Công Chúa Quý Tính

Chương 17: Chương 17




Ta cả kinh kêu lên một tiếng, đẩy tấm bình phong ra đi về phía trước mà Vô Mẫn Quân cũng lập tức phản ứng lại, tức giận mở to hai mắt đẩy Nguyên Úc, chỉ là bây giờ hắn trong thân thể ta mà dáng người Nguyên Úc lại có vẻ cường tráng khôi ngô, vì thế đẩy không được. Ta vừa định tới hỗ trợ, Vô Mẫn Quân đã nhấc chân cứ nhân vậy hung hăng đá một phát vào chỗ hạ thân của Nguyên Úc …

Ồ oa~… Chỉ thấy Nguyên Úc huynh như cánh diều đứt dây bay ra ngoài, mà cánh diều dứt dây kia vẫn là một con chim cú mèo hoảng sở …

Ta đứng yên một chỗ, chỉ thấy Vô Mẫn Quân oán hận, vừa dùng hết sức lau miệng, vừa mắng: “Đoạn tụ chết tiệt!”

Ai, Vô Mẫn Quân hiển nhiên bị tức đến mức trí óc không rõ ràng, hiện nay hắn là một cô nương, Nguyên Úc thân mật với “nàng” thật ra cũng hợp tình hợp lý, mà cho dù Vô Mẫn Quân giờ phút này là một nam tử, Nguyên Úc nếu khó nén tự mình hôn hắn cũng là hợp tình hợp lý, dù thế nào hắn cũng không nên mắng người khác là đoạn tụ, cho dù đối phương là đoạn tụ… cũng không nên nói người ta đoạn tụ chết tiệt a~…

Nguyên Úc bị đá té trên mặt đất run rẩy, hơn nữa nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần. Ngẩng đầu một cái nhìn thấy ta, cả người lại run lên, phỏng chừng tức giận tuôn hết tới đây, cũng thật sự là… Hắn che chỗ bị thương, chậm rãi nói: “Trường Nghi, nàng chán ghét ta như vậy… ?”

Ta có chán ghét hay không chán ghét có thể để tối nay nói sau, nhưng Nguyên Úc ngươi… ngươi nhất thiết là nằm nghiêng trên mặt đất, tay ôm phía dưới, biể utình nghiêm túc như vậy hỏi vấn đề này sao? !

Về phần rốt cuộc chán ghét hay không chán ghét hắn thì…

“Ách, thật ra…” Ta tự nhiên trả lời, nhưng Vô Mẫn Quân lập tức lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”

“Không nói gạt ngươi, ta cho tới bây giờ chưa từng thích ngươi, ngươi nhìn ngươi xem …” tay áo Vô Mẫn Quân phất lên, hai tay chống hông, phỏng chừng chuẩn bị thể hiện sự khinh bỉ hoàn toàn đối với Nguyên Úc, ta nhanh tay giữ chặt hắn lại, để tránh hắn quá phận.

Nguyên Úc nghe xong lời nói của Vô Mẫn Quân, vẻ mặt u tối, buồn bã. Ai, ** cùng tình cảm đồng thời bị thương, hắn cũng thật sự không dễ chịu.

Ta sợ hắn muốn tìm cái chết, tiến lên hai bước, vẻ mặt ôn hoà nâng hắn dậy: “Ngươi đừng như vậy, kỳ thật…”

Nguyên Úc không chút do dự đẩy ta ra, hai chân run run đứng thẳng lên, bộ dáng thực cố hết sức, nhưng trên trán rõ ràng có khắc bốn chữ “Thân tàn chí kiên” , thực khiến cho người ta cảm động muốn khóc.

Vô Mẫn Quân còn đang tức giận, khoanh tay trừng mắt nhìn Nguyên Úc, giống như Nguyên Úc nếu hơi có động tác gì đó không thích hợp, Vô Mẫn Quân sẽ không chút do dự giết chết hắn.

Cũng may Nguyên Úc đại khái cũng không còn năng lực lại đi làm xằng làm bậy nữa, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập sầu khổ nhìn Vô Mẫn Quân, sau đó khập khiễng nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Ta yên lặng nhìn một màn này, sau đó chậm rãi nói: “Vô Mẫn Quân, Nguyên Úc hắn…”

Còn chưa nói hết, sắc mặt Vô Mẫn Quân trở nên không tốt cắt ngang lời ta: “Ngươi ở đây đã có người thân mật, vì sao cũng không nói cho ta biết? Hại ta vừa rồi mới không kịp phòng bị.”

Ta chun mũi: “Ta thật sự không biết Nguyên Úc phát điên cái gì, trước kia chúng ta chỉ cùng nhau luyện võ, ta chỉ coi hắn như sư huynh của mình.”

Vô Mẫn Quân nhếch nhếch miệng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta: “Cũng đúng, với đầu óc của ngươi, hẳn là cũng rất khó phát hiện ra hắn thích ngươi.”

Ta chấn động: “Ngươi nói cái gì, Nguyên Úc thích ta? !”

Vô Mẫn Quân: “…”

Ta: “…”

Ta cùng Vô Mẫn Quân mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, khóe miệng hắn mới run rẩy nói: “Nếu hắn không thích ngươi hôn ngươi làm gì? !”

Ta nuốt nuốt nước miếng: “Không phải hắn đang thử ta sao…”

Còn tưởng rằng là Nguyên Úc phát hiện ta cùng Vô Mẫn Quân không thích hợp, cho nên mượn nụ hôn này để thử … Không thể tưởng được mọi chuyện lại phức tạp như thế.

Vô Mẫn Quân liếc mắt khinh thườngmột cái : “Có loại thử như vậy sao? Huống hồ lời nói cùng ánh mắt của hắn không phải là đã rõ ràng rồi sao.”

Ta vẫn cảm thấy thực không thể tin được, nghĩ lại một chút, ta cùng Nguyên Úc tuy rằng từ nhỏ cùng nhau luyện võ, nhưng dù sao ta cũng là công chúa, cho nên hai người nói chuyện với nhau cũng không nhiều, hơn nữa ta đối với chuyện luyện võ có năng lực dị bẩm thiên phú, đa số người cùng ta cùng nhau luyện võ đều đảm đương vai trò là một cái bao, Nguyên Úc chính là một trong số những bao cát đó.

Bởi vì hắn lớn tuổi nhất, lại khỏe mạnh nhất, cho nên luôn khiêu chiến ta, ta tự nhiên sẽ cũng không khách khí, thường thường đem hắn đánh không còn ra hình người, ta còn nhớ rõ có một lần, ngày hôm sau sau khi hắn luyện võ với ta, sư phó dạy ta luyện công nghi hoặc nói: “Nguyên Úc đâu? Vì sao lại không tới?” Lại nhìn Nguyên Úc mặt mũi bầm dập đứng ở bên cạnh ta, nghi hoặc nói: “Ngươi là ai?”

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, ta cũng lười nghĩ lại, nhưng… Nguyên Úc thích ta, cũng không tránh khỏi rất không có đạo lý.

Chẳng lẽ hán tử thô lỗ mày rậm mắt to Nguyên Úc này là người thích bị ngược đãi?

Trong đầu ta không khỏi tưởng tượng ra bộ dạng hắn vừa bị người đấm đá túi bụi, lại vừa âm thầm vui mừng, nhịn không được cái rùng mình mấy cái.

Lại nhìn Vô Mẫn Quân, hắn đã ngồi xuống ghế, giờ phút này chính là đang cầm gương đồng soi trái soi phải: “Trưởng thành như vậy, tính cách lại như thế, không ngờ còn có người thích, chậc.”

“… Ngươi thử giải thích cho ta một chút cái gì là ‘như vậy’, cái gì lại là ‘như thế’ …” Trên trán ta gân xanh nổi lên.

Vô Mẫn Quân nhìn ta cười: “Lòng hai ta là có tương thông, không cần nhiều lời.”

Lòng có tương thông cái đầu ngươi…

Ta thở dài, ngồi xuống bên cạnh Vô Mẫn Quân, nâng cằm nói: “Chẳng qua quá ta còn cảm thấy có điểm kỳ quái… Nguyên Úc thích ta? Ai, Nguyên Úc đột nhiên thích ta?”

“Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, hiện tại cho dù ngươi muốn cùng hắn cùng một chỗ, cũng là ngàn vạn không có khả năng.” Vô Mẫn Quân thản nhiên nói.

Ta tự nhiên là không nghĩ tới chuyện sẽ cùng Nguyên Úc cùng một chỗ, đừng nói cùng một chỗ, chỉ sợ cho đến bây giờ, trong ấn tượng của ta, Nguyên Úc cũng chỉ từng là một bao cát sư huynh, nay kiêm thị vệ trưởng mà thôi.

Sở dĩ vẫn lặp lại, chỉ là vì quá mức kinh ngạc thôi.

Có thể là do Vô Mẫn Quân nói như vậy, ta liền nhịn không được phản bác: “Cũng không nhất định, cho dù hiện tại ta là ‘Vô Mẫn Quân’, cũng có thể nạp thêm nam thiếp mà.”

Vô Mẫn Quân mỉm cười nhìn ta: “Nếu thật sự như thế, người trong thiên hạ sẽ biết Trường Nghi công chúa là kiên trinh, bất khuất cỡ nào, không chịu cùng người bên ngoài cùng chung phu quân thế nào.”

“… Như là?”

“Còn có thể như thế nào, lại không thể động vào thân thể của ngươi, càng không thể tự mình hại mình, chỉ có thể giết Nguyên Úc.” Vô Mẫn Quân một bộ dáng đương nhiên nói .

“… … …”

Nguyên Úc rất là vô tội…

Thanh trúc xà nhi khẩu, ong vàng vĩ sau châm (bị rắn thanh trúc cắn, bị ong vàng đột). Hai thứ này không độc, độc nhất Vô Mẫn Quân.

Chuyện của Nguyên Úc cũng chỉ là một chuyện nhỏ không cần phải quá suy nghĩ, chỉ trong chốc lát sau ta và Vô Mẫn Quân liền ném chuyện đó ra khỏi đầu, bắt đầu chân chính thương lượng chuyện đại sự.

Cái gì là chuyện đại sự?

Rất hiển nhiên, chính là việc rốt cuộc phải làm như thế nào để thân thể chúng ta hoán đổi lại.

Hiện nay Đông Nguyên quốc cùng Tây Ương quốc kết minh, chờ ngày mai tổ chức nghi thức, phải giao nộp khoản thuế hai năm cùng một ít vải vóc trâu bò.

Sau đó để binh lính của Tây Ương quốc rút về nước.

Chúng ta dự tính ở Đông Nguyên quốc năm ngày, hôm nay sắp trôi qua một ngày, ngày mai làm nghi thức, ngày kia kêu gọi các tướng sĩ, còn lại hai ngày do Vô Mẫn Quân miễn cưỡng để cho ta có thể ở lại Đông Nguyên quốc thêm một thời gian—— dù sao về sau cũng sẽ không dễ dàng mà trở về được nữa.

Trong hai ngày này, chúng ta còn có thể tích cực nghĩ biện pháp, để xem có thể hoán đổi thân thể của mình về không.

Tương lai nếu thật sự khởi binh với Bắc Xương quốc, đại khái là Vô Mẫn Quân muốn đích thân ra trận, tuy rằng võ công ta không kém, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm, hơn nữa đối với binh pháp, cơ hồ là không biết chút nào.

Nếu quả thực để cho ta ra trận, không chừng chưa lâm trận đã chết sạch hoàn toàn…

Nghi thức tiến hành rất thuận lợi, ngày thứ ba Vô Mẫn Quân giúp ta viết ra một bài diễn văn, ở trên đài của thành Đông Nguyên quốc triệu tập rất nhiều người, cùng Vô Mẫn Quân (Trường Nghi công chúa) tỏ vẻ hai quốc gia quyết tâm liên minh, cũng đem việc này in thành mấy chục vạn tờ bố cáo, dán ở phố lớn, ngõ nhỏ.

Kể từ đó, xem như đã xử lý ổn thỏa, sáng sớm ngày thứ tư, ta cùng Vô Mẫn Quân liền hướng Thái Hậu tỏ vẻ cả thân thể hai người đều không thoải mái, muốn ở riêng trong phòng Đại Thụy cả một ngày, không để cho ai đến làm phiền chúng ta.

Thái Hậu tuy rằng tỏ vẻ đồng ý, nhưng ánh mắt rất phức tạp, dù sao cả hai cùng nhiễm bệnh… có thể khiến cho người ta suy nghĩ linh tinh.

Dù sao hiện tại ta không muốn quan tâm đến mọi người đang suy nghĩ gì, bọn họ nghĩ như thế nào đều không sao cả…

Ta và Vô Mẫn Quân đã chuẩn bị tốt trang phục của thường dân để cải trang ngay từ đầu, lại hơi hóa trang dung mạo cho khác một chút, để tránh bị dân chúng nhãn lực tốt nhận ra, sau đó dựa vào khinh công tránh bọn thị vệ thẳng hướng tường thành. Ta nhịn không được nhớ tới tình cảnh lúc trước ta đi ám sát Vô Mẫn Quân, chỉ có thể cảm thán, đại khái thủ vệ của hai nhà chúng ta đều có vẻ không canh phòng nghiêm ngặt.

Lúc trước ta vì đi ám sát Vô Mẫn Quân, từ trong hoàng cung đi ra, đi qua ngã tư đường Vân thành, khi đó quân đội Tây Ương công phá Liễu thành, ở trong Vân thành mọi người liền cảm giác được nguy cơ rất lớn, hoàng thân, quý tộc cầm đầu bỏ chạy không ít, mất một phần bộ phận dân chúng có khả năng cũng bỏ đi, phố xá phần lớn đóng chặt cửa, chỉ có cửa hàng bán lương thực hơi mở ra, ta giả vờ đi mua gạo, hỏi một chút giá cả, đương nhiên một đấu gạo một lạng vàng, chủ quán khó xử giải thích, nói là Liễu thành đã phá, lương thực căn bản là không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.