Nhân vật tham gia: Vô Mẫn Quân, Vân Kiểu, Bình Dương, Lữ Suất, Lưu Á, Hà Thần, Ngô Ung, Phùng Du, Lưu Lương, Nguyên Úc, Tư Đồ Hữu Tình. . . Bánh bao.
1- Đại trốn sát là trò chơi của Tư Đồ Hữu Tình.
Vô Mẫn
Quân cùng ta —— nhất là ta hao hết tâm tư tìm được Tư Đồ Hữu Tình, muốn
lấy đan dược để trao đổi thân thể, thật vất vả tìm được rồi, nhưng Tư Đồ Hữu Tình lại tỏ vẻ tinh thần uể oải không phấn chấn, bản thân mình lại
không tìm thấy được sư phụ, bởi vậy không lấy được đan dược như vậy.
Ta từ chối cho ý kiến —— dù sao ta cũng không tin tưởng sự tồn tại của sư phụ Tư Đồ Hữu Tình. . .
Dù sao Tư Đồ Hữu Tình đến Tây Ương làm khách, trong quanh cảnh trời động
giá rét, Tư Đồ Hữu Tình mang theo bánh bao tới ở nơi này, ta cũng coi
như có bạn. Tư Đồ Hữu Tình du lịch tới rất nhiều chỗ, tuy rằng mục đích
chỉ có một, chính là tìm sư phụ, nhưng vì vậy mà có rất nhiều hiểu biết
kỳ lạ, nàng vừa ăn vặt vừa miêu tả sinh động như thật, bánh bao ở bên
cạnh cũng rất hợp không khí, huy động móng vuốt bé nhỏ của mình, cũng
đặc sắc.
Đã nhiều ngày này vì sắp tới là sinh nhật hai mươi tuổi của
Vô Mẫn Quân, các quốc gia đều phái sứ giả đến chúc mừng, Đông Nguyên
theo ta biết được là do Thái Hậu và Hoàng đệ viết thư cho ta, nói là để
cho Nguyên Úc đến —— nghe nói Nguyên Úc vẫn không đón dâu, lần trước ta
khuyên bảo, hắn hoàn toàn không nghe, Thái Hậu cùng hoàng đế tỏ vẻ, hy
vọng ta nói thêm một chút nữa, nếu Tây Ương có vị cô nương thích hợp,
trói hai người bọn họ vứt vào trên giường đi.
. . . Thái Hậu cùng Hoàng đệ, sợ là nhàn tới hoảng. . .
Bức thư kia không cẩn thận bị Vô Mẫn Quân đọc được, hắn cười ha ha, thẳng
thắn tán thưởng Thái Hậu cùng Hoàng đệ ta nói không sai, cũng sai nhân
đi chuẩn bị dược vật ám muội này. . . Ta không muốn nói cái gì. . .
Vô Mẫn Quân sinh vào mùa thu, cỏ cây dần dần héo tàn, cảnh trí không đẹp
bằng mùa xuân, nhưng cũng may lá rụng rực rỡ, cũng coi như có phong
cảnh.
Người Bắc Xương đến là Ngô Ung và Phùng Du, Ngô Ung thoạt nhìn
sống rất dễ chịu, so với lần trước gặp lại béo hơn một chút, càng dài
càng vui mừng, Vân Kiểu cảm thấy nếu hắn bôi son đỏ rực ở trên mặt, đại
khái có thể đứng ở trên đường giả mạo Tán Tài đồng tử. Phùng Du không có thay đổi quá lớn, chẳng qua đại khái là vì sinh con nên trên mặt mang
chút dáng vẻ mẫu thân.
Nhưng nói lại, Bình Dương cũng sinh con, vì
sao ta cảm thấy muội ấy một chút cũng không thay đổi, chỉ có Lữ Dẫn càng bình thản, càng ngày càng nghe lời, quả thực rất sáng sủa. . .
Ngoài ý muốn của chúng ta là người Nam Văn quốc phái tới hóa ra là Lưu Lương —— không ngờ hắn còn dám tới!
. . . Tóm lại, trong sinh nhật Vô Mẫn Quân có một nhóm người nhìn không
ra thật tình chúc phúc xong, lúc trước ta vốn rất buồn rầu phải tặng Vô
Mẫn Quân cái gì, nhưng cũng may Vô Mẫn Quân giải quyết thay ta, về phần
lễ vật đến tột cùng là cái gì, ta cũng không thể nói tỉ mỉ, nhưng đến
phiên ta, nhất định ta không cần hắn thay ta giải quyết. . .
Nhóm
người tới kia không rời đi sớm như vậy, Đồ Hữu Tình tỏ vẻ ở trong cung
cực kỳ nhàm chán Tư, dù sao Vô Mẫn Quân mặc kệ quy củ như vậy, đều cho
những người đó tiến vào, mọi người cùng nhau chơi trò chơi.
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Cái gì?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Giết người.”
Ta: “. . .”
Vô Mẫn Quân nhe răng cười nói: “Rất tốt. . .”
Ta: “. . . Ta chưa giết người bao giờ được không, ngươi câm miệng cho ta. . .”
Tư Đồ Hữu Tình chạy nhanh nói: “Không phải thật sự giết người, chỉ là giả
vờ giết người, chúng ta nhiều người như vậy, có một người bị sai khiến
làm hung thủ, sau đó hung thủ chỉ cần ở trong tình huống không bị những
người khác nhìn thấy, ở cổ của người đó hoặc trán người đó cũng được lưu vết lại, như vậy coi như người kia đã chết.”
Vẻ mặt Tư Đồ Hữu Tình rất vui, ta một đầu mồ hôi lạnh nói: “Sau đó sao?”
“Người kia cho dù chết, sau đó từ nay về sau không thể nói chuyện —— tối thiểu, không thể nói chuyện hung thủ là ai linh tinh.”
Vô Mẫn Quân lộ ra vẻ mặt có hứng thú, nói: “Tiếp tục nói.”
“Mỗi một người chết xuất hiện, mọi người sẽ cùng nhau thảo luận, cuối cùng
đề cử ra một người, nói người đó là hung thủ, hung thủ kia có thể biện
giải, nhưng nếu biện giải không thành công, vậy nhất định phải chết. Sau đó người này nhất định phải nói, mình rốt cuộc có phải hung thủ hay
không. Nếu hung thủ vẫn sống tới cuối cùng, như vậy hung thủ thắng.” Sau khi nói xong, Tư Đồ Hữu Tình đầy cõi lòng chờ mong nhìn ta, nói: “Hoàng hậu nương nương, ngài cảm thấy thế nào?”
Ta nói: “Nghe qua rất thú vị. . .”
Vô Mẫn Quân chụp chân nói: “Vậy đêm nay gọi hết bọn họ tới đi.”
Ta: “. . .”
Thật đúng là mạnh mẽ vang dội . . .
Quả nhiên, đêm đó tất cả mọi người bị triệu tập đến, đồng thời còn có Lưu
Á, nàng là nghe được tin này mới tới, ta và Vô Mẫn Quân thích có nhiều
người nên không cự tuyệt. Sau khi nói cho quy tắc, chúng ta liền bắt đầu rút thăm, trên thăm đều có chữ, ngoại trừ viết “Hung thủ”, những cái
khác viết “Nạn nhân” . . . Ta tùy tay cầm một tờ giấy mở ra, chỉ thấy
trên đó ghi hai chữ “Nạn nhân” .
. . . Đi, ta cũng muốn xem ai có thể giết ta.
Mỗi người lựa chọn tờ giấy của mình, đều có vẻ mặt khó lường xem xét, sau
đó đều cười mà không nói, ta dùng ánh mắt quét một vòng, cảm giác mỗi
người đều không thích hợp, rõ ràng không hề xem. Đã tới giờ lên đèn, ta
và Vô Mẫn Quân đang trở về chưởng kiền điện, Vô Mẫn Quân dường như lơ
đãng nói: “Ngươi là hung thủ sao?”