Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 46: Chương 46: Tình đậu sơ khai của Nhị tiểu thư nhà họ Hạ




“Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?” Lâm Thục Nguyệt không tự chủ nâng giọng lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nguyên nhân là má Trương đã suy đi nghĩ lại, cảm thấy phải kể lại chuyện xảy ra nói cho phu nhân, lúc này mới nhân lúc Lâm Thục Nguyệt nghỉ ngơi đem chuyện Mẫn Nhi nói ra, chuyện Mẫn Nhi với thiếu gia đều có triệu chứng dị ứng giống nhau nói ra tất cả.

“Bà xác định đứa bé kia giống với Vũ Hi, đều bị dị ứng hải sản? Con có triệu chứng nổi mẫn đỏ phản ứng cũng giống y chang có đúng không?”

Lâm Thục Nguyệt cau mày, thật không thể tưởng tượng nổi, bà nằm mơ cũng không ngờ, Vũ Hi lại có một đứa con như thế.

“Thật mà, là tôi đưa tiểu thư nhỏ đi bệnh viện, bác sĩ đã nói như vậy!”

Mấy ngày nay không thấy tiểu thư nhỏ, thiếu gia với tiểu thư Mạt Lỵ đều cùng vẻ mặt nặng nề, hại bà không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng lo lắng.

“Tôi hiểu rồi, bà đi ra ngoài trước đi!”

Đuổi má Trương đi, Lâm Thục Nguyệt cô đơn ngồi ở trước bàn trang điểm, sững sờ nhìn tấm hình bà với người chồng qua đời chụp chung với nhau, mặt tràn đầy đau khổ, vì hoàn thành nguyện vọng cho người chồng quá cố, đứa con trai đã trở mặt cùng với bà, cả gia đình huyên náo không được an bình, muốn nhắm mắt làm ngơ, cho nên cứ đi vòng quanh trái đất để du lịch, không nghĩ rằng khi trở về lại đối mặt với vấn đề khó khăn hơn.

“Ông ơi, ông nói đi, tôi đã làm gì khiến cho Vũ Hi hết hận tôi như vậy, có đáng giá không hả?”,

Nước mắt trượt xuống khóe mắt có vài nếp nhăn, Lâm Thục Nguyệt khó gỡ bỏ phòng bị, quyến luyến lục lọi nhìn bóng dáng người chồng quá cố trong hình…

************

“11, 12… Số 18, mẹ, là nơi này!”

Hai mắt linh động nhìn chằm chằm vào biển số ở trước cửa phòng bệnh, trong tay Hạ Vũ Nhược ôm một bó hoa tươi thật to, vội vàng mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, Lâm Thục Nguyệt đeo kính đen.

Khi cô biết mình có đứa cháu gái nhỏ đã vui mừng nhiều như thế nào, không biết có bao nhiêu vui vẻ, nhưng khi nghe cô bé bị thương. Trong lòng lại cảm thấy thương tâm một lúc, bất kể cô hỏi thế nào, anh cũng không chịu nói nửa chữ, cô liền bám sát chị Lạc đến trưa, lúc này Lạc Tử Thuần mới nói cho cô biết số phòng bệnh của Mẫn Nhi.

Khe khẽ đẩy cửa phòng ra, trong phòng bệnh an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở vững vàng.

Tống Mẫn Nhi mặc bộ đồng phục màu trắng to lớn của bệnh nhân, an tĩnh nằm ở trên giường bệnh, lông mi dài rủ thấp xuống, hai mắt nhắm nghiền lại, trên đầu còn quấn chặt mảnh lụa trắng thật dầy, dường như còn có thể nhìn thấy vết máu, thân thể vừa gầy lại còn cắm thêm cái ống dụng cụ, sắc mặt không có chút huyết sắc nào, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Đau lòng một lúc, Hạ Vũ Nhược vội chạy tới trước giường, vuốt ve gương mặt trắng mịn của cô, quả thật dung mạo của cô cùng với Chị Vân giống y chang không khác mấy.

“Rất đáng thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Bốp! Tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất vang lên.

Tống Khuynh Vân sững sờ nhìn vào trong phòng, cô không thể nào không quen với bóng dáng quen thuộc kia nữa.

Cô cũng chỉ đi lấy nước hoa quả ướt lạnh, sao họ lại xuất hiện ở nơi này?

Lâm Thục Nguyệt nhíu mày một cái, thấy cô tự tiện xông vào cảm thấy không vui chút nào, ánh mắt sắc bén nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Thật xấu hổ.”

Chống lại khí thế uy hiếp của Lâm Thục Nguyệt lần nữa, trong đáy lòng Tống Khuynh Vân không khỏi hoảng hốt một hồi, thừa dịp lúc cô ngồi xỏm xuống ghế, liền luống cuống điều chỉnh lại nhịp tim rối loạn của mình.

“Mọi người khỏe chứ, nhất định cô là dì Lâm mà chị Lạc hay nói rồi, thường hay nghe chị Lạc nhắc tới cô, quả nhiên so với tưởng tượng của tôi thì còn quý phái hơn nhiều,”

Sau khi hồi sinh thì trên mặt Tống Khuynh Vân hiện lên nụ cười nhạt, thong dong lướt qua ánh mắt của họ, đặt bình nước lên trên bàn.

“Cô là ai?”

Giành lấy câu hỏi nghi vấn của hai mẹ con, Hạ Vũ Nhược lay động ánh mắt của mình nhìn bóng dáng xinh đẹp quyến rũ từ trên xuống dưới, một cảm giác không khỏi quen thuộc, nhất là hai mắt của cô.

Cười dịu dàng, Tống Khuynh Vân chỉ cười không nói, ngược lại để cho giọng nói của người đàn ông dịu dàng đột nhiên chen vào.

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi, Cố Hiểu Mạn.”

Nhận thấy ánh mắt thu hồn đoạt mệnh của bà chị, Lạc Tử Quân không ngừng chạy đến để bảo giá hộ tống thay cho Tống Khuynh Vân.

Mang theo nụ cười đa tình, đi tới bên cạnh Tống Khuynh Vân, chạm vào chiếc mũi yêu thương, tự nhiên khoác tay lên hông của cô.

Vị hôn thê? Hạ Vũ Nhược mở to cặp mắt, trong đầu như bị bom C4 oanh tạc qua, không cách nào suy nghĩ được.

Nhìn về phía gương mặt anh tuấn mà cô từ nhỏ đã thấy ghét, trong lòng cô chua xót một hồi, cô sao thế? Sao cái tên sao chổi đó kết hôn với ai thì liên quan gì tới cô chứ?

Nhưng mà, nhưng mà sao có cảm giác ê ẩm ở đôi mắt thế này, gương mặt tuấn tú trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

Trước khi nước mắt chảy xuống, Hạ Vũ Nhược quay người lại, liều mạng chạy ra khỏi phòng bệnh, để lại một mình Lâm Thục Nguyệt với vẻ mặt kinh ngạc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.