BÁC SỸ DMITRI ERLAND ĐĂM CHIÊU ĐỌC BỆNH ÁN ĐIỆN tử trên màn hình. Giới tính: Nam. 32 tuổi. Tình trạng hôn nhân: Không rõ. Có một con. Không nghề nghiệp. Trở thành cyborg sau một tai nạn liên quan đến công việc cách đây 3 năm. Hoàn toàn khánh kiệt sau cuộc phẫu thuật. Được chuyển tới từ Tokyo.
Có quá nhiều điểm khiến ông không thể, hay nói đúng hơn là không muốn, sử dụng bệnh nhân này nhưng ông lại không thể giải thích điều đó với ai.
“Ngài thấy sao, thưa bác sỹ?” Cô trợ lý hỏi. Đó là một cô gái có nước da bánh mật, cao hơn ông cả chục phân, và ông không hề nhớ tên cô ta. Thứ công việc duy nhất ông muốn giao cho cô ta là công việc bàn giấy, để tránh phải nói chuyện nhiều.
Bác sỹ Erland hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhanh, sau đó chuyển màn hình sang trang bệnh án tiếp theo. Số bộ phận cần bổ sung thêm của anh ta chỉ chiếm 6,4 % diện tích toàn cơ thể - chân bên phải, vài cái dây điện, và một tấm bảng điều khiển loại nhỏ gắn trong bắp đùi.
“Quá già.” Ông quăng cái màn hình sang một bên, đứng dậy nhìn qua cửa kính. Ở phía bên kia tấm kính, một bệnh nhân đang nằm trên bàn thí nghiệm. Bề ngoài trông anh ta có vẻ bình tĩnh, ngoại trừ mười đầu ngón tay đang điên cuồng gõ nhịp trên tấm đệm hơi. Hai chân anh ta để trần, lộ ra phần da được cấy ghép bên ngoài chiếc chân giả.
“Quá già?” - Cô trợ lý trợn tròn mắt hỏi lại - “Anh ta mới 32 tuổi, sao có thể gọi là già?”
“Chúng ta không thể sử dụng anh ta.”
“Bác sỹ, nếu tính cả người này thì đây là người thứ 6 bị ông từ chối trong tháng này rồi đấy. Chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy.”
“Anh ta có một đứa con. Một cậu con trai. Đấy chính là lý do.”
“Và nhờ thế mà tối nay cậu bé ấy mới có cái cho vào bụng, bởi vì bố cậu ta may mắn phù hợp với đối tượng nghiên cứu của chúng ta”
“Thế nào gọi là phù hợp? Tỷ lệ máy móc trong người anh ta chỉ có 6.4 %”
“Nhưng vẫn còn hơn là thí nghiệm lên con người.” - Cô trợ lý tần ngần nói - “Ngài thực sự muốn thả anh ta ra?”
Bác sỹ Erland nhìn chằm chằm về phía phòng cách ly sau đó hắng giọng nói. “Kê đơn thuốc giả cho anh ta.”
“Kê... nhưng anh ta đâu có bị bệnh!”
“Đúng vậy, nhưng nếu không kê cho anh ta cái gì đó, Hội đồng nghiên cứu sẽ đặt câu hỏi về công việc dưới này của chúng ta. Giờ thì cô hãy kê cho anh ta một cái đơn và nộp báo cáo để anh ta có thể đi.”
Cô trợ lý hậm hực với tay lấy một cái lọ nhỏ bằng thủy tinh trên giá. “Tôi cũng không biết rốt cuộc chúng ta đang làm cái gì ở dưới này?”
Bác sỹ Erland quay sang hỏi “À mà tên cô là gì ý nhỉ?”
Cô trợ lý lắc đầu chịu thua. “Thật là... Ngài có biết tôi đã là trợ lý ngày thứ Hai của ngài hơn 4 tháng nay rồi không?”
Cô ta quay người bỏ đi, bím tóc dài đung đưa sau lưng. Lông mày của bác sỹ Erland nhăn tít lại, lặng người nhìn bím tóc kia từ chuyển động, cuộn tròn lên trên. Một con rắn đen nhẫy đang lúc lắc ái đầu. Thè lưỡi về phía ông. Sẵn sàng tấn công.
Ông nhắm chặt mắt lại và đếm đến 10. Khi ông mở mắt ra, con rắn đen đã biến mất, bím tóc vẫn chỉ là bím tóc. Hoàn toàn vô hại.
Bác sỹ Erland giơ tay lên xoa mặt.
Càng lúc các ảo giác của ông càng tệ.
Bất thình lình, cửa phòng thí nghiệm bật mở. “Thưa bác sỹ!”
Ông giật mình ngoảnh đầu lại hỏi “Gì thế?”
Li, một trợ lý khác của ông đang thò đầu vào từ ngoài cửa. Trước giờ bác sỹ Erland vẫn quý Li hơn là cô trợ lý kia.
“Có một tình nguyện viên đang đợi ở phòng 6D.” - Li thông báo - “Vừa được đưa đến vào tối qua.”
“Tình nguyện viên?” - Cô trợ lý ngạc nhiên hỏi - “Lâu lắm rồi mới thấy có người tình nguyện.”
Li rút màn hình di động trong túi ngực ra. “Và còn rất trẻ nữa. Chúng tôi vẫn chưa kiểm tra chính xác nhưng tôi nghĩ là tỷ lệ khá cao. Không thấy phần da cấy.”
Bác sỹ Erland lập tức dỏng tại lên, cọ cọ cái bút vào một bên thái dương. “Cậu nói là một cô gái trẻ sao? Thật là... “ Ông dừng lại, tìm kiếm một từ miêu tả cho phù hợp. Không bình thường? Tình cờ? May mắn?
“Đáng ngờ.” Cô trợ lý cao kều hạ giọng nói.
“Ý cô nói đáng ngờ là sao?”
Cô trợ lý khoanh hai tay trước ngực ngồi xuống mặt bàn kế bên bác sỹ. “Tại tôi thấy bác sỹ toàn tìm cách kê đơn thuốc giả cho các cyborg nam và thả họ đi nhưng lại đặc biệt quan tâm tới các cyborg nữ, nhất là các cô gái trẻ.”
“Thì càng trẻ, càng khỏe chứ sao.” - Ông nhún vai nói - “Hơn nữa càng khỏe thì càng ít xảy ra biến chứng. Đâu phải lỗi tại tôi khi Hội đồng liên tục bốc trúng phải các cô gái.”
“Biến chứng ít hay nhiều thì cuối cùng bọn họ cũng đều có một kết cục - là chết.”
“Đáng tiếc là vậy. Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” - Ông chỉ tay về phía người bệnh nhân đang nằm ở phía bên kia của tấm kính - “Đơn thuốc cho anh ta. Vui lòng khẩn trương giùm.”
Nói xong ông bước ra khỏi phòng thí nghiệm, theo sát phía sau là Li. “Cậu có nhớ tên cô ta là gì không?”
“Fateen?”
“Fateen! Tôi không tài nào nhớ nổi cái tên này. Sớm muộn rồi tôi cũng quên luôn cả tên mình mất.”
Li bật cười khúc khích. Bác sỹ Erland cố nén một tiếng thở dài. Mọi người sẽ không phát hiện ra một ông già đang bị mắc chứng đãng trí nếu thỉnh thoảng ông ta đem chuyện đó ra làm trò cười.
Hành lang bệnh viện vắng tanh, ngoại trừ hai con android y tế đang đứng ở cầu thang đợi lệnh. Phòng thí nghiệm số 6D nằm cách đó không xa.
Bác sỹ Erland rút từ sau tai ra một chiếc bút điện tử và chấm lên màn hình, để tải các dữ liệu mà Li vừa gửi cho ông. Thông tin về bệnh nhân mới từ từ hiện lên.
LINH CINDER, THỢ CƠ KHÍ CÓ GIẤY PHÉP
THẺ CĂN CƯỚC # 0097917305
SINH NGÀY 29 THÁNG 11 NĂM 109 KỶ NGUYÊN THỨ BA 0 BÀI BÁO
CƯ DÂN CỦA TÂN BẮC KINH, KHỐI THỊNH VƯỢNG CHUNG PHƯƠNG ĐÔNG, NGƯỜI GIÁM HỘ: LINH ADRI.
Li mở cửa phòng thí nghiệm. Gài chiếc bút ra sau tai, bác sỹ Erland lẳng lặng đi vào trong phòng.
Ở phía bên kia cửa kính, một cô gái trẻ đang nằm bất động trên bàn. Đèn trong phòng cách ly sáng đến nỗi bác sỹ Erland phải nheo mắt lại mới nhìn được. Một con android y tế đang đóng nắp ống thủy tinh đựng đầy máu và thả nó vào cái máng để chuyển phòng xét nghiệm.
Bàn tay và cánh tay của cô gái bị trói chặt bằng các sợi dây kim loại. Cánh tay trái của cô được làm bằng thép, đầu các khớp nối đen xì và gỉ sét, chứng tỏ đã lâu ngày không được lau rửa cẩn thận. Hai ống quần được xắn lên tận bắp đùi, để lộ một bàn chân thật và một bàn chân giả.
“Cô ấy đã được kích hoạt trở lại chưa?” Bác sỹ Erland hỏi, cất màn hình điện tử vào trong túi áo khoác.
“Chưa ạ.” - Li nói - “Nhưng ngài hãy nhìn cô ấy xem.”
Bác sỹ Erland không giấu được vẻ thất vọng. “Ừ, tỷ lệ như vậy là rất phù hợp. Nhưng chất lượng có vẻ hơi tệ.”
“Nhìn bên ngoài thế thôi, ngài cần phải nhìn hệ thống dây bên trong. Hệ thần kinh bậc 4 và hoàn toàn kiểm soát tự động.”
Lông mày của bác sỹ Erland khẽ nhướn lên, nhưng rồi hạ xuống cũng rất nhanh. “Cô ta đã chống cự à?”
“Người của chúng ta đã gặp không ít khó khăn lúc đến giải cô ta đi. Cô ấy đã hạ gục hai trong số ba con android được cử đi, chỉ bằng một... một cái dây đai, hay gì đó, trước khi bị khống chế bằng điện. Cô ấy đã bất tỉnh cả đêm hôm qua.”
“Sao bảo cô ta tình nguyện?”
“Là người giám hộ hợp pháp của cô ta. Bà ta nghi ngờ bệnh nhân đã tiếp xúc với bệnh dịch. Em gái của cô ta - đã được đưa tới đây ngày hôm qua.”
Bác sỹ Erland nói vào trong cái micro trên bàn. “Thức dậy đi nào, thức dậy đi nào, công chúa ngủ trong rừng.”
“Họ đã sử dụng dòng điện 200 vôn.” - Li nói - “Nhưng tôi đoán là cô ấy sắp tỉnh rồi.”
Bác sỹ Erland đút hai tay vào túi áo khoác, thủng thẳng nói. “ Cũng không nhất thiết phải đợi tới khi cô ta tỉnh. Chúng ta cứ tiến hành thôi.”
“Ôi mừng quá.” - Tiếng cô trợ lý Fateen vọng vào từ ngoài cửa - “Chúc mừng bác sỹ đã tìm được một người phù hợp với yêu cầu của mình.”
Bác sỹ Erland gõ nhẹ mấy đầu ngón tay lên cửa kính. “Trẻ.” - Mắt ông dừng lại ở cánh tay và bàn chân bằng kim loại sáng bóng của cô gái - “Khỏe.”
Fateen, kéo ghế ngồi xuống trước màn hình, giọng đầy châm chọc. “Nếu 32 tuổi mà bác sỹ đã chê là già và yếu thì không hiểu ở tuổi của ngài sẽ được gọi là gì?”
“Một món đồ cổ rất có giá trị ở chợ đồ cổ.” - Bác sỹ Erland mỉm cười nói - “Giờ thì hãy chuẩn bị máy quét đi nào.”