Công Chúa Lưu Manh

Chương 6: Chương 6: Một ngàn lượng vàng




Qua nhiều ngày vất vả, Băng Tâm và Gia Huy mới đến được thôn Đinh Gia Kiều. Vui mừng chưa kịp, đã thấy khắp nơi một cảnh thê lương. Vẳng trong không trung tiếng ai oán nỉ non. Đường làng thưa thớt người. Đàn ông mặt mũi hốc hác, mệt mỏi. Đàn bà mắt đỏ hoe. Người người bước đi rất vội vàng. Đây mà là thôn Đinh Gia Kiều nổi tiếng đó ư? Sao chẳng thấy các thương gia tấp nập đến mua bán đồ thủ công chế tác như thiên hạ vẫn đồn đại?

Băng Tâm đến hỏi một ông lão đang ngồi trước cửa nhà, đăm chiêu nghĩ ngợi:

- Xin hỏi ông lão, thôn này có chuyện gì xảy ra vậy?

Ông lão chăm chú nhìn hai người lạ mặt, thở dài:

- Hai người ở xa mới đến nên không biết. Ở đây đang có dịch bệnh hoành hành. Người chết vô số. Người sống cũng đang mắc bệnh. Hầu như nhà nào cũng có người bị nhiễm. Các người còn ở đây làm gì? Nhanh đi thôi kẻo lại mang hoạ vào thân.

- Đi sao đành chứ. Chúng tôi đến thôn này muốn hỏi rõ một chuyện. Không biết ở đây ai là người chế tác vũ khí giỏi nhất?

- Cô nương đến không đúng thời điểm rồi. Bây giờ mọi người đều bấn loạn, không ai có thời gian giải đáp thắc mắc của cô nương đâu. Chúng tôi còn phải lo cho những người đang hấp hối.

Xem ra nếu chưa giải quyết được tình trạng trước mắt thì khó có thể làm rõ vấn đề của mình. Gia Huy lên tiếng:

- Vậy không có thuốc trị bệnh hay sao, thưa tiền bối?

Ông lão chép miệng:

- Cũng không phải là không có, chỉ là thuốc đó rất hiếm, phải nhập từ nước khác về nên giá thành quá cao. Chúng tôi lại có nhiều người bệnh thế này, số tiền cần để mua thuốc không nhỏ. Mọi người ai cũng cố gắng kiếm tiền, nhưng vẫn như muối bỏ bể thôi.

Băng Tâm lấy làm lạ:

- Nơi đây chẳng phải rất nổi tiếng với các món đồ thủ công tinh xảo hay sao? Bán những món đồ đó, chắc thu được không ít tiền chứ?

- Đúng là có vậy, nhưng mà là chuyện của trước kia. Ngày nay hàng hoá các nước khác được chuyển đến nhiều, mọi người có nhiều sự lựa chọn. Kiểu dáng của chúng tôi nhìn hơi cổ, giờ không còn được yêu thích nữa. Bán không được giá là còn may, chỉ sợ không bán được. Mọi hi vọng trông chờ vào việc chế tác vũ khí. Nhưng mà vũ khí tinh xảo làm cần mất nhiều thời gian, chỉ sợ đến lúc làm xong thì mọi chuyện đã không cứu vãn được nữa.

Nhìn ông lão rầu rầu đến tội nghiệp. Chung quy lại thì tiền vẫn là một thứ vô cùng quan trọng. Vậy chuyện này cần tiền là có thể giải quyết, nhưng biết kiếm đâu ra tiền, mà lại còn là số tiền lớn nữa. Giá mà ta có thể kiếm ra tiền, vừa giúp người, vừa giúp mình, nhưng chỉ e lực bất tòng tâm - Gia Huy ít khi ra khỏi kinh thành, ít chứng kiến những cảnh tang thương của dân chúng như thế này, nên bất giác thở dài.

Băng Tâm cũng đang vắt óc suy nghĩ. Khéo xoay sở trong những hoàn cảnh khó khăn là bản lĩnh của nàng. Đệ nhất đại lưu manh như nàng mà không có cách thì còn ai có cách? Nàng nhanh chóng nảy sinh ra một ý tưởng, mừng mừng rỡ rỡ nói với ông lão:

- Nếu ta có cách kiếm được tiền cho dân làng ở đây thì mọi người vui lòng giúp ta làm rõ chân tướng một việc chứ?

Ông lão hoài nghi:

- Giải quyết được vấn nạn trước mắt thì chuyện giúp hai vị có là gì. Nhưng mà số tiền chúng ta cần rất lớn. Đến một vạn lượng vàng. Cô nương làm cách nào kiếm ra?

- Xin hỏi ông lão, dân ở thành thị bên cạnh rất giàu có đúng không?

- Đích thực rất giàu có. Đó là một trong ba trung tâm kinh tế lớn nhất của Kim quốc này.

- Vậy xin hỏi các vị còn có hàng hoá gì có thể bán được hay không?

- Hàng hoá đem đi đại hạ giá bán cũng gần hết rồi. Chỉ còn lại một lô gương đồng cũ chẳng ai thèm mua.

Băng Tâm tặc lưỡi:

- Vậy là tốt rồi. Ta sẽ đi bán gương.

Cả ông lão lẫn Gia Huy đều kinh ngạc nhìn nàng. Gia Huy thắc mắc:

- Này, nàng điên rồi sao? Đống gương ế ấy mà đem đi bán, ai mà mua. Nàng túng quá cũng đừng làm liều chứ.

Ông lão không nói, nhưng đôi mắt tròn xoe ấy đang nhìn chằm chằm Băng Tâm, chắc chắn với Gia Huy cùng một suy nghĩ. Băng Tâm cười gian, nhìn Gia Huy từ đầu đến chân:

- Chàng nói xem, chàng sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ những người tội nghiệp này chứ.

- Đương nhiên, chuyện đó đâu cần bàn cãi. Chỉ cần là việc ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm.

- Vậy được rồi. Đây chính là lúc chàng thể hiện bản lĩnh của mình.

- Bản lĩnh gì? - Gia Huy ngày càng nóng ruột.

Băng Tâm đáp hai chữ gọn lỏn : ĐÀO HOA.

Thì ra cách của nàng là thế này đây: bán hàng kèm theo khuyến mại. Hàng tặng kèm chính là một cái ôm của mĩ nam Gia Huy. Mĩ nam trên thế giới này có nhiều, nhưng người đẹp như Gia Huy thì đúng là của hiếm. Được một lần mơ mộng trong vòng tay của người như chàng, đúng là có chết cũng đáng. Các bà các cô, mà chủ yếu là các mệnh phụ phu nhân giàu có lắm tiền chen nhau xếp hàng vào mua gương. Hàng thì ít người thì đông, đương nhiên sẽ dẫn đến tình trạng giá cả leo thang. Thế nhưng đây là cơ hội có một không hai, nên các bà các cô đua nhau vung tiền không tiếc. Nhìn Gia Huy bị quay như chong chóng trong vòng vây của nữ nhi, còn giỏ đựng vàng thì cứ ngày một đầy lên, Băng Tâm vô cùng khoái chí. Xem ra cái mặt đẹp trai cũng có ích lắm chứ, khi cần có thể mài ra dùng dần ^^. Khi nghe Băng Tâm nói ra kế hoạch này , ban đầu Gia Huy cũng không chấp nhận. Nhưng nhìn đôi mắt cầu xin khẩn khoản của ông lão, chàng sao nỡ đành. Với cả ôm nữ nhi vào lòng, là chuyện chàng làm đã thành quen, nay thể hiện bản lĩnh một chút cũng không tổn hại gì. Thế nhưng đấy là chàng chưa lường hết mọi bề. Cứ nghĩ là được ôm mĩ nhân sao? Mĩ nhân đâu không thấy, chỉ thấy các bà cô lắm tiền chen lấn nhau. Hàng đã bán rồi, Gia Huy đành ngậm đắng nuốt cay thực hiện nghĩa vụ của mình, trong lòng oán mười tám đời nhà Băng Tâm. Từ nay về sau, có chết chàng cũng không nghe cô ta nữa.

Quả nhiên là mĩ nam tử có cái lợi của mĩ nam tử. Chỉ bán hai ba chục cái gương đồng cũ rích mà đã thu được khoảng chín ngàn lượng vàng. Các bà các cô ở đây cũng hào phóng ghê. Gia Huy bị quay đến chóng mặt, tựa cả người vào tường. Vẫn còn một cái gương nữa chưa bán, cũng còn một ngàn lượng vàng nữa cần kiếm cho đủ. Cái gương này cần phải bán cắt cổ một chút. Băng Tâm nhìn Gia Huy cười nịnh nọt:

- Chỉ còn một chiếc gương nữa thôi mà cần phải kiếm một ngàn lượng, hay là chàng chịu khó hi sinh thêm một chút...

Gia Huy gạt phăng ý tưởng này:

- Hi sinh cái gì chứ? Ta làm đến như vậy còn chưa đủ mất thể diện hay sao? Nếu mà sớm biết như vậy ta đã không nhận lời với nàng. Giờ nàng tính sao thì tính, ta không biết đâu.

Chàng hờn giận như một đứa trẻ. Băng Tâm chưa biết nói thêm cái gì để thuyết phục chàng, thì đằng sau vang lên một giọng nói:

- Một ngàn lượng vàng đó ta sẽ trả. Thứ ta muốn mua là nụ hôn của vị cô nương đây.

Cả hai giật mình quay lại. Đằng sau xuất hiện một nam nhân. Chàng trai mặc bộ quần áo sang trọng, tuổi còn rất trẻ nhưng khí độ bất phàm, thư sinh tuấn tú, lại có phần dễ thương. Không ai khác chính là Vĩnh Kỳ. Sau một hồi dò la tin tức, cậu đã biết Băng Tâm nàng lưu lạc đến đây. Ai thì còn khó tìm chứ một kẻ đi đến đâu quậy đến đó như nàng quả thật dấu vết lưu lại khắp nơi. Hôm nay tìm đến đây thấy tỷ tỷ đang bày trò ngoài chợ thì mừng vui khôn tả. Vĩnh Kỳ lén đứng sau quan sát nàng,tình cờ nghe được câu chuyện của nàng. Tỷ tỷ yêu quý của mình cần nhiều tiền thế để làm gì? Nhưng mà mặc kệ là việc gì, chỉ cần tỷ tỷ muốn thì kể cả hái sao trời Vĩnh Kỳ cũng sẽ hái cho tỷ. Cậu nhóc Vĩnh Kỳ này đối với Băng Tâm ngoài yêu thương còn có một lòng sùng bái. Với cả, nhân cơ hội này biết đâu có thể đánh cắp được nụ hôn của tỷ tỷ, như vậy thì còn gì tuyệt hơn nữa. Nếu đại sư huynh mà biết được chắc hẳn sẽ tức mà chết

Vĩnh Kỳ nhìn Băng Tâm cười rất tươi. Nhận ra là sư đệ của mình, Băng Tâm cũng nở nụ cười cuốn hút. Cậu em này xuất hiện thật là đúng lúc. Cậu ta chính là hoàng tử của Kim quốc, tiền tài vô số. Trước giờ cậu nhóc luôn luôn tự hào với địa vị của mình chứ không giấu nhẹm đi như Lâm Phong. Nó vẫn cứ tỏ ra tự đắc như ngày nào. Muốn nụ hôn của tỷ tỷ ngươi ư? Cũng được. Nàng hôn Vĩnh Kỳ chẳng khác nào hôn một chú bé thôi. Đệ đệ, đệ có lớn mà vẫn không có khôn. Đệ không có nói muốn hôn vào môi. Băng Tâm cười thầm.

Trong khi Băng Tâm suy nghĩ một lèo để đi đến đáp án cuối cùng, đút túi một ngàn lượng vàng, thì Gia Huy ngạc nhiên đến độ há hốc mồm:

- Này, công tử kia. Ngươi không có mắt à? Vì sao lại đem tiền ném qua cửa sổ như vậy?

Băng Tâm kia để tóc xuống che đi nửa khuôn mặt, lại ăn mặc như một nữ hiệp giang hồ sương gió bụi trần, thật là chẳng có gì hấp dẫn. Tên nhóc đó bị trúng tà gì mà lại muốn đổi một ngàn lượng vàng lấy của nàng một nụ hôn?

- Ta có tiền, ta muốn tiêu không được sao? - Vĩnh kỳ vênh mặt- Với cả nếu là vị cô nương này, có đổi cái gì ta cũng chịu.

Gia Huy thấy tức anh ách. Thật là không còn đạo lý gì nữa. Ngời ngời một mĩ nam tử như chàng đây mà phơi mặt cả ngày ngoài chợ mới kiếm được chín ngàn lượng. Ấy thế mà một tên công tử nhóc ở đâu xuất hiện, vung tay một cái trả một ngàn lượng để đổi lấy một nụ hôn của nữ quỷ kia. Thật là không còn gì để nói.

Ủa, nhưng mà mình làm sao phải tức giận cơ chứ. Tự dưng có tên ngu ngốc đến hai tay dâng tiền, hoạ có điên mới không nhận. Thôi thì cứ mặc kệ cô ta, thích làm gì thì làm.

Băng Tâm liếc nhìn bộ mặt vô tư giả tạo của Gia Huy, rồi quay sang Vĩnh Kỳ cười đon đả:

- Được. Một nụ hôn của ta mà được trả những một ngàn lượng vàng. Ta chấp nhận. Nào, đến đây.

Vĩnh Kỳ mừng rơn. Giấc mơ sắp thành hiện thực rồi, hớn ha hớn hở bước đến. Băng Tâm khẽ nói : nhắm mắt lại nào công tử. Vĩnh Kỳ sung sướng khép mắt chờ đợi.

Gia Huy liếc nhìn nàng. Mặc kệ cô ta. Xem ra cô ta có vẻ rất thích hôn. Mà công nhận đôi môi của cô ta cũng rất ngọt ngào...kìa, cô ta cúi xuống rồi, định làm thật sao...có liên quan gì đến mình đâu nào. Coi như xem kịch vậy.Nhưng...

Mọi suy nghĩ, mọi đấu tranh tư tưởng từ nãy đến giờ đã bị chàng quẳng đi hết cả. Tay chân chàng nhanh hơn cả ý nghĩ, khi nàng sắp sửa hôn thì ngay lập tức lấy một tay che miệng nàng lại, một tay kéo nàng về sát mình:

- Không được hôn!

Lần này đến lượt Băng Tâm và Vĩnh Kỳ kinh ngạc. Trên mặt hai người hiện lên hai dấu hỏi to đùng. Họ kinh ngạc cũng phải, đến Gia Huy còn ngạc nhiên với chính bản thân mình. Nhưng biết làm sao hơn, làm thì cũng làm rồi. Chàng lúng túng:

- Ờ thì dù tốt hay xấu nàng cũng là vợ chưa cưới của ta. Làm sao có thể ở trước mặt ta hôn người khác chứ. Như thế là mất thể diện của ta.

Cả hai vẫn nhìn Gia Huy chằm chằm.

- Ha ha, không có gì. Chẳng phải là ta để ý gì cả...

Hai người vẫn nhìn vào tay chàng. Thì ra chàng chẳng những ăn nói kì quặc mà hành động cũng kì quặc, nói một thôi một hồi nhưng vẫn cứ giữ nguyên tư thế ôm nàng trong lòng. Ngượng chín cả người, chàng vội vàng bỏ tay ra.

Băng Tâm bị chàng làm cho choáng váng. Người đâu tự dưng ăn nói kì cục thế. Lại còn ôm nàng không buông. Mà con tim của nàng cũng kì cục luôn. Cứ đập liên hồi. Nàng vội vàng lảng sang chuyện khác:

- Thế ta phải làm sao bây giờ? Một ngàn lượng vàng đấy đi đâu mà kiếm chứ?

Gia Huy đỏ mặt, quay ra chỗ khác:

- Ta sẽ trả. Coi như ta mua nụ hôn của nàng.

Hỡi Gia Huy, đâu chỉ tên nhóc kia bị bệnh. Ngươi cũng bệnh nặng mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.