Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Một con rồng trưởng thành thì hiếm có ai dám động, bởi vì quá mạnh, không phải thứ mà loài người có thể địch lại.
Bất luận là con người hay sinh vật nào khác, có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng có hạn chế. Một người đánh không lại thì mười người. Mười người đánh không lại thì một trăm người, một ngàn mười, một vạn người. Chiến thuật biển người luôn có thể bào chết phần lớn những kẻ mạnh.
Nhưng rồng thì không được.
Đối với rồng thì loài người chẳng khác gì mấy so với kiến. Cho dù có một vạn con kiến thì rồng hắt xì một cái, hà hơi là có thể đốt trọi.
Cho nên cái gọi là Kỵ sĩ cưỡi Rồng trong truyện cổ tích cùng lắm chỉ cưỡi loài rồng thứ cấp, chính là giống lai khi rồng giao phối với sinh vật khác sinh ra, sau đó sinh vật mang dòng máu rồng ấy lại tiếp tục lai giống, chờ đến khi huyết mạch bị pha loãng đến một mức độ nhất định thì đó chính là loài rồng thứ cấp thường thấy.
Nhưng Claudia lại là một con rồng con.
Nó mới một trăm tuổi, đối với loài rồng thì vẫn là em bé. Nanh vuốt của nó còn chưa đủ sắc bén, vảy chưa đủ cứng rắn, cũng không phun ra được hơi thở rồng hủy thiên diệt địa.
Thế nên biết được điều đó, con người lập tức trở nên điên cuồng.
Nếu có thể bắt được Claudia, thuần dưỡng nó thì con người sẽ có được Kỵ sĩ Rồng chân chính. Nếu không thể bắt thì giết Claudia cũng được. Máu rồng, thịt rồng, thậm chí vảy, nanh, vuốt của rồng, tất cả đều là bảo bối.
Claudia không hề hay biết những dũng sĩ mà nó mong chờ đã tổ đội đến bắt mình. Nó còn đang hưởng thụ cuộc sống vui vẻ. Hôm nay là một lần hiếm hoi Claudia không ở hang động canh chừng kho báu của nó mà ở lâu đài.
Tòa lâu đài bị nó chiếm không phải quá lớn nhưng lại có một cái quảng trường nhỏ. Giờ Claudia đang nằm tại đó, rên hừ hừ.
Nó thoải mái đến sắp ngủ tới nơi, bởi vì con người mà nó nuôi đang làm vệ sinh vảy cho nó. Bắt đầu từ tứ chi trước, sau đó đến lưng, cuối cùng mới là bụng.
Công chúa chỉ cầm một miếng vải mềm, thấm nước chà lau từng cái vảy. Thế nên khi lau đến bụng thì mặt trời cũng đã sắp khuất núi.
Nàng không thấy mệt, thậm chí còn đặc biệt vui vẻ. Lau bụng cho Claudia xong, nàng còn làm vệ sinh cái đuôi của nó.
Nếu được thì chắc là nàng muốn hôn lên từng mảnh vảy của Claudia.
Claudia thoải mái, sung sướng thiếp đi một lúc, sau đó ngáp một cái. Cả người nó sạch sẽ, sáng bóng, ngay cả vảy cũng đang phản quang. Nó không nhịn được mà muốn khen con người mình nuôi thật quá chăm chỉ.
Nhưng chỉ khen thôi thì hình như không đủ, hẳn nên thưởng cho nàng nữa.
Claudia trầm ngâm giây lát, sau đó nói: “Cô chờ ở đây, ta sẽ về ngay!”
Nó thở hồng hộc bay đi. Công chúa phủi phủi tay, lau khô bọt nước, mi mắt cong cong.
Đúng lúc có thể nhân cơ hội này giải quyết chút chuyện.
Công chúa gầy như liễu mảnh trong gió chậm rãi bước ra ngoài. Bọn chúng đến sớm quá, tuy còn đang trong giai đoạn phái người thăm dò nhưng vẫn không được. Phải chậm một chút, không được quấy rầy kế hoạch của nàng...
Quá phiền phức... Quá nhiều chuyện phiền phức. Nhưng nếu không đủ kiên nhẫn thì không cách nào nàng có được thứ mình mong muốn.
Công chúa lẩm nhẩm hát, tháo từng vòng băng vải trên người, miễn cho máu bắn lên lại khó giặt sạch. Bờ lưng trắng nõn của nàng vẫn đầy những vết xanh tím chưa biến mất. Chiếc váy trắng dài tản ra, tựa như...
Tựa như đóa hoa mảnh mai bị dày xéo một cách tàn nhẫn, chưa điêu linh, héo tàn nhưng cánh hoa lại ứa ra chất lỏng kịch độc phiếm mùi thơm ngọt ngào.