Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 89: Chương 89: Kế trong kế (3)




Tống Khuynh Vân đứng ở trước mặt của Hạ Vũ Hi, đôi tay khoác lên trên đỉnh đầu của anh, nhìn từ trên cao xuống nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy thù hận, ngày này cô chờ đợi đã lâu rồi, bởi vì hưng phấn lồng ngực của cô thở kịch liệt. Cô nhẹ nhàng nói một câu, làm cho phòng họp đang bàn luận xôn xao lại yên lặng lần nữa, từng ánh mắt chấn động kinh ngạc đến không dám tin cứ nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng lẫn nhau.

“Không thể nào, Vân Nhi, em còn chưa đủ sức để chống lại anh đâu.”

Mỉm cười nhìn hai mắt của cô hạ xuống, Hạ Vũ Hi lơ đễnh, loại không quan tâm này đến từ chính lòng tự phụ của anh.

“Vậy sao?”

Cười lạnh rút tay của mình về, kế hoạch sau khi thành công, cô ngay cả để cho anh chạm vào một chút cũng không muốn. Lui về sau hai bước, Tống Khuynh Vân hướng ra sau lưng vỗ ra vài tiếng, Thẩm Chính Hạo lợi dụng ánh mắt nhằm bảo luật sư đem văn kiện đã chuẩn bị xong đưa ra.

“Khuynh Vân đã sớm bắt đầu âm mưu thu mua cổ phần Geel quốc tế, bao gồm 10% cổ phần trong tay của đổng sự Trương với 5% cổ phần trong tay của đổng sự Lý, thêm 20% trước đó Hạ Vũ Hi đã chuyển cho Khuynh Vân, cùng với việc Khuynh Vân gia nhập vào nhà họ Hạ nên được giữ thêm 5%, tổng cộng Khuynh Vân đang giữ cổ phần trong tay của Geel quốc tế là 40%.”

Thẩm Chính Hạo tự thuật đâu vào đấy, cũng phân biệt nhìn mọi người đang ngồi phơi bày ra chứng minh hợp phát có hiệu ứng của luật pháp, chứng minh Tống Khuynh Vân quả thật có 40% cổ phần.

“Ha ha, cho dù như thế.” Hạ Vũ Hi mỉm cười, “Trong tay anh em nhà họ Hạ của tôi vẫn giữ 50% cổ phần, tôi vẫn là cổ đông lớn nhất.”

Tống Khuynh Vân đột nhiên cười khẽ một tiếng, giống như châm biếm thiên tài Hạ Vũ Hi, cô dí dỏm đưa ngón trỏ ra ở trước mặt Hạ Vũ Hi lộ vẻ kinh hoàng trong hai mắt, sau đó nói từng câu từng chữ, rõ ràng nói cho anh biết.

“Quên nói cho anh biết, sáng sớm hôm nay Vũ Nhược đáp chuyến bay sớm đi Nhật Bản, trước khi đi cô đã chuyển toàn bộ 20% cổ phần trong tay cho tôi rồi.”

Mặc dù cô đã nói dối Vũ Nhược, che giấu sự thật chỉ vì báo thù, Tống Khuynh Vân đã không quan tâm nhiều như vậy.

Nhận lấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu đưa cho Thẩm Chính Hạo, cuối cùng trên tờ giấy viết ra hàng chữ rất xinh đẹp, anh nhận định đúng là bút chữ viết của Vũ Nhược.

Hạ Vũ Hi nặng nề thở dài, hai mắt nhắm lại tựa vào trên ghế dựa, một khắc kia thật khiến cho Đinh Chi Thành lo lắng vô cùng.

Phút chốc, Hạ Vũ Hi liền lần nữa mở hai mắt ra, khác thường chính là ánh mắt của anh nhìn Tống Khuynh Vân rõ ràng là tán thưởng, nửa điểm thống khổ tức giận cũng không có, anh chỉ nhẹ nhàng nói vào bên tai của cô một câu nói, hơn nữa thừa dịp cô sững sờ như trục bánh xe biến tốc nhẹ hôn trộm trên má của cô, liền tiến bước chân lên, từng bước từng bước nhìn bóng lưng anh tuấn của anh dần dần biến mất hẳn ở trước mặt mọi người.

Mà Tống Khuynh Vân lại ngây ngốc nhìn bóng lưng của anh một hồi lâu, mới ngã ngồi trên ghế vẫn giữ lại trên người mùi vị của anh, trong đầu hò hét loạn lên, giờ khắc này cô đợi đã lâu như vậy, cô nên cao hứng, tại sao cô một chút cũng không cao hứng nổi, tại sao trong lòng của cô lại chua xót như vậy, đưa tay chạm vào gương mặt, nhìn đầu ngón tay trong suốt với chất lỏng rơi xuống, trong mắt của cô trong đầu tràn đầy đều là bóng dáng của Hạ Vũ Hi…

Trong một đêm, Geel quốc tế đổi chủ, mọi người cứ thuyết minh mãi, mà cái tên Tống Khuynh Vân càng thêm tăng lên truyền thuyết rất nhiều, có thể làm cho Hạ Vũ Hi tự phụ kiêu ngạo cam tâm thoái vị, tất cả mọi người đối với người phụ nữ này tràn ngập tò mò.

Nhà họ Hạ gặp biến cố lớn như vậy, Lâm Thục Nguyệt liền ngất đi tại chỗ, bệnh không dậy nổi, cả ngày ở trong bệnh viện vì tức giận, cho nên một người bà cũng không muốn gặp, bao gồm con trai của bà. Mà ở nơi xa Nhật Bản, Hạ Vũ Nhược không thể phân thân ra, căn bản còn chưa nhận thấy được biến cố khổng lồ trong nhà.

Tống Khuynh Vân thay thế Hạ Vũ Hi, mỗi ngày sáng sớm muốn trở lại phòng làm việc xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, từ lâu rồi, mối quan hệ của mẹ con của cô với Mẫn Nhi trở nên xa cách.

“Mẹ, mẹ…”

Tống Mẫn Nhi vừa mở mất liền chân không chạy vào phòng của Tống Khuynh Vân, nhưng chờ đợi cô vẫn là thất vọng, không bao lâu cô liền ủ rũ cúi đầu đi ra, chân không mặc đồ ngủ ngồi ở trên cầu thang rơi nước mắt, cô rất nỗ lực dậy sớm, nhưng vẫn không gặp được mẹ, kể từ khi mẹ lên làm tổng giám đốc thì sau đó càng ngày càng bận rộn, bận đến thời gian gặp Mẫn Nhi cũng không có, mỗi ngày cô mở mắt mẹ đã đi rồi, khi mẹ trở về thì cô đã ngủ rồi.

Mặc dù mẹ khôi phục trí nhớ đã nhớ đến Mẫn Nhi, cô thật rất vui mừng, nhưng mà, nhưng mà… Càng nghĩ càng thương tâm, Tống Mẫn Nhi cũng khóc càng ngày càng lớn tiếng.

“Thế nào? Vì sao lại khóc?”

Một mực ở nhà họ Hạ làm việc, Tiêu Nhiên nghe được tiếng khóc, cuống quít chạy ra phòng bếp đi đến bên cạnh Tống Mẫn Nhi, thay cô lau nước mắt, bế cô vào trong ngực. Một thời gian chung sống với nhau, cô cũng không giống với thời điểm mới đến lạnh lùng như vậy, cũng thật sự đã thích tiểu công chúa này rồi.

“Chị Nhiên, chị nói xem, có phải mẹ không còn thương Mẫn Nhi không?”

Không khí lạnh lẽo khiến Tống Mẫn Nhi càng thêm tựa vào trong ngực Tiêu Nhiên, từ ngày đó sau khi mẹ hoảng hốt trở về, ba cũng không gặp được, mặc dù cô không thể nào thích người ba này, nhưng trong nhà trở nên lạnh như vậy, làm cho cô không thể nào chịu nổi, chỉ có chị Tiêu Nhiên là đối xử tốt với cô.

“Làm sao như vậy, Mẫn Nhi đáng yêu như thế, mẹ làm sao có thể không yêu Mẫn Nhi chứ? Không nên suy nghĩ bậy bạ, hãy lau nước mắt đi, chị Nhiên dẫn em đi ăn điểm tâm.”

Tiêu Nhiên lau đi nước mắt của Mẫn Nhi, ôm cô đi xuống lầu, còn mình cũng rơi vào suy nghĩ, Geel quốc tế đổi chủ cô tuyệt không cảm thấy bất ngờ, động tác này của Tống Khuynh Vân cô cũng đã phát hiện ra, nhưng cô không nghĩ ra Hạ Vũ Hi thông minh vậy, chuyện lớn như vậy sao không có phòng bị, hơn nữa, anh đã đi đâu? Từ sau ngày đó, giống như không còn ai gặp qua anh, cô cũng đã tìm kiếm anh mọi nơi, nếu không có anh thì kế hoạch báo thù của cô cũng không còn ý nghĩa.

Tiêu Nhiên che giấu đôi mắt đầy cảm xúc phức tạp, mỉm cười bồng Tống Mẫn Nhi xuống ăn điểm tâm, trong đầu dự tính tìm kiếm chút đầu mối nào đó, cô vuốt vé mái tóc mềm mại của Mẫn Nhi.

“Mẫn Nhi, em có muốn đi gặp mẹ không? Ăn xong bữa ăn sáng, chị dẫn em đi gặp có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.