“Mẫn Nhi, mẹ có chút không khỏe, con đưa mẹ đi nghỉ ngơi để khỏe lại một chút có được không?”
Nhẹ chau mày đen lại, Tống Khuynh Vân nâng trán lên, dáng vẻ hình như không được thoải mái, lại không muốn kinh động đến những người khác,
nhìn Mẫn Nhi nhỏ giọng nói.
“Vân Nhi, em không khỏe vậy để anh cùng đi với em.”
Dù một khắc thì Hạ Vũ Hi cũng không chịu tách ra khỏi cô, vừa thấy cô cau mày liền khẩn trương đỡ cô, dường như anh muốn đi cùng với cô,
nhưng lần đầu tiên bị Tống Khuynh Vân cự tuyệt.
“Không cần đâu, phòng nghỉ với phòng hóa trang sát bên nhau, một mình anh là đàn ông đi vào không tiện lắm, Mẫn Nhi sẽ đảm nhiệm chức vụ đi
theo em có được hay không.”
Tống Khuynh Vân cất tiếng nói dịu dàng từ chối, cũng làm cho người
đối diện không nhẫn tâm làm trái ý của cô, Hạ Vũ Hi như khối thép gặp
phải dòng nước nhu tình, cũng không còn biện pháp nào chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm Tống Mẫn Nhi vô cùng đắc ý, sử dụng ánh mắt cảnh cáo cô
dám nói lung tung nhất định chết chắc, lúc này mới dùng ánh mắt đắm đuối đưa tình nhìn theo bóng hai mẹ con rời đi.
Quay đầu lại đáp trả lại ánh mắt đang nén cười đằng sau cặp kính kia
của Đinh Chi Thành, lập tức hoán đổi thân phận, khôi phục bộ dáng tổng
giám đốc lãnh tình tàn khốc, trong ánh mắt mang theo tia cảnh cáo.
Trái lại Đinh Chi Thành chẳng hề sợ hãi, ngược lại hướng nhìn Vũ Hi
làm động tác nổi hết da gà, Hạ Vũ Hi biểu lộ tức giận, hung hăng cho anh một quyền.
Có lẽ trong khoảng thời gian này Hạ Vũ Hi đã quá hạnh phúc, dường như không nhận thấy được mặt ngoài hạnh phúc thì bên trong lại giống như
sóng triều chuyển động…
Trong phòng dành riêng ra một cái gương lớn cho cô dâu, bên trong
phản chiếu ra Tống Khuynh Vân không hề trang điểm nhưng gương mặt của cô vẫn xinh đẹp đến động lòng người, Lạc Tử Thuần xoay người mặc trang
phục màu trắng dầy cộm nặng nề chạy đến muốn ôm lấy cô, rồi lại bận tâm
đến việc cô mất đi trí nhớ, sợ mình đường đột dọa cô, cho nên liền xoay
người ôm lấy Tống Mẫn Nhi để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, không thèm để ý chút nào việc cô sẽ làm dơ áo cưới của mình.
“Khuynh Vân, cô còn nhớ rõ tôi không?”
Thận trọng hỏi, trong mắt Lạc Tử Thuần mang theo chút mong đợi, nhưng Tống Khuynh Vân không có trả lời cô, chỉ là chuyên chú nhìn mình trong
gương, ngón tay nhẹ nhàng phất qua gò má đã từng bị hủy của cô.
“Không biết vì sao, có lúc nhìn gương mặt này tôi lại có cảm giác lạ
lẫm, giống như đang trong một giấc mơ rất kỳ quái, nếu quả thật đây là
giấc mộng vậy thì tốt biết bao nhiêu.”
Tống Khuynh Vân chỉ nói vài câu làm cho người ta không thể nào hiểu
đi, Lạc Tử Thuần ban đầu không hiểu, nhưng khi cô nhìn vào trong giương
thấy ánh mắt của Khuynh Vân thì đột nhiên đã hiểu ra một ít chuyện.
“Mặc dù có phải là mộng hay không, cũng đã là quá khứ rồi, chẳng lẽ không thể để xuống sao?”
Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Lạc Tử Quân vẫn phái người âm thầm quan sát tình trạng gần đây của Tống Khuynh Vân, cho nên Lạc Tử
Thuần cũng tự nhiên hiểu rõ cô đã trải qua như thế nào.
“Nghe nói chị Lạc là một bác sĩ giỏi, vừa lúc tôi có điều muốn hỏi,
vết sẹo trên mặt có thể chữa trị, nhưng vết sẹo trong lòng không biết có thể chữa trị được hay không?”
Tống Khuynh Vân quay đầu nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười dịu
dàng, làm cho Lạc Tử Thuần có chút sợ hãi, những lời này cũng làm cho cô không biết nên trả lời như thế nào, xem ra vết thương trong lòng cô vẫn không cách nào khép lại.
“Cô Lạc và mẹ đang chơi cái gì vậy? Mẫn Nhi cũng muốn chơi nữa!”
Tống Mẫn Nhi nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, nhưng chỉ nghe họ
nói cái gì đó không hiểu, không cam lòng bị lãng quên, Tống Mẫn Nhi quơ
tay nhỏ bé muốn tham gia.
“Mẫn Nhi ngoan, cô Lạc với Mẫn Nhi cùng chơi nha, ừ… Chơi ai là tiểu
tinh thám có được không, nhiệm vụ Mẫn Nhi là canh ở tại cửa làm tiểu
trinh thám có được không, nếu có người tới liền phải nói cho cô Lạc
biết, có được hay không?”
Tống Mẫn Nhi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vui vẻ xách váy nhỏ chạy ra
ngoài cửa, mấy người thân cận ở trước mặt cũng đi lên phía trước, chỉ
còn Lạc Tử Thuần với cô, nhìn cô bé cũng giống với những đứa trẻ bình
thường khác.
“Khuynh Vân, cô…”
Đuổi Tống Mẫn Nhi, thần sắc Lạc Tử Thuần nặng nề thử dò xét, muốn hỏi rồi lại sợ lấy được đáp án.
“Không sai, tôi căn bản không có mất trí nhớ.”
Khôi phục lại thần sắc thường ngày, Tống Khuynh Vân tiến lên ôm lấy
Lạc Tử Thuần, lâu như vậy không gặp, không nghĩ đến cô lại cùng với anh
Masahiro… Thật sự là quá tốt.
“Trời ạ, cô không có mất trí nhớ, vậy tại sao cô lại muốn làm bộ mất trí nhớ? Còn lừa dối ngay cả chúng tôi nữa.”
Ngẩn người một lúc, mặc cho Tống Khuynh Vân ôm lấy cô, mặc dù Lạc Tử
Thuần đã đoán được khả năng này, nhưng cô không hiểu tại sao Khuynh Vân
lại muốn giả bộ mất trí nhớ, lại còn quay trở về nhà họ Hạ.
“Thật xin lỗi, chị Lạc, ban đầu quyết định rất vội vàng, làm cho các người lo lắng.”
“Khuynh Vân, thật sự không thể buông xuống sao? Thời gian dài như
vậy, anh ấy đối xử với cô rất tốt không phải là cô không có cảm giác
chứ, hãy tha thứ đi!”
Không cần hỏi cũng biết cô làm bộ mất trí nhớ ở bên cạnh Hạ Vũ Hi là
vì cái gì, có lẽ là mình quá hạnh phúc cho nên anh còn hi vọng Tống
Khuynh Vân có thể yên tâm dẹp bỏ thù hận, có thể chân chính nhận lấy
hạnh phúc.
“Tha thứ? Tôi sợ tôi tha thứ cho anh, thì mẹ tôi ở trên trời sẽ không tha thứ cho tôi.
“Nhưng mà…”
“Chị Lạc, đừng khuyên tôi nữa, tôi đã quyết định rồi.”
Không đợi Lạc Tử Thuần nói thêm nữa, Tống Khuynh Vân liền cắt ngang
lời cô, nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra một cái CD giao cho Lạc Tử
Thuần, cô không có nhiều thời gian nên cần phải nói tóm tắt.
“Chị Lạc, xin chị giúp tôi lần nữa, đem cái này giao cho anh Masahiro, anh ấy biết nên làm như thế nào!”
Lạc Tử Thuần cầm đĩa CD, nhìn bóng lưng cô rời đi mà ngẩn người, ấn
đường không tự chủ chau chặt, đúng là cô đang lo lắng, Tống Khuynh Vân
cứ trả thù mãi cuối cùng người thương tổn đến cũng chính là cô.