Cố Nguyệt Mẫn nhịn lâu như vậy, thẳng đến khi trù tính một bàn rượu và thức ăn đêm nay mới mượn cơ hội nói với Nguyên Thương. Nếu Nguyên Thương là người chỉ biết làm, có buồn bực cũng không nói, thì Cố Nguyệt Mẫn chính là người khi làm thì sẽ nói ngươi biết. Nàng yêu ngươi một phần, vì ngươi làm một phần, liền muốn cho ngươi biết một phần này, cho ngươi biết nàng đã làm cho ngươi bao nhiêu chuyện, cho ngươi biết nàng yêu ngươi sâu đậm bao nhiêu.
Cố Nguyệt Mẫn cười duyên, gắp một miếng trong đĩa ngó sen, còn dính một chút mật ngọt, tự mình đút đến bên miệng nàng: “Lần đầu tiên ta nấu ăn, người ăn đầu tiên là ngươi; lần đầu tiên ta yêu một người, ngươi cũng là lần đầu tiên động tình. Không thể ăn cũng phải nói cho ta biết, mất hứng cũng phải nói cho ta biết, ngươi sao có thể luôn nhân nhượng, dung túng ta như vậy? Thập Tam a Thập Tam, ngươi có biết hay không, ta sẽ được sủng mà kiêu [ được cưng chiều mà kiêu ngạo ] -”
“Đây mới là ta dụng tâm làm, ăn ngon không?” Híp mắt cười.
Nguyên Thương gật đầu, vì tỏ vẻ lời này là chân thật, chủ động cắn thêm một cái.
Ai nói lần đầu tiên xuống bếp nhất định phải khó ăn? Công chúa Điện hạ yêu nghiệt còn chưa có chuyện không thể làm! Một chút trù nghệ mà thôi, có đầu bếp một bên chỉ dạy, một chút thức ăn cũng dễ như trở bàn tay thôi? Về hương vị, đều là dùng những thứ tốt nhất, phần tâm ý cũng đã hòa tan bên trong vị ngọt ngào này, Nguyên Thương ngốc này sao lại ăn không được?
Cố Nguyệt Mẫn vừa lòng gật đầu, nói: “Nếu ngươi lại dám suy nghĩ miên man, ngươi xem ta sẽ thu thập ngươi thế nào! Tới lúc đó, không chỉ là trừng phạt bằng mấy món ăn!”
Nguyên Thương tuân theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, không nói không sai, buồn bực hưởng thụ đãi ngộ mỹ nữ hầu hạ rượu và thức ăn.
Cố Nguyệt Mẫn vừa lòng gật đầu.
“Thập Tam a, hôm nay lúc A Sử Na Khả Nhị đến ngươi không ở đây, ta để bọn họ trở về. Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới tham gia đại hội võ lâm, ngày mai ở Yên Vũ Lâu hẳn là có thể thấy.”
Nguyên Thương cảm thấy chính mình nên cảm tạ đối phương, tối nay đã trễ cũng không thể. Nào ngờ Cố Nguyệt Mẫn nắm lấy cằm của nàng, ánh mắt híp lại nguy hiểm như hồ ly, “Thương thế của ngươi đều do Khả Nhị cô nương băng bó? Nói như thế, nàng chẳng phải đã xem qua thân thể của ngươi?”
Nguyên Thương đầy người mồ hôi lạnh. Vị Công chúa Điện hạ máu ghen như trước không bỏ qua, không buông tha, tối nay chỉ e khó có thể ngủ ngon...
Đúng như Cố Nguyệt Mẫn sở liệu, ngày thứ hai, đại hội võ bắt đầu, Yên Vũ Lâu - Gia Hưng người đông tấp nập. Cho dù Yên Vũ Lâu đã được Lữ Chấn Hải xây dựng thêm không ít, nhưng cũng không thể chứa hơn cả ngàn nhân sĩ võ lâm. Cuối cùng chỉ có thể đem đại hội võ lâm mở rộng ra phía ngoài Yên Vũ Lâu.
Là một quốc gia đứng đầu, tài đại khí thô, bày ra mấy trăm bàn yến hội, rượu ngon món ngon đều có đủ!
Đoàn người Nguyên Thương khoan thai đến chậm, khi đến nơi đã ồn ào tiếng người. Cũng may thế giới này có nội công, có thể thay thế âm thanh micro, bằng không cũng không biết chủ sự phải ở trong loại tràng cảnh hỗn loạn này lên tiếng như thế nào.
Nguyên Thương luôn thức dậy sớm, ít khi ở trên giường mê man dậy trễ, giai nhân tối hôm qua điềm đạm đáng yêu kì thực âm mưu liên tục đem nàng chà đạp đến nửa đêm. Luôn ở bên dưới nay Cố Nguyệt Mẫn chuyển ở phía trên, giống như học nấu ăn dễ như trở bàn tay, học hành bài bản. Nếu không phải Nguyên Thương công lực cao thâm, hôm nay đại hội võ lâm cũng khỏi tham gia.
“Tô thiếu chủ, Minh Huy Công chúa, Ngọc nữ hiệp, Tô thiếu hiệp, chư vị đại sư Bạch Mã Tự, hoan nghênh hoan nghênh!” Ở đầu phố phụ trách tiếp đãi là một quan viên Lễ bộ của Đại Lữ quốc, là người võ lâm hắc bạch lưỡng đạo đều dính, ai trong đoàn người Nguyên Thương hắn cũng nhận thức!
Chưa bao giờ mặc nam trang màu trắng, Nguyên Thập Tam bị Cố Nguyệt Mẫn bắt buộc hiếm khi mặc trường bào bạch sắc, tay cầm chiết phiến, anh tuấn tiêu sái, lạnh nhạt thong dong. Cố Nguyệt Mẫn đi bên cạnh nàng, hé miệng cười nhẹ, không nói một lời, nghiễm nhiên bộ dáng phu xướng phụ tùy [ chồng nói vợ nghe ].
Nhân sĩ võ lâm đối với hai người nghe danh đã lâu đều đồng loạt đem ánh mắt đặt trên đôi bích nhân[ người đẹp ]này.
“Thì ra là thiếu môn chủ thế hệ này của Thiên Cơ Môn? Nghe nói Lữ Chấn Hải ở Hồ Châu vây quét muốn tiêu diệt hắn, hắn vận dụng “ Xuyên Vân Tiễn “ phá cửa mà ra!”
“Hắc, lúc ấy ta đi ngang qua Hồ Châu, may mắn thấy chuyện rầm rộ đó! Chậc chậc, người ta nói “ Một tên Xuyên Vân Tiễn bay về trời - Trăm ngàn anh hào gặp lại nhau, quả nhiên không giả a!”
“Lữ Chấn Hải luôn nghĩa khí, sao lại dùng binh mã của triều đình bao vây tiêu diệt Tô môn chủ đến tham gia đại hội võ lâm?”
“Do ngươi không biết! Nghe nói môn chủ Thiên Cơ Môn - Cố Thường Y cùng Tô thiếu chủ, hai người ban đêm xông vào hoàng cung Đại Lữ ăn cắp Giao Long Giác, đi lại tự nhiên, khiến Lữ Chấn Hải mất hết thể diện!”
“Bệ hạ nhà ta sao lại như vậy? Chỉ là do tác phong làm việc của cấp dưới! Hoàng cung đạo bảo cái gì, Thừa tướng chúng ta nói, Giao Long Giác vốn là giả, nếu là thật, bọn họ sao có thể thoát được?”
Người Đại Lữ, người Đại Yến, người Cao Ly, người Đột Quyết... Đều ngồi trong yến hội, vốn là người võ lâm, tính tình nóng nảy không ít, đều có chủ kiến riêng, đối lập tranh phong, nếu không phải có nhiều cao thủ võ lâm “có mặt mũi” hơn ngồi đó, nói không chừng đã đánh vài trận.
Với thân phận Nguyên Thương đương nhiên ngồi trong Yên Vũ Lâu, chiếm hai bàn. Lữ Thiên Tứ không để ý ánh mắt mấy nghìn người, ôm bình rượu ngồi xuống bàn của Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương.
Cố Nguyệt Mẫn nhân lúc không ai chú ý cười nhẹ một tiếng, tay đặt trên tay trái Nguyên Thương, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái trấn an nàng, Nguyên Thương trong lòng rung động, mới nhịn xuống dấm chua.
Khi tới chính ngọ[ giữa trưa ], mọi người dùng bữa, Lữ Chấn Hải một thân trường bào màu vàng, đứng ở lầu ba của Yên Vũ Lâu, tay phải nâng chén, nói: “Chư vị ——”
Hai chữ, mỗi người đều cảm thấy lời nói vang bên tai, không khỏi yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ hai chữ, liền để lộ ra hắn võ học đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên.
“Chư vị võ lâm anh hào, tham gia đại hội võ lâm do Lữ mỗ tổ chức, Lữ mỗ một lần nữa đa tạ!”
Mọi người đều nói:“Lữ Hoàng khách khí!”
“Đại hội võ lâm của Lữ tiền bối, bọn ta luôn chờ đợi!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Lữ Chấn Hải mỉm cười, nói: “Rất nhiều người đều nói, ta tổ chức đại hội võ lâm lần này, là vì chống lại binh mã Đại Yến! Nếu không phải Minh Huy Công chúa và Tô thiếu chủ đến tham gia, chỉ sợ hơn phân nửa người đều bị dọa chạy!”
Mọi người nghe thấy lời nói của hắn mang theo trêu chọc, đều thức thời phối hợp cười ha ha.
Lữ Chấn Hải lại nói tiếp: “Nếu thật như vậy, Lữ Chấn Hải ta còn là Lữ Chấn Hải sao? Công là công, tư là tư! Đại Yến cùng Đại Lữ ta giao chiến, đều có binh tướng đường đường chính chính công phạt, mà đại hội võ lâm, Lữ Chấn Hải ta lấy thân phận người võ lâm mà tham dự, cùng triều chính không có liên quan! Chư vị có thể yên tâm, sẽ không để nhân sĩ võ lâm cùng quân đội Đại Yến chém giết!”
Mọi người sớm nghi ngờ, lo lắng đại hội võ lâm là nhằm vào Đại Yến. Phải biết rằng, mặc kệ người võ lâm ở Đại Yến hay là Đại Lữ, trong lòng trong mắt đều cảm thấy Đại Yến mới là hoàng triều chính thống. Nếu để bọn họ đi tấn công hay ám sát người Hung Nô, đều cảm thấy là vì đại nghĩa, nhưng hoàng triều tranh bá thì... Người võ lâm cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này. Nếu muốn nhập sĩ, đã sớm làm quan, cần gì phải đến tham gia đại hội võ lâm?
Quần hào được Lữ Chấn Hải ở trước mặt cam đoan, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hắn làm Hoàng đế cũng không mất hào khí của người võ lâm, bất giác hảo cảm lại tăng thêm một bậc.
Lữ Chấn Hải mị lực là ở chỗ này!
“Hôm nay võ lâm thịnh hội, chọn ra thiếu niên đệ nhất cao thủ! Ba vị bên cạnh ta, đều là đệ tử của ta! Chỉ cần dưới ba mươi tuổi, bất luận thân phận nam nữ hay quốc gia, chỉ cần có thể tiếp được bọn họ, mỗi người hai mươi chiêu, liền có thể tham gia cuộc chiến ngày mai tranh chức quán quân! Chính là phải theo quy củ - đến lúc thì phải ngưng, không thể hạ sát thủ!”
Lữ Chấn Hải ha ha cười hai tiếng, nói: “Ăn uống đã no đủ, chúng ta liền bắt đầu tuyển võ vòng thứ nhất!”
Lôi đài đã được dựng lên, trên mặt hồ Yên Vũ Lâu, đặt một đài gỗ thật lớn.
Dưới đài xoay tay chuẩn bị, bỗng nhiên có người quát lớn một tiếng: “ Khoan đã! “
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Lữ Thiên Tứ - một thân võ sĩ phục màu vàng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ồ?”
Lão tử vừa nói xong, con liền phản đối, đây là chuyện gì?
Lữ Chấn Hải tuy rằng đã quen nhi tử hay cùng mình đối nghịch, nhưng không nghĩ thời khắc này hắn cũng quấy rối, nếu xử lý không tốt, thì sẽ đánh mất uy tín của hắn, không khỏi nhíu mày nói: “Thiên Tứ, ngươi làm gì vậy?”
Lữ Thiên Tứ không để ý đến hắn, nhẹ nhàng nhảy, đứng trên hàng rào, mặt tươi cười, đối với quần hào nói: “Nếu chỉ là vì danh hào đệ nhất thiên hạ, ta đã thua bởi Tô thiếu chủ chẳng phải ngay cả xuất thủ cũng không cần?”
Mọi người cười ha ha, có người nói khích: “Ha ha, ngay cả Lữ đại công tử cũng không cần ra tay, ta lại càng không có hy vọng! “
Lữ Thiên Tứ cười nói: “Võ lâm thịnh hội, không chỉ chọn ta cao thủ đệ nhất thiên hạ, là cơ hội để người trong võ lâm chúng ta luận bàn! Theo thiển ý * của Lữ Thiên Tứ, phải là bất luận tuổi tác, quốc gia, giới tính, chỉ cần là nhân sĩ võ lâm, đều có thể lên đài luận võ, quyết so cao thấp! Thắng đó là Đệ nhất thiên hạ hàng thật giá thật; Cho dù thua, cũng không uổng phí lần tham gia đại hội này!”
( * ) Thiển ý: Ý kiến nông cạn ( dùng để tự nói về mình với ý khiêm nhường).
“Hay!” Dưới đài quần hào đều đồng ý, rất nhiều người đều biết võ nghệ mình thấp kém, nhưng nguyện ý tại đây lộ mặt, cũng không nên đi không chuyến này. Lữ Thiên Tứ nói, mọi người đều biết bản thân vô duyên với danh hào “ Thiên hạ thứ nhất “ trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Đúng thế, chúng ta tới nơi này, tuy rằng để chứng kiến Đệ nhất thiên hạ xuất thế, nhưng nếu chính mình có thể tham dự, chẳng phải là chuyện tốt đẹp?
Lữ Chấn Hải sắc mặt khó coi. Hắn vốn muốn tập hợp một số người cùng Đại Lữ hòa hiếu kết giao [ kết giao hữu nghị ]chống lại Đại Yến, nhưng đã được Thừa tướng Vu Quốc Chương nhắc nhở, phát giác việc này không khả quan. Hơn nữa bởi vì có Minh Huy Công chúa quấy rầy, khiến đại hội võ lâm quy mô lớn hơn ba lần, thậm chí còn có người Cao Ly, Đột Quyết, Nam Cương đến tham gia, muốn những người này đi ám sát tướng lãnh của Đại Yến, không khác người si nói mộng [ người ngốc nói mê ]! Không có biện pháp, đành phải đem đại hội võ lâm từ “ tính chất vì chính trị “ gắng gượng biến thành “ tính chất vì dân chúng “.
Hắn biết Nguyên Thương là thiếu chủ Thiên Cơ Môn, từng lĩnh giáo lợi hại năm đó của Cố Thường Y, hắn thật sâu hiểu được Thiên Cơ Môn người người đều là quái vật, quyết không thể vì còn trẻ mà khinh thị - môn chủ Thiên Cơ Môn người nào không phải đều trước hai mươi tuổi tiến vào Tiên thiên?
Hắn trái lo phải nghĩ, mới lấy “Tuyển chọn cao thủ thiếu niên Đệ nhất thiên hạ “ để tránh bản thân cùng Nguyên Thương giao thủ, bảo trì uy tín tuyệt đối của mình ở đại hội Đông võ lâm.
Không nghĩ tới bị con mình xáo trộn!
Lữ Chấn Hải là người trải qua mưa gió, tâm tình nhanh chóng thay đổi - Thôi, cho dù tiểu tử Tô Kì này là Tiên thiên, chẳng lẽ hắn còn không đối phó được một tiểu mao tử Tiên thiên hơn mười tuổi?
Cố Nguyệt Mẫn trong mắt hiện lên tươi cười không dễ phát hiện. Lão hồ ly, cố ý muốn hạ thấp danh hiệu “ Đệ nhất thiên hạ “? Thập Tam nhà ta mới không thèm Đệ nhất thiên hạ dỏm, muốn thì phải làm Đệ nhất thiên hạ chân chính! Trừ bỏ cô cô cùng ngũ đại tông sư, cho dù là Lữ Chấn Hải cũng không nhất định là đối thủ của Thập Tam!
Cố Nguyệt Mẫn nắm tay Nguyên Thương thật chặt, nhìn sườn mặt tuấn mỹ không mất đi kiên nghị, thấy trong mắt nàng tự tin vui vẻ, bất giác có chút thất thần.