Vô Mẫn Quân lưu lại Phùng Từ Từ, đương nhiên là có mục đích , nói muốn hộ tống Ngô Ung, càng thêm là có mục đích.
Ngô Ung lưu lại với Phùng Từ Từ đến chạng vạng, Vô Mẫn Quân liền để cho ta
khiến cai vị Khâm đại tướng quân mới xuất sư không bao lâu bởi vì tám
tòa thành trì không cần đánh giặc mà quay về kia triệu đến đây, sau đó
dặn dò ông ta một phen.
Dặn dò này vô cùng đơn giản, đơn giản là
nói Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc là hai nước láng giềng, quan hệ giữa hai nước vốn tốt, hiện tại bên trong Bắc Xương có gian thần nắm quyền
cao, nhiễu loạn triều đình, là quốc gia láng giềng chính nghĩa lại nhiệt tình yêu thương hòa bình, Tây Ương chúng ta không thể ngồi yên không để ý cho nên phải nhúng tay. Mà Ngô Ung Chính tới tìm chúng ta, tỏ vẻ tự
mình nguyện ý giúp đỡ, cho nên Khâm đại tướng quân có thể mang theo Ngô
Ung, lấy danh nghĩa “Thanh quân ” tấn công Bắc Xương quốc.
Khâm
đại tướng quân nghe xong, rất trịnh trọng cả kính nể gật đầu, dù sao nếu đi xuất sư lung tung, danh bất chính ngôn bất thuận cũng vô cùng không
tốt, hiện tại có tam hoàng tử Ngô Ung ở bên chúng ta như vậy tốt hơn rất nhiều. Chỉ có thể trách Ngô Ung, sáng sớm ngày hôm sau đã bị chúng ta
chộp lấy, Phùng Từ Từ còn cười khanh khách giúp một tay nói: “Đi nhanh
về nhanh ~ “
Ngô Ung có thể trở về hay không còn tùy thuộc lấy
lớn bởi Khâm đại tướng quân, bởi vì nếu ông ta đánh thắng trận, Ngô Ung
là thúc thúc tiểu hoàng đế, bây giờ chấp chính như thế nào cũng nên là
hắn, đến lúc đó Phùng Từ Từ còn có thể lên làm Vương phi… À, nghĩ quá
xa.
Nếu Khâm tướng quân thua, Vô Mẫn Quân tỏ vẻ có thể lấy Ngô Ung làm điều kiện trao đổi.
Ta: “…”
Không có cách nào khác ngăn cản, cũng lười ngăn cản, đây là tranh đấu giữa
quốc gia với quốc gia với nhau, cho dù ta có quen biết với Ngô Ung cũng
không thể bởi vậy mà ngăn cản. Huống chi… cứ theo tình huống hiện tại
này mà xem, tiểu Hầu gia trong ngoài đều có tay, không cần đến Ngô Ung,
có lẽ còn có một ít người thậm chí đồng ý hợp tác với Khâm tướng quân,
chỉ cần có thể đem tiểu Hầu gia đuổi xuống đài.
Đến lúc đó Khâm tướng quân tùy thời trở mặt, không biết lại chiếm hạ bao nhiêu thành trì…
Khâm tướng quân mang theo Ngô Ung đi rồi, ta lo lắng, nhưng Vô Mẫn Quân lại
nói, hắn dùng Khâm tướng quân bởi vì Khâm tướng quân có thể đánh thắng.
Lúc trước Khâm tướng quân còn chưa lâm trận đã khải hoàn trở về, ta cũng không biết công lực Khâm tướng quân như thế nào, nhưng nếu Vô Mẫn Quân
nói như vậy, nói vậy cũng không hề yếu kém được.
Phùng từ từ
không hề buồn chán, mỗi ngày ở trong cung, có đôi khi ta muốn nói chuyện với nàng ta nhưng ngại thân phận của mình lại khiến cho nàng ta hiểu
lầm, không tiện đi, Vô Mẫn Quân nhìn ra tâm tư của ta, lại tự nhiên mà
thay ta nói chuyện với Phùng Từ Từ như vậy, hai người còn trò chuyện với nhau thật vui.
Ta chỉ có thể… Ta chỉ có thể vui mừng …
Không bao lâu liền truyền tin tức báo cáo thắng lợi của Khâm tướng quân, quả
nhiên giống như ta với Vô Mẫn Quân dự đoán, tiểu Hầu gia ở trong nước
mười phần không được lòng dân, cũng không được lòng thần, biết được Ngô
Ung và quân đội của Khâm tướng quân tới, rất nhiều tổ chức trong dân
gian đều hỗ trợ. Khi cửa thành biên thành Bắc Xương quốc bị mở ra, Khâm
tướng quân đánh vào trong thành, đối với dân chúng cũng vô cùng tốt,
hoàn toàn không thương tổn, cũng không cho phép cấp dưới có hành vi xúc
phạm bọn họ .
Những chuyện tiếp theo cũng vô cùng thuận lợi, Khâm tướng quân mang theo Ngô Ung đáng thẳng một đường tới hoàng thành, một
bên là quân đội trung thành của tiểu Hầu gia, một bên là Khâm tướng quân quyết tâm đánh bại quân đội tiểu Hầu gia, hai bên giằng co không dứt ở
hoàng thành.
Một mặt, ta phải quan tâm tới chiến sự bên ngoài, mặt khác còn phải quan tâm tới Thái Sư.
Thái Sư năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, tuy rằng lúc trước tinh thần quắc
thước, rất khá so với độ tuổi lớn như vậy. Từ sau khi vào xuân, thân thể Thái Sư không còn được như trước, được vài hôm lại xin nghỉ bệnh. Nhưng Thái Sư vẫn thủ vững cương vị, hoàn toàn không có ý cáo lão hồi hương.
Có Thái Sư như vậy, ta đều thay Vô Mẫn Quân cảm thấy cảm động, thế nhưng
hiện tại Thái Sư liên tục sinh bệnh, khí sắc cũng càng ngày càng kém, ta rất không đành lòng, một lão nhân gia, kỳ thật hẳn là phải ở trong nhà
hưởng thụ niềm vui của tuổi già, nhưng vì giang sơn xã tắc, vì đốc xúc
Hoàng đế là ta không có chỗ dựa này, Thái sư có lẽ cũng không thể nghỉ
ngơi.
Ta đem chuyện này nói cho Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân đối với Thái Sư cũng rất có cảm tình, có chút lo lắng.
Khuyên can mãi, rốt cục để cho Thái Sư tạm thời đừng vào triều, an tâm ở nhà dưỡng bệnh.
Nhưng trong lòng Thái Sư nhớ mãi không quên chiến sự ở Bắc Xương xa xôi, cho
nên mới an bài một người bên cạnh ta, mỗi khi nghe thấy cấp báo phương
xa cho ta với Vô Mẫn Quân bên cạnh, người nọ vừa nghe xong lập tức sẽ đi tới phủ Thái sư báo cáo, nếu chẳng may có chút bất lợi, ta để cho hắn
giấu diếm đi, tóm lại chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Thái Sư ở trong phủ an tâm tĩnh dưỡng, ngự ý trở về từ phủ Thái Sư tỏ vẻ
thân thể Thái Sư hơi có chút bình phục, ta mới hơi chút yên lòng.
Đồng thời, bên phía Khâm đại tướng cũng truyền đến tin tức tốt.
Tuy rằng là tin tức tốt nhưng cũng khiến cho người ta kinh ngạc.
Bởi vì quyết chiến chính thức còn chưa bắt đầu, tiểu Hầu gia đã chết, là do người ta ám sát mà chết, theo hạ nhân quý phủ Tiều hầu gia nói chỉ thấy được bóng dáng của một nữ tử.
Tự nhiên mà vậy, ta với Vô Mẫn
Quân đều nghĩ tới vị nữ tử có điểm đặc biệt kia, nhưng đến tột cùng có
phải là nàng ta hay không, chúng ta không thể biết được.
Cây đổ
bầy khỉ tan, tiểu Hầu gia vừa chết, những quân lính còn lại đều tan rã,
đều bị đánh lui, Khâm tướng quân dựa theo chỉ thị Vô Mẫn Quân, không đợi người Bắc Xương quốc phản ứng lại, vụng trộm dắt Ngô Ung cùng quân đội
quay trở về Tây Ương quốc.
Những người còn lại đều há hốc mồm — Ngô Ung lại bị mang về .
Đây là suy tính của Vô Mẫn Quân, đương nhiên mười phần có lý, dù sao tuy
rằng Khâm tướng quân giúp đỡ họ, nhưng rốt cuộc vẫn là tướng quân Tây
Ương quốc, sao có thể ngây ngốc hồ đồ ở cùng bọn họ như vậy, tương lai
người trong Bắc Xương quốc trở mặt, Khâm tướng quân ở trong hoàng thành
làm sao chống đỡ được?
Cùng Ngô Ung trở về, người Bắc Xương quốc
nhân không có cách nào làm gì đối với Khâm tướng quân, ngược lại yêu cầu Tây Ương quốc để Ngô Ung trở về — trừ Ngô Ung, hiện tại cơ bản không có người có tư cách ngồi ở cái vị trí nhiếp chính vương kia, bằng không
kết cục của tiểu Hầu gia chính là kết cục của người đó.
Đương
nhiên, chúng ta tỏ vẻ, lưu Ngô Ung lại cũng không có gì dùng, nhưng Khâm tướng quân tốt xấu gì cũng khổ sở đánh trận lâu như vậy — tuy rằng kỳ
thật cũng không vất vả đến thế, nhưng nói chung lại thì Tây Ương quốc bỏ ra nhân lực vật lực như vậy, cứ tùy tùy tiện ứng phó thế thì thật sự
không được, Bắc Xương quốc tỏ vẻ, nguyện ý lại dâng thêm hai tòa thành
trì.
Bởi vì lần trước hoàng đệ viết thư cho ta, nói biên thành
Đông Nguyên quốc chịu khiêu khích liên tiếp của Bắc Xương quốc, mua bán
cũng vô cùng không công bằng, ta liền nhân cơ hội tỏ vẻ, hy vọng Bắc
Xương quốc có thể cùng Đông Nguyên quốc kết bạn, cũng cam đoan không
quấy nhiễu Đông Nguyên quốc — kỳ thật ta cảm thấy có một chút khổ, Bắc
Xương quốc đã muốn đủ thảm đạm , Đông Nguyên quốc lại bị Bắc Xương quốc
khi dễ … Cho dù hiện tại đang là thời gian tu dưỡng hồi phục, nhưng vẫn
còn phải dưỡng lâu lắm …