CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 7
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia đặt một đống đầy những thứ linh tinh cùng với một con người lên lưng mình, sau đó giương đôi cánh nhỏ, nương gió bay lên.
Công chúa vuốt ve lớp vảy rồng bóng loáng, cứng rắn trên lưng Claudia, ánh mắt mềm mại. Vảy của Claudia có màu đen, thuộc về loại hấp thụ ánh sáng. Chỉ khi đặt dưới thứ ánh sáng đặc biệt mới phiếm hào quang lạnh lẽo.
Vảy lành lạnh, không có độ ấm, phần rìa cực kì sắc bén, bình thường sẽ không giương lên. Nhưng chắc vì đây là lần đầu tiên Claudia chở người, rất mất tự nhiên nên phần vảy quanh cổ hơi vểnh lên một chút.
Công chúa chỉ chạm nhẹ vào đó mà lòng bàn tay đã bị cắt, máu tươi đỏ thắm tươm ra.
Rồng, chính là loài sinh vật hùng mạnh, xinh đẹp mà lại diệu kì như thế.
Ánh mắt nàng nhìn Claudia thậm chí còn ẩn chứa một chút mê đắm. Lát sau, Công chúa áp mặt lên vảy Claudia, thấp giọng hỏi: “Claudia, vì sao lại rời khỏi Đảo Rồng?”
“Đương nhiên là bởi vì ta muốn trở thành con rồng hung ác nhất trên đời rồi. Danh tiếng của ta phải lan truyền rộng rãi. Mọi người nhắc đến Rồng tàn bạo ta đây đều cảm thấy sợ hãi và khiếp đảm.” Claudia gầm lên 'cà uồm' một tiếng. Đương nhiên nó sẽ không nói cho con người mà mình bắt về này biết ước muốn ban đầu của nó chỉ đơn giản là muốn ra ngoài chơi thôi.
Kể từ khi sinh ra, Claudia vẫn luôn sống trên Đảo Rồng. Đảo Rồng tuy rộng nhưng thật sự có quá ít thứ để chơi. Càng lớn, nó càng cảm thấy nhàm chán.
Vào ngày sinh nhật một trăm tuổi, có một con thuyền vì gặp nạn mà đưa một con người dạt đến Đảo Rồng. Tuy chẳng mấy chốc mà những con rồng lớn đã phát hiện con người này, còn ném hắn ta sang một hòn đảo nhỏ cách xa Đảo Rồng nhưng trước đó, Claudia đã gặp người nọ, còn nghe hắn diễn tả nơi con người sinh sống là như thế nào.
Điều đó khiến Claudia cảm thấy hứng thú sâu sắc.
Cơ mà đối mặt với con người, Claudia tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Nó hung hăng nói: “Một con người tầm thường như cô, làm sao mà hiểu kế hoạch vĩ đại của Rồng tàn bạo ta cho được? Còn nữa, không được gọi Claudia, phải gọi ta là Rồng tàn bạo vĩ đại!”
“Tôi sẽ là người chứng kiến cơ ngơi đồ sộ của Rồng. Thân là tùy tùng đầu tiên bên cạnh Rồng tàn bạo vĩ đại, liệu tôi có tư cách được đến một danh xưng đặc biệt hay không?”
Giọng nàng rất đỗi dịu dàng, hết sức mềm mại, là tiếng nói mà trước giờ Claudia chưa từng nghe qua. Hẳn là chỉ con người yếu ớt mới có một tiếng nói mềm mại như thế. Nó khiến Claudia cảm thấy từ chối nàng là một chuyện quá sức tàn nhẫn.
Ầy, đành chịu thôi, ai bảo đây là con người đầu tiên mà nó nuôi cơ chứ?
Dung túng cho nàng ta một lần vậy.
Claudia trầm tư một lúc rồi nói: “Cô muốn danh xưng đặc biệt thế nào?”
Công chúa cười cười: “Ngoài Claudia ra, Rồng còn tên gì khác không?”
Claudia trầm tư thật lâu.
Mỗi con rồng đều có một cái tên thân mật, điều này rất giống với loài người.
Nó có một cái tên rất hay, là Mập Mập.
Đối với loài rồng, cái tên này tượng trưng cho tình yêu và chúc phúc. Bởi vì con rồng càng hùng mạnh thì thể trọng sẽ càng to lớn. Rồng càng khỏe, càng nặng cân. Thế nên cái tên này chứa đầy tình yêu mà các trưởng bối dành cho Claudia.
Nó do dự một lúc. Vì văn hóa của loài người và loài rồng không mấy gì giống nhau nên Claudia không biết đối với con người thì tên mình có ý nghĩa gì đặc biệt hay không.
Giọng Công chúa càng êm dịu hơn nữa: “Tôi có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt ấy không?”
Claudia lại do dự thêm lúc nữa, cuối cùng vẫn nói: “Ta có một cái tên khác, Mập Mập, nghĩa là hùng mạnh, khỏe khoắn, xinh đẹp.”
“Đối với con người thì sao?”
“Đáng yêu!” Công chúa bật thốt theo bản năng.
Claudia:??
Công chúa ho khan một tiếng: “Đứng ở góc độ của con người thì cái tên này mang nghĩa nghịch ngợm và đáng yêu. Đứng ở góc độ của rồng thì tên này ngập tràn chúc phúc và hùng mạnh. Ai đặt cho Rồng tên này chắc chắn là rất yêu Rồng.”
Bản thân Claudia cũng thấy ngượng ngùng: “Đó... đó là đương nhiên. Mẹ ta chính là con rồng yêu ta nhất trên đời.”
Claudia vỗ đôi cánh nhỏ, tốc độ bay cũng tăng lên rất nhiều, hòng che giấu một chút thẹn thùng trong lòng.
Quả nhiên, dù ở chỗ con người thì tên của nó cũng siêu hay, rất giàu ý nghĩa.
Hơi nhớ mẹ rồi. Nhất định nó sẽ nhanh chóng trở thành con rồng tàn bạo vĩ đại nhất trên đời này, sau đó trở về Đảo Rồng thăm mẹ.
“Mập Mập.” Công chúa áp sát người lên lưng Claudia. Rõ ràng vảy rồng lạnh băng nhưng nàng lại vui sướng híp cả mắt.
Claudia rất không vui: “Phải gọi là Mập Mập đại nhân!”
Công chúa không khỏi bật cười, khoang ngực rung động. Nàng hạ giọng, sự dịu dàng trong giọng nói cũng trầm đi một chút: “Được, Mập Mập đại nhân.”
Claudia bay càng nhanh. Nó nghĩ chắc con người không biết, vảy rồng cũng như làn da của con người, thế nên... thật ra nó có thể cảm nhận được rất rõ thân thể mềm mại kia đang kề sát vảy của nó, không một khoảng hở. Ấm áp, mềm mại, thậm chí còn từ từ nóng lên.
Đôi cánh nhỏ của Claudia đập càng lúc càng nhanh. Thân là một con rồng vừa tròn một trăm tuổi, nó không rõ lắm vì sao trong khoảnh khắc ấy, tim nó lại đập rộn ràng, xuất hiện rung động kì lạ. Chưa ai dạy nó cả. Nó còn nhỏ, ngây ngô, hoàn toàn không hiểu biết về thứ gì đó.
Vì thế, khi cảm giác kì quái ấy nảy sinh, nó thậm chí còn cảm thấy hốt hoảng, đành bay ào ào về ổ, buông hết tất cả đồ đạc trên người, gồm cả nguồn cơn khiến nó hốt hoảng, sau đó chui tọt vào đống đá quý, vùi mình trong số đá quý lạnh lẽo.
Thậm chí nó còn quên luôn cả việc bận tâm những thứ đồ mà trước đó nó rất thích, còn bỏ tiền ra mua về. harry potter fanfic
_____________