Đinh Chi Thành đi rồi, Lạc Tử Thuần vui vẻ quay về chiếc ghế
sofa, tiện tay cầm lấy một quả táo chua nhấm nháp, vị giác ê ẩm làm cho
cô cảm thấy thoải mái không ngừng.
“Masahiro, anh không ăn thật à. Này ngon thật!”
Cô cười he he, hoàn toàn không nhận thấy nét mặt xanh mét của Thẩm Chính Hạo, cùng với lửa giận ẩn nhẫn.
Bốp! Toàn bộ văn kiện trong tay bị ném mạnh lên trên bàn thủy tinh,
mặt bàn kiếng nhẹ nhàng bị rung động, lại dọa Lạc Tử Thuần giật mình
không hiểu được liền nhíu mày.
“Cô đã sớm biết chỗ của Khuynh Vân, sao không nói cho tôi biết?” Thẩm Chính Hạo không quan tâm đến thân phận hiện tại của cô, cơ hồ hô lên.
Quả táo chua bị mắc kẹt ở cổ họng, Lạc Tử Thuần phải nuốt rất khó
khăn, hít một hơi thật sâu để che giấu đáy lòng đau khổ, nâng khuôn mặt
lên lộ ra nụ cười mỉm tự tin, “Anh cũng không có hỏi tôi mà!”
Một câu nói làm cho Thẩm Chính Hạo kinh ngạc, vừa tức lại thêm đỏ mặt lúng túng. Mỗi lần gặp mặt cô, anh đều chưa từng nói chuyện nhiều với
cô, thậm chí hiện giờ anh cũng rất khẩn trương chỉ muốn thoát khỏi việc
dây dưa với cô.
“Cho dù tôi có hỏi đi nữa, cô cũng biết rõ là tôi đang tìm Khuynh
Vân, cô lại cố ý không nói cho tôi biết? Cô có biết làm như vậy thì cô
ấy sẽ rất nguy hiểm hay không?”
Mặc dù biết rằng rất vô lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tống Khuynh Vân có thể gặp nguy hiểm, anh không cách nào tự khống chế chính mình, nhất là
khi biết cô hiện giờ có lẽ đang ở cùng với Hạ Vũ Hi, trong lòng của Thẩm Chính Hạo tràn đầy đố kỵ.
“Cho dù là như vậy, thì tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Anh có quan hệ gì với Khuynh Vân hả? Dựa vào cái gì mà anh lại cứ bảo vệ cô
ấy?”
Từng chữ từng chữ của Lạc Tử Thuần như châu ngọc, mỗi câu nói đâm
trúng chỗ đau trong lòng của Thẩm Chính Hạo, mà chính cô cảm thấy không
phải là đau lòng. Khuynh Vân chính là người bạn tốt nhất của cô, cô
không muốn ghét cô ấy nhưng Thẩm Chính Hạo đối với cô ấy lại có sự quan
tâm làm cho cô phải ghen tỵ đến nổi điên.
“Dựa vào cái gì à? Tôi cho cô biết là dựa vào việc gì? Từ lúc tôi còn nhỏ thì tôi đã thích Khuynh Vân rồi, cứ mãi luôn thích cô ấy. Từ nhỏ
tôi đã âm thầm hứa rằng nhất định phải để cô ấy làm vợ của tôi, đáng
tiếc.” Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Thẩm Chính Hạo lại tràn đầy tiếc
hận, “Nếu như tôi không có di dân ra nước ngoài, nếu như không phải tôi
muốn cho cô một tương lai thật tốt nên cố gắng chuyên tâm vào công việc, thì Khuynh Vân cô ấy sẽ không phải gặp tình cảnh này, cô ấy sẽ gả cho
tôi, chúng tôi sẽ được sống chung với nhau rất là hạnh phúc!”
Lần đầu tiên nghe anh trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình như vậy, Lạc Tử Thuần kinh ngạc trợn to hai mắt, đầu tiên cô chỉ biết anh im lặng
thích Khuynh Vân, nhưng mà, cô không ngờ đến anh đối với Khuynh Vân lại
có tình cảm sâu nặng như thế.
Ngoài kinh ngạc, cô lại khó tránh khỏi việc lo lắng, cô với Khuynh
Vân sống chung với nhau đã sáu năm. Mặc dù cô hận Hạ Vũ Hi tận xương
tủy, nhưng cô cũng hiểu rõ đó chính là do cô rất yêu anh. Nếu không cô
sẽ không phải mỗi lần nghe đến tên của anh thì lại len lén trốn đi mà
khóc thút thít, chính là biết rõ bọn họ đều có tình ý với nhau, nên cô
mới tìm mọi cách để giúp đỡ bọn họ.
Cho nên, cô ấy nhất định phải phụ hắn sao!
Ánh mắt phức tạp nhìn vào mặt của Thẩm Chính Hạo, trong khoảng thời
ngắn không hề có ý định, cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho anh
không bị tổn thương đây? Nhiều chuyện vụn vặt liên tiếp làm cho cô đã
hao hết tâm thần.
Tay phải khẽ vuốt bụng, trên trán Lạc Tử Thuần thấm đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ở bụng.
“Vậy còn tôi thì sao? Tôi làm sao bây giờ đây? Tôi yêu anh như vậy,
so với việc anh thích Khuynh Vân cũng không hề thua kém, sao anh không
thể quay đầu lại nhìn tôi chứ?”
Lời nói này làm cho lời nói của Lạc Tử Thuần cảm thấy chua xót một
hồi ở trong lòng, nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu từ trong hốc mắt chảy
xuống. Trong khoảng thời gian này, cô lợi dụng trách nhiệm tâm tư của
anh, mặt dày mày dạng cứ chờ ở bên cạnh của anh, cứ quấn lấy anh và đối
xử với anh rất tốt. Từng tin tưởng và dựa vào chính nghị lực của mình,
một ngày nào đó làm cho anh thích mình, nhưng mà hôm nay…
“Tôi yêu anh như vậy, sao anh không thể yêu tôi chứ? Anh yêu tôi một cái thì sẽ chết à?”
Đau khổ mà khóc lên, lần đầu tiên Lạc Tử Thuần khóc đầy nước mắt.
Trong bụng đau đớn càng ngày càng tăng lên, sắc mặt cô càng tái nhợt,
miệng há to mà thở đầy khó khăn.
Thẩm Chính Hạo cau mày, trong ánh mắt đều rất mâu thuẫn, nhìn ánh mắt mất mát của cô, trong lòng đau đớn cứ co rút lại. Sai lầm đã phạm vào,
anh cũng chỉ có thể đền bù, nhưng mà cô không thể bỏ mặc Tống Khuynh
Vân, nên Thẩm Chính Hạo nhất quyết xoay người bỏ đi.
“Anh, anh định đi đâu?”
Thấy anh xoay người muốn bỏ đi, Lạc Tử Thuần nhất thời nóng lòng muốn tiến lên ngăn cản anh, tái mặt kéo lấy cổ tay của anh.
“Buông tay! Tôi muốn đem Khuynh Vân trở về!”
“Tôi, tôi không thể!” Bụng càng ngày càng đau đớn mãnh liệt, mồ hôi
hột từ khuôn mặt của cô chảy xuống lớn chừng bằng hạt đậu, rơi xuống
trên cánh tay của anh. “Anh, anh không thể đi, biết, biết rằng đã tổn
hại Khuynh Vân.”
Cũng không nhận thấy rõ vẻ khác thường của Lạc Tử Thuần, cho rằng cô
chỉ ích kỷ không muốn anh đi tìm Tống Khuynh Vân, nhất thời Thẩm Chính
Hạo rất tức giận, không quan tâm nhiều cứ hung hăng hất tay của cô ra,
cũng không quay đầu lại mà cứ rời đi.
“A, a… Đau quá, đau quá…”
Đôi tay cứ vuốt lấy bụng, Lạc Tử Thuần co rúc thân thể cứ nằm ở trên
mặt đất, bất kể cô la lên thế nào, bước chân của Thẩm Chính Hạo cũng
không quay trở lại, chỉ có thể chứa đầy tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống
nhìn theo bóng lưng của anh.
Miệng to thở hổn hển, Lạc Tử Thuần cảm giác máu đang chảy ra, cô rất
giỏi y thuật nên dĩ nhiên biết mình đang xảy ra chuyện gì. Trong lòng
hoảng sợ một hồi, nhịn đau mà nằm rạp ở trên mặt đất, vất vả lấy điện
thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại quen thuộc.
Nằm trên mặt đất cố nén đau đớn chờ mong trợ giúp, Lạc Tử Thuần cứ
như đao cắt, cô đã mất đi Thẩm Chính Hạo, cô không thể mất đi nữa.