Công Chúa Tha Mạng

Chương 47: Chương 47: Bình minh xuân sắc [ Thượng ] .




Chương 45 : Bình minh xuân sắc [ Thượng ] .

Cố Thường Y dĩ nhiên là một truyền kỳ , nhưng Cố Duệ cố ý trong lúc này nhắc tới , ẩn ý nói : “ Lịch sử hoàng thất chúng ta cũng có nữ tử thích nữ tử , hiểu muội không ai bằng huynh , tiểu muội ta rõ ràng đã thích ngươi , cho nên muội phu , ngươi cứ yên tâm lớn mật làm muội phu của ta đi ! “

Chuyện tình liên quan đến mẫu thân yêu quý nhất và cô cô kính trọng nhất , bên cạnh lại có thị vệ áo trắng , Cố Duệ khó có thể nói thẳng . Hộ vệ áo xám là tâm phúc của hắn , nhưng hộ vệ áo trắng này vốn là người của Thái tử , cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm , nói không chừng , còn là người của phụ hoàng đi ?

Nguyên Thương như có thâm ý khác nhìn thoáng qua Cố Duệ , Cố Duệ thần sắc bình tĩnh , nhìn sắc trời , nói : “ Đã canh tư , các đại thần cũng sắp đến đây , ta đi xử lý chính vụ . “ Nói xong lẳng lặng đứng dậy , đi ra ngoài linh đường . Hộ vệ áo trắng bên cạnh đuổi theo hắn , không xa không gần , bộ pháp không tiếng động . Nghe nói hộ vệ áo trắng vốn có bốn người , nhưng lúc Sở vương tỉ mỉ an bài ám sát trong hoàng cung , đã chết ba người , ngay cả Thái tử cũng đều vì thế mà chết .

Bóng lưng Cố Duệ biến mất , Cố Nguyệt Mẫn trong lòng Nguyên Thương ngẩng đầu lên , ở trong lòng Nguyên Thương lau nước mắt .

Nguyên Thương lạnh lùng nói : “ Ngươi hoàn toàn không cần vì hắn lo lắng . “

Cố Nguyệt Mẫn nhìn sắc mặt Nguyên Thương , lắc đầu nói : “ Ngươi không hiểu ý tứ của hắn . Hắn đây là bảo hộ chúng ta . “

Hoàng thất quan hệ rắc rối phức tạp , Đại Yến quốc coi như đơn giản sáng tỏ - Cố Thường Y tay cầm binh quyền , nàng cùng Hoàng đế quan hệ cũng rất phức tạp . 

Đầu tiên , bọn họ là huynh muội ruột , mà không phải huynh đệ ruột , hơn nữa Cố Thường Y cả đời không lập gia đình , khía cạnh này quyết định nàng chỉ là một tướng quân mà không phải một quyền thần [ quan to lạm quyền ] ; Tiếp theo , lúc Hoàng hậu còn sống , Hoàng hậu là vướng bận , là uy hiếp của nàng , cũng có thể ngầm nói , là con tin ; Hoàng hậu không còn , Cố Nguyệt Mẫn lại trở thành con tin , ở trong lòng Cố Thường Y cũng chỉ có nữ nhi của Túc Sa Duyệt Dung ; trừ hắn ra thì Cố Thường Y là người am hiểu quân sự nhất trong hoàng tộc , chống đỡ Hung Nô - Cố Thường Y là người tốt nhất để chọn , cũng không thể để Hoàng đế tự mình đi canh giữ ở Bắc cương đi ? Đại Yến quốc bốn phía đều là địch , hoàng thất uy vọng cũng không đến trăm năm , thế gia Tần triều trước , lực ảnh hưởng còn rất lớn , nhân vật trọng yếu của hoàng tộc Cố thị nhất định phải đoàn kết !

Nếu không phải Hoàng đế Cố Kiến Khôn uy thế quá lớn , hai vị Hoàng tử phản loạn sớm đã khiến các thế gia rục rịch . Nhưng đồng thời , mọi người cũng thấy được thủ đoạn cùng điên cuồng của Hoàng tử Cố thị , nhóm thế gia trong tối dã tâm bừng bừng , cũng hiểu được , người Cố gia có người mưu mô , có người điên cuồng , nhưng không có người nhu nhược .

Một loạt nguyên nhân cấu thành địa vị siêu nhiên đặc thù của Cố Thường Y. Nhưng mà , triều đại kế tiếp , để cho thế hệ Hoàng tử sau khi xưng Đế , còn cần Cố Thường Y tồn tại như vậy sao ? Khi đó , thiên hạ cũng đã muốn bình định , người Hung Nô cũng sẽ không đối với Đại Yến quốc tạo thành uy hiếp trí mạng , hoàng thất cũng muốn từ từ giảm bớt thành viên hoàng tộc khác có tính uy hiếp . Như vậy , nếu Cố Duệ thượng vị , đối với kế thừa Cố Thường Y - Cố Nguyệt Mẫn , dùng cái gì để kiềm chế ? Cho dù Cố Duệ hoàn toàn yên tâm , cũng không đại biểu các thế lực của Cố Duệ sẽ yên tâm , cho nên , Cố Duệ cần phải có một cái nhược điểm , một cái cớ để buông lỏng Cố Nguyệt Mẫn .Cái cớ này chính là Nguyên Thương . Một nữ Phò mã , đây là một vết nhơ , một nhược điểm , đồng thời cũng là bùa hộ mệnh của Cố Nguyệt Mẫn và Nguyên Thương . Hơn nữa các nàng cùng Cố Thường Y giống nhau , không có con cái , như vậy có làm ' Trưởng Công chúa ' quyền thế cũng sẽ dần dần tan rã . Sự tồn tại của Cố Duệ không khiến cho Cố Nguyệt Mẫn phải lấy tánh mạng bảo hộ nữ nhi , như vậy , Trưởng Công chúa kế tiếp , Trưởng Công chúa trưởng thành trong niên đại hòa bình , cuối cùng cũng không thể tay cầm quân quyền , thế lực do Cố Thường Y thành lập nên , ở trong tay Cố Nguyệt Mẫn , sẽ dần dần trở về với Cố Duệ - một vị Hoàng tử tiếp nhận .

Cố Duệ chủ yếu lăn lộn trong giang hồ , nhưng lớn lên trong hoàng thất , có lẽ giao tranh chém giết không được , nhưng hành quân đánh giặc , quyền mưu tâm cơ , cũng không so với Cố Nguyệt Mẫn kém . Nhìn hắn hành động thì biết - lấy được ấn tín Thái tử , nên thoái lui tránh đi , liền đi Hoàng Hà hộ giá Hoàng đế chiến đấu , không thèm quan tâm quyền lợi của Thái tử .

Tề vương tiến vào hoàng thành , tất nhiên tiếp thu thế lực hoàng thành , hắn là một tên vũ phu , lại đối với vị trí Thái tử thèm thuồng đã lâu , tất nhiên sẽ gia tăng củng cố thế lực chính mình . Nhưng Hoàng đế khoẻ mạnh , hắn cũng không phải Thái tử , càng không có được phó thác lâm chung của Thái tử , quần thần sẽ nghĩ : Xem Giang Vương người ta , Hoàng đế Đông chinh , cũng quyết xuôi Đông đến Hoàng Hà , vị Hoàng tử này lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm trữ vị , tâm Tư Mã Chiêu * , người qua đường đều biết ! Tể tướng thờ ơ lạnh nhạt , đương nhiên sẽ không đi khuyên can . Nhưng Hoàng đế sau khi biết sẽ nghĩ như thế nào?  Chính mình Đông chinh , hoàn thành đại nghiệp thống nhất , nhóm nhãi con này còn dám phản loạn ! Vốn Hoàng đế đã tức giận , vừa thấy Tề vương , Tề vương cùng Sở vương giống nhau là Vương gia tay cầm trọng binh , không phải Thái tử thế nhưng ở trong hoàng cung lạm quyền , dã tâm thật lớn ! So sánh một chút với Giang Vương , người con nào khiến cho người ta yên tâm vừa nhìn liền biết .

Không tranh , chính là tranh . Đây là lời Thái tử dạy Giang Vương . Giang Vương cũng thật sự làm . Nhóm Hoàng tử kia đều không nhìn thấu , chân chính ngôi vị Hoàng đế không phải bắt nguồn từ thế lực mà các chư vị Hoàng tử nắm trong tay , mà chỉ ở một câu nói của Hoàng đế a !

Canh tư , bên trong linh đường đèn đuốc sáng ngời , bên ngoài như trước tối đen một mảnh . Cố Nguyệt Mẫn che lấy lồng ngực đã đau đớn một ngày , nhìn một chút bài vị trên linh đường , nói : “ Đi thôi, ta không muốn tiếp tục ở trong này . “

Nguyên Thương cõng nàng trên lưng , ở trong hoàng cung bước đi ung dung thong thả .

“ Thập Tam ! “

“ Ừ ? “ Nguyên Thương nghi hoặc đáp một tiếng .

“ Thập Tam ! “

“ ... “ Nguyên Thương không đáp .

“ Thập Tam ! “

“ ... “ Nguyên Thương rõ ràng không để ý tới nàng , tiếp tục đi .

Minh Huy Công chúa nằm ở bên tai nàng nói : “ Ta thật khó có thể tưởng tượng , ngươi là một nữ tử như thế nào . “Nguyên Thương nói : “ Vì mạng sống , là người từ trong sinh tử giãy giụa mà ra . “

Nguyên Thương ý tứ nói đến , kiếp trước làm sát thủ của mình , vì tự do mà phấn đấu ; Chuyển thế đến kiếp này , vì cứu Cố Nguyệt Mẫn lại về với con đường sinh tử .

Nguyên Thương nghĩ , có lẽ , làm sát thủ đã lâu , căn bản khó có thể thích ứng cuộc sống yên bình , càng bình tĩnh càng khiến cho nàng khủng hoảng , càng mạo hiểm , ngược lại mới khiến cho nàng trấn định .

Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy nàng nói , nhất thời khó có thể hình dung . Nguyên Thập Tam rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh nào ? Chẳng lẽ , vài năm trước nàng không phải là đi chữa bệnh , mà là đi tránh né ám sát sao ? Nhưng mà không đúng a , nếu nói lúc nàng sinh ra , có người hạ độc nàng , kia hơn phân nửa là cừu địch của Triệu quốc công , nhóm Thái tử đảng trước kia , vả lại hơn phân nửa là ngộ thương - không lý do gì không giết Tô Phong , Tô Sách mà giết một đứa nhỏ chưa sinh ra ! Còn sau đó , Thái tử trước đã bị tiêu diệt , nào có người nào nhàn tâm đi truy sát một đứa cháu ? Nàng tại sao lại gặp nguy hiểm như vậy ? Nhưng nếu không nguy hiểm , thì giải thích như thế nào về trực giác của nàng đối với nguy hiểm vượt xa người thường , cùng với việc gặp phải nguy hiểm lại thuần thục ứng phó như vậy ?

Cố Nguyệt Mẫn muốn biết , nhưng nàng không có hỏi . Nàng là một nữ tử thông minh .

Nữ tử thông minh thường lòng dạ hẹp hòi , giống như mẫu hậu nàng .

 ☼ ☼☼☼☼☼☼☼ 

Năm đó trên đường khởi nghĩa đi Bắc thượng , Túc Sa Duyệt Dung dặn riêng với thống lĩnh thân vệ bên cạnh Cố Thường Y , cũng chính là thủ lĩnh Thanh Lang kỵ ngày nay , để cho hắn nhìn chằm chằm Cố Thường Y , không cho Cố Thường Y lúc đầu óc nóng lên liền khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm . Vị thống lĩnh này miệng đã đáp ứng . Nhưng có một lần , Cố Thường Y giết đến cao hứng , tướng lãnh đối phương đi ra khiêu chiến , nàng liền đem Cố Nguyệt Mẫn giao cho thống lĩnh , chính mình xông lên quyết phân thắng bại . Đắc thắng mà về , cao hứng tuyên bố đoạt được thành trì mở tiệc tối chiêu đãi tướng lãnh .

Vào lúc ban đêm , vị thống lĩnh đại nhân này phi thường khắc sâu hiểu được vị nữ tử Túc Sa Duyệt Dung ' ôn nhu , nhã nhặn , thiện lương , săn sóc ' là khủng bố như thế nào .

Túc Sa Duyệt Dung lấy công lao ban ngày làm lý do , cười tủm tỉm hướng vị thống lĩnh thân vệ này kính rượu , “ Tướng quân oai hùng bất phàm , đúng là phu quân mà các cô gái mơ ước . Liền ngay cả ta , cũng đối với tướng quân ngưỡng mộ vạn phần đấy ! “ 

Lúc đó , nữ tử cũng rất cởi mở , ở yến tiệc đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục . Nhưng ngồi ở trong lòng Cố Thường Y - Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng cảm nhận được sát khí trên người Cố Thường Y . Vị thống lĩnh đại nhân kia sợ tới mức đánh rơi cái chén . Nghe nói , liên tục mấy ngày , vị thống lĩnh này trong lòng đều run sợ , ban đêm ở trong mộng giật mình tỉnh giấc . Từ đó về sau , mỗi lần Cố Thường Y muốn ra trận , vị thống lĩnh đại nhân này đều liều mạng giữ chặt nàng .

Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến đoạn chuyện cũ , liền nhịn không được cười .

Nguyên Thương kỳ quái , vị Công chúa này , vừa rồi còn khóc sướt mướt , lúc này lại đột nhiên nở nụ cười ?Thị nữ đeo kiếm của Cố Nguyệt Mẫn đều bị thương , nặng nhẹ không giống nhau , ở ngoài cửa cung là nhóm thị nữ Mặc Ngôn đã an bài lần nữa , Công chúa lần này gặp nạn , Mặc Ngôn đem Sở vương hung hăng oán hận , lúc này tung thêm nhiều mạng lưới tình báo , nhất định phải đem Sở vương bắt trở về .

Các thị nữ đã chuẩn bị tốt xe ngựa , rồi thẳng quay về phủ Công chúa . Cho dù là ở trong xe ngựa , Cố Nguyệt Mẫn cũng như trước muốn dựa vào lòng Nguyên Thương .

Nguyên Thương tất nhiên là không sao cả , đi trên đường trong hoàng cung , gió nhẹ rộn ràng , chỉ cảm thấy trong lòng ôn nhuyễn [ ấm áp , mềm mại ] như ngọc , lên xe mới phát giác , mùi hương thản nhiên quen thuộc tràn ngập , giống như khi nàng mới đến thế giới này , bàn tay của người trong lòng đặt lên trán của nàng tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ , giống như đêm đó ở Bạch Mã kích tình cực nóng , giống như hôm qua ở trong phòng khiêu khích câu dẫn ngọt ngào mê người .

Cố Nguyệt Mẫn lười biếng vùi vào lòng nàng , nàng mặc trường sa trắng thuần , thon dài chân ngọc gác lên tay trái Nguyên Thương , khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành tựa vào vai phải Nguyên Thương , ngón tay trắng nõn như tuyết nắm lấy vạt áo trước của Nguyên Thương , giống như tựa vào ghế quý phi bình thường thảnh thơi , lười biếng , Nguyên Thương thấy vậy , nhất thời trong lòng nhộn nhạo , khó có thể kiềm chế .

Cố Nguyệt Mẫn thấy nàng thất thần , cười nhẹ .

Ai ngờ Nguyên Thương sau khi giật mình lại , nói : “ Hôm nay trời vừa sáng liền đi sao ? “

Cố Nguyệt Mẫn miễn cưỡng “ Ừ “ một tiếng .

Nguyên Thương nói : “ Gọi Mộ Sính , mang theo thị vệ phủ Phò mã cùng nhau đi đi ! “

Nguyên Thương cảm thấy thân mình Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng cứng ngắc một chút , nói : “ Ý của ngươi , ngươi sẽ không đi cùng ta ? “

Nguyên Thương nói : “ Ta đã cùng Thần Cơ Tử bàn bạc , sẽ đi Triều Tiên đào nhân sâm . “

“ Ngươi muốn nhân sâm ? Chỗ của ta có rất nhiều . “

Nguyên Thương lắc đầu nói : “ Còn cần rất nhiều thứ khác . “

Cố Nguyệt Mẫn trầm mặc một lát , thản nhiên nói : “ Bao lâu sẽ trở về ? “

“ Hai ba năm đi !”

Cố Nguyệt Mẫn mang theo buồn bã cười lạnh : “ Nếu trong hai ba năm này ta chết đi ? “

Nguyên Thương nghe thấy nàng nói ra chữ ' chết ' , trong lòng không hiểu sao co rút đau đớn một chút , không biết trả lời ra sao .

Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên xoay mặt nàng qua , nhìn thẳng vào mắt nàng , nói : “ Nguyên Thập Tam , ta ở trong lòng ngươi , có bao nhiêu phân lượng ? Với ngươi , ta là cái gì ? “

Nguyên Thương giật giật môi , nói không ra lời .

“ Muốn đi liền đi đi ! “ Cố Nguyệt Mẫn cười lạnh một tiếng , nhắm mắt lại , không thèm nói nữa .

Nguyên Thương bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Vu Linh .

Trên đời này , có ba loại người , [ địch nhân ] nhất định phải giết ; [ đồng bạn ] kề vai chiến đấu có thể giao phó sinh tử ; [ người xa lạ ] có cũng được mà không có cũng không sao , có thể tùy thời lợi dụng cùng vứt bỏ . Nhưng Vu Linh nói , còn có một người vô cùng đặc biệt , là người ngươi yêu , là người quan trọng nhất , đối với một sát thủ mà nói , là người mà ta nguyện ý vứt bỏ cả tánh mạng cùng tự do .Nhưng mà Nguyên Thương không biết cái gì là yêu . Lúc nhỏ , nàng đối với Linh ngưỡng mộ , sùng kính , hơn nữa nguyện ý vì nàng bôn ba phục vụ quên mình , nàng từng nghĩ đó gọi là yêu .

Nhưng Linh đem Vu Linh ôm trong lòng , cười nói : “ Ngươi thấy , chúng ta có xứng đôi không ? “ Nguyên Thương gật đầu .

Linh hôn môi Vu Linh , không nhìn Vu Linh cười nhạo mình , hỏi : “ Ngươi cảm thấy , chúng ta ân ái sao ? “ Nguyên Thương vẫn gật đầu .

Sau đó Linh bỗng nhiên mặt lạnh nhìn nàng : “ Như vậy , ngươi , muốn giết ta sao ? “ Nguyên Thương lắc đầu , nói : “ Vì sao ? Ngươi là thủ lĩnh của ta , ngươi là người ta tôn kính nhất ! “

Linh mỉm cười : “ Một chút bất mãn đối với ta cũng không có ? “ Nguyên Thương lại lắc đầu .

Vu Linh ha ha cười , đối với Linh nói : “ Nhìn đi , ta mất đi một tình địch ! “ Quay đầu nói với Nguyên Thương : “ Cảm tình ngươi đối với Linh không gọi là yêu , mà gọi là sùng bái . “

Nguyên Thương đương nhiên sẽ hỏi : “ Cái gì là yêu ? “

“ Cái gì là yêu ? “ Linh sờ sờ hai má , hỏi Vu Linh , “ Linh Nhi , cái gì là yêu ? “

“ Không phải đơn giản sao ? “ Vu Linh nhướn mi , nâng cằm Nguyên Thương “ Lão Thập Tam a , về sau , nếu ngươi gặp một người , người khác đến gần người đó , hay dùng ánh mắt nhìn người đó , ngươi liền muốn đem hắn xé nát - thì đó là yêu ! Rất đơn giản ! “

Nguyên Thương hỏi chính mình , người đang trong lòng này , khiến cho nàng quý trọng , Công chúa Điện hạ vừa không phải là bạn cũng không phải là địch lại càng không phải là người xa lạ , là người nàng yêu sao ?

Xe ngựa dừng lại , Cố Nguyệt Mẫn vẫn dựa trong lòng nàng , chỉ là nhắm mắt thần sắc lãnh đạm , không lại có cười vui vẻ . Nguyên Thương không hiểu sao có chút không yên .

Người hầu tiếp giá của phủ Công chúa tiến lên nói : “ Phò mã gia , Hạ tướng quân đến đây ! “

Nguyên Thương biểu tình như trước không gợn sóng không sợ hãi , thản nhiên hỏi : “ Hạ tướng quân là ai ? “

“ Là thống lĩnh đóng quân ở đại doanh thành Đông , Hạ Tử Hàm - Hạ đại nhân ! “

------------------------

( * ) Tư Mã Chiêu chi tâm : chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết .

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “ Tam Quốc chí – Ngụy Thư – Cao Quý Hương Công ký . “

Cuối thời Tam Quốc , quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã . Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị , Tư Mã Chiêu làm đại tướng . Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi , còn dòng họ Tư Mã thì ngày một lộng quyền ngang ngược , Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức , mới viết một bài thơ nhan đề “ Tiềm Long “ để giãi bầy tấm lòng u uất của mình . Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ này liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao , khiến Tào Mao khiếp sợ toát mồ hôi lạnh , không nói năng được câu nào .

Tào Mao sau khi vào hậu cung , trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý tiếm ngôi vua , mà việc này người trong triều ai nấy đều biết . Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu . Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế . Khi các đại thần đến đông đủ , Tào Mao tức giận nói : “ Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua , điều này các khanh đều đã biết , trẫm không thể ngồi đợi để người ta phế truất , hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn . “ Các đại thần nghe vậy đều bày tỏ không đồng ý , nhưng Tào Mao không thể chờ đợi được nữa , liền tuốt kiếm lên ngựa , dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu , nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ .

  ------------------------  

P/S : Đoạn cuối Nguyên Thương phũ Công chúa quá , mà ta thích và muốn phũ nhiều hơn cơ . Tiếc là không có , haha !

Hay là ta canh cứ cuối tuần thì post 1 chương nhỉ ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.