Ta có chút hỏng mất, chỉ thấy Bình Dương lộ ra một cái vẻ mặt trước kia muội ấy chưa từng lộ ra.
Có chút giãy dụa cùng nghi hoặc mở miệng, ta nói: “… Vô Mẫn Quân?”
Sắc mặt “Bình Dương” khó coi gật gật đầu.
Ta thống khổ ôm đầu: “Ngươi biến thành Bình Dương như thế nào?”
Hỏi xong ta liền phát hiện không thích hợp , nếu ta trở thành chính mình, vậy cũng không đến mức nhìn thấy là Bình Dương!
Cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, là tay nam nhân, hơn nữa có rất nhiều vết
chai, có thể nhìn ra được là người rất chịu khó luyện công…
Ta nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ta là Lã dẫn… ?”
Vô Mẫn Quân với ta giống nhau thống khổ gật gật đầu.
“Tại sao có thể như vậy? !” Ta ôm đầu, bỗng nhiên nghĩ đến hai kẻ kia bị
chúng ta đuổi về ngự phòng ăn gà vịt… sẽ không phải là khiến cho Bình
Dương với Lã Dẫn ăn chứ? !
Ta hít một hơi khí lạnh, hỏi Vô Mẫn Quân: “Có thể là do vấn đề gà vịt hay không?”
Vô Mẫn Quân nói: “Hiển nhiên là vậy…”
“Ô, lúc trước vì sao không nghĩ tới như vậy chứ, uy lực của thuốc này lại lớn như vậy…”
Vô Mẫn Quân nói: “Quên đi, trước cứ ngồi ở trong này đi, trong chốc lát Bình Dương với Lã Dẫn hẳn là sẽ tới tìm chúng ta.”
Ta bất an gật gật đầu, rồi sau đó có chút ủ rũ ngồi ở trên giường, nói:
“Như thế nào thảm như vậy, không quay về thân thể chính mình thì cũng
được, lại còn biến thành một nam nhân khác…”
Vô Mẫn Quân không nói gì.
Ta bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên nhìn về phía hắn…
Bình Dương là một phụ nữ có thai!
Vậy Vô Mẫn Quân…
Nuốt nuốt nước miếng, ta có chút khẩn trương nói: “Ngươi, ngươi cảm giác thế nào?”
Vô Mẫn Quân hít sâu một hơi, hơn nữa ngày mới phun ra hai chữ: “Đừng hỏi.”
“…”
Ta, ta không phải cố ý , nhưng ta như thế nào nghĩ tới như vậy liền buồn cười…
Cắn môi, ta thật vất vả nhịn cười, nói: “Ngươi trăm ngàn đừng nóng giận, phụ nữ có thai là không thể tức giận.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Qua một khoảng thời gian, ở ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng thông
báo vội vàng, nói là Hoàng Thượng hoàng hậu bỗng nhiên song song tới.
Đây là chuyện mười phần không hợp lễ, nhưng Hoàng Thượng làm như vậy, ai
dám nói cái gì đâu, ta với Vô Mẫn Quân biết là Bình Dương cùng Lã Dẫn
đến đây, nên cũng không đi nghênh đón, chờ hai người hấp tấp xông vào.
Bọn họ vừa tiến vào, ta liền nhẹ nhàng thở ra, bởi vì đi đầu là “Vân Kiểu”, mà “Vô Mẫn Quân” chính là có chút chất phác theo ở phía sau, vừa thấy
liền biết là Bình Dương vào thân thể của ta… Ôi, như vậy có chút kỳ
quái, chẳng lẽ sau khi viên thuốc bị bốn người ăn vào liền trở nên xằng
bậy như thế này sao…
Quả nhiên, “Vân Kiểu” vừa mới bước qua cửa
điện, liền vội vội vàng chạy vọt tới bên cạnh ta với Vô Mẫn Quân, nói:
“Là hoàng huynh và hoàng tẩu sao? Muội là Bình Dương!”
Sau đó chỉ chỉ Vô Mẫn Quân phía sau: “Hắn là Lã Dẫn.”
Ta gật gật đầu, chỉ chỉ chính mình: “Ta là hoàng tẩu muội.”
Sau đó chỉ chỉ Vô Mẫn Quân: “Hắn là hoàng huynh muội.”
Bình Dương: “…”
Bình Dương rơi lệ: “Hoàng huynh! Huynh vì sao lại vào cơ thể muội! Vậy hiện tại đứa bé không phải ở trong bụng huynh sao!”
Ta rốt cục không chịu nổi, cười ngã vào trên giường.
Vô Mẫn Quân: “…”
“Đáng cười lắm cười sao.” Vô Mẫn Quân dùng ánh mắt “cười nữa ta liền đồng quy vu tận với ngươi ” nhìn ta.
Ta hít vào một hơi, bình phục vẻ mặt một chút: “Không có, không đáng cười.”
Vô Mẫn Quân: “Phải. cái này còn kém…”
“Dù sao, Hoàng Thượng, ngài tráng sĩ !” Ta phì cười.
Bình Dương vừa thấy cũng tạm thời quên phiền toái đi, cười ha ha theo.
Lã Dẫn: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta lau lau nước mắt vì cười, nhìn mắt miệng Lã Dẫn, bỗng nhiên nghĩ đến
hắn nguyên bản có thê tử mang thai, kết quả hiện tại người đó biến thành cậu em vợ… Dữ dội bi dâng trào!
Vì thế ta ngồi thẳng lên, nói: “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ, chúng ta thảo luận một chút đi.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Tổng cộng mười hai canh giờ, chờ một chút là trôi qua.”
Tuy rằng ngữ khí thản nhiên, nhưng ta cơ hồ có thể cảm giác được một chút
nghiến răng nghiến lợi, vì thế ta chỉ việc gật đầu: “Vậy chờ một chút
đi, chỉ cần ngươi nhẫn được…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Bình Dương
và Lã Dẫn không biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì, vẻ mặt mang dấu chấm hỏi, ta nói: “Hoàng Thượng hiện tại có mang…” Tránh đi ánh mắt giết
người của Vô Mẫn Quân, ta tiếp tục nói: “nên ở lại điện Bình Dương, hôm
nay Lã Dẫn lén lút mang tấu chương lại cho người đến phe duyệt, dù sao
sau ngày mai là chúng ta sẽ đổi trở lại. Hiện tại ta là Phò mã, thoải
mái rất nhiều, ta có thể cùng với Bình Dương cùng nhau ở cùng với hoàng
huynh của muội, hắn… Cần người chăm sóc.”
Lã Dẫn với Bình Dương
liên tục gật đầu, ta lại nói với Lã Dẫn: “Lúc lâm triều, đệ không nên
nói quá nhiều, dù sao những điều các đại thần nói phải nhớ kỹ, cho dù là chuyện nhỏ cũng phải nói lại cho Hoàng Thượng, nhất định phải đưa toàn
bộ những tấu chương đã phê duyệt xong tới Chưởng Kiền điện nửa canh giờ
trước khi lâm nếu không sẽ bị thái giám phát hiện, tuy rằng bọn họ không dám nói huyên thuyên, nhưng ánh mắt trong cung cũng rất nhiều, nếu
truyền ra cái gì thì không tốt.”
Lã Dẫn nói: “Được.”
Một lát sau, hắn nói: “Hoàng hậu nương nương, vì sao người lại quen thuộc tiến trình này như vậy…”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân ở bên cạnh lười biếng , hắn nguyên bản đã có bộ dáng đại lão
gia, hiện tại thành một phụ nữ có thai, càng thêm giống đại gia .
Ta thấy thời gian không còn sớm nên để cho Lã Dẫn và Bình Dương rời đi,
Bình Dương lưu luyến không rời nói: “Hoàng huynh, cẩn thận đứa bé!”
Vô Mẫn Quân: “Ngươi nói thêm một chữ, ta phải đi uống thuốc nạo thai.”
Bình Dương: “không không không không…”
Tiễn bước Bình Dương và Lã dẫn, ta với Vô Mẫn Quân có chút mệt mỏi, liền nằm xuống ngủ, nhưng đây vốn không phải chỗ chúng ta quen thuộc, nhất là
thân thể. Vừa mới nãy là do đùa giỡn Vô Mẫn Quân, cho nên ta nhất thời
quên mất, hiện tại tỉnh táo lại, cảm giác tay chân cũng chưa quen thuộc, nếu là thân thể của Vô Mẫn Quân thì cũng không sao, nhưng bây giờ lại
là Lã Dẫn, quả thật rất xấu hổ…
Vô Mẫn Quân đại khái đã nhìn ra, nhân tiện nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy , nhắm mắt lại, ngay lập tức sẽ ngủ.”
Ta nói: “Ngươi thì sao… ?”
Bụng Bình Dương đã lớn, giống như bên trong quần áo giấu một cái trống, Vô Mẫn Quân cũng không thể nghiêng người ngủ.
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Hoàn hảo…”
Hắn đang nói lại dừng lại, ta đứng dậy, nói: “Làm sao vậy?”
Vô Mẫn Quân bình tĩnh nói: “Nó… đạp.”
Ta: “…”
Ta thật cẩn thận nói: “Có thể cho ta… sờ không.”
“Không thể.” Vô Mẫn Quân không chút do dự nói.
“…”