Ta: “… Vâng.”
Vô Mẫn Quân vừa lòng nhéo mặt ta một cái, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Chân Nhị bên cạnh, xoay người bỏ đi.
Chân nhị: “… Rốt cuộc có ý gì? Tiểu đệ, tiểu đệ với Hoàng Thượng dường như đã quen biết nhau đã lâu…”
Ta nói: “Cũng không có .”
Chân Nhị yên tâm mà nhẹ nhàng thở ra: “À.”
Ta nói: “Mới chỉ hai năm.”
Chân Nhị: “…”
Từ đó, thiếu nam Chân Nhị lâm vào mê mang, đại khái hắn thủy chung không
thể hiểu được, ta với Vô Mẫn Quân rốt cuộc là có quan hệ gì, chỉ cần
rảnh rỗi hắn sẽ hỏi ta mấy lời linh tinh “Rốt cuộc sao lại thế này?”, ta chỉ có thể yên lặng nhìn hắn, cười mà không nói.
Bởi vì là khải
hoàn trở về nên trên đường đi tương đối vui vẻ và thoải mái, rốt cục đến đô thành. Cửa thành vừa mở ra đã thấy dân chúng đứng ở hai bên đường
hoan nghênh, trong đó có người có con hoặc trượng phu mình đi đánh giặc
lộ ra vẻ mặt lo lắng, tìm kiếm chung quanh đám đông, nếu thật sự tìm
thấy liền vui vẻ ra mặt, nếu như thế nào tìm cũng tìm không thấy, lại
nhịn không được mà rơi lệ.
Tình cảnh này chính là nguyên nhân mà
ta không thích chiến tranh, cho dù là thua vẫn là thắng, kết quả này
chung quy vẫn là lưỡng bại câu thương.
Chiến tranh là quốc gia đánh cờ với nhau, là trò chơi quyền cao chức trọng.
Vô Mẫn Quân cũng đứng ở trên đài cao giống như khi ra đi, vẫn dùng khẩu
khí đáng đánh đòn như trước nói: “Nam Văn đã lui, cắt nhường năm tòa
thành trì, tài sản của Tây Ương cuối cùng đã quay về.”
Mọi người
bị khích lệ, cao hứng hòa cùng, ta bị Vô Mẫn Quân lôi kéo cùng với Khâm
tướng quân đứng ở bên dưới đài, mắt nhìn thấy hắn đi xuống đài càng ngày càng gần với ta, cuối cùng hắn bất động thanh sắc dắt tay của ta, thản
nhiên nói: “Trở về đi.”
***
Từ biệt ba tháng, rốt cục ta
đã trở lại Chưởng Kiền điện, mỗi ngày Chưởng Kiền điện đều có người đến
quét tước như trước, cho nên hết sức sạch sẽ, giống hệt như xưa. Ta với
Vô Mẫn Quân tự mình đi tắm rửa một cái, thay đổi xiêm y. Vô Mẫn Quân
phải đi ra ngoài, gặp mặt các đại thần, cũng cần xử lý mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng này, đoán chừng cũng phải giải quyết trong một khoảng
thời gian. Huống chi còn có lần trước Lưu Lương hạ cổ, không chừng hắn
còn muốn đi trừng trị đám người Thẩm Thần cho tốt.
Ta cũng mệt
chết đi, đi ngủ luôn, sau khi tỉnh lại lại nhận được thiếp mời của phủ
Bình Dương công chúa, nói là hy vọng ta đến phủ, ta đánh giá một chút,
Bình Dương mang thai đã được hơn tám tháng, có lẽ là sắp sinh vì thế đi
tới phủ công chúa.
Đến phủ công chúa, Bình Dương đang phơi nắng ở trong sân, Lã Dẫn giúp đỡ nàng, hai người ở trong sân đi lại, thấy ta
đến đây, trên mặt Bình Dương lộ ra sắc mặt vui mừng, nói: “Hoàng tẩu!”
Ta nhanh chóng chạy tới, nói: “Muội, muội đừng kích động, bụng đã lớn như vậy …”
Bình Dương nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Thần sắc Lã Dẫn phức tạp: “…”
Ta nói: “Vì sao muội vẫn còn đi lại? HIện tại không phải nên cố gắng nghỉ ngơi sao?”
“Thái y nói, cũng phải vận động nhẹ nhàng một chút, nếu không sợ sau này khó sinh.” Bình Dương cười cười, nói.
“Ừ, vậy đi lại đi.” Ta không biết gì về mang thai, nghe muội ấy nói như vậy cũng nhanh chóng gật đầu, đứa bé trong bụng Bình Dương là chuyện lớn,
mà chính muội ấy cũng là chuyện lớn, cả hai người càng thêm quan trọng
hơn.
Lã Dẫn cùng đi ở bên canh, ta cũng không dám tiến lên giúp
đỡ, Bình Dương nói: “Lát nữa hãy đi tiếp, bây giờ ngồi xuống trước đã,
muội muốn trò chuyện cùng hoàng tẩu.”
Lã Dẫn gật gật đầu, giúp đỡ Bình Dương ngồi xuống, ta ngồi xuống đối diện muội ấy, Bình Dương nói:
“Hoàng tẩu, tẩu cũng thật lớn mật, tự nhiên trực tiếp chạy tới chiến
trường… Khi đó muội phát thiệp mời, tẩu vẫn không đến, muội cảm thấy kỳ
quái, liền bắt Gì Thần hỏi, mới biết được chuyện gì đã xảy ra… Cũng may
tẩu không có việc gì, bằng không hoàng huynh sẽ lo lắng biết bao.”
Ta nói: “Ồ, lúc ấy đã xảy ra một chuyện, cho nên phải đi tìm được hoàng huynh muội mới được.”
Bình Dương nói: “Trên chiến trường chơi được không?”
Lã Dẫn liếc mắt ngắm ta một cái.
Ta nhanh chóng nói: “Đương nhiên không chơi được, sao có thể chơi vui
được? Đơn giản là chuyện chém chém giết giết, nhìn thấy đều khổ sở trong lòng, lần này nếu không vì bất đắc dĩ, tẩu cũng sẽ tuyệt đối không đi
.”
Bình Dương gật gật đầu, thoạt nhìn không có vẻ nảy sinh ý nghĩ kỳ quái nào trong đầu, ta nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đứa bé sắp sinh rồi?”
Bình Dương nói: “Đúng vậy, hiện tại Thái y đều ở chỗ này, mỗi ngày không có việc gì lại đến bắt mạch cho muội.”
Dứt lời, muội ấy thở dài: “Việc này thật phiền toái, hoàng tẩu tương lai mang thai sẽ biết.”
Ta nói: “À, ừ…”
Bình Dương hơi hơi liếc liếc mắt nhìn Lã Dẫn một cái, nói: “Chỉ sợ tương lai còn có thể có đứa bé thứ hai, rất không công bằng , nếu có thể lựa chọn thì tốt quá, muội với Lã Dẫn có thể mỗi người mang thai một lần.”
Lã Dẫn: “…”
Bình Dương nói như vậy, nhưng thật ra đánh thức ta —— tương lai tìm được Tư
Đồ Hữu Tình, hoàn toàn có thể giống như lần trước ta nói vậy, để cho Vô
Mẫn Quân thay ta mang thai, hoặc là để cho hắn thay ta sinh con, tránh
cho ta khỏi sự đau đớn khi sinh nở… À, dù sao chuyện này vẫn phải thương lượng với hắn mới được…
Sau đó Bình Dương lại hỏi ta một ít về
việc trong quân, ta không dám nói rất kích thích , chỉ chọn ra mấy đoạn
nhàm chán buồn tẻ kể cho muội ấy nghe, muội ấy nghe cũng cảm thấy không
có hứng thú, không hề hỏi nhiều.
Ở công chúa phủ lúc lâu, ta thấy sắc trời tối dần, định trở về, Bình Dương cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút cũng không giữ lại.
Trở lại Chưởng Kiền điện, Vô Mẫn Quân đã trở về, bên người là chồng tấu chương thật dầy, ta đi tới hỏi: “Dùng cơm xong rồi?”
“Phải.” Vô Mẫn Quân gật gật đầu, bỗng nhiên nói, “Ta hôm nay phong quan cho Chân Nhị.”
Ta kinh ngạc vô cùng: “Quan gì? Chẳng lẽ là tổng quản thái giám? !”
Vô Mẫn Quân: “…”
Hắn cười với ta: “Nói rất đúng, ngày mai ta cho hắn làm tổng quản thái giám.”
Ta nhanh chóng nói: “Rốt cuộc ngươi cho hắn làm cái gì ?”
Vô Mẫn Quân nói: “Vốn trưởng binh của hắn đã nói, hắn lập được công, ta thăng một chức nho nhỏ cho hắn.”
Ta gật đầu nói: “Ra thế.”
Vậy không có chuyện gì.
Vô Mẫn Quân nói tiếp: “Dù sao, hiện tại không cần đánh giặc, ta cho hắn làm một chức quan văn.”
“Quan văn?” Ta nói, “Chức gì?”
“Ngôn quan.” Vô Mẫn Quân cười với ta, “Bởi vì, hắn dám giảng giải.”
Ta: “…”
Nói vậy, Chân Nhị gánh vác chức vị này nhất định chịu áp lực lớn không nổi rồi…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bi kịch chân nhị… Hoặc là nói, Chân Nhị —— chân bi kịch