“Vậy..tiểu muội muội à nói cho ta biết vì sao hôm đó muội có thể đi xuyên qua bức tường?” Ánh mắt tà mị của Phượng Dạ Hàn nheo lại nhìn nàng.
Phượng Ánh Tuyết tay khẽ dừng một chút, đôi môi nhếch lên sau đó tiếp tục uống trà bình thường xem như không có gì. Thật ra cô đã tính ngay từ đầu hôm đó là cố tình cho hắn thấy để dễ bề lên kế hoạch 'trả thù'.
“Ngươi có từng nghe nói bộ tộc tinh linh chưa?”
“Bộ tộc tinh linh?” Phượng Dạ Hàn có chút do dự, hơi nghi ngờ lẽ nào là..không đúng bộ tộc tinh linh đã biến mất hơn 100 năm trước cơ mà hơn nữa thuộc hạ của hắn cũng không có manh mối. Hắn đưa ánh mắt dò xét nhìn nàng.
Như nhìn thấy hắn suy nghĩ điều gì Phượng Ánh Tuyết cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.
“Phải! Ta chính là người của tộc tinh linh, hơn nữa là tinh linh quý tộc.”
Tinh linh quý tộc! Tinh linh quý tộc!...
Bốn từ này luôn hiện trong đầu của hắn phải nói là ám ảnh. CMN!(chửi thề) Là tinh linh quý tộc! Quý tộc đó! Có ai biết được khi nhìn thấy một tinh linh hạ đẳng cũng là mãn nguyện rồi, ngay cả trong sách cổ có nói chỉ nhìn thấy một tinh linh quý tộc cũng đủ mức loài người phải hèn mọn mà quỳ dưới chân rồi. Nhưng..ba giây suy nghĩ..sau chẳng thấy giống tinh linh gì vậy? Hắn lại đưa ánh mắt lần thứ n nhìn nàng chốc chốc lại gật đầu sau đó thì lại lắc đầu.
Trán của Phượng Ánh Tuyết lại chạy ba hàng hắc tuyền lần thứ n. Nè đừng khinh thường ta vậy chứ.
“Nhìn muội thế nào cũng chẳng giống một tinh linh chứ đứng nói chi là quý tộc.” Phượng Dạ Hàn xoa cằm khinh thường.
Phượng Ánh Tuyết nghe thấy thế, lửa giận lạ bốc cao lên:
“Ngươi thì biết cái gì mà nói chứ bộ tộc tinh linh chúng ta khi tới lễ trưởng thành thì mới có bộ dáng xinh đẹp, hơn nữa sức mạnh cũng được nâng cao. Chỉ những người chưa tới lễ trưởng thành như ta đây thì bộ dáng vẫn giống như loài người thôi rất khó phân biệt.”
Phượng Dạ Hàn dùng bộ mặt 'À! Hóa ra là thế hèn chi nhìn hoài không giống' khiến cho Phượng Ánh Tuyết càng tức điên hơn vội uống mấy ngụm trà cho hạ hỏa.
“Vậy! Không lẽ hoàng hậu là tộc tinh linh?” Phượng Dạ Hàn đột nhiên nói ra câu này như tự hỏi chính mình hay hỏi nàng vậy.
“Đương nhiên là không rồi người như bà ta làm sao xứng với nương của ta.” Phượng Ánh Tuyết nhanh nhẹn đáp lời.
Hắn ngạc nhiên hỏi. “Vậy là ai?”
“Thái tử điện hạ là người cao thâm vậy sao không tự điều tra xem, rốt cuộc ai là nương của ta?”
Phượng Ánh Tuyết nở nụ cười mị hoặc nhìn hắn 'đừng tưởng chỉ có mình ngươi biết cười'. Phượng Dạ Hàn nghe thấy khẽ giật mình nhưng lát sau lại cười, cười đến nổi chảy nước mắt lăn qua lăn lại ở trên giường nhưng lát sau lại khôi phục dáng vẻ tà mị nở nụ cười điên đảo chúng sinh nhưng ánh mắt trở nên sắc lạnh bén nhọn khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Tiểu muội muội của ta quả nhiên thông minh nhưng muội nên nhớ kĩ một điều thông minh quá không tốt cho bản thân đâu.”