cơ lụi bại, hoàng tử Gia Huy lại không màng đến chính sự, suốt ngày chìm đắm trong vòng tửu sắc. Từ ngày Băng Tâm bỏ đi, chàng lại quay trở về cuộc sống phóng túng ngày xưa. Không, thậm chí còn hơn cả lúc xưa. Chàng bây giờ không tin vào cái gì gọi là tình yêu chân thật nữa. Yêu chân thật để làm gì khi kết quả chỉ khiến trái tim chàng đau khổ mà thôi. Chuyện triều chính chàng cũng không màng. Làm hoàng tử một nước để làm gì, khi chính vì cái địa vị hoàng tử đó mà chàng không giữ được người mình yêu. Cuộc sống của chàng bây giờ chỉ là những cuộc chơi triền miên.

Khi cục diện hỗn loạn thì những kẻ hám lợi sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội nhảy vào trục lợi. Điển hình là Tây Xuyên quốc. Tây xuyên quốc là một nước nhỏ nằm ở biên giới phía Tây của Thiên quốc. Đất nước của họ chủ yếu là thảo nguyên, người dân sống theo lối du mục. Bởi vậy có một vùng đất phì nhiêu màu mỡ như Thiên quốc để người dân an cư lạc nghiệp là ước mơ từ lâu của Tây Xuyên quốc. Nhưng cũng giống bao quốc gia bé nhỏ khác, xâm chiếm một đất nước quá mạnh như Thiên quốc chỉ là vọng tưởng đối với họ mà thôi. Những tưởng cứ phải ngậm ngùi cam chịu số phận như vậy, nhưng không ngờ một ngày kia, vật đổi sao dời, Thiên quốc bỗng dưng lâm vào cảnh nguy nan. Một lần nữa, lòng tham của Tây Xuyên quốc vương lại trỗi dậy. Ông cho gọi Tuyền Cơ - một trong tứ đại cao thủ Tây Xuyên quốc vào bàn bạc chuyện cơ mật.

Dạo gần đây Gia Huy thường tụ tập cùng các cô nương tại Phong Hải tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành . Hôm nay nơi này có màn biểu diễn nguyệt cầm đặc biệt của một mĩ nhân từ phương xa đến. Tiếng đàn ảo diệu của nàng thu hút rất đông người đến nghe, nhưng chính nhan sắc của nàng ta mới là thứ khiến ai nấy đều ngơ ngẩn. Nghe đồn cô ta là một ca nữ sinh trưởng trên đại ngàn. Những cô gái lớn lên trên lưng ngựa mang vẻ đẹp mặn mà sắc sảo chứ không yểu điệu như những cô tiểu thư sống trong khuê phòng. Cô nương xinh đẹp đương nhiên lọt vào tầm mắt của Gia Huy. Thế nhưng cô ta cũng thật kiêu kì. Hoàng tử Thiên quốc triệu kiến cô ta mà cô ta cũng chẳng màng đến, cứ thế quay lưng bỏ đi. Hoa càng nhiều gai thì người ta càng muốn hái. Cô ta như một liều thuốc kích thích chàng lao vào cuộc chiến chinh phục người đẹp. Cô ta muốn thi thố đánh cờ với các nam tử hán động tâm với cô ta. Nếu như ai có thể thắng được cô ta thì cô ta sẽ theo người đó. Các nam tử hán xôn xao, tranh nhau lên tỉ thí. Nhưng bẻ gai hoa hồng không phải dễ. Rất nhiều người vênh váo bước lên rồi đành tủi hổ trở xuống. Nước cờ của nàng ta ảo diệu, biến hóa khôn lường. Gia Huy cười khẩy. Tỷ thí cờ với chàng chỉ là chuyện cỏn con. Sau hai canh giờ so tài, cô ta đã hoàn toàn bị khuất phục. Vậy là mĩ nhân lại rơi vào tay mĩ nam nhân. Thiên hạ đành ngậm ngùi : ông trời vốn bất công như thế!

Gia Huy sủng ái nàng ta hết mực. Nàng ta đòi gì chàng cũng cho, muốn đi đâu chàng sẽ theo đó. Cô ta buồn chàng sẽ làm mọi cách để cô ta vui. Vì cô ta mà chàng tổ chức không biết bao nhiêu bữa tiệc sa hoa trong hoàng cung, rất hao tiền tốn của. Ban đầu chàng cho cô ta ở Thu Nguyệt cung, nhưng về sau cho cô ta sang Thiên Cửu điện ở với chàng luôn. Thiên Cửu điện có rất nhiều văn kiện quan trọng của quốc gia. Nhiều người tỏ ý khuyên can nhưng chàng không nghe. Bá quan văn võ chép miệng than thở : người đứng đầu quốc gia tương lai mà chìm trong lạc thú như vậy, đất nước sắp suy tàn mất rồi.

Một hôm, nàng ta bỗng trở nên trầm mặc hẳn, cả ngày chỉ đeo cái vẻ sầu sầu. Thấy mĩ nhân không vui, Gia Huy sốt sắng :

- Nàng có chuyện gì vậy, nói cho ta biết đi. Ta có chỗ nào chưa tốt với nàng hay sao?

Cô nàng vẫn mang nét buồn lãng mạn:

- Không có. Ở bên chàng thiếp rất hạnh phúc. Nhưng thiếp xa quê hương lâu rồi, nên thấy nhớ thôi . Giá như được trở về thăm nhà thì tốt quá.

Gia Huy cười xòa, âu yếm ôm người đẹp vào lòng:

- Tưởng gì, ta đưa nàng về thăm nhà là được rồi. Nhân tiện ta cũng muốn biết nơi nào đã sinh ra người con gái tuyệt vời như nàng.

Nàng cười bẽn lẽn, dụi đầu vào trong lòng chàng :

- Chàng thật tốt với ta. Thực ra có chuyện này ta vẫn chưa nói với chàng. Ta chính là công chúa Tây Xuyên quốc. Vì ham chơi nên ta đã trốn nhà đến Thiên quốc này du ngoạn, rồi gặp chàng nên ở lại đây luôn. Lâu nay không có tin tức gì của ta, chắc phụ vương với mẫu hậu lo lắm.

Vẻ mặt chàng thoáng kinh ngạc. Sao cuộc đời chàng cứ phải dính dáng vào mấy cô công chúa vậy nhỉ?( tại tác giả chứ còn tại sao nữa ^^) Nào là công chúa Tử quốc, công chúa Kim quốc, rồi công chúa Tây Xuyên quốc. Các nàng đến rồi đi trong cuộc đời chàng, khiến chàng bị quay đến chóng mặt. Nhưng mà mặc kệ, dù địa vị nàng có thế nào, chỉ cần nàng khiến chàng vui vẻ là được rồi.

- Ôi, ta còn tưởng nàng không có thân phận gì, hóa ra là một công chúa cao quý. Được, ta sẽ đích thân cùng nàng về Tây Xuyên quốc, mang lễ vật về bái kiến phụ vương, mẫu hậu của nàng.

Nàng nhoẻn miệng cười rạng rỡ :

- Chỉ có chàng là thương ta nhất.

Cô nàng nhắm mắt lại chờ đợi một nụ hôn, nhưng chàng đã không đáp lại mà chỉ ôm nàng vào lòng. Cô nàng hơi phật ý, chẳng hiểu sao chàng ân sủng nàng như vậy nhưng duy nhất có nụ hôn là chàng không bao giờ chịu trao ra. Nhưng những dỗi hờn qua rất nhanh, vòng tay của chàng làm cho nàng quên đi tất cả.

Gia Huy đem theo một ngàn quân hộ tống mĩ nhân về Tây Xuyên quốc. Biết tin hoàng tử Thiên quốc đã phải lòng con gái yêu của mình, Tây Xuyên quốc vương vui mừng khôn xiết, vội vàng mở tiệc chào đón chàng đại giá quang lâm. Ngoài Gia Huy ra, các tướng quân đi theo chàng cũng được mời đến dự. Rượu ngon, đàn hay, lại có người đẹp bên cạnh hầu rượu, những người đến từ Thiên quốc được dịp say sưa quên cả đất trời, luôn miệng tỏ lòng biết ơn Tây Xuyên quốc vương đã hậu đãi. Nhìn từ hoàng tử đến các tướng quân đều bét nhè, Tây Xuyên quốc vương chỉ nở nụ cười nửa miệng.

- Đa tạ quốc vương đã khoản đãi chúng ta. Nào, chúng ta cùng cạn chén vì tình hữu hảo giữa hai nước. Và cạn chén vì công chúa Tuyền Cơ xinh đẹp.

Gia Huy một tay ôm eo Tuyền Cơ, một tay nâng chén rượu lên mời Tây Xuyên quốc vương. Tây xuyên quốc vương cũng nâng chén lên cao, miệng cười hớn hở. Nhìn chàng một hơi uống cạn chén rượu, ánh mắt ông ta ánh lên tia quỷ dị. Thiên hạ đồn đại hoàng tử Gia Huy là một nhân tài hiếm có, nhưng nay gặp mặt mới biết không thể tin vào lời đồn. Chàng ta có diện mạo phi phàm thật, nhưng rốt cục cũng chỉ là một kẻ phong lưu bạc nhược mà thôi. Có một người thừa kế như vậy, xem ra chuyện Thiên quốc suy vong chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đã là chuyện không thể tránh khỏi, chi bằng để Tây Xuyên quốc ta giúp các người nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.

Đang trong cuộc vui, Gia Huy bỗng thấy đầu óc váng vất, đất trời chao đảo. Một cái gì đè nặng lên tim, khiến nó đập ngày càng khó khăn. Chàng lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, đoạn nói với Tây Xuyên quốc vương:

- Rượu này quả thật rất mạnh. Ta thấy đất trời sắp hòa làm một mất rồi.

Tây Xuyên quốc vương vứt chén rượu trên tay đi, nhẹ nhàng cười:

- Hoàng tử thấy vậy là phải. Bởi vì trong rượu đó ta đã bỏ mê dược vào. Loại mê dược này do một vị dược sư mới đến Tây Xuyên quốc chế tạo ra, không thể dùng công lực ép ra được đâu. Hoàng tử cùng các vị tướng quân đành ở đây làm khách mấy hôm vậy.

Cô nàng Tuyền Cơ cũng từ trong vòng tay Gia Huy lách ra, đi đến bên Tây Xuyên quốc vương:

- Hoàng thượng, Tuyền Cơ đã hoàn thành nhiệm vụ dẫn dụ cẩu hoàng tử Thiên quốc đến đây. Ngoài ra Tuyền Cơ còn lấy được ở Thiên Cửu điện sơ đồ bài binh bố trận của Thiên quốc ở vùng biên giới. Xin dâng lên hoàng thượng.

Tây Xuyên quốc vương nhận lấy cuộn giấy từ tay Tuyền Cơ, cười khoái trá :

- Tuyền Cơ khá lắm. Không hổ danh là một trong tứ đại mật thám của Tây Xuyên quốc. Ta sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh. Ngươi có thể lui ra ngoài lĩnh thưởng.

- Đa tạ quốc vương.

Nàng ta cúi đầu lạy tạ, rồi liếc nhìn Gia Huy đang mở mắt trừng trừng nhìn mình, sau đó lả lướt đi ra ngoài, bước qua một loạt các tướng lính của Thiên quốc cũng đang có biểu hiện trúng độc.

Tây Xuyên quốc vương cúi thấp xuống quan sát Gia Huy đang cố gắng vật lộn với chính mình để ngăn thuốc ngấm sâu vào cơ thể. Ông ta chép miệng:

- Hoàng tử nhà ngươi chắc không bao giờ ngờ được người mình kề vai tựa má lại chính là kẻ phản bội, đúng không? Có trách cũng chỉ trách ngươi ngu dốt, không nghe lời khuyên can của mọi người, giữ Tuyền Cơ ở lại bên mình, nên mới ra nông nỗi này. À! Mà cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho ngươi. Nam nhân nào mà chẳng bị mĩ nhân làm cho si dại. Với cả ta thấy ngươi không cần đất nước nữa. Nếu đã vậy chi bằng hãy để lại cho người Tây Xuyên chúng ta.

Gia Huy hơi nhếch mép:

- Thì ra ngươi là kẻ tham lam. Ngươi thèm muốn Thiên quốc chúng ta lâu rồi, đúng không? Nhưng các ngươi quá yếu đuối, làm sao có thể mơ tưởng đến việc làm chủ Thiên quốc của ta?

Ông ta cười ngất, như thể không sao tin nổi Gia Huy chàng lại ngờ nghệch như vậy:

- Vậy nên chúng ta mới cần đến sự giúp đỡ của hoàng tử nhà ngươi. Hoàng tử ngươi với một ngàn quân lính ở đây coi như đã nằm trong tay ta. Ta sẽ dùng cái mạng cao quý của ngươi để ép lão Thiên quốc vương phải kí hiệp ước nhường đất đai. Nếu như lão là một người cha tồi, bỏ mặc ngươi, thì ta sẽ liên minh với một số nước khác, như Minh quốc chẳng hạn, để giao chiến với các ngươi. Bản đồ bày binh bố trận cơ mật như vậy cũng đã nằm trong tay ta, ta sợ gì không thắng nổi quân đội Thiên quốc đang trong lúc suy tàn chứ.

Gia Huy gằn giọng :

- Khá khen cho ngươi đã tính toán tất cả đâu vào đấy.

- Cảm ơn lời khen của ngươi. Nào, bây giờ mời hoàng tử cùng các tướng quân vui lòng đến tệ xá nghỉ ngơi một chút.

Tây Xuyên quốc vương nắm tay Gia Huy định lôi chàng dậy, nhưng ông ta bỗng giật mình buông tay ra. Thân thể chàng hoàn toàn không giống như người đang bị trúng mê dược chút nào. Thấy ông ta há hốc mồm kinh ngạc, chàng thôi không tỏ ra vật vã khó chịu nữa mà đứng thẳng dậy, cười nhẹ :

- Chắc ngài ngạc nhiên lắm phải không, Tây Xuyên quốc vương? Mê dược của ngươi so với chúng ta chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi. Muốn uy hiếp hoàng tử ta hả? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.

- Ngươi...ngươi...làm sao có thể như vậy?

Ông ta kinh hãi nhìn quanh, các vị tướng lính Thiên quốc cũng đang từ từ hồi phục như bình thường. Ánh mắt người nào người nấy nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đang bất ngờ chưa dứt, thì bên ngoài đại điện có một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào bẩm báo:

- Bẩm hoàng thượng, có tin khẩn cấp. Quân đội Thiên quốc không biết từ đâu xuất hiện, bất ngờ bao vây kinh thành chúng ta. Bọn chúng rất đông, hỏa lực lại mạnh, e rằng chúng ta không chống đỡ nổi.

Tây Xuyên quốc vương hoảng loạn, gào thét như điên:

- Lũ ăn hại, các ngươi làm gì vậy hả? Quân đội của chúng ta ở trong thành này không ít hơn hai ngàn người, lại có lợi thế đánh từ trên cao xuống, vậy mà lại để xảy ra nguy cơ thất thủ ư?

Tên lính vã mồ hôi như tắm:

- Dạ bẩm hoàng thượng. Quân ta đã bị quân đội của Thiên quốc ở trong thành tấn công, thương vong khá nhiều. Còn quân cứu viện ở xa, chỉ sợ không về kịp.

Tây Xuyên quốc vương bị đòn tấn công quá bất ngờ, lẩm bẩm :

- Thế nào mà...tất cả tướng chỉ huy của bọn chúng chẳng phải ở đây sao? Ai đã chỉ huy chúng tấn công quân đội của ta? Là ai?

Gia Huy lắc đầu tội nghiệp thay cho Tây Xuyên quốc vương :

- Nếu ông muốn biết thì ta có thể nói. Tất cả tướng quân của ta đều đang ở ngoài kia chiến đấu. Những người ngồi trong này chỉ là binh lính mà thôi. Tiệc rượu của Tây Xuyên quốc đâu phải bao giờ cũng được hưởng, các tướng quân cũng nên để cho binh lính một phen hưởng thụ chứ hả.

Nhìn Tây Xuyên quốc vương uất nghẹn không nói được câu nào, Gia Huy cười lớn :

- Không phải mỗi Tây Xuyên quốc các người biết diễn kịch đâu. Ngươi nên lấy đây làm bài học. Các ngươi đã quá sai lầm khi dám nhòm ngó đến Thiên quốc chúng ta.

- Ngươi...làm sao mà ngươi biết trước chuyện này...mà không, làm sao ngươi lại không bị trúng độc? Rõ ràng các ngươi đã uống rất nhiều rượu pha thuốc mà?

Chàng ngồi xuống ghế vốn là chỗ ngồi của Tây Xuyên quốc vương, hai tay đan vào nhau, nhìn ông ta, bình thản đáp:

- Mật thám đại nội Tuyền Cơ của ngươi đóng kịch rất khéo. Cô ta muốn ta tự mình tiếp cận, chinh phục cô ta, nên tỏ ra kiêu ngạo với ta. Nhưng trong ván cờ tỉ thí hôm đó, ta đã thấy cô ta cố tình để thua. Cô ta rõ ràng muốn tiếp cận ta mà. Hơn nữa, bản nhạc mà cô ta đánh không lẫn vào đâu được, chính là khúc : \Du Thủy Kết Phong\ thường diễn tấu trong cung đình Tây Xuyên quốc các người. Một nhạc công cung đình Tây Xuyên quốc tại sao lại muốn tiếp cận ta? Từ khi đó ta đã hơi hồ nghi, nên mới để cô ta ở bên cạnh mình cho tiện theo dõi. Khi cô ta lục lọi Thiên Cửu điện của ta, ta đã trông thấy nhưng nhắm mắt làm ngơ. Tất cả văn kiện quan trọng ta đã đem đi giấu chỗ khác trước khi cô ta đến Thiên Cửu điện ở. Cô ta lấy đi sơ đồ bày binh bố trận giả đó, chứng tỏ cô ta có liên quan đến một âm mưu xâm chiếm Thiên quốc chúng ta. Khi cô ta dụ ta đến Tây Xuyên quốc, ta đã biết các ngươi muốn bắt ta làm con tin mà. Các ngươi hao tâm tổn sức như vậy để lừa ta, chẳng nhẽ ta lại không hợp tác một chút hay sao?

- Vậy...vậy...- Tây Xuyên quốc vương thấy mình bị lừa một vố quá ngoạn mục, gần như á khẩu.

- A! Nhưng mà ngươi không nên nghĩ chúng ta đóng kịch hoàn toàn. Đúng là chúng ta đã bị trúng mê dược thật đó, chỉ là đã sớm uống thuốc giải nên mới nhanh chóng tỉnh táo lại thôi.

- Sao có thể? Loại mê dược này chưa từng xuất hiện, làm sao các ngươi có thuốc giải?

- Bởi vì chính người chế tạo thuốc đã đưa cho chúng ta. Có lẽ ngươi không để ý, nhưng vị dược sư đó đến Tây Xuyên quốc các người đúng vào lúc Tuyền Cơ ở Thiên quốc chúng ta.

Tây Xuyên quốc vương buông thõng thân mình, cả người ở trong trạng thái không còn hơi sức. Thì ra không có chuyện gì ông ta âm mưu mà qua được con mắt của Gia Huy.

- Ngươi nói xem, có phải ngươi đã âm mưu chiếm Tây Xuyên quốc của ta từ lâu?

Chàng lắc đầu, bộ mặt hiện ra hai chữ \oan quá\:

- Ấy chết. Sao ngài lại nói như vậy? Không phải các người tham lam thì làm sao chúng ta có cơ hội này? Mỡ dâng đến miệng mèo, nếu như không ăn thì sẽ bị người đời cười chê đó.

Rồi, một nụ cười đắc ý nở trên môi chàng :

- Ta còn chưa nói lời cảm ơn ngươi. Thiên quốc chúng ta dù muốn đến đâu cũng không thể tự dưng đem quân đến đánh Tây Xuyên quốc các người. Nhưng nay các người đã cho chúng ta một cái cớ rất tốt để đường đường chính chính phát động chiến tranh.

Tây Xuyên quốc vương im lặng, dường như ông ta đang nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Sau một hồi xem xét lại thất bại của mình, ông ta mới lên tiếng:

- Thiên quốc các ngươi quả thật rất thủ đoạn. Và, dù muốn hay không, ta cũng phải công nhận rằng hoàng tử Gia Huy nhà ngươi rất giỏi. Thế mà ta đã có lúc nghĩ rằng ngươi chỉ là một kẻ bạc nhược, mê muội trước nhan sắc mĩ nhân. Thì ra đối với người đẹp ngươi một chút động lòng cũng không có.

Nghe câu này, chàng hơi chạnh lòng. Gia Huy chàng không phải không bị mĩ nhân làm cho mê muội, mà chỉ là ông ta tìm không đúng người thôi. Nếu như người con gái đó không phải Tuyền Cơ mà là Băng Tâm, thì có lẽ chàng biết chết nhưng vẫn sẽ đâm đầu vào cái bẫy đó. Những ngày qua, chàng đắm mình trong tửu sắc để quên đi nỗi nhớ nàng, và để nuôi dưỡng trong lòng nỗi oán hận người con gái đã bỏ chàng mà đi. Thế nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa, chàng vẫn không thể hận nàng, thậm chí còn yêu nàng gấp bội. Nỗi nhớ nàng khiến con tim chàng rỉ máu. Chàng không thể ngồi yên để mọi chuyện diễn ra như thế được. Chàng sẽ gắng sức xây dựng lại quốc gia của mình, chuẩn bị cho chàng và nàng một tương lai tươi sáng, sau đó sẽ lại đi tìm nàng.

- Hoàng tử Gia Huy ta phong lưu đa tình nổi tiếng, bên cạnh ta thiếu gì mĩ nhân. Tuyền Cơ quả thật là có xinh đẹp, nhưng đối với ta cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Muốn dùng nhan sắc đó khiến ta mê muội mà sai khiến ta, ngươi quả thật không hiểu gì về ta cả.

Tây Xuyên quốc vương đã hoàn toàn mất hết cao ngạo. Một người như Gia Huy ông ta hoàn toàn không xứng đáng làm đối thủ. Ông ta thở dài não nuột:

- Bây giờ tất cả đã nằm trong tay ngươi rồi, ngươi định sẽ đối xử thế nào với Tây Xuyên quốc chúng ta? Sáp nhập vào Thiên quốc à?

Chàng mỉm cười, hai tay đỡ Tây Xuyên quốc vương đang suy sụp đứng dậy:

- Không. Đất đai Thiên quốc chúng ta đã đủ nhiều. Ta nghĩ Tây Xuyên quốc vương ngài cứ làm vua ở đây đi hả.

Tây Xuyên quốc vương một lần nữa bị sốc:

- Ngươi nói gì? Ta không nghe nhầm đấy chứ?

Làm sao mà sau bao nhiêu mưu kế mới chiếm được kinh thành Tây Xuyên, Gia Huy lại có thể phủi tay bỏ đi thế được? Biết trong đầu ông ta nghĩ gì, chàng nhẹ nhàng nói:

- Chỉ cần Tây Xuyên các người cho Thiên quốc chúng ta mượn một vạn binh mã, dâng cho chúng ta mười vạn lượng vàng, và hàng năm cống nạp cho Thiên quốc chúng ta là được.

A! Thì ra chàng muốn dùng quân đội và vàng bạc của Tây Xuyên quốc để củng cố thêm sức mạnh quân sự. Hơn nữa, chàng vừa không hao tâm tổn sức để quản lý Tây Xuyên quốc mà mỗi năm vẫn sẽ thu được lợi lộc từ nước này. Và một điều quan trọng hơn là lấy được lòng dân, bởi vì không mang tiếng là kẻ xâm lược. Quả là thâm hiểm. Nhưng mà đối với Tây Xuyên quốc vương thì như thế còn tốt hơn gấp vạn lần so với đánh mất ngai vàng. Ông ta ngoan ngoãn kí vào thỏa ước làm chư hầu của Thiên quốc. Vậy là chỉ sau một đêm, sức mạnh của Thiên quốc bỗng dưng tăng lên đáng kể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.