“Sao! Còn muốn chạy nữa không?!”
Phượng Ánh Tuyết nhếch khoé môi cười một cách ma mị. Hỏa nguyên tố càng ngày càng sợ hãi nó thu mình nhỏ đến mức có thể, vì nó sợ chạm vào kết giới ấy sẽ biến mất tan vào không khí. Nàng nhìn thấy không khỏi hừ lạnh.
“Ngươi còn không thu trận pháp! Định muốn biến mất luôn à?!”
Hỏa nguyên tố nghe thế vội vàng thu lại trấn pháp của mình sau đó ngoan ngoãn đứng đó.
“Hừm! Coi như ngươi biết điều!”
Phượng Ánh Tuyết mặc kệ Hỏa nguyên tố còn bị kết giới trói buộc vội vàng tiến đến chỗ Phượng Dạ Hàn xem thương tích như thế nào. Nhẹ nhàng nâng cỡ thể hắn lên Phượng Ánh Tuyết dò xét mạch đập lại chuyền linh thức thâm do. Xem xét kĩ càng một Phượng Ánh Tuyết nhẹ nhàng đặt tay của mình lên trán hắn, khẽ nhắm đôi mắt, một luồng ánh sáng tím kì dị không ngừng truyền vào cơ thể hắn sau đó hắn từ từ mở mắt nàng mới chậm rãi thu tay mình lại rồi mở mắt ra nhìn hắn.
Phượng Dạ Hàn tuy đã tỉnh lại nhưng ánh mắt vẫn còn mê mang mà nhìn nàng.
“Tuyết...nhi..!”
Phượng Ánh Tuyết khẽ ngừng động tác trong phúc chốc nhưng sau đó lại khỏi phục lại nhẹ lắc đầu 'Chắc không phải đâu? Chỉ là ảo giác của mình mà thôi!'.
“Đại ca! Tỉnh!” Phượng Ánh Tuyết vỗ vào mặt hắn.
Lúc này hắn dần dần có ý thức lại, ngó nghiêng xung quanh sao đó lúc mới nhớ mình bị Nhiếp Hồn trận mê hoặc. Hắn từ từ đứng dậy vội hỏi nàng.
“Nhiếp Hồn trận gì gì đó biến mất rồi à?! Mà trận pháp đó là gì vậy?”
Phượng Ánh Tuyết cũng nhẹ nhàng đứng dậy. Nàng đưa ngón tay chỉ về một gốc nơi Hoả nguyên tố đang bị nàng giam giữ, nhẹ nhàng giải thích.
“Nhiếp Hồn trận đã bị ta thu phục rồi, đang bị trói ở kia kìa.”
Phượng Dạ Hàn nhìn theo cách tay nàng chỉ. Chỉ thấy Hỏa nguyên tố đang bị một tấm màng mỏng màu tím nhạt vây lấy hơn nữa còn rất thống khổ a.(Hỏa nguyên tố: CMN! Không chỉ thống khổ! Còn đau chết bà đây này!)
“Nhiếp Hồn trận tập hợp gồm ba nguyên tố bộ trợ cho nhau nên hình thành Nhiếp Hồn trận. Ngoài ra Nhiếp Hồn trận phải có nguyên tố mạnh nhất trong hai nguyên tố còn lại để tạo ra ảo giác khiến cho người rơi vào bị mất đi tri giác và chúng sẽ lợi dụng ở điểm đó để từ từ cắn nuốt linh hồn để bồi dưỡng nguyên tố. Còn thân xác đem bón cho cây ở đây!”
Phượng Dạ Hàn gật gù câu hiểu câu không nhưng hắn lại nghe rõ câu cuối '..linh hồn để bồi dưỡng tố. Còn thân xác đem bón cho cây..'
Hắn khẽ rùng mình một cái, hèn chi mà mấy cung nữ thái giám đồn rằng ở đây có ma dấu xác người nguyên nhân là đây. Như nghĩ gì đó hắn khẽ nhíu mày hỏi tiếp.
“Nhưng phụ hoàng vào đây vẫn không có việc gì mà?”
“Hừm! Là do hắn có long khí hộ thể! Chứ nếu không là chết từ hồi đời nào rồi!” Phượng Ánh Tuyết hừm lạnh.