Chương 109 : Cuộc tranh cãi trong triều.
Đại Yến quốc lần thứ hai thay đổi triều đại nhanh đến nỗi làm cho người khác líu lưỡi [ không nói nên lời ]. Tuy rằng không có chứng cớ chứng minh Tân hoàng bức cung soán vị, nhưng ở trong mắt người sáng suốt, cũng không cần quá nhiều bằng chứng.
Tương tự, những người chứng kiến, phần lớn cũng đều là người thông minh. Tân hoàng cường thế đăng cơ, thay đổi triều đại là kết cục đã định, ngay cả Tô gia phong vân * hơn mười năm nhưng bởi vì đứng sai bên mà rơi xuống, những người khác còn có tư cách gì để phản đối ?
( * ) Phong vân : Gió mây, ý chỉ con đường công danh.
Hiện tại trên dưới Đại Yến, mỗi người đều biết vị Trung Nghĩa Đại tướng quân vừa mới được sắc phong - Phò mã của Trưởng Công chúa là một nữ tử, tin tức đó được lộ ra từ trong quân Long Võ Quân, trên dưới triều đình liền ồn ào huyên náo. Ai cũng không nói toạc ra, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng.
Hôm nay lâm triều, bầu không khí trong điện Thừa Càn bỗng trở nên quỷ dị.
Đơn giản là Ngự Sử Lệnh Tào đại nhân đứng ra, buộc tội Phò mã gia đang nổi danh gần đây của Trưởng công chúa, Trung Nghĩa Đại tướng quân - Tô Kì.
Nghe nói bao gồm Tào đại nhân, bên trong còn có rất nhiều người đã dâng sổ con, yêu cầu ' xử lý nghiêm khắc ' tội khi quân của Tô Kì, nhưng đều bị Hoàng đế bác bỏ. Những người khác đều chờ đợi, nhưng ngay thẳng trung thành, có uy vọng vô cùng - Ngự Sử Lệnh Tào đại nhân hiển nhiên không e sợ Tân Hoàng đế, ở trước mặt văn võ bá quan dâng tấu.
“Bệ hạ, Phò mã gia của Trưởng Công chúa, Trung Nghĩa đại tướng quân - Tô Kì, vốn thân phận là nữ tử, lại cả gan đồng ý hoàng thân [ hôn sự hoàng gia ], khi quân phạm thượng, bại hoại triều cương, hơn nữa khinh nhờn Trưởng công chúa, làm tổn hại phong tục và văn hóa Đại Yến, thỉnh bệ hạ bắt giữ, nhốt vào thiên lao, thỉnh nghiêm cẩn lắng nghe !”
“Lời này của Tào đại nhân sai rồi !” Viên Ngoại Lang của Lại Bộ - Trương Tùng không nhanh không chậm bước ra khỏi hàng, “Thân phận nữ tử của Phò mã gia, Thái thượng hoàng cùng bệ hạ đều biết rõ, sao có thể nói là ' khi quân ' ? Còn nữa, Đại Trưởng Công chúa cũng từng đảm nhiệm chức vụ Đại tướng quân, sao có thể nói là ' bại hoại triều cương ' ? Tào đại nhân cần gì phải khuếch đại lời nói ?”Tào Ngự Sử hừ lạnh một tiếng, nói : “Tô đại nhân đảm nhiệm chức Đại tướng quân cũng không sao, nhưng sao có thể chiêu làm Phò mã ?”
Trương Tùng nói : “Việc kết hôn là gia sự [ chuyện nhà ] của Trưởng Công chúa, Tào đại nhân quản chuyện cũng quá rộng đi ?”
Tào Ngự Sử tức giận nói : “Chuyện của Hoàng gia chính là quốc sự, quốc gia đại sự bản quan có thể quản ! Ngoài Thái hoàng Thái Hậu, Đại Trưởng Công chúa, thì Trưởng Công chúa là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ, chính là tấm gương của các nữ tử trong thiên hạ, nhất cử nhất động sẽ liên lụy đến thanh danh của Đại Yến, sao có thể cùng một nữ tử thành hôn, làm tổn hại nghiêm trọng đến thuần phong mỹ tục ? Thần thỉnh bệ hạ, bắt giữ Tô Kì, yêu cầu cùng Trưởng Công chúa hòa ly, xử phạt tội khinh nhờn !”
Nhóm văn thần trên đại điện, Thừa tướng Hứa Văn Tú cùng vài vị lão thần đều là bộ dáng giả ngu. Các vị quốc công, dòng họ hoàng thất cũng đều trầm mặc không nói. Nhóm võ quan, đám người Mộ Dung Thanh Hoa lộ vẻ cười lạnh, cười cười lộ ra răng trắng với đám văn thần bên kia, một đám nhe răng cười như sói. Vài vị tướng quân tính tình mạnh mẽ hùng hùng hổ hổ lên tiếng : “Con mẹ nó, người ta thú lão bà cũng quản, quản thật là rộng !” Quan văn nhát gan bị dọa đến mặt trắng bệch.
Hoàng đế Cố Duệ ở trên đài sắc mặt trước sau đều ôn hòa, nhìn phía dưới khắc khẩu như xem cuộc vui, bất động thanh sắc nói : “Trung nghĩa Đại tướng quân đâu ?”
“Có thần.” Nguyên Thương từ trong hàng võ quan bước ra, tuổi trẻ tuấn tú mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, tác phong nhanh nhẹn, lập tức hạ thấp một đám văn quan ốm yếu.
“Ngươi có gì muốn nói không ?”
Nguyên Thương nói : “Những lời Tào đại nhân nói, vi thần không dám gật bừa, thỉnh bệ hạ cho phép vi thần tự biện.”
Tào Ngự Sử nhìn Nguyên Thương đang mặc quan bào nam tử, nhíu mày, nói nhỏ một câu : “Bôi nhọ thuần phong !”
Nguyên Thương ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, không chớp mắt. Cố Duệ cười nói : “Được, ngươi tự biện một phen đi, trẫm nhìn xem ngươi có cái gì để nói !”
Nguyên Thương hướng Tào Ngự Sử, nói : “Tào đại nhân là Ngự Sử Lệnh, nói vậy đối với hình luật Đại Yến rất rõ ràng.”
Tào Ngự Sử ngạo nghễ nói : “Luật pháp Đại yến, không gì không biết.” Người có thể đem luật pháp Đại Yến đọc làu làu không ít, nhưng dám ở trước mặt Hoàng đế tự tin như thế, có lẽ chỉ có Tào Ngự Sử cương trực.
Nguyên Thương chắp tay nói : “Hạ quan chỉ là vũ phu, biết luật pháp không bằng Tào đại nhân, hiện tại xin hỏi Tào đại nhân hình luật của Đại Yến, có quy định nữ tử không thể lấy nhau không ?”
Không chờ Tào Ngự Sử trả lời, đám quan viên hình bộ đều là cả kinh, hai mặt nhìn nhau, đều dở khóc dở cười. Nếu họp lại đem điều này nhét vào hình luật mới thật sự là làm trò cười cho người trong thiên hạ.
Tào Ngự Sử thẳng thắn, nói : “Không có.” Lại nói, “Nam hôn nữ gả, là thiên kinh địa nghĩa, cần gì phải ghi vào hình luật ?”Nguyên Thương nói : “Luật pháp xử tội của Đại Yến, chưa từng nghe nói lấy chuyện thiên kinh địa nghĩa mà trị tội. Nếu Tri phủ huyện lệnh của Đại Yến xem ai không vừa mắt, đều có thể ' thiên kinh địa nghĩa ' mà trị tội ?”
Tào Ngự Sử ' xương cứng ' nổi danh triều đình, Thừa tướng Hứa Văn Tú đều bị hắn tố qua vô số lần, hoàng thân quốc thích người nào không sợ hắn ba phần ? Nguyên Thương nói mấy câu sao có thể khiến hắn tâm phục ?
Chỉ nghe hắn nói năng khí phách : “Làm tổn hại thuần phong mỹ tục, sao không thể trị tội ? Không có trong luật, cũng có thể tính là tội !”
Ý tứ nói, chuyện của ngươi không xem là trái với hình pháp, nhưng mà trái với luật dân sự, không xử, vẫn có thể tính là tội, phạt ngươi không có vấn đề gì. Hơn nữa, nếu là tội, vậy phải sửa, ngươi không muốn cùng Trưởng Công chúa hòa ly cũng không được !
Đại điện im lặng, chỉ nghe tiếng hai người nói chuyện, chỉ là không biết mỗi người trong lòng suy nghĩ cái gì.
Nguyên Thương trầm mặc vài lần hô hấp, bỗng nhiên nói : “Xin hỏi Tào đại nhân, việc này thì xem là đại cương [ chuyện quốc gia đại sự ] hay là tiểu tiết [ việc nhỏ ].”
Tào Ngự Sử nghĩ nghĩ, đáp : “Đây là tiểu tiết. Ta là quan viên Đại Yến, theo lý nên chú trọng tiểu tiết.”
“Trung quân ái quốc, đây là đại cương hay tiểu tiết ?”
Tào Ngự Sử không chút do dự đáp : “Là đại cương !”
“Diệt trừ phản loạn, bảo vệ kinh thành, đây là đại cương hay là tiểu tiết ?”
“Đây là đại cương !”
“Khu trừ [ loại trừ ] Thát lỗ *, [ chém bỏ ] Hung Nô Thiền Vu, đây là đại cương hay là tiểu tiết ?”
( * ) Thát lỗ [ giặc Thát ] : Thát - dân tộc Tác-ta ( thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta ). Ở đây có lẽ là nhắc tới dân tộc Nữ Chân.
“Là đại cương.”
Tào Ngự Sử sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, dưới đài vốn quan văn đắc ý cũng thay đổi sắc mặt.
“Chống đỡ giặc Oa, đây là đại cương hay là tiểu tiết ?”
Tào Ngự Sử nhịn không được nhìn nàng một cái, như trước đáp, “Đại cương.”
Nguyên Thương vẫn không ngừng ép hỏi hắn : “Chiêu hàng địch binh, nhập làm một nước, đây là đại cương hay là tiểu tiết ?”
Tào Ngự Sử cắn răng nói : “Đại cương.”
“Đại cương quan trọng hay là tiểu tiết quan trọng ?”
Tào Ngự Sử trên trán chảy mồ hôi lạnh, lại ngang nhiên nói : “Đại cương, dù chết cũng không hối hận ! Tiểu tiết cũng... tiểu tiết cũng...”
Nguyên Thương hướng Cố Duệ chắp tay nói : “Bệ hạ ! Vi thần tuy có chút trở ngại nhỏ, nhưng vẫn thủ vững đại cương, sao lại trị tội ta ? Vi thần trung với bệ hạ, trung với Đại Yến, dù chết cũng không hối hận ! Ở đại điện này, có người nào có thể vì bệ hạ, vì Trưởng Công chúa không tiếc liều mình, người nào từng diệt trừ phản loạn, bình định, người nào từng một mình xâm nhập đại mạc, hỏa thiêu vương đình, khu trừ [ loại trừ ] Hung Nô, người nào từng dẫn nghĩa sĩ giang hồ tiêu diệt giặc Oa, bảo hộ con dân Đại Yến ta, người nào từng có thể chiêu hàng một quốc gia... Nếu có người có thể làm được những điều này, thì hãy cùng vi thần biện luận, xem đại cương với tiểu tiết cái nào quan trọng !”Quần thần đều không nói ra lời. Trên đại điện, công lao so với Nguyên Thương, không ít, có rất nhiều khai quốc công thần, nhưng nếu nói về sự toàn diện, không có ai so được với Nguyên Thương. Nói thử đến giặc Oa đi, Đại Yến từ khi thành lập tới nay còn không có chân chính quét sạch toàn bộ, càng không có thuỷ quân như Đại Lữ, sao có thể tiêu diệt giặc Oa ?
Chỉ nghe Nguyên Thương nói tiếp : “Mặc dù thần là nữ tử, nhưng cũng chưa từng bạc đãi Trưởng Công chúa, vi thần cùng Trưởng Công chúa, vợ chồng tình thâm, pháp luật cũng không mất nhân tình [ tình người ], mong rằng bệ hạ cùng chư vị đồng liêu có thể thông cảm.”
Nhóm võ tướng đều quỳ gối, “Phò mã nổi danh nhanh như gió, bọn vũ phu chúng ta, ai mà không từng làm chút việc tổn hại tiểu tiết ? Còn thỉnh bệ hạ thứ tội !”
Đại đa số võ tướng đều là người của Đại Trưởng Công chúa Cố Thường Y, Tô gia quân cùng Ngũ hoàng tử, đều là người một nhà, cho dù đối với chuyện này không hiểu, cũng mê muội bản thân hát đệm theo. Quan văn cùng quan võ từ xưa đã đối đầu, Tô Kì không đúng cũng là ' mâu thuẫn nội bộ ', sao có thể để cho đám nho sinh chua thối nói xấu ?
Cố Duệ ánh mắt đảo qua hàng ngũ văn thần, ở Lễ bộ dừng lại một chút. Lễ bộ Thượng Thư vốn là người thuộc Đông Cung, sau khi Cố Duệ đăng cơ thì ' nước dâng thuyền lên ', lập tức tăng vụt thăng lên làm Lại bộ Thượng Thư. Thấy Hoàng đế đảo mắt đến đây, lập tức bước ra khỏi hàng nói : “Bệ hạ , người Hung Nô xâm lấn, cả nước chống lại, vì thế Đại Yến mới có thể lập quốc, trên dưới Đại Yến, đều đối với Hung Nô, giặc Oa hận thấu xương. Phò mã chống lại Hung Nô, dân chúng đều biết rõ, đối với Phò mã tôn sùng cực kì. Phò mã cùng Trưởng Công chúa tình thâm, còn được ghi chép lưu truyền, ngắn ngủn một tháng thời gian đã truyền bá rộng rãi. Dân chúng Đại Yến ta, đều thuần phác trung nghĩa, đều nói chỉ có Trưởng Công chúa - nữ tử như trích tiên bậc này mới có thể không để ý phàm tục cùng Phò mã mến nhau, cũng chỉ có Đại Yến ta, mới có Đại Trưởng Công chúa, Phò mã gia - nữ tử tài học kinh diễm thế này.”
Dư luận quần chúng, phần lớn đã bị Mạc thị thương hành thao túng thiên lệch, nhưng cũng không thể đạt đến tình trạng đều tiếp thu được chuyện tình cảm kinh hãi thế tục này. Hoàn toàn tiếp thu, thật tình chúc phúc chỉ sợ cũng chỉ có dân chúng ở phụ cận Tấn Dương. Nhưng Lễ bộ Thượng Thư ở trong này vuốt mông ngựa đương nhiên phải nói theo chiều hướng tốt.
Cố Duệ làm bộ trầm ngâm trong chốc lát, nói : “Chuyện này liên quan đến danh dự hoàng thất... Ngũ ca, ngươi đối với việc này nghĩ thế nào ?” Đây là việc riêng của hoàng tộc, vẫn muốn hỏi một chút ý kiến của đại biểu hoàng thất.
Trong hoàng thất, càng tài giỏi càng sống không được, Thái thượng hoàng là một người có thủ đoạn độc ác, con cháu của hai người ca ca đều giết sạch sẽ, hoàng thất người nào dám đứng ra ? Hơn nữa, con cháu hoàng thất, có ai không dưỡng luyến đồng [ thích trẻ con ] ? Một đám Công chúa có mấy người không có trai lơ ? Từ lúc nghe nói Nguyên Thương là nữ Phò mã, có hai vị Công chúa đã hưng trí bừng bừng, cảm thấy vô cùng mới mẻ nên chọn thị nữ để...Hiện tại trong hoàng tộc người duy nhất có quyền hay tay cầm trọng binh là Ngũ Hoàng tử - con trai của tỷ tỷ Túc Sa Duyệt Dung.
Do Cố Duệ làm Hoàng đế, có đám người Cố Thường Y, Cố Nguyệt Mẫn, Tô gia - Mộ Dung Thanh Hoa ủng hộ, mới có thể cho phép huynh đệ tay cầm binh quyền, nếu là Thái thượng hoàng Cố Kiến Khôn, sớm đã giết để chấm dứt hậu hoạn [ tai họa về sau ] ! Ngũ hoàng tử thật vất vả bảo vệ binh quyền, để Nam chinh đất thục, sớm cùng đám người Trưởng Công chúa, Nguyên Thương có quan hệ mật thiết, căn bản chính là một phe, lúc này hỏi hắn, có thể trả lời khác sao ?
Nếu không thể làm Hoàng đế, lại muốn có binh quyền, vậy thì phải từ trong ra ngoài làm một vũ phu danh phù kỳ thực [ danh xứng với thực ] ! Vì thế ngũ hoàng tử Cố Mẫn khí phách bước ra khỏi hàng, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, đem biểu hiện của võ tướng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cũng không giống đám thần tử khác khéo léo, chính trực thẳng thắn nói : “Bệ hạ, thần là con cháu hoàng thất, không để ý điều gì khác, chỉ để ý người này có trung quân ái quốc hay không ! Ở trong nhìn nhận của thần, người có thể chinh thiện chiến [ chinh phạt, chiến đấu giỏi ] như Phò mã, so với một người bao cỏ [ ngu ngốc ] làm Phò mã của Trưởng Công chúa thì tốt hơn nhiều lắm ! Về phần là nam hay là nữ... Hắc hắc, thứ thần thô bỉ, nói lời không dễ nghe, muội muội ta ở trên giường không thích cái thứ đó, chẳng lẽ còn có người dám ép buộc ?”
Cho dù Nguyên Thương là Phò mã không thỏa đáng, nhưng người nam nhân nào dám ' nộp đơn ' làm Phò mã Trưởng Công chúa ? Muội muội ta không thích cái thứ đó, muốn làm Phò mã ? Trước tự thiến đi !
Trưởng Công chúa thích Phò mã, ai dám chít chít méo mó [ nói xiên xẹo ], ngày mai liền cho ngươi vài tội danh, nhân gia [ người ta ] cho ngươi mang tội mưu phản dễ như trở bàn tay ! Xem ai còn dám xen vào việc của người khác !
Những thứ tiềm ẩn bên trong... đều được đám quan viên tỉ mỉ ngẫm nghĩ, sau đó đều bước ra ngươi một câu ta một lời hòa giải, quan văn trình bày đều là số một, tìm lý do càng thêm thuận buồm xuôi gió, dưới sự trợ giúp của đám quan viên của Đông Cung và Trưởng Công chúa, một lát sau, nói đến thật thích hợp tựa hồ nếu Nguyên Thương không làm Phò mã sẽ khiến người người oán trách.
Tiểu Hoàng đế từ đầu đến cuối cũng không phát biểu ý kiến, như hồ ly ngồi trên long kỷ mỉm cười, nhưng người sáng suốt đều biết thái độ của Hoàng đế. Hoàng đế cũng không trách tội, chúng ta xen vào làm gì a ? Trung lập phản đối tất cả đều ngừng công kích. Bọn họ vốn cũng không muốn để ý đến việc này, Phò mã là nam hay là nữ liên quan cái rắm gì đến bọn họ ! Bọn họ chỉ muốn dựa vào chuyện này mà chèn ép Nguyên Thương thôi. Thấy chuyện không thể làm được, Nguyên Thương quật khởi [ vùng lên ] là chuyện không thể tránh được, cũng liền dừng tay.
Đợi cho đám người phía dưới nhao nhao [ ầm ĩ ] cũng đủ, Hoàng đế ho khan một tiếng, nói : “Trẫm chuẩn bị vì trung thần văn võ thi công một tòa các để tưởng niệm, gọi là ' Lăng Yên Các ', đem bức họa của khai quốc công thần đặt vào trong đó, khiến con dân của trẫm nhớ kỹ, thiên hạ này là ai giúp bọn họ giành được ! Là ai vì bọn họ cai quản ! Ngày này hàng năm, trẫm cùng với con cháu, đều sẽ đến làm lễ, chỉ cần Đại Yến một ngày không diệt, lễ này nhất định không thể bỏ !”Cố Duệ nói xong, phất tay để cho thái giám đọc thánh chỉ. Tổng cộng có mười hai công thần văn võ bao gồm đám người Triệu Quốc Công, Hứa Văn Tú, Tào Ngự Sử. Trong mười hai người này, trẻ tuổi nhất là Nguyên Thương.
Cả triều văn võ nhất tề quỳ xuống, người có trong danh sách tạ ơn, không có trong danh sách cũng muốn lấy đây là mục tiêu để phấn đấu.
Cố Duệ trong lòng nghĩ, ừ, muội phu ra chủ ý này rất tốt ! Cái bia liệt sĩ gì đó cũng đã sớm đưa vào kế hoạch.
Lúc bãi triều, bách quan đều rút lui. Lúc bước ra khỏi đại điện, Nguyên Thương vừa vặn cùng Tào Ngự Sử chạm mặt. Tào Ngự Sử lạnh lùng nhìn nàng một cái, Nguyên Thương lại sắc mặt ôn hòa hơi cúi đầu hành lễ với Tào Ngự Sử.
Tào Ngự Sử sắc mặt thối thối, thấy nàng hành lễ, có chút kinh ngạc gật đầu với nàng xem như đáp lễ.
“Ha ha, muội phu, hôm nay ca ca giúp ngươi, ngươi phải cảm ơn ta thật tốt ! Đi thôi, đến quý phủ của ngươi uống rượu !” Ngũ hoàng tử Cố Mẫn ha ha cười tiến lên chặn nàng, những võ quan khác cũng nhân cơ hội cùng nhau tiến lên, đều muốn nàng mời khách, lôi kéo nàng vui vẻ cùng nhau đi.
Trở lại phủ Phò mã, sau vài phen bị chuốc say, say giống như lợn chết, sau đó như ném heo vứt lên xe ngựa đưa trở về. Tiên thiên cao thủ có điểm tốt, uống rượu không dễ dàng say. Nguyên Thương nội lực vừa chuyển, thần thanh khí sảng [ tinh thần sảng khoái ] đi thẳng đến phủ Công chúa. Trong cảm nhận của Nguyên Thương, phủ Phò mã là nơi để mời khách ăn cơm, phủ Công chúa mới là chỗ của nàng, không thấy bọn thị vệ phủ Phò mã đều dọn đến phủ Công chúa sao ?
Thuộc hạ Nguyên Thương phụ trách chính là Tô gia quân, Tô gia từ lúc thoái vị nhường người tài, cũng sẽ không được mang binh, Tô Kì tuy rằng bị trục xuất khỏi tộc phổ [ gia phả gia tộc ] Tô gia, nhưng trong mắt các tướng lãnh nàng vẫn là người của Tô gia, cho nên tiếp nhận cũng không có vấn đề. Nhưng binh mã cũng không ở kinh thành, cho nên Đại tướng quân như Nguyên Thương rất nhàn nhã.
Trở về phủ Công chúa, quản gia nói cho nàng biết Công chúa ở giáo trường phía sau viện.
Nguyên Thương thay đổi triều phục, cho hạ nhân lui xuống, một mình đi đến giáo trường. Từ xa , liền nghe thấy tiếng hò hét. Quẹo qua hành lang, đi qua Nguyệt môn, liền nhìn thấy trên đài cao, tiểu Tô Hinh cầm tiểu kiếm bày thế, Công chúa Cố Nguyệt Mẫn đang giúp nàng sửa đúng tư thế. Cách đó không xa , Tô Ấm đang giày vò Nhị Hổ , tiếng hò hét đúng là phát ra từ Nhị Hổ .
“A , phụ thân !” Tô Hinh mắt sáng ngời, muốn ném thanh kiếm. Nguyên Thương nghiêm túc trừng mắt liếc nàng, nàng mới không có chạy xuống.
Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười, nói : “Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi !”
Tô Hinh thu thế, đem tiểu kiếm bỏ vào vỏ, mới chạy tới chỗ Nguyên Thương, nhào vào lòng Nguyên Thương.
Nguyên Thương một tay ôm lấy nàng, vẫn mềm mại như trước.
“Thập Tam, đã trở lại ?”
Cố Nguyệt Mẫn hướng nàng nở nụ cười, như trăm hoa đua nở, mê hoặc ánh mắt nàng.
“Choáng váng ?” Cố Nguyệt Mẫn đi đến, quơ quơ tay ở trước mặt nàng, cười một tiếng, “Ngốc tử !”Nguyên Thương vươn tay còn lại, giữ chặt lấy vai của nàng, cúi đầu, hôn xuống.
Chung quanh cung nữ đều cúi đầu cười trộm, bọn thị vệ thì ngẩng đầu nhìn trời.
Cố Nguyệt Mẫn giãy giụa một hồi, rốt cục đẩy được nàng ra, sẳng giọng : “Ngươi —”
Chữ ' ngươi ' nói ra, lại không biết nói cái gì mới đúng. Đặc biệt người này một chút cũng không thấy mình sai, đúng lý hợp tình nhìn mình, vẻ mặt vô tội.
Cuối cùng, Công chúa Điện hạ chỉ biết im lặng gõ trán của nàng. Chỉ sợ đây là động tác thô lỗ nhất mà Công chúa Điện hạ có thể làm ra.
“Mẫn nhi”, Nguyên Thương hỏi, “ Hôm nay thật sự như ngươi nói, Tào Ngự Sử ở tại triều buộc tội ta.”
Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, nói : “Cũng tốt. Chuyện này sớm muộn cũng phải thương nghị tại triều, thay vì lưu lại tai họa ngầm, không bằng hiện tại giải quyết.”
Nguyên Thương nói : “Ngươi sao biết Tào Ngự Sử hôm nay muốn buộc tội ta ? Ngươi không phải cùng Tào Ngự Sử nói gì đó chứ...”
“Ta sao có thể nói động được hắn ? Từ lúc Đại Yến khai quốc đến nay , hắn là người tính tình bảo thủ nhất !” Cố Nguyệt Mẫn kéo nàng ngồi xuống, tiếp nhận Tô Hinh ôm vào lòng, ”Nhưng hắn cũng là chính nhân quân tử , luôn lấy quốc gia dân tộc làm trọng , chỉ cần dùng đại nghĩa mà tranh luận là được.”
Nguyên Thương gật đầu nói : “Ta nghe lời ngươi, hôm nay lấy ' đại cương ' tự biện, sau cùng còn đối với hắn hành lễ, thái độ của hắn đối với ta cũng thay đổi khá nhiều.”
“Tào Ngự Sử là trọng thần quốc gia, làm người ngay thẳng, chỉ cần ngươi đừng chọc giận hắn, hắn sẽ không nhắm vào ngươi.” Cố Nguyệt Mẫn hướng nàng nháy mắt mấy cái, nói, “Người khác nhau thì dùng biện pháp khác nhau mà đối phó. Về sau có thể còn có những lão nho sinh ngoan cố không bỏ qua, những người này giao cho ta, ai dám lắm miệng, ta nhất định thu thập [ chỉnh đốn ] bọn họ thật tốt ! Quân tử khả khi chi dĩ phương *, thu thập bọn họ, rất đơn giản.”
--------------
( * ) Quân tử khả khi chi dĩ phương : xuất phát từ truyện [ Giáo nhân phanh ngư, ( người hầu nấu cá ) ] của Mạnh tử.
Câu cuối có nguyên văn là “Quân tử khả khi chi dĩ phương, nan võng dĩ phi kì đạo“.
Ý là đối với chính nhân quân tử có thể dùng phương pháp hợp lý để lừa gạt họ, khó mà dùng cách không hợp lý để gạt họ.
Có người tặng cá cho Tử Sản nước Trịnh, Tử Sản bảo người hầu bỏ xuống hồ nuôi, nhưng người hầu nấu cá ăn mất, sau đó lại nói với Tử Sản là bỏ cá xuống hồ cá đã bơi đi mất rồi. Tử Sản nói ' Đã tới nơi cần tới '. Người hầu đi ra nói ' Ai nói là Tử Sản thông minh, cá đó ta đã ăn mất rồi '.
Quả là quân tử có thể dùng cách hợp lý để gạt.
--------------Tô Hinh ôm cổ Cố Nguyệt Mẫn, hỏi : “Mẫu thân, ' quân tử khả khi chi dĩ phương ' có nghĩa là gì ?”
Cố Nguyệt Mẫn mặt đầy tươi cười, vui vẻ giải thích cho nàng : “Ý nghĩa của lời này a, nói là... Về sau, ngươi cứ như vậy mà làm...”
Nguyên Thương nghe Công chúa Điện hạ dạy nữ nhi âm mưu quỷ kế, chỉ cảm thấy nổi da gà, người đầy mồ hôi lạnh.
Tuy rằng nàng không biết người ta bình thường dạy nữ nhi thế nào, nhưng phương thức giống như trước mắt, tựa hồ, hẳn là, là không đúng đi ?
Nguyên Thương chờ hai mẹ con các nàng nói xong, mới hỏi : “Mẫn nhi, Thiên Tuyết Đan lấy được chưa ?”
Tần Hoàng bảo tàng - Thiên Tuyết Đan, trị liệu kinh mạch tổn thương khi luyện công, hiệu quả tốt nhất.
“Ở trong thư phòng !” Cố Nguyệt Mẫn cười nói, “Ngươi hỏi như vậy ... Chẳng lẽ Thành lão gia tử thật sự muốn tự phế võ công ? “
Nguyên Thương gật đầu nói : “Đúng là đã quyết định. Thần Cơ Tử bảo ta nên chuẩn bị tốt đan dược . Ngày mai mang Tâm nhi đi gặp mẫu thân, tiện thể mang dược vào trong cốc.”
Cố Nguyệt Mẫn cười lắc đầu, nói : “Đám sư thúc sư bá này... luyện võ thành si, biện pháp mạo hiểm như vậy cũng muốn thử !”
Nguyên Thương khó có thể hiểu, nói : “《 Võ đạo chân kinh 》là bí điển võ đạo duy nhất thiên hạ, bọn họ nghiên cứu đã nhiều năm, đã có hiệu quả, sớm vô cùng tin tưởng.”
Tần Hoàng bảo tàng có tam phần, [ phần thứ nhất ] đa số đều là đan dược, võ công bí tịch, thần binh lợi khí, giấu ở dưới lòng đất hoàng cung, lúc trước Túc Sa Duyệt Dung mang ra một ít, dùng bí tịch võ học Tiên Thiên, đem thiên hạ ngũ đại tông sư tính cả Thiên Cơ lão nhân đều lừa gạt đến làm người bảo hộ riêng của nàng.
[ Phần thứ hai ] là vàng bạc châu báu, trong đó còn có một kiện ' Thiên Thiền Y ', căn cứ vào tin tức Cố Nguyệt Mẫn ở Nữ Chân có được, nhóm bảo tàng này được chôn ở một nơi nào đó của đại mạc, năm đó Ẩn vương phái người cầm những thứ này đi liên hợp với Hung Nô, hy vọng Hung Nô giúp hắn phục quốc, nhưng là trên đường bị người Nữ Chân chặn lại, bảo tàng giấu ở đại mạc, kiện ' Thiên Thiền Y ' kia lưu lạc trong Nữ Chân, bị người Nữ Chân coi là tơ lụa dùng để bọc lấy một số châu báo cướp được từ trong tay Ẩn vương.
[ Phần thứ ba ] hẳn là ở hải ngoại, theo Túc Sa Duyệt Dung phỏng đoán, ước chừng có vô số đao kiếm binh khí, áo giáp, bản đồ biển. Đại Tần Hoàng triều có kỹ thuật rèn điêu luyện, thuật rèn đao của Phù Tang [ Nhật ] phần lớn xuất phát từ triều Tần. Những binh khí này là Ẩn vương chuẩn bị dùng cho khởi binh. Nhưng cuối cùng Ẩn vương cũng không có khởi binh phản Yến, nghe nói bởi vì ở trên biển gặp phải gió lốc mà chết, cũng nghe nói do nản lòng thoái chí, ở Phù Tang cam tâm làm phú ông gia [ nhà giàu ]. Nhóm bảo tàng này đối với người giang hồ lực ảnh hưởng không lớn, đợi Đại Yến ổn định về sau có thể lấy danh nghĩa triều đình mang trở về. Đặc biệt bản đồ biển, Cố Nguyệt Mẫn bị Nguyên Thương ảnh hưởng, cũng có vài phần hứng thú.
Cố Nguyệt Mẫn nói : “Chờ chúng ta đến Tiên Thiên đỉnh, có lẽ mới có thể hiểu được cảm thụ của nhóm sư thúc bá đi.”
Bị vây ở Tiên Thiên đỉnh, mơ hồ tiếp xúc với cánh cửa Đại Đạo, nhưng lại bị một lớp màng cứng cỏi cản trở, khiến người ta có thể nhìn được nhưng không sờ được, cơ hồ đem nhóm tông sư này bức điên.
Nguyên Thương gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày nói : “Nghe nói vị Công chúa Nữ Chân kia muốn đến kinh thành ?”
Cố Nguyệt Mẫn dư quang đảo qua khuôn mặt âm trầm của Nguyên Thương, cười nói : “Đúng vậy ! Chờ nàng đến đây, không biết sẽ bị giật mình như thế nào đây !”
Nguyên Thương ừ một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì. Cố Nguyệt Mẫn trong mắt hiện lên tia giảo hoạt nói : “Thập Tam, ngươi đừng có suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu nha ! Người ta là sứ giả của Nữ Chân !”
Nguyên Thương hừ một tiếng, nói : “Tới thì tới, ta còn sợ nàng sao ?”
P/S: Quà nửa đêm!