MỘT TIẾNG BÍP VANG LÊN TRONG ĐẦU CINDER, KÈM theo một tin nhắn chạy ngang trước mắt cô.
TIN NHẮN TỪ KHU CÁCH LY BỆNH NHÂN LETUMOSIS QUẬN 29, TÂN BẮC KINH. LINH PEONY ĐÃ BƯỚC SANG GIAI ĐOẠN THỨ BA CỦA BỆNH LETUMOSIS LÚC 04:57 NGÀY 22 THÁNG 8 NĂM 126 KỶ NGUYÊN THỨ 3.
Phải mất hơn một phút Cinder mới tỉnh ngủ và choàng hiểu ra vấn đề. Cô ngồi bật dậy, thất thần nhìn vào bóng tối trước mặt. Toàn thân cô đau nhức, lưng cô như muốn gãy ra làm đôi, sau chuyến đi tới bãi phế liệu đêm qua. Nhưng cô và Iko đã thành công, kéo được chiếc xe về tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu chung cư và giấu nó vào trong góc khuất - nơi cô có thể tới và sửa chữa mỗi khi rảnh rỗi. Chừng nào không có ai phàn nàn về mùi của chiếc xe, đây sẽ mãi là bí mật nhỏ của cô và Iko.
Vừa vào đến nhà, Cinder lập tức nằm vật xuống giường, như thể bị ai đó bấm vào nút tắt nguồn. Lần đầu tiên trong đời cô không hề gặp ác mộng.
Ít nhất cho tới khi bị tin nhắn kia làm cho tỉnh giấc.
Nghĩ tới việc Peony đang chỉ có một mình trong căn phòng cách ly lạnh lẽo đó, Cinder tung chăn, bước xuống khỏi giường, mặc dù cả người vẫn đang đau ê ẩm, như thể vừa bị một chiếc xe ô tô cán qua. Cô đeo găng tay, sau đó mở tủ đựng đồ ngoài hành lang lấy trộm một chiếc chăn thêu kim tuyến màu xanh lá cây rồi đi qua mặt Iko - đang ở chế độ tiết kiệm pin và đang kết nối với ổ sạc trong phòng khách. Cảm giác khi không có Iko đi cùng thật lạ lẫm, nhưng cô dự định sẽ tới thẳng cung điện sau khi xong việc.
Ngoài sảnh hành lang, cô nghe thấy tiếng bước chân đi lại và tiếng bản tin sáng vọng ra từ nhà kế bên. Lần đầu tiên trong đời, Cirder được tự tay bấm nút gọi thuê tàu lượn cho riêng mình. Nó đã sẵn sàng và chờ sẵn ở cửa lúc cô ra đến ngoài phố. Cô quét thẻ căn cước và nhập địa chỉ của khu cách ly rồi ngồi ngả người ra sau xe. Tuyến đường tới khu cách ly bằng tàu lượn nhanh chóng được cập nhập vào hệ thống điều khiển của cô. Theo như tấm bản đồ đang hiện trước mắt cô thì khu cách ly nằm trong khu công nghiệp, các thành phố 50 dặm.
Cả thành phố vẫn đang chìm trong bóng đêm. Càng xa khỏi trung tâm, độ cao của các tòa nhà càng giảm dần và khoảng cách giữa chúng càng được nới rộng. Ánh sáng dịu dàng, le lói trước buổi bình minh bắt đầu len lỏi trên các con phố, đẩy lùi bóng tối sang hai bên vỉa hè.
Không cần nhìn bản đồ, Cinder cũng đoán được họ đã vào đến khu công nghiệp. Cô chớp mắt cất tấm bản đồ rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi bước xuống khỏi tàu lượn, Cinder chìa tay quét thẻ căn cước - trừ vào tài khoản đã gần cạn của mình - rồi ra lệnh cho xe đợi mình. Xong xuôi, cô đi về phía khu nhà gần nhất, nơi có một nhóm android đang đứng cạnh bên ngoài. Trên cánh cửa treo tấm bảng điện tử với dòng chữ:
KHU VỰC CÁCH LY BỆNH NHÂN LETUMOSIS. CHỈ DÀNH CHO BỆNH NHÂN VÀ ANDROID.
Cô quấn cái chăn quanh vai, cố tỏ ra thật tự tin, nhưng trong lòng nơm nớp lo sợ không biết sẽ phải nói gì nếu bị đám android hỏi thăm. Nhưng may cho cô, các con android y tế không được lập trình để đối phó với người khoẻ đến khu cách ly; vì thế chẳng ai buồn để ý khi cô đi qua. Cinder hy vọng lát nữa lúc đi ra cũng sẽ đơn giản như vậy. Đáng lẽ cô nên xin bác sỹ Erland cấp cho một tấm thẻ ra vào.
Mùi xú uế kinh hồn của nhân và nước tiểu ập vào mũi Cinder khi vừa đặt chân vào nhà kho. Cô lảo đảo lùi ra sau, giơ tay lên bịt mũi, cả người nôn nao. Cô ước sao giao diện trong não mình có thể ngăn chặn hoặc làm giảm đi mùi hương hiệu quả như với tiếng ồn.
Hít một hơi thật sâu cô nín thở ép mình đi vào trong nhà kho. Không khí trong phòng lạnh lẽo và không hề ánh nắng Mặt Trời lọt vào. Toàn bộ cửa sổ được che bằng các tấm nhựa đục màu xanh lá cây, khiến cho căn phòng càng trở nên tăm tối, mặc dù trần nhà vẫn đang có một dãy các bóng đèn xám treo lủng lẳng.
Hàng trăm chiếc giường được xếp lại nằm dọc hai bên tường, phía trên phủ những bộ chăn gối cọc cạch - mới có, cũ có - do mọi người quyên tặng. Cinder thấy mừng vì đã mang theo cho Peony một cái chăn sạch. Hầu hết các giường đều trống. Khu cách ly này chỉ mới được dựng lên cách đây vài tuần, khi bệnh dịch có dấu hiệu mon men tiến vào thành phố. Vậy mà chưa gì đã thấy ruồi nhặng vo ve ở khắp nơi.
Một vài người bệnh đang ngủ, một số khác mắt đang mở chong chong nhìn lên trần nhà, da thịt phủ đầy nốt phát ban màu xanh đen. Những người con tỉnh táo đang nằm co quắp, ôm lấy cái màn hình cá nhân - mối liên kết cuối cùng của họ với thế giới bên ngoài. Những đôi mắt thất thần ngước lên nhìn theo Cinder lúc cô đi qua.
Các android y tế liên tục di chuyển giữa các giường bệnh, cung cấp thức ăn và nước uống cho người bệnh nhưng không một ai dừng lại hỏi han hay ngăn cản Cinder.
Cô tìm thấy Peony đang nằm ngủ mê mệt bên dưới tấm chắn màu xanh da trời. Nếu không phải vì mái tóc xoăn màu hạt dẻ xõa ra trên gối, có lẽ Cinder đã không thể nhận ra cô em gái bé bỏng của mình. Các vết bầm tím đã lan rộng khắp cánh tay cô bé. Mặc dù cả người cô bé đang run lên lạnh, nhưng trên trán lại lấm tấm những giọt mồ hôi. Lúc này đây, trông Peony giống hệt như một bà lão, đang hấp hối.
Cinder tháo găng tay ra và áp tay lên trán Peony. Trán cô bé nóng rực và nhớp nháp. Giai đoạn thứ ba của bệnh letumosis.
Cô tung tấm chăn màu xanh lá cây ra và đắp lên người Peony, phân vân không biết có nên đánh thức cô bé dậy hay không hay cứ để yên cho cô bé nghỉ ngơi. Cô quay đầu nhìn xung quanh. Chiếc giường sau lưng cô trống trơn. Con người nằm co quắp bên giường đối diện đang quay lưng về phía cô. Nếu cô không nhầm thì đó là một đứa trẻ.
Đột nhiên có ai đó nắm lấy cổ tay Cinder. Cô giật mình nhìn xuống. Peony đang nắm chặt các ngón tay bằng thép của cô và bóp nhẹ. Ánh mắt cô bé nhìn Cinder đầy sợ hãi và như đang khẩn cầu.
Cinder nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Giường bệnh cứng đơ, hệt như cái sàn gỗ trong phòng ngủ của cô.
“Chị đến đưa em về nhà à?” Peony thều thào nói.
Cinder ngập ngừng cầm lấy tay Peony. “Chị mang cho em một cái chăn mới.” Cô giải thích.
Bàn tay Peony vuốt nhẹ lên tấm chăn thêu kim tuyến. Cả hai chị em im lặng nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào. Cho tới khi nghe thấy một tiếng thét thất thanh vang lên. Hai tay Peony co quắp lại, túm chặt lấy cái chăn. Cinder ngoái đầu nhìn quanh phòng, tìm kiếm người vừa hét khi nãy.
Một người phụ nữ ở cách đó bốn dãy đang vùng vẫy trên giường, vừa gào thét vừa cầu xin, không muốn ai động vào mình. Ở bên cạnh, con android y tế vẫn bình tĩnh cầm cái xi lanh lên. Một phút sau có thêm hai con android nữa xuất hiện, để người phụ nữ kia xuống giường và giữ tay cho con android.
Cảm nhận được Peony đang thu mình lại bên dưới tấm chăn, Cinder quay đầu sốt sắng nhìn cô em gái. Cả người cô bé đang rung lên bần bật.
“Em đang bị trừng phạt vì chuyện gì đó.” Peony nhắm nghiền mắt nói.
“Vớ vẩn!” - Cinder gạt đi - “Bệnh dịch này... Thực sự không công bằng. Chị biết mà. Hãy nhớ rằng, em không hề làm gì sai.”
Cô dịu dàng vuốt ve bàn tay Peony.
“Mẹ và chị Pearl có...?”
“Cả hai đều đang rất đau khổ.” - Cinder nói - “Và rất nhớ em. Không ai bị lây bệnh.”
Mắt Peony đột nhiên hé mở, quét một dọc từ đầu tới cổ Cinder. “Các nốt ban của chị đâu?”
Cinder mấp máy môi, nhưng không có lời nào được thốt ra. “Chị có thể nằm ở kia đúng không?” - Không đợi câu trả lời của cô, Peony chỉ vào chiếc giường trống phía sau - “Hay là họ không chịu xếp cho chị nằm ở đấy?”
Cinder bóp nhẹ tay Peony. “Không phải, Peony, chị không... “ - Cô quay đầu nhìn xung quanh nhưng không có ai để ý tới họ. Một con android y tế đang giúp một bệnh nhân uống nước ở cách đó hai hàng - “Chị không bị bệnh.”
Peony vội ngóc đầu lên. “Nhưng chị đang ở đây cơ mà.”
“Đúng vậy. Nói chung mọi chuyện khá phức tạp. Ngày hôm qua chị được chuyển đến trung tâm nghiên cứu bệnh letumosis và họ đã làm các xét nghiệm với chị, và... Peony, chị hoàn toàn miễn dịch với bệnh letumosis.”
Lông mày Peony nhăn tít lại. Cô đưa mắt kiểm tra mặt, cổ, và tay Cinder thêm một lần nữa, như thể sự miễn dịch của cô là cái gì đó có thể nhìn thấy được, sờ vào được. “Miễn dịch á?”
Cinder xoa xoa tay Peony trấn an, trong lòng có chút lo lắng vì đã tiết lộ bí mật của mình với người khác. “Họ yêu cầu chị quay lại ngày hôm nay. Bác sỹ phụ trách nhóm nghiên cứu nghĩ rằng có thể dùng chị để tìm ra thuốc giải. Và chị đã nói với ông ấy rằng chỉ cần tìm ra được cái gì đó, ông ấy phải để em là người đầu tiên được dùng nó. Chị đã bắt ông ấy hứa như vậy.”
Hai mắt Peony rưng rưng. “Thật à?”
“Chắc chắn rồi. Chị tin là chúng ta sẽ tìm ra được thuốc giải.”
“Sẽ phải mất bao lâu?”
“Chị... Chị không biết chắc.”
Bàn tay còn lại của Peony lần tìm cổ tay Cinder rồi siết chặt. Móng tay của cô bé đâm sâu vào da thịt Cinder, nhưng phải rất lâu sau cô mới bắt đầu cảm thấy đau. Nước mắt chan chứa trên khuôn mặt Peony, càng lúc hơi thở cô càng gấp. Sự hy vọng vừa mới lóe lên trong mắt cô nhanh chóng bị dập tắt, chỉ còn lại một cái nhìn đầy tuyệt vọng. “Đừng để em chết nhé, chị Cinder. Em còn phải đi dự dạ hội ở hoàng cung nữa. Chị nhớ không? Chị còn phải giới thiệu em với Hoàng tử... “ Peony nghiêng đầu họ rũ rượi.
Cinder đau đớn nhìn vệt máu đỏ chảy ra từ khóe môi cô em gái. Cô kéo một góc chăn lên lau vết máu dính trên cằm cho Peony. “Đừng bỏ cuộc, Peony. Nếu chị có thể miễn dịch với căn bệnh ấy, chứng tỏ phải có cách để chữa khỏi nó. Chị tin rằng họ sẽ sớm tìm ra. Và em sẽ vẫn kịp đi dự lễ hội ở hoàng cung.” - Cô định kể với Peony rằng Iko vẫn đang giữ cái váy dạ hội của Peony, nhưng như thế cô sẽ phải nói cho Peony biết bà Adri đã cho vứt toàn bộ những thứ cô từng chạm vào. Cinder hắng giọng, đưa tay gạt chỗ tóc đang dính trên thái dương của cô em gái - “Chị có thể làm gì để em thấy thoải mái hơn không?”
Peony lắc đầu, kéo chăn lên che miệng và tiếp tục ho. Sau đó cô bé ngước mắt lên nhìn chị, thì thầm hỏi. “Cái màn hình của em?”
“Chị xin lỗi. Nó vẫn đang hỏng. Nhưng chị hứa sẽ xem nó tối nay.”
“Em chỉ muốn nhắn tin cho chị Pearl. Và mẹ.”
“Tất nhiên rồi. Chị sẽ mang nó tới cho em ngay khi có thể.” - Màn hình của Peony. Con android của Hoàng tử. Cái xe ô tô - “Chị rất tiếc, Peony nhưng chị phải đi rồi.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Peony siết chặt lấy tay cô.
“Chị sẽ sớm quay lại thăm em. Chị hứa.”
Peony run rẩy hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Cô đút cánh tay gầy gò xuống dưới chăn rồi cuộn tròn người lại.
Cinder đứng dậy, nhẹ nhàng dùng tay gỡ mái tóc rối cho Peony. “Em cố gắng ngủ đi. Để còn có sức chiến đấu với bệnh tật.”
Peony nhìn theo Cinder với hai hàng nước mắt. “Em yêu chị, chị Cinder. Em rất mừng vì chị không bị làm sao.”
Trái tim Cinder quặn thắt. Cô tự ép mình phải tiếp tục hy vọng. Peony vẫn còn cơ hội. Chắc chắn là như vậy. Cô cúi xuống hôn lên cái trán nóng rực của Peony. “Chị cũng yêu em.”
Cô đi một mạch ra cửa, không hề ngoái đầu nhìn các bệnh nhân khác. Và rồi cô nghe thấy tiếng ai đó đang thều thào gọi tên mình. Cô dừng khựng lại, phải chăng bầu không khí ngột ngạt, chết chóc trong này đang làm cô sinh ra ảo giác?
“Cin-der?”
Cô quay đầu nhìn xung quanh và nhận ra một khuôn mặt quen thuộc bên dưới tấm chắn rách cũ mèm.
“Bà Chang?” Cô nhích lại gần phía chân giường, mũi khẽ nhắn lại vì mùi xú uế bốc ra từ chiếc giường bệnh. Là bà Chang Sacha, chủ nhân của tiệm bánh đối diện với quảng trường. Cinder gần như không nhận ra bà ta với đôi mắt sưng vù và nước da vàng bủng.
Cố gắng hít thở bình thường, Cinder đi vòng ra trước giường.
Hai mắt bà Sacha mở to trắng dã, hơi thở đầy khó nhọc. Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn Cinder mà không hề có chút khinh bỉ. “Cả cô cũng bị à, Cinder?”
Thay vì trả lời, Cinder chỉ cúi xuống hỏi. “Tôi có thể làm gì cho bà không?”
Tấm chắn trên mặt bà Sacha từ từ tụt xuống. Cinder phải kiềm chế lắm mới không giật mình kêu lên khi nhìn thấy các nốt ban xanh trên cằm và cổ họng bà ta.
“Con trai tôi.” - Bà Sacha khò khè nói - “Đưa Sunto tới đây hộ tôi được không? Tôi cần phải gặp thằng bé.”
Cinder không hề nhúc nhích. Cô vẫn nhớ mấy ngày trước bà ấy còn hét lên, bắt Sunto không được đến gần mình và tránh xa khỏi tiệm bánh. “Đưa em ấy đến... đây?”
Bà Sacha thò một tay ra khỏi chăn và nắm lấy bàn tay giả của Cinder. Cô giật mình, tìm cách rụt tay lại, nhưng bà ấy vẫn nắm chặt. Toàn bộ các ngón tay của bà ta đã chuyển sang màu xanh xám.
Giai đoạn thứ tư và cũng là giai đoạn cuối cùng của căn bệnh sốt ban xanh.
“Tôi sẽ cố gắng.” Cinder ngập ngừng giơ tay vỗ nhẹ lên tay bà Sacha.
“Sunto.” - Bà buông tay cô ra và lầm bầm gọi - “Sunto.” Mắt bà ta vẫn đang nhìn Cinder nhưng dường như dần mất đi ý thức.
Cinder lùi lại, nhìn bà Sacha trút hơi thở cuối cùng.
Cả người cô rung lên bần bật. Cô vòng hai tay ôm lấy bụng, nháo nhác nhìn ra xung quanh nhưng chẳng ai chú ý đến cô hay cái xác trước mặt cô. Và rồi cô thấy một con android lừ lừ tiến về phía cô. Cô đoán những con android này chắc chắn phải được kết nối với một hệ thống trung tâm nào đó nên mới có thể phát hiện ra một người vừa qua đời nhanh như vậy.
Sẽ phải mất bao lâu để họ gửi điện thông báo tới gia đình nạn nhân? Bao lâu nữa thì Sunto sẽ biết mình vừa mồ côi mẹ?
Cô muốn quay đầu bỏ đi, cô muốn chạy thật xa khỏi đây nhưng chẳng hiểu sao hai chân c vẫn đứng im tại chỗ, nhìn con android tiến tới cạnh giường và nắm lấy cánh tay mềm oặt của bà Sacha giơ lên. Hai mắt bà vẫn mở to, dường như đang hướng về phía thiên đàng.
Biết đâu con android sẽ có vài câu hỏi dành cho Cinder. Biết đâu ai đó sẽ muốn biết di nguyện cuối cùng của người phụ nữ xấu số kia là gì. Con trai bà ấy có lẽ sẽ muốn biết. Cinder cần phải gửi gắm lại cho ai đó.
Nhưng đèn cảm biến của con android không hề quay về phía cô, dù chỉ một lần.
Cinder liếm môi. Cô mở hé miệng nhưng không biết phải nói gì.
Con android dùng cái càng tay còn lại mở khoang ngực rỗng của mình và rút ra một con dao mổ. Quá bất ngờ, Cinder chỉ biết đứng chết trận nhìn nó ấn thẳng mũi dao vào cổ tay bà Sacha. Máu chảy tong tỏng xuống lòng bàn tay bà.
Cinder rùng mình, loạng choạng lùi ra sau, cho tới khi chân cô và phải cái chân giường. “Anh đang làm gì thế?” Cô sẵng giọng quát.
Con android dừng lại, mũi dao nãy giờ đã đâm sâu vào da thịt bà Sacha. “Tôi có thể giúp được gì cho cô?” Vẫn là cái giọng lịch sự đã được lập trình sẵn, như bao con android khác.
“Tôi hỏi anh đang định làm gì bà ấy?” Cinder nhắc lại. Cô chỉ muốn giơ tay giật phăng con dao mổ trên tay con android, nhưng lại sợ rằng có thể cô đang hiểu lầm chuyện gì đó. Chắc hẳn phải có một lý do hợp lý. Xưa nay các android y tế thường làm việc rất lô gíc.
“Lấy con chíp thẻ căn cước của bà ta.” Con android trả lời.
“Tại sao?”
Đèn cảm biến trên đầu con android lóe lên, nó thay con dao mổ bằng một cái nhíp. “Bà ta không còn cần dùng đến nó.” Cinder nghe thấy một tiếng tách, và rồi con android rút từ trong cổ tay bà Sacha ra một con chíp nhỏ xíu. Lớp vỏ nhựa bảo vệ bên ngoài dính đầy máu.
Cinder nhăn mặt hỏi. “Nhưng... phải có nó thì mới nhận dạng được nạn nhân chứ?”
Con android thả con chíp vào một cái khay nhựa. Bên trong đó là hàng chục con chíp khác, cũng đang nhuốm đầy máu.
Nó kéo chăn phủ lên mặt bà Sacha. Thay vì trả lời câu hỏi của Cinder, nó chỉ lẳng lặng nói “Tôi được lập trình để làm theo các hướng dẫn.”