Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 36: Chương 36: Lâm gia 5




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

- -------------

Lâm Gia chỉ vào chiếc vòng kim cương trên tay Lê Mẫn quay đầu hỏi Khương Nguyên: “Này, Khương Nguyên, đây có phải cái mà mẹ Khương tặng cho mình đúng không?”

Khương Nguyên gật đầu, dịu dàng sờ gáy Lâm Gia nói, “Đúng rồi, cậu không nhìn lầm.”

Lời này vừa nói xóng, một đám con gái trước cửa nhà vệ sinh đều ồ lên.

Lê Mẫn nói cái vòng này cả thế giới mới có một chiếc đang đeo trên tay cô ta, nhưng Lâm Gia nói cô cũng có, vậy ai đang nói dối? Chẳng lẽ có một cái là giả à?

Ấn tượng của mọi người với Lâm Gia đều là ngơ ngác ngốc nghếch, cho dù nhìn thấy ai cũng tươi cười, khi nói chuyện thỉnh thoảng còn thể hiện tính trẻ con nhưng chưa bao giờ huênh hoang cái gì. Hơn nữa nói về sự giàu có thì nhà Lâm Gia giàu hơn.

Vì vậy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lê Mẫn

Lê Mẫn cảm thấy không thoải mái khi nhiều người nhìn như vậy, cô ta nắm chặt tay lớn tiếng nói: “Chắc chắn của cậu là đồ giả! Không bao giờ có chuyện đấy vì chỉ có một chiếc duy nhất, là cái trên tay tôi mà thôi!”

Lâm Gia thấy cô ta hơi kích động, định muốn khuyên nhủ thì Khương Nguyên giữ tay cô lại giấu cô ở phía sau.

“Cô chắc chắn như vậy?” Khương Nguyên hỏi.

“Tôi chắc chắn!” Lê Mẫn đưa tay đẩy Khương Nguyên ra, “Tôi khuyên cậu không cần nhiều chuyện! Cậu là cái thá gì!”

Khương Nguyên hơi nghiêng người nên tay của Lê Mẫn đẩy vào trống không, cả người lao tới phía trước thiếu chút nữa đụng vào tường.

“Cậu!”

Lúc này Lê Mẫn tóc tai rối bời nhìn khá chật vất, nhưng Khương Nguyên không có chút thông cảm nào, anh nhìn từ trên cao xuống Lê Mẫn lạnh lùng nói: “Lâm Gia là vị hôn thê của tôi, nên tôi khuyên cô không nên gây sự.”

“Cậu dám đánh tôi!” Lê Mẫn đã bao giờ chịu thiệt thòi như thế này đâu, cô ta tức muốn chết hận không thể đi lên tát vào mặt của Khương Nguyên “Cậu có biết ba tôi là ai không! Ba tôi là Lê Vĩnh Chí của công ty xây dựng Thừa Phong!”

Quả thật từ lúc cô ta ầm ĩ tới giờ, Khương Nguyên còn chưa đụng đến một đầu ngón tay của cô ta chứ đừng nói đến chuyện đánh, nhưng anh cũng không buồn giải thích.

“Cám ơn cô đã nói cho tôi biết đại danh cả lệnh tôn.” Khương Nguyên lạnh lùng nói, “Tránh cho tôi không tìm được người.”

“Cậu có ý gì?!” Lê Mẫn tức điên người, “Cậu vẫn còn muốn gây sự với tôi?”

“Không phải gây sự với cô.” Khương Nguyên sửa cho đúng, “Mà là nhà cô. Tôi nghĩ cha mẹ của Lâm Gia nếu biết ở trường cô ấy bị đối xử như này chắc chắn sẽ rất giận. Nhưng ông ấy sẽ không tính toán với cô làm gì, mà với cha cô thì lại khó nói lắm. Chắc cô cũng biết ở nhà Lâm Gia được yêu chiều như nào.”

Nhà Lê Mẫn làm về vật liệu xây dựng, thiết kế, cũng cùng ngành bất động sản với Lâm gia, mấy năm trước bất động sản phát triển rất mạnh mẽ nên nhà cô ta cũng được lời không ít, nhưng so với Lâm gia thì nhà cô ta chỉ miễn cưỡng đạt tới bậc trung mà thôi.

Đối với Lâm Gia, cô ta vừa ghét vừa thông cảm, hai cảm xúc trái ngược này luôn hài hòa trong cơ thể cô ta nhưng bây giờ sự hài hòa này đã bị phá vỡ.

Nghe thấy Khương Nguyên nói cha Lâm Gia sẽ gây phiền phức cho cha cô ta, lúc này cô ta mới bình tĩnh được một chút “Chỉ bằng cậu sao, tôi cũng không làm gì cô ta. Lâm Gia cậu sẽ về mách với phụ huynh sao?”

Lê Mẫn đã từng nghĩ ông trời đúng là công bằng, mặc dù nhà của cô ta kém hơn một chút so với Lâm gia, nhưng Lâm Gia lại là đứa ngốc lúc nào cũng mang theo vẻ mặt tươi cười, người khác nói gì Lâm Gia cũng đều ngớ ngẩn tưởng thật, chắc lần này cũng thế thôi.

Nhưng Lê Mẫn sai rồi.

Mặc dù Lâm Gia rất ngây thơ tốt bụng, nhưng Khương Nguyên lại có lòng dạ đen tối đến Lâm Vũ cũng phải sợ.

Nghe Lê Mẫn nói như vậy, anh che kín Lâm Gia ở phía sau không cho Lê Mẫn có cơ hội chạm vào cô, cũng ngăn không cho Lâm Gia thỏa hiệp với cô ta.

“Người cần phải để ý chính là cô.” Khương Nguyên cười nhạt, “Đừng nhiều lời vô ích, mau tránh ra.”

Khương Nguyên nói xong, ôm Lâm Gia vào trong ngực để tránh khỏi đám đông, để lại Lê Mẫn bị mọi người vây xem lúng túng đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Sau khi về nhà, Khương Nguyên lập tức đến phòng của Hứa Vân làm cho bà phải giật mình.

“Mẹ, vòng tay mẹ đưa cho Lâm Gia là thật sao?”

Đột nhiên bị Khương Nguyên hỏi như vậy, Hứa Vân ngạc nhiên sau đó thì tức giận lấy cái gối đập vào đầu anh.

“Con có ý gì chứ! Trong mắt con mẹ là người kém như vậy sao, muốn tặng quà cho con dâu phải tặng đồ giả!”

Khương Nguyên thấy Hứa Vân tức giận như vậy cũng yên tâm mà rút lui khỏi phòng của bà, sau đó đi tìm Lâm Chấn Hoa và Khương Tiên Niên đang chơi cờ ở vườn hoa nhỏ “Cha, chủ tịch của công ty xây dựng Thừa Phong người có quen không?”

“Sao, cháu thích con gái nhà người ta? Tốt tốt, phải nhanh tay lên!”

Khương Tiên Niên còn chưa lên tiếng mà Lâm Chấn Hoa đã mở miệng trước.

Mấy ngày nay ông đã khó chịu muốn chết vì chuyện của Khương Nguyên và Lâm Gia, vẫn đang nén giận trong lòng mà chưa có chỗ để phát.

Ban ngày Khương Nguyên phải đi học, lúc Lâm Chấn Hoa thức dậy thì anh đã ra khỏi nhà rồi, vất vả lắm chờ đến tối anh đi học về thì lại dính một chỗ với Lâm Gia. Khó khăn lắm ông mới có cơ hội muốn đuổi KHương Nguyên ra ngoài, quay lại thì thấy Lâm Gia vẻ mặt đau thương khổ sở đứng trước cửa phòng nhìn ông “Cha à, cha không thể đuổi Khương Nguyên đi được.”

Lâm Chấn Hoa có mười triệu lý do không hài lòng với Khương Nguyên, nhưng anh rất cẩn thận lại có Lâm Gia bên cạnh cho nên thời gian này ông không có cách nào với anh. Bây giờ ông chỉ hy vọng Khương Nguyên nhanh chóng buông tha cho bảo bối của ông, đi mà gây tai họa cho con gái nhà người khác, ông muốn giữ Lâm Gia ở bên cạnh cả đời, gì mà kết hôn hay sinh con. Ông không bao giờ nghĩ tới.

Nên vừa nghe anh hỏi đến Lê Vĩnh Chí, Lâm Chấn hoa theo phản xạ nhớ Lê gia có một đứa con gái, ông ước gì Khương Nguyên nhanh chóng mà chạy đến Lê gia.

“Ông nhìn ông đi lão Lâm, ông đang nói gì đấy!” Khương Tiên Niên sao mà không biết ông ta đang nghĩ gì, không cẩn thận đưa tay ra làm xáo trộn hết bàn cờ, làm toàn bộ thế cờ tốt của ông hủy hết làm cho ông đau lòng muốn chết.

“Lão Khương ông làm gì đấy!”

Hành động của Khương Tiên Niên quá bất ngờ, bên ngoài lại giả vờ xin lỗi vì ngoài ý muốn “Ôi, xấu hổ quá xấu hổ quá, không chú ý, trượt tay.”

Lúc Lâm Chấn Hoa còn đang tiếc nuối cho ván cờ, thì Khương Tiên Niên lại nói với Khương Nguyên: “ Lê Vĩnh Chí của công ty xây dựng Thừa Phong hả, cha có biết, làm sao vậy?”

Khương Nguyên nói lại chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm nay ở trường học, cố ý nói chuyện Lê Mẫn đẩy mình thành “Thiếu chút nữa” đẩy Lâm Gia.

Lâm Chấn Hoa nghe xong, lập tức khó chịu, đen mặt nói: “Con gái của Lê Vĩnh Chí lại dám bắt nạn Gia Gia? Giỏi quá nhỉ.”

“Con gái của Lê gia như thế là không được.” Khương Tiên Niên lắc đầu nói: “Tôi thấy chúng ta nghỉ ngơi quá lâu rồi, đến cả Lê Vĩnh Chí cũng dám bắt nạt trên đầu chúng ta. Chẳng lẽ ông ta không biết Lâm Gia là con dâu của tôi à? Lão Lâm à, ngày mai tôi với ông đến lột da Lê Vĩnh Chí, để cho ông ta biết cha với cha chồng của Lâm Gia không dễ chọc vào đâu!”

Khương Tiên Niên nói đầy tức giận, Lâm Chấn Hoa nghe xong cũng không thấy dễ chịu cho lắm, ông chỉ tạm thời không đuổi Khương Nguyên ra ngoài thôi, mà bát tự vẫn còn chưa so đâu cái lão già này đã nhận con dâu rồi.

“Ông...”

Lâm Chấn Hoa đang định nói thì Lâm Gia chạy từ trong biệt thự ra, cất giọng nói ngọt ngào lên: “Cha ơi, chú Khương, đến giờ ăn cơm rồi! Mọi người mau vào thôi!”

Có cô ở đây, không khí căng thẳng trong vườn hoa liền biến mất, một người là cha, một là cha chồng, hai người nhìn thấy Lâm Gia đều cười tươi như hoa.

Khương Nguyên cúi đầu mím môi cười, có Lâm Gia ở đây thì cuộc sống tương lại sẽ có rất nhiều điều thú vị.

Ngày hôm sau, Lâm Chấn Hoa và Khương Tiên Niên không đi ra ngoài, mỗi người gọi một cuộc điện thoại, sau đó tắt điện thoại, tiếp tục đi chém giết trên bàn cờ.

Đáng thương cho Lê Mẫn đang đi dạo phố bên ngoài bị Lê Vĩnh Chí gọi điện bắt về nhà, vừa vào cửa đã bị chửi rủa thậm tệ.

Lê Vĩnh Chí bị tức sắp chết rồi, sáng sớm hôm nay tập đoàn Lâm thị gọi điện tới muốn hủy kế hoạch hợp tác của hai nhà vào năm tới, về phần vi phạm hợp đồng bọn họ sẽ chuyển vào tài khoản của công ty Thừa Phong.

Lê Vĩnh Chí nhận được điện thoại vẫn còn đang ngơ ngác, so với tập đoàn Lâm thị một năm tốn khoảng một tỷ tiền vật liệu xây dựng thì mấy triệu tiền bồi thường này được coi là gì? Hơn nữa hai công ty vẫn đang hợp tác rất tốt sao tự dưng nói hủy là hủy?

Nhưng cho dù ông có hỏi như nào thì người bên đầu bên kia cũng không nói cho ông biết, cuối cùng không chịu được ông hỏi nhiều mới mở lòng từ bi nói cho ông đầu mối, bảo ông đi hỏi con gái bảo bối nhà mình.

Năng lực của Lê Vĩnh Chí đi tới được địa vị như này tất nhiên không phải là người ngốc, anh chỉ cần nghe lời này cũng đoán được chắc là Lê Mẫn ở trường đã gây sự với Lâm Gia. Ai mà không biết Lâm Chấn Hoa đối với đứa con gái ngốc kia yêu thương như thế nào, nhưng Lê Vĩnh Chí cũng không hiểu sao cả tập đoàn Khương thị cũng gọi điện nói hủy hợp tác với bọn họ.

Tập đoàn Khương thị không làm về bất động sản. Mà kinh doanh về hàng tiêu dùng, đại lí của bọn họ trải khắp cả nước, sang năm chuẩn bị nâng cấp trang trí lại các cửa hàng, ban đầu đã quyết định do công ty bọn họ nhận thầu ba tỉnh phía nam, đây cũng là con số lớn.

Tất cả đều yêu cầu ông ta đi hỏi con gái yêu của mình.

Lê Vĩnh Chí lúc này rất buồn bực không biết Lê Mẫn đã làm chuyện tai hại gì, mà để cho ông ta thoáng cái mất hơn hai mươi tỷ tiền lời.

Lê Mẫn cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh như vậy, cô ta ngồi khóc trên ghế salon: “Con làm sao mà biết được, con chưa từng đi đến tập đoàn Khương thị, sao lại chọc phải họn họ chứ!”

Lê Vĩnh Chí đương nhiên biết con gái mình chưa đến đó, nhưng vì không nghĩ ra nên ông gấp đến đầu muốn bốc khói rồi, “Cha để con học hành yên phận ở trường nhưng lại không thèm nghe lời, bây giờ tốt chưa, con đắc tội với người ta lúc nào không biết, cha vì con mà tức muốn chết rồi!”

Lê Mẫn bị mắng chửi muốn chảy máu đầu, vừa tủi thân vừa sợ cha giận nên khóc rất thảm thiết.

Bỗng cô ta nhớ tới ánh mặt lạnh băng của Khương Nguyên, “Cha, cha có nói Khương gia có một đứa con trai đúng không? Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

“Không chênh với con nhiều đâu.” Thấy Lê Mẫn hỏi như vậy, Lê Vĩnh Chí quay đầu hỏi cô ta “Sao con đã gặp cậu ta?”

“Hình như gặp rồi.” Lê Mẫn ngơ ngác gật đầu: “Trường con mới có một nam sinh mới chuyển đến cùng lớp với Lâm Gia, cậu ta cũng họ Khương, cậu ta còn nói, còn nói........”

“Còn nói cái gì con nói nhanh lên!” Lê Vĩnh Chí gấp muốn túm tóc.

“Cậu ta nói, cậu ta là vị hôn phu của Lâm Gia.” Lê Mẫn nói.

Được rồi, như thế đã rõ rồi, Lâm Chấn Hoa trút giận cho con gái, Khương Tiên Niên cũng trút giận cho con dâu, Lê Mẫn đúng là không chịu thua kém một lần đắc tội với cả hai người, Lê Vĩnh Chí nghĩ lại hai cuộc điện thoại ngày hôm nay làm ông mất số tiền kia, chỉ muốn treo ngược Lê Mẫn lên đánh một trận.

“Con đúng là làm việc không đủ bại sự có thừa! Gây sự với ai thì không gây lại gây phải hai đứa con của thần tài!”

Lê Mẫn tủi thân khóc lớn: “Con sao biết được... Hơn nữa, tại Lâm Gia nói cái vòng tay này của con là giả nên con mới giận như thế!”

“Giận giận, con dựa vào gì mà giận? Cái vòng tay này của con vốn là giả, cái giá của nó còn chưa đến 1phần mười giá thật, chẳng lẽ con cũng muốn đánh cả lão già đây hả?!”

“Cái gì? Giả?! Cha, sao người có thể lừa con!” Lê Mẫn khóc thảm hơn nữa “Nhưng con cũng không đánh cô ta.”

“Đánh hay không cũng không quan trọng nữa rồi? Quan trọng là... người ta giàu có hơn lão già nhà con, mà bây giờ người ta cho rằng con gái của mình bị bắt nạt!” Lê Vĩnh Chí là một người rất thông minh, cho nên ông ta biết chuyện này gay gắt đến mức độ nào.

So với sự ảm đạm của Lê gia thì Lâm gia lại đang đầy tiếng cười.

Hôm nay Lâm Gia và hai người mẹ cùng dì Trương học làm bánh gato, vừa làm vừa ăn vụng, rất vui vẻ. Tiêu Mai và Hứa Vân đeo hai chiếc tạp dề hoa, hai người phụ nữ trưởng thành yểu điệu thướt tha vén tóc lên, trong phòng bếp làm món tráng miệng nhìn rất vui mắt.

Đặc biệt khi hai người nhìn về phía Lâm Gia, sự dịu dàng của tình mẫu tử càng tăng thêm cho các bà mềm mại gợi cảm hơn.

Lâm Chấn Hoa và Khương Tiên Niên đang trong vườn hoa chơi cờ và thưởng trà, nhìn không khí qua cửa sổ sát đất hai người càng thấy hạnh phúc hơn.

Cám ơn ông trời đã cho bọn họ được sinh ra trong gia đình không lo ăn mặc, cám ơn cuộc đời này mặc dù bận rộn nhưng vẫn được vui vẻ uống trà, chơi cờ với những người bạn ở tuổi trung niên, rồi có thể thấy vợ và con gái nhà mình đang cười tươi như hoa, thực sự rất hạnh phúc a!

Nhưng Khương Tiên Niên còn hạnh phúc hơn cả Lâm Chấn Hoa vì ông còn nhìn thấy cả con dâu của mình.

Thoả mãn, quá thoả mãn!

Khi bánh gato nướng xong, Lâm Gia vui vẻ đi xuống tầng chạy tới chỗ Lâm Chấn Hoa và Khương Tiên Niên đầu tiên, sau đó là Khương Nguyên rồi đến Lâm Phong. Còn Lâm Vũ cô tìm khắp cả biệt thự không tìm thấy anh nên đành thôi.

Lúc mọi người đang vây quanh bàn ăn cười nói chia sẻ bánh ga tô, thì Khương Nguyên bỗng lên tiếng nói: “Con muốn đính hôn với Lâm Gia.”

Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người trên bàn ăn đều thay đổi sắc mặt.

Hai vợ chồng Khương Tiên Niên tất nhiên là thấy hạnh phúc, Lâm Gia cũng vui sướng nhảy nhót, còn Lâm Chấn Hoa và Lâm Phong thì không thể vui nổi. Nếu không có Tiêu Mai ấn ở dưới gầm bàn thì Lâm Chấn Hoa chỉ muốn lật bàn.

Tối đó trong thư phòng của Lâm Chấn Hoa, Khương Nguyên một mình đối mặt với ông và Lâm Phong, nhưng anh rất thoải mái không hề lo lắng.

So với sự chuẩn bị lúc trước để đấu với Lâm Phong thì bây giờ anh biết rõ ưu thế của mình hơn, càng thấy tự tin hơn, đối với Lâm Gia anh nhất định không buông tay.

Cho nên khi Lâm Chấn Hoa hỏi anh “Cậu lấy lá gan ở đâu mà dám đính hôn với Gia Gia?”, Anh kiên định nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Bởi vì cháu yêu cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.