Quân đội Minh quốc hùng hổ tập kết ngoài cổng thành Hồ Thủy. Bên trong thành, những người dân không kịp di tản chỉ biết co cụm lại, cầu nguyện cho những người lính của họ chiến thắng quân đội Minh quốc, bảo vệ thành Hồ Thủy khỏi kiếp nạn này, mặc dù họ biết chỉ có phép màu xảy ra mới làm cho ước mơ của họ thành hiện thực. Thú dữ thường hay thích vờn con mồi, nhìn nó vẫy vùng trong sợ hãi, tuyệt vọng, sau đó mới ăn thịt. Quân đội Minh quốc cũng vậy. Họ dàn quân bao vây quanh thành Hồ Thủy nhưng chưa tấn công ngay. Họ để cho những con người nhỏ bé tội nghiệp trong thành kia phải nín thở chờ đợi từng giây từng phút thần chết đến gõ cửa nhà mình. Tướng chỉ huy thành Hồ Thủy mặt cắt không còn giọt máu, đứng trên đài cao quan sát đối phương mà tim đập chân run. Ôi, mười lăm năm cầm quân chấn giữ thành này có lẽ sắp phải kết thúc ở đây rồi. Nhưng dù có chết, ông cũng phải chiến đấu một cách oanh liệt, để làm gương cho những kẻ khác noi theo mà chống lại quân xâm lược. Có thể ông không bảo vệ được thành hôm nay, nhưng mai này sẽ có nhiều người nữa tiếp bước ông đứng lên vì quê hương. Một ngày nào đó, quân xâm lược độc ác sẽ bị đánh cho tan tành. Đến lúc đó, ông có thể ngậm cười nên chín suối rồi.
Đang chìm trong suy nghĩ thiêng liêng thần thánh, thì có một người lính chạy lên báo cáo, có một cô nương xin được làm người đại diện thành Hồ Thủy ra đàm phán với quân địch. Tướng quân còn tưởng mình nghe nhầm. Cô nương nào mà gan cùng mình đến vậy? Cô ta nghĩ đàm phán với quân địch cũng dễ dàng thoải mái như cô ta ngồi nhà đánh đàn, vẽ tranh chắc? ( Đối với nàng thì đánh đàn vẽ tranh mới chính là một cực hình ^^) Ông phải đích thân gặp khuyên bảo cô ta nên về nhà tranh thủ thời gian chăm sóc cha mẹ mình khi còn có thể. Người lính đưa nàng đến gặp tướng quân. Ông choáng váng. Cả đời ông còn chưa bao giờ thấy qua một người đẹp bằng nửa nàng ta. Oa, xem ra để nàng ta đi đàm phán mà lại có lý. Người ta chẳng bảo người đẹp \ nhất tiếu khuynh thành\ là gì. Biết đâu tướng quân Minh quốc lại bị nàng ta làm cho ngơ ngẩn mà quên hết cả việc đánh thành. Nhưng mà suy nghĩ đấy vừa mới nhen nhóm lên trong lòng ông đã vội lụi tàn ngay. Nghe nói chỉ huy quân Minh quốc chính là hoàng tử Lâm Phong. Vị hoàng tử này thiên hạ đồn lãnh khốc vô tình, coi mạng người như cỏ rác. Dù rằng mĩ nhân trước mặt đây là đệ nhất giai nhân, chưa chắc chàng ta đã thèm lưu tâm đến. Hơn nữa để một tiểu thư liễu yếu đào tơ như vậy đối mặt với quân xâm lược ông vẫn không đành lòng. Ông ôn tồn bảo:
- Cảm ơn tiểu thư đã có ý tốt. Thế nhưng tiểu thư nên đến nơi an toàn mà ẩn nấp. Việc cản trở quân địch nên để cho binh lính chúng ta. Tiểu thư yếu đuối như vậy không thích hợp với nơi sa trường.
Nàng cười nhẹ:
- Ở đây còn có nơi nào an toàn hay sao? Với cả, tướng quân à, ta không yếu đuối như ngài nghĩ đâu. Ta tin rằng nếu đấu tay đôi, chưa chắc quân đội của ông có ai hạ được ta.
Tiểu thư này thật quá ngông cuồng. Tướng quân cười ngất:
- Tiểu thư, là so võ thuật đó, chứ không phải so ngâm thơ vẽ tranh đâu.
- So ngâm thơ vẽ tranh mới không phải sở trường của ta. Nào, nếu như ta có thể đánh thắng ngài, thì cho ta làm đại diện đàm phán nhé.
- Ồ, cứ cho tiểu thư là người rất mạnh mẽ, nhưng ta không thể xuống tay với nữ nhi.
Nói nhiều cũng vô ích, nàng lập tức bay về phía tướng quân, tung một cước. Tướng quân bị bất ngờ vội vàng giơ tay ra đỡ. Cứ như vậy, tướng quân dù không muốn cũng phải tỉ thí với nàng. Sau khoảng hai chục chiêu, kết quả không nói thì ai cũng biết, nàng thắng. Võ công của nàng được xếp vào dạng thiên hạ ít địch thủ cơ mà. Tướng quân kinh ngạc vô cùng. Một tướng quân hiên ngang bao năm trên chiến trường như ông mà bị bại dưới tay một cô gái. Người ta bảo giang hồ ngọa hổ tàng long, quả không sai chút nào. Nàng nhìn ông, nháy mắt:
- Ta thừa khả năng để làm người đàm phán, đúng không? Ngài yên tâm, ta sẽ làm hết sức mình để bảo vệ thành.
Tướng quân thua tâm phục khẩu phục:
- Tiểu thư, dù sao cũng hết sức cẩn thận đó. Bọn giặc đó rất hung hãn. Nếu như có gì bất chắc, lập tức ra hiệu cho chúng ta ứng cứu.
- Đa tạ ngài. Bây giờ mở cổng thành đi. Ta muốn ra đó.
Quân đội Minh quốc dựng lều bạt ở bên ngoài thành. Lâm Phong đang ở trong lều chỉ huy cùng Nghinh Hương. Gần đây, lúc nào nàng cũng theo sát Lâm Phong. Chàng cũng không phản đối. Giữ một cái gì đó có quan hệ với Băng Tâm bên mình, chàng thấy yên tâm hơn. Nghinh Hương đang ra sức khuyên ngăn chàng:
- Chàng hãy suy nghĩ lại đi. Đất đai Minh quốc giờ đã rất rộng lớn rồi. Chúng ta còn thiếu thứ gì nữa đâu. Đừng đi khắp nơi xâm lược nữa. Chúng ta nên trở về Minh quốc đi thôi.
Chàng không nói gì, im lặng nhìn lên trời. Phải, giờ quyền lực, địa vị, tiền tài cái gì chàng cũng có thừa. Duy nhất một thứ chàng không có, đó là tình yêu. Nếu Tử Băng Tâm không trở về, chàng không có đủ động lực để kết thúc cuộc chiến tranh này. Bàn tay chàng đã nhuộm máu biết bao người vô tội, giờ lại trở về tay không ư? Chàng trở thành kẻ bị nguyền rủa, bị ghét bỏ, ít ra cũng phải có lí do chính đáng chứ. Chàng muốn dừng lại, chỉ là không thể. Tử Băng Tâm, trở về bên ta đi. Trở về và nói với ta : hãy dừng tất cả mọi việc lại. Chỉ cần một câu nói của nàng thôi, ta sẽ lập tức chấm dứt chiến tranh.
Mặc cho Nghinh Hương tiếp tục van nài, chàng vẫn làm ngơ. Một lúc sau, nàng biết cố gắng của mình chỉ là vô vọng, đành im lặng thở dài. Nàng thầm ước sao mình là Tử Băng Tâm thì tốt biết mấy. Lúc này chàng mới lên tiếng:
- Nàng đừng tốn công vô ích. Thành này và những thành khác nữa sẽ phải chịu chung số phận diệt vong. Muốn chống lại định mệnh đã an bài, chỉ có trông chờ vào phép màu thôi. Đã đến lúc khởi binh rồi.
Chàng đứng lên, toan bước ra khỏi lều, thì một tên lính tức tốc vào bẩm báo:
- Thưa tướng quân, có tin khẩn. Bên phía thành Hồ Thủy cử một đại diện ra đàm phán với chúng ta. Người đó đòi đích thân gặp tướng quân để thương lượng.
Chàng cười lớn. Bọn tướng lính thành này ăn cái gì mà đầu óc lại ngu si như vậy? Chúng chưa bao giờ nghe tiếng tăm về chàng hay sao mà lại chọn cách đàm phán?( Cái này chúng ta gọi là chết vì thiếu hiểu biết ^^). Chàng quát lớn:
- Các ngươi còn không biết cho hắn về với tổ tiên hay sao? Còn bẩm báo ta làm gì?
- Dạ, chúng tiểu nhân đã cố hết sức ngăn cô ta lại, nhưng quả thực người này võ công không tầm thường chút nào. Hơn nữa, còn là đại mĩ nhân. Cô ta cứ một mực đòi tướng quân dừng việc tấn công thành.
Tim Lâm Phong bỗng dưng đập thình thịch. Không lẽ nào người đó là nàng? Không kịp suy nghĩ nữa, chàng lập tức phi thân ra ngoài mặt trận.
Băng Tâm nàng mặc dù vẫn cầm cự được, nhưng cũng đang đuối sức. Quân Minh quốc quá đông, hết lớp này đến lớp khác xông vào tấn công nàng, không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Đúng lúc nàng sơ hở, một tên lính từ đằng sau nhân cơ hội nhằm thẳng hướng trái tim nàng mà đâm. Khi kiếm của hắn chuẩn bị chạm đến nàng, thì một thân ảnh ở đâu rất nhanh xông tới, một chưởng đánh bay thanh kiếm của hắn, đoạn bế nàng phóng lên cao, ra khỏi vùng nguy hiểm. Có người lạ xuất hiện, quân lính vội định thần xem đó là ai. Lúc nhận ra là đại tướng quân, chúng đồng loạt bỏ kiếm, cúi rạp xuống thi lễ. Băng Tâm trong vòng tay Lâm Phong vừa thoát chết, giờ mới kịp hoàn hồn, nhìn chàng, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của chàng nhìn lại mình. Chàng không thể tin nổi chuyện này. Nàng trong vòng tay chàng là thật, ánh mắt quyến rũ mê người đang nhìn chàng là thật. Cuối cùng cố gắng của chàng đã có kết quả. Nàng trở về trong vòng tay chàng rồi. Không để nàng kịp nói gì, chàng ôm nàng thật chặt trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Chàng cứ đứng đó ôm nàng rất lâu, rất lâu. Chàng muốn làm cho tất cả các tế bào trong cơ thể mình tin rằng nàng đang có mặt ở đây thật sự, chứ không phải làn sương thường tan đi trong giấc mơ mỗi đêm hành hạ chàng.
Nàng trong vòng tay chàng, thì thào:
- Lâm Phong huynh, ta ngộp thở quá.
Chàng bừng tỉnh, nới lỏng vòng tay. Kéo nàng ra hơi xa mình một chút để nhìn nàng cho rõ. Ai ngờ vòng tay vừa mới buông lơi, nàng lập tức trên tay chàng ngất xỉu. Chàng hốt hoảng, tức tốc bế nàng đi về lều nghỉ ngơi. Viên phó chỉ huy vội vàng đến hỏi :
- Thưa đại tướng quân, vậy còn việc đánh thành thì sao?
Chàng không nói, chỉ tặng cho hắn một cái nhìn răn đe, ý bảo: Ngươi mù mắt rồi à? Nàng đang ngất lịm đi thế này, ta còn tâm trạng nào mà gây chiến nữa? Viên phó tướng hiểu ý, ra lệnh cho toàn quân án binh bất động, chờ chỉ thị tiếp theo.
Viên chỉ huy thành Hồ Thủy đứng từ trên cao quan sát tất cả mọi việc, cứ thế mà mắt tròn mắt dẹt. Đúng là cổ nhân nói không sai, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Nếu biết trước thế này ông đã kiếm vài chục người đẹp đến để làm thần hộ mệnh bảo vệ thành. Ai mà ngờ được tên hoàng tử Minh quốc hung bạo kia lại trúng tiếng sét ái tình cơ chứ!!! (Dạ, không phải đâu. Anh ấy yêu chị ấy lâu lắm rồi bác ạ ^^)
Thực ra Băng Tâm muốn gặp chàng rồi cùng chàng chiến đấu một trận tơi bời khói lửa, khiến chàng thua rồi từ bỏ cuộc chiến. Nàng biết, nếu thực sự tỉ thí võ công, chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về Lâm Phong chàng. Nhưng nàng thiếu gì thủ đoạn đối phó với chàng chứ. Nói không ngoa chứ trên đời này người hiểu Lâm Phong nhiều nhất chắc chắn là nàng đây. Nhưng mà khi gặp chàng rồi, thấy chàng ôm mình quá chặt như vậy, nàng biết đối với chàng, an toàn của bản thân nàng là rất quan trọng. Đã vậy chi bằng cứ ngất xỉu luôn cho xong. Chàng sẽ hốt hoảng mà tạm thời chưa phát lệnh tấn công. Làm như thế vừa không mất sức, lại chắc chắn phần thắng nằm trong tay mình. Đã mất công ngất rồi, hay là cứ nhân cơ hội ngủ một giấc, chứ bây giờ mà tỉnh lại luôn thì cũng kì quặc. Đằng nào thì sau một hồi đánh nhau với quân lính của chàng, nàng cũng mệt lắm rồi.
Lâm Phong hết đứng lại ngồi, rồi đi đi lại lại trong phòng. Chắc thời gian qua nàng vất vả lắm, cho nên mới kiệt sức, ngất lịm đi mãi mà vẫn chưa tỉnh. Thái y đến bắt mạch cho nàng, biết nàng ta đang ngủ. Nhưng ông không dám nói cho chàng hay, chỉ bảo nàng là do quá mệt nên ngất đi tạm thời. Làm sao ông dám phán rằng nàng đang ngủ, trong khi hoàng tử của ông khăng khăng khẳng định rằng nàng đang bị hôn mê. Chàng thích trầm trọng hóa vấn đề thì đành chiều theo ý chàng vậy. Dù sao thì một lát nữa nàng cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Nàng ngủ luôn một giấc đến chập tối mới mở mắt. Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là Lâm Phong với khuôn mặt lo lắng tột cùng, tưởng như bầu trời sắp sụp đến nơi. Thấy nàng chớp chớp mắt, xoay người trở dậy, chàng vội vàng đến bên cạnh giúp nàng ngồi lên. Nàng nhìn chàng như vậy thì không khỏi đau lòng. Huynh ấy vẫn là người hết mực dịu dàng, hết mực quan tâm đến ta. Vậy mà sao lại biến thành ác quỷ nhấn chìm nhân gian trong biển máu? Nàng ngồi tựa vào thành giường, nhìn thẳng vào mắt chàng :
- Lâm Phong, huynh hãy nói cho ta biết, đâu mới là con người thật của huynh?
Biết nàng đang nói đến cái gì, Lâm Phong chỉ chậm rãi trả lời:
- Ta...đâu cũng là con người thật của ta. Nhưng, khi không có muội ở bên, ta thể hiện ra con người xấu xa không thể kiềm chế bị giam trong đáy sâu tâm hồn. Còn khi có muội ở bên cạnh, chính là con người ta muốn trở thành.
Chàng bỗng dưng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng:
- Băng Tâm, tháng ngày không có muội bên cạnh, ta trở thành một kẻ nhẫn tâm, độc ác. Ta không muốn như thế. Muội hãy ở bên ta nhé, để ta có thể kiềm chế con quỷ khát máu trong chính bản thân mình. Ta vẫn nói câu nói lúc trước, vì muội, ta sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Nàng nhìn Lâm Phong mà không biết nên thương hay hận chàng.
- Vì ta mà huynh có thể từ bỏ tất cả. Và cũng chính vì ta mà huynh có thể làm tất cả, kể cả việc tàn sát bao nhiêu người vô tội, phải không?
Chàng không nói gì. Tội lỗi của chàng, dù có nói gì cũng không thể xóa đi được. Lúc nàng rời đi, chàng đau khổ tột cùng, nên cũng muốn tất cả phải chịu chung nỗi thống khổ giống chàng. Nhưng nay phải đối diện với nàng như vậy, chàng bỗng thấy sợ. Nàng có chịu tha thứ cho chàng không?
- Huynh nói thật lòng mình đi. Huynh vì ta hay là vì tham vọng quyền lực của chính huynh?
- Băng Tâm, ta biết có nói gì cũng vô ích. Cả thế gian này có thể không tha thứ cho ta, nhưng...ta chỉ xin duy nhất một mình muội đừng oán hận ta. Không, muội có oán hận ta cũng được, nhưng đừng có rời bỏ ta lần nữa. Nếu muội rời khỏi ta, lần này ta sẽ không thể quay đầu trở lại.
Chàng nói, mắt đã long lanh. Kể từ khi phát hiện Lâm Phong dối lừa mình, Băng Tâm thường thấy chàng rơi nước mắt. Nam tử hán mà lại rơi lệ. Chàng có nỗi khổ tâm không nói hay là trình độ lừa gạt của chàng lại tăng thêm một cấp mới? Dù có là lí do gì, thì nhìn thấy những giọt lệ của chàng, tim nàng cũng không khỏi quặn đau.
- Chính ta cũng là một trong những nguyên nhân gây đau khổ cho tất cả mọi người. Ta là con cờ để cha ta lợi dụng nuôi dưỡng âm mưu gây chiến với Thiên quốc. Ta là nguyên nhân khiến huynh kéo quân đi chinh phạt khắp nơi. Ta còn khiến cho bao nhiêu người ta yêu thương phải rơi nước mắt. Ta không đủ tư cách tha thứ cho huynh, bởi ta còn không thể tha thứ cho chính mình.
Chàng buông bàn tay nàng ra, vô lực. Nàng không chịu tha thứ cho chàng. Kết quả này chàng đã mơ hồ biết trước rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy đau. Nàng tiếp tục:
- Phong ca, dừng cuộc chiến này đi. Hãy trở về Minh quốc. Chiến tranh chẳng mang lại điều gì ngoài đau khổ. Từ nay huynh bảo gì ta sẽ làm nấy, một bước không dời xa huynh.
Nghe nàng nói câu này, chàng mặt mày rạng rỡ :
- Muội nói thật chứ? Sau này dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở bên ta?
- Phải - Băng Tâm gật đầu khẳng định - nếu huynh nói cuộc chiến này xảy ra vì ta, thì cũng nên vì ta mà kết thúc đi thôi.
- Được. Ta sẽ hạ lệnh lui quân. Chúng ta lập tức trở về Minh quốc. Thời gian qua muội đã vất vả nhiều rồi. Từ nay ta sẽ hết lòng chăm sóc cho muội, để cho muội trở thành người hạnh phúc nhất.
Nàng cười cay đắng. Người hạnh phúc nhất trên đời này, vĩnh viễn không phải là nàng nữa rồi. Nàng hiện giờ sống chỉ để bù đắp những sai lầm mà mình đã phạm phải. Nàng chấp nhận trở về bên Lâm Phong, nhưng có một số thứ mãi mãi không thể trở về.
Bên ngoài lều chỉ huy, Nghinh Hương lệ cứ nối nhau từng hàng chảy dài. Nàng đến đây từ lâu nhưng không dám bước vào bên trong, mà chỉ đứng ngoài nghe câu chuyện. Vậy là Băng Tâm muội đã trở về bên chàng. Nghinh Hương nàng dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể làm người đi bên cạnh cuộc đời chàng mà thôi. Thương thay cho thân phận của nàng. Nàng là hoàng phi của Minh quốc. Địa vị của nàng ai ai cũng thèm muốn. Nhưng họ không biết nàng muốn đánh đổi tất cả để được giống như bao người, sống trong vòng tay của người mà họ thương yêu. \Ông trời ơi, tại sao lại ban cho ta một mối duyên oan nghiệt thế này?\.
* * *
Minh quốc, một đất nước mới lập ra trên cơ sở thống nhất sáu vùng đất nhỏ bé ngày xưa, không ngờ lại giàu có hoa lệ như vậy. Mà cũng phải thôi - Băng Tâm chua chát nghĩ - sự giàu có này được vun đắp trên máu xương của biết bao nhiêu người vô tội. Với tốc độ chinh phạt như vừa rồi, Minh quốc giờ đã lớn mạnh sánh ngang với Thiên quốc và Kim quốc, đè bẹp cả Tử quốc, trở thành một trong ba cường quốc lớn mạnh nhất thế giới. (Thế giới trong Công chúa lưu manh tương đối nhỏ ^^).
Lâm Phong trở về, một loạt người đẹp xếp hàng lũ lượt ra đón chàng. Thấy bên cạnh chàng xuất hiện thêm một tuyệt sắc giai nhân, mắt bọn họ nhìn Băng Tâm tất thảy đều mang hình viên đạn. Băng Tâm để ý thấy họ ai nấy đều có nét hao hao giống nhau và giống một ai đó. Để xem nào, họ giống....lạy trời, nếu nàng không nhầm thì họ giống mình. Oa, nàng nào nàng ấy tóc đen xõa ra tung bay trong gió. Mắt họ cố gắng mở to hết cỡ, chớp chớp long lanh. Người nào mắt to thì đã đành một nhẽ, nhưng mắt bẩm sinh đã bé mà cố gắng trợn lên cho đủ to thì quả là...Rồi thì những bộ quần áo đơn giản gọn gàng giống như nàng vẫn thường mặc mỗi khi ra ngoài hành tẩu giang hồ trông chẳng hợp với mấy vị tiểu thư điệu chảy nước này chút nào. Còn nữa, tay cô nào cô nấy lăm lăm vài ba quân xúc xắc, mấy lá bài mạt chược. Có nàng còn tỏ ra điệu nghệ hơn bằng cách tung hứng đồng xu lên lên xuống xuống, miệng không ngớt lẩm bầm : Xấp hay ngửa? Ngửa hay xấp? Và một thứ đồ trang sức không thể thiếu bên người tất cả các nàng là một cây kiếm. Oa, các nàng ở đây thường xuyên phải ra chiến trường hay sao mà lúc nào cũng kè kè vũ khí bên mình? Băng Tâm quá ngạc nhiên, há hốc mồm nhìn Lâm Phong. Chàng ngượng chín người quay đi không nói gì. Chàng không thể nói với nàng rằng vì quá nhớ nàng mà không thể gặp, nên đã để dò rỉ ra thông tin về người lý tưởng trong lòng chàng. Chàng muốn các cô nương bên cạnh mình mang dáng dấp điệu bộ giống như nàng. Thế nhưng các nàng đã làm quá đà mất rồi. Tất cả bọn họ so với Băng Tâm đều là bản sao không hoàn hảo. Đúng là đồ giả không bao giờ có thể so sánh với đồ thật.
Niềm an ủi duy nhất của Băng Tâm ở nơi này chính là Nghinh Hương. Xưa kia trong hoàng cung Tử quốc thì tỷ ấy là người thương Băng Tâm nàng nhất. Có cái gì mới, cái gì đẹp tỷ ấy đều để dành cho nàng. Băng Tâm phải ở trong Lưu Tinh cung không được ra ngoài, tỷ ấy suốt ngày đến chơi cùng nàng để nàng bớt cô đơn. Bẵng đi mười mấy năm xa nhà, đến khi gặp lại, tỷ ấy đã trở thành một bậc quốc sắc thiên hương. Nụ cười của tỷ rất đẹp và ấm áp lạ thường. Băng Tâm luôn luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ để chiêm ngưỡng tỷ. Nếu như nàng là một bậc trượng phu, nhất định sẽ vì tỷ ấy mà chết mê chết mệt. Nàng sang làm dâu Thiên quốc một phần cũng vì thương tỷ không đủ sức chống trọi với những thị phi. Nàng muốn tỷ mãi giữ nụ cười thiên thần ấy, mãi làm mặt trời rực rỡ soi rọi tâm hồn mọi người.
Nhưng Nghinh Hương tỷ hình như cũng đã không còn như ngày trước. Tỷ không hay cười nữa. Ánh mắt của tỷ trừ những lúc vô hồn ra, còn lại thường xuyên chất chứa những tia đau khổ. Tỷ không nói, nhưng nhìn vẻ thờ ơ của tỷ đối với mình, Băng Tâm biết có thể mình chính là nguyên nhân khiến tỷ trở thành một người bất hạnh.
Nghinh Hương như thường lệ tự tay nấu bữa sáng đem lên cho Lâm Phong. Tự tay chăm sóc cho chàng, nàng thấy cõi lòng mình phần nào được an ủi. Đang trên đường đến chỗ Lâm Phong thì bất ngờ Diệp Vân xuất hiện. Nghinh Hương muốn tránh ra chỗ khác. Nàng biết gặp Diệp Vân chẳng có bao giờ là suôn sẻ cả. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Diệp Vân thấy Nghinh Hương nàng thì tức tốc đi tới. Trước giờ một Nghinh Hương với nàng đã thấy ngứa mắt, nay lại thêm một Băng Tâm thì quả thật là quá sức chịu đựng. Phải xiên xỏ, phải chọc ngoáy tỷ muội họ, để họ quay ra cắn xé lẫn nhau, Diệp Vân nàng sẽ đứng giữa làm ngư ông đắc lợi. Diệp Vân đã trước mặt Nghinh Hương nở nụ cười đon đả :
- Hoàng phi cao quý, sao lại vội vàng như vậy? Cô đem bữa sáng lên phục vụ muội muội của mình à? Chà, chắc là muội muội của cô đêm qua hầu hạ hoàng tử Lâm Phong đã mệt lắm rồi.
Giọng lưỡi của cô ta sặc mùi châm chọc. Đối với các cô gái khác thì Nghinh Hương nàng được sủng ái hơn, tuy nhiên vẫn chỉ là một hoàng phi hữu danh vô thực, điều này ai cũng biết. Nghinh Hương lẳng lặng nhấn nhịn. Nàng không muốn mua thêm khổ nhục cho cuộc sống của mình hiện giờ :
- Tiểu thư, chúng ta không thù không oán, tiểu thư đừng cản đường ta nữa. Chúng ta ai làm việc người đấy đi có được không?
Diệp Vân dễ bỏ qua cho nàng vậy thì đâu còn là Diệp Vân :
- Đúng đúng, chúng ta vốn không thù không oán, nhưng mà cũng chẳng được tình cảm tốt đẹp giống như cô với hoàng muội của mình. Cô có thể đem phu quân của mình hai tay dâng cho muội muội để họ bên nhau hoan hỷ...Nói cho cô nghe, ta rất hâm mộ hai người đó.
Không cần cô ta nói thì Nghinh Hương nàng cũng ruột đau như cắt rồi. Từ lúc tìm được Băng Tâm, Lâm Phong còn chẳng thèm giả vờ tử tế với Nghinh Hương nàng nữa. Chàng suốt ngày một câu Băng Tâm, hai câu Băng Tâm. Mở mắt ra là tìm Băng Tâm, ăn uống cũng Băng Tâm, luyện tập võ nghệ cũng Băng Tâm...Hai người họ suốt ngày ở bên nhau. Nghinh Hương cũng tò mò muốn chết, không biết họ bên nhau như vậy có xảy ra chuyện gì hay không? Lâm Phong chàng yêu Băng Tâm muội là chuyện quá rõ ràng. Còn Băng Tâm muội lẽ nào không hề rung động trước một nam tử có nụ cười giết người như chàng hay sao? Chẳng phải a hoàn của nàng đã từng nói, khi hai người yêu nhau thì ham muốn thể xác là chuyện đương nhiên. Nàng cũng đã từng chứng kiến Lâm Phong hôn trộm tranh vẽ Băng Tâm. Bây giờ người thật trước mặt, lẽ nào chàng có thể tỉnh bơ ?
Diệp Vân thấy mặt Nghinh Hương vì cố kiềm chế cảm xúc mà trở nên vặn vẹo thì cười thầm trong bụng. \Đúng rồi, ghen tuông nữa đi. Tỷ muội các người tốt nhất là cắn xé nhau rồi cả hai cùng chết, đó là kết thúc tốt đẹp nhất cho tất cả mọi người. Mà cũng tức chết đi được. Lâm Phong chàng với cô ta có...Tử Băng Tâm, tốt nhất là cô nên giữ được sự lãnh đạm của mình. Nếu không ta thề sẽ băm cô ra làm trăm mảnh \.
- Tỷ Tỷ hâm mộ chúng ta thật sao? Vậy nếu tỷ tỷ có chồng thì có thể đem chia sẻ cùng ta. Ta sẽ vui lòng chấp nhận.
Một giọng nói giễu cợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người. Băng Tâm nàng vừa đến đã nghe hết câu chuyện của hai người họ. Cô nàng Diệp Vân này thực quá đáng lắm. Chắc chắn cô ta ở đây đã bắt nạt tỷ tỷ ta nhiều. Khi trước gặp tại chợ đêm, ta còn có cảm tình vì nghĩ cô ta cũng là nữ tử giang hồ khí phách như ta. Nhưng thật thất vọng quá, ở đây một thời gian ngắn đã biết ngay cô ta chỉ là một kẻ cậy quyền thế ăn hiếp người. Tỷ tỷ ta là chỗ để ngươi châm chọc hay sao? Muốn đối đầu thì hãy đối đầu với Tử Băng Tâm ta đây nè .
Bị Băng Tâm chọc quê, Diệp Vân nàng ta cũng không vừa :
- Nhị công chúa của Tử quốc xem ra là người sẵn sàng làm vợ khắp thiên hạ nhỉ. Bái phục.
- Tỷ đừng có phục ta. Ta đâu có muốn, chỉ là nếu như ai đó vô phúc gặp phải người vợ như tỷ, thì cuộc đời họ quả là bất hạnh. Cũng nên cho những người sống trong tuyệt vọng có một chút tươi sáng chứ.
- Cô hay lắm. Vậy là trước mặt tỷ tỷ của mình, cô thừa nhận cướp chồng của nàng ta?
Băng Tâm thấy Diệp Vân phùng mang trợn má thì cười ngất :
- Sao lại là cướp chồng? Ta với Phong ca chỉ là huynh muội đồng môn mà thôi. Người xứng đáng làm hoàng phi Minh quốc này ngoài tỷ tỷ của ta ra thì không còn ai khác nữa. Ta chỉ ở bên huynh ấy để cảnh giác nhắc nhở huynh ấy đừng bị những kẻ thâm độc như cô lừa phỉnh thôi. Cô đừng lấy dạ tiểu nhân ra mà đo lòng quân tử.
Trước giờ Băng Tâm không bao giờ dùng từ quân tử để ám chỉ bản thân mình, vì nàng biết mình chỉ là một tiểu lưu manh thôi. Nhưng so với Diệp Vân đây thì chắc chắn dùng từ quân tử với mình cũng chẳng có gì quá đáng. Diệp Vân tức xì khói. Cô nàng này nếu không trị cho một trận thì cô ta sẽ còn ngang tàng hống hách đến bao giờ?( Không biết ai ngang hơn à nha^^).Diệp Vân ngay lập tức nhảy lên cao tung một chưởng về phía Băng Tâm :
- Giúp chàng cảnh giác với ta ư? Để xem cô có đủ bản lĩnh hay không?
Băng Tâm cũng chẳng kém, ngay lập tức tiếp chiêu, đẩy cô ta ra xa :
- Hừm, ta không phải thứ con gái ẻo lả mà cố tình tỏ ra oai hùng như mấy nàng tiểu thư kia đâu nhá. Từ nay đừng có bắt nạt tỷ tỷ của ta. Cô muốn chơi thì ta sẵn sàng chiều.
Một là đệ tử Bạch Cư lão quái danh trấn giang hồ, một là con gái yêu của Bạch Vân giáo chủ nổi danh thiên hạ, quả là cân tài cân sức. Băng Tâm và Diệp Vân cứ người đánh qua, kẻ đánh lại, làm rộn ràng một góc sân. Nghinh Hương thấy hai người xông vào đánh nhau thì hết sức ngăn cản, nhưng nàng chỉ có thể dùng mồm để ngăn. Mà lời nói lúc này với những cô nàng đang hăng máu hơn thua quả thật là vô tác dụng. Họ cứ bay qua bay lại hoài, khiến Nghinh Hương ngay cả tránh đụng chạm phải họ cũng đã rất khó khăn. Dân gian vẫn có câu , trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Trong trận chiến này người thiệt thòi nhất không ai khác chính là Nghinh Hương. Cô nàng Diệp Vân bị trúng một chưởng của Băng Tâm, ngã xuống, loạng choạng vướng vào Nghinh Hương. Nghinh Hương đương nhiên là bị té, bát canh tổ yến trên tay nàng cũng đổ ụp xuống đất, canh bắn cả lên mặt mũi, quần áo. Băng Tâm thất kinh, vội vàng dừng tay để đến nâng Nghinh Hương dậy. Diệp Vân được đà đứng dậy nhân thể dùng chân quét đất, hòng làm Băng Tâm ngã. Băng Tâm mất đà té ra đằng sau, nhưng nhanh như cắt dùng hai tay chống xuống đất, lộn một vòng rồi tiếp đất an toàn. Máu hơn thua lại nổi lên, hai cô nàng định tiếp tục trận đấu đang bất phân thắng bại. Nghinh Hương nhìn mình toàn thân lấm lem, ngồi bệt trên đất, bỗng dưng thấy mình thật thảm thương. Tức giận trong lòng nhẫn nhịn mãi cũng đến lúc phải bùng phát. Nàng hét lớn :
- Các người thôi ngay đi. Cả hai người! Ta chịu hết nổi rồi.
Hai cô nàng nghe tiếng Nghinh Hương hét thì thất kinh. Oa, trước giờ ăn nói nhỏ nhẹ nhất là ai? Đáp án : Nghinh Hương, chính xác ! Trước giờ luôn hiền lành, dịu dàng nhất là ai? Đáp án : Nghinh Hương, chính xác luôn! Bởi vậy mà tiếng hét của Nghinh Hương tự dưng có tác dụng kì lạ làm cả hai cô nàng kia đứng hình. Nhìn Nghinh Hương mặt đỏ tía tai, nước mắt đã chảy dài trên má, Băng Tâm hết sức hốt hoảng, vội vàng bỏ cuộc đấu, đến đỡ Nghinh Hương đứng dậy :
- Tỷ Tỷ, hết sức xin lỗi tỷ. Nhưng muội quả thực không chịu nổi cô ta. Cô ta hiếp đáp người quá đáng...
- Người hiếp đáp ta chính là muội đấy!
Nghinh Hương tiếp tục không kìm nén được bản thân. Vẫn biết rằng Băng Tâm chẳng hề có tội lỗi gì, nhưng mà vì quá yêu Lâm Phong khiến cho lòng ghen tuông của Nghinh Hương cứ ngày một lớn dần. Băng Tâm từ bé đã bất hạnh, không được ra khỏi Lưu Tinh cung vui đùa cùng mọi người như nàng. Băng Tâm cũng không được ở lại hoàng cung mà hưởng cuộc sống của một cô công chúa, mà phải đi phiêu bạt giang hồ từ khi mới có tám tuổi. Băng Tâm đã hi sinh hạnh phúc của mình mà đi làm dâu Thiên quốc thay nàng. Vì tất cả những điều đó, đáng lẽ nàng không nên so đo thiệt hơn với Băng Tâm mới đúng. Thế nhưng không ai biết Nghinh Hương nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả những sung sướng hạnh phúc của mình để một lần làm Băng Tâm. Tại sao một người con gái tưởng như có tất cả mọi thứ trên đời như nàng mà đến ước mơ được một lần xuất hiện trong trái tim người ấy mà cũng không thể được? Tại sao huynh ấy không yêu bất cứ ai khác mà lại yêu chính muội muội của nàng. Nếu là bất cứ ai khác, nàng còn có thể cố gắng đấu tranh để giành lấy tình yêu. Còn đây...
- Tại sao? Tại sao người huynh ấy yêu lại là muội mà không phải là ta? Ta đã cố gắng nhiều như thế...
Nhìn Nghinh Hương xinh đẹp vỡ òa trong nước mắt, Băng Tâm chết lặng. Tất cả là tại ta. Ta đã làm cho Nghinh Hương luôn cười rạng rỡ như mặt trời phải sống trong đau khổ như vậy. Ta đã làm cho Phong ca trở nên điên loạn mà giết chóc khắp mọi nơi. Ta đã làm cho Gia Huy phải ngày ngày lấy thù hận ta làm nguồn sống... Bây giờ ta đã thấm thía lời tiên tri ngày xưa. Sự xuất hiện của ta đúng là tai họa cho tất cả. Ta cũng muốn mình biến mất luôn khỏi thế giới này, thế nhưng ta vẫn phải ngày ngày sống trong đau khổ dằn vặt, vì ta đã hứa với Lâm Phong lời hứa ở bên huynh ấy, làm theo mọi điều huynh ấy bảo, để đổi lấy bình yên cho bao nhiêu người vô tội. Nếu như quả thật địa ngục có tồn tại, thì kẻ xứng đáng nhất phải sống ở nơi ấy không phải ta thì còn ai?